Mẹ Hứa Nguyện vừa thấy không khuyên được chồng, liền đi qua muốn kéo hai đứa nhỏ tới. Kết quả mới vừa duỗi tay qua, Kiều Ninh liền ra dấu với bà, lễ phép nói: “Dì cứ để bọn con quỳ đi, để cho chú bớt giận.”
Vốn dĩ Kiều Ninh có ngoại hình sáng láng, thư sinh, đúng là kiểu các bà mẹ thấy yên tâm, vừa thấy Kiều Ninh hiểu chuyện thật thà như vậy trái lại khiến chồng mình giống vô cớ kiếm chuyện.
Vì thế mẹ Hứa Nguyện thở mạnh trừng mắt liếc nhìn ba Hứa Nguyện: “Tôi biết ông vì chuyện con bé không nghe ông tới Bắc Kinh học nên đến đưa cũng không chịu đưa nó đi, cuối cùng lại không an tâm. Con gái mới đi một tuần đã mất ăn mất ngủ một hai phải bay qua xem một chút. Mãi mới được gặp con mà ông lại không thể nói chuyện bình thường sao?”
Ba Hứa vốn dĩ đang cúi đầu tức giận, vừa nghe mẹ Hứa nói như vậy lại đập bàn một cái, nói với Hứa Nguyện: “Được, ba với con nói chuyện, con và thằng nhóc này chia tay đi, chia tay ngay bây giờ. Ba đã nói với con từ trước rồi, phải học xong đại học mới có thể yêu đương. Con còn nhỏ như vậy, làm gì có khả năng phân biệt tốt xấu? Nhìn thấy ai đẹp trai một chút con liền coi nhặt được trong rổ chính là đồ ăn đúng không?”
Hứa Nguyện nghe ba Hứa nói mà mắt ngấn nước. Sở dĩ cô đi xa như vậy để học đại học chính là không muốn tiếp tục chịu quản lý nghiêm khắc của ba nữa. Vì thế ba Hứa càng muốn cô chia tay với Kiều Ninh càng khơi dậy tâm lý phản nghịch của Hứa Nguyện, hoàn toàn quên mất cô căn bản chưa từng đồng ý yêu đương với Kiều Ninh. Cô kéo Kiều Ninh đứng dậy, mạnh mẽ nói: “Ba, bọn con sẽ không chia tay. Ai nói yêu đương chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới học tập? Học là chuyện cả đời, yêu cũng là chuyện cả đời, làm gì có thứ tự trước sau. Cho nên, hai bọn con nhất định sẽ làm tốt để chứng minh cho ba xem!”
Ba Hứa lại tức đập mạnh bàn, lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa: “Quý khách, quý khách muốn gọi món sao?”
Không phải ba Hứa tiếc tiền, mà là lo dạy dỗ hai đứa nhỏ thì làm gì còn tâm tình ăn uống?
Nhưng không có đạo lý chiếm dụng một phòng của người ta mà lại không tiêu tiền, vì vậy nhìn sang mẹ Hứa, nói với bà: “Bà tùy tiện gọi vài món đi!”
Mà vì Kiều Ninh ở gần cửa, anh bước tới cửa nói với nhân viên phục vụ vài câu, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Ba Hứa là người dễ nổi nóng, cũng nhanh nguôi giận. Vừa rồi bị nhân viên phục vụ gián đoạn thì nhớ ra đây cũng không phải nhà của mình, dù sao cũng là nơi công cộng, vì thế cũng kiềm chế một chút.
Lại nhìn thoáng qua Kiều Ninh, thằng nhóc này tuy rằng trông nhân mô cẩu dạng*, nhưng tính cách thật ra không tệ. Ban nãy mình nổi trận lôi đình như vậy, cậu ta vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh, vinh nhục không hoảng, không khỏi sinh ra một chút thiện cảm.
*人模狗样: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng có tính tình/phẩm chất tồi tệ.
Kiều Ninh thấy không khí có chút hòa hoãn, lập tức lễ phép nói: “Chú với dì đột nhiên đến, con và Hứa Nguyện không thể đến sân bay đón hai người đã rất thất lễ. Bữa cơm tối nay coi như bọn con mời chú và dì để đón gió tẩy trần*. Con biết chú có ý kiến với con, cái này con hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng đường dài biết ngựa hay, lâu ngày mới thấy lòng người, con là nghiêm túc muốn qua lại với Hứa Nguyện, cũng sẵn sàng tiếp thu tất cả phê bình và góp ý của chú.”
* Thiết đãi người từ nơi xa đến
Kiều Ninh đang nói, nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn bưng lên, còn thêm hai bình rượu gạo.
Vốn dĩ chính là đưa tay không đánh người đang cười, hơn nữa Kiều Ninh nói mấy câu đó có lý có tình, cũng làm ba Hứa bình tĩnh lại không ít.
Kiều Ninh rót cho mình và Hứa Nguyện một chén rượu, dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Hứa Nguyện, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng kính ba mẹ một chén rượu đi. Ba mẹ vất vả rồi.”
Mọi người đều không chú ý tới Kiều Ninh thay đổi xưng hô với ba mẹ Hứa Nguyện, chỉ cảm thấy ở thời điểm giương cung bạt kiếm này, người nào cũng tìm được một bậc thang đi xuống.
Chuyện phát sinh sau đó với Hứa Nguyện mà nói thật mông lung. Ba Hứa sau khi uống với Kiều Ninh mấy chén rượu liền thành máy hát, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, rất nhanh không khí trên bàn ăn liền trở nên hoà thuận vui vẻ một cách kỳ lạ. Hứa Nguyện không ăn vô cái gì, cho nên ngồi một bên uống đồ uống, nhìn cảnh đêm qua lớp kính.
Tới cuối cùng ba Hứa và Kiều Ninh còn thêm WeChat của nhau.
Mãi đến khi nhà hàng sắp đóng cửa, bữa tiệc một nhà này mới kết thúc. Ba Hứa nói với Hứa Nguyện:” Tiểu Kiều là người không tệ, con có thể học tập cậu ta…”
Vẻ mặt Hứa Nguyện hơi buồn bã, cảm thấy ba mình đúng là lớn tuổi nhưng năng lực phân biệt tốt xấu cũng chỉ như thế mà thôi.