Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 3: Lại đây với anh




Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Nguyện tinh thần thoải mái rời giường. Nhờ vào di truyền của cụ Hứa nhà họ, người nào cũng có tinh lực vô hạn, mỗi ngày chỉ cần ngủ mấy tiếng là đã có sức sống dồi dào.

Hứa Nguyện thấy thời gian vào học còn sớm, liền thay đồ đến sân thể dục của trường chạy bộ.

Hứa Nguyện mặc đồ thể dục bó sát người, càng làm ngực cô trông lớn hơn, bộ ngực sữa đẫy đà theo động tác chạy bộ của cô mà hơi rung động. Hứa Nguyện cảm thấy trong thời gian nghỉ hè mẹ cho cô ăn nhiều quá, làm hại cô bây giờ có gánh nặng lớn khôn xiết ở trước ngực.

Sau khi chạy vài vòng, Hứa Nguyện đã đổ mồ hôi đầm đìa, vì thế cô chạy đến tiệm tạp hóa mua một chai nước khoáng. Mới vừa uống một ngụm, xoay người liền đụng phải một người.

Va chạm có chút mạnh, sau khi Hứa Nguyện bị văng ra hai khối mềm mại trước ngực vẫn còn rung động, hơi hơi đau.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy là Kiều Ninh.

Kiều Ninh có vẻ cũng vừa mới chạy xong, từng giọt mồ hôi trong suốt từ trên gương mặt tinh tế của anh chảy xuống. Anh bình tĩnh nhìn Hứa Nguyện, nhưng mà càng lạnh nhạt hờ hững như vậy càng làm dục vọng của Hứa Nguyện nhiều thêm vài lần.

Hứa Nguyện căng thẳng nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì.

Mà Kiều Ninh cũng không hề nhiều lời, duỗi tay lấy nước khoáng trong tay cô, giơ lên uống ừng ực.

Hứa Nguyện nghẹn họng nhìn trân trối, mở miệng nói: “Nước của em!”

Kiều Ninh uống một hơi cạn sạch chai nước kia, sau đó nhét bình rỗng vào trong tay Hứa Nguyện, lạnh lùng hỏi: “Em định khi nào chịu trách nhiệm?”

Hứa Nguyện lập tức liền uể oải, thấp giọng nói: “Học trưởng thư thả thêm mấy ngày.”

Kiều Ninh nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy khăn trên vai cô thuận tay lau mặt, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc kia, tiếp tục nói: “Chiều nay đi chỗ này với anh.”

Nói xong đưa khăn cho Hứa Nguyện cầm liền đi.

Giờ ăn trưa, Hứa Nguyện thấp giọng hỏi bạn cùng phòng của mình có việc làm nào tốt có thể giới thiệu cho mình không, gần đây trong túi cô rất quạnh quẽ.

Ba người kinh ngạc nhìn cô, mới vừa khai giảng đã phải cạp đất rồi sao?

Hứa Nguyện bất đắc dĩ vô cùng, đành phải nói đơn giản là cô cùng người trong nhà mâu thuẫn, cả học kỳ kinh tế đều khó khăn túng thiếu, cũng may ba cô gái đều là người trượng nghĩa, tỏ vẻ sẽ giúp cô để ý, cuối cùng thì ở nhà dựa cha mẹ, ra cửa dựa bạn bè mà.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Nguyện trở lại phòng ngủ. Còn chưa ngồi nóng mông đã thấy Kiều Ninh gửi WeChat, là một cái định vị, còn có hai chữ ngắn gọn: “Tới đây”.

Hứa Nguyện nhớ tới lời nói lúc sáng của Kiều Ninh, vì thế nhanh chóng thay quần áo ra ngoài.

Định vị chỗ Kiều Ninh gửi là một nơi cách trường học không xa. Hứa Nguyện ngại gọi xe, lái một chiếc xe đạp công cộng đi qua.

Chờ đến khi tới nơi, Kiều Ninh đã đợi cô một lúc. Anh đeo tai nghe dường như đang nghe bài hát nào đó, ánh mắt xa xăm như đi vào cõi thần tiên.

Hứa Nguyện thở hổn hển chạy đến trước mặt anh: “Học trưởng, ngại quá, em tới muộn…”

Kiều Ninh nhìn Hứa Nguyện lái xe lại đây trong nắng hè chói chang, quần áo trên người đã ướt đẫm, dù phơi dưới ánh nắng như vậy thế nhưng da thịt vẫn trắng nõn như sứ, chỉ là vì vận động mạnh mà hai má ửng hồng. Cô mệt mỏi chống đôi tay trên đầu gối, thở hổn hển.

Kiều Ninh cầm lòng không được vươn tay vén sợi tóc dính mướt mồ hôi trên má cô ra sau tai, nhân tiện xoa xoa vành tai ửng đỏ của cô, nhẹ nhàng nói: “Sao em lại ướt thành như vậy…”

Kiều Ninh trông đẹp trai thanh nhã, khí chất sáng sủa, lúc này xoa vành tai Hứa Nguyện tư thái vẫn ôn tồn lễ độ. Hứa Nguyện ngẩng đầu lên, nhìn anh ngồi vững vàng trên ghế như dãy núi yên tĩnh ban ngày, chỉ là con ngươi đen kia phảng phất nhiễm một loại hào quang khác thường.

Trong nháy mắt, không thấy khí chất thanh mát đâu nữa, ngược lại chỉ thấy biến thái xấu xa.

Hai chân Hứa Nguyện phát run, thiếu chút nữa khuỵu gối…