Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 23: Nữ trung hào kiệt (hơi H)




Kiều Ninh nhìn Hứa Nguyện nằm sấp trên bàn gào khóc, mông trắng nõn lên uốn éo ở trước mắt mình, lượng lớn t/inh d/ịch đặc sệt màu trắng ào ạt trào ra từ trong miệng huyệt chưa kịp khép lại của cô, chảy dọc xuống đùi cô.

d/ương v/ật nửa mềm kia lại cứng lên, có điều anh lập tức nhịn xuống xúc động, chuyện chính bây giờ là phải làm cô nàng mít ướt khóc đến quỷ thần thiên địa khiếp sợ này nín khóc.

Anh duỗi tay lật Hứa Nguyện lại, ôm lên bàn ngồi xong, vừa nâng mặt cô lau nước mắt, vùa hôn nhẹ môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Bé ngoan không khóc, không có việc gì, chuyện nhỏ xíu mà, đừng khóc nhé!”

Hứa Nguyện tức giận muốn chết, cô đấm vai Kiều Ninh, khóc đến thở hổn hển: “Lỡ như… Mang thai thì làm sao bây giờ…”

Kiều Ninh ôm cô vào trong lòng, vuốt tóc cô, cười không kìm được: “Vậy thì sinh thôi, dù sao em có sinh tám đứa mười đứa anh cũng nuôi nổi!”

“Cái gì mà tám đứa mười đứa, em cũng đâu phải heo nái!” Hứa Nguyện vẫn không thuận theo cào lưng Kiều Ninh.

Kiều Ninh dứt khoát đè cô lên bàn. Hứa Nguyện run lên, sợ tới mức không khóc nữa, run giọng hỏi: “Anh… Muốn làm gì?”

Kiều Ninh nhéo nhẹ mũi cô, nuông chiều nói: “Đương nhiên là giúp phu nhân giải quyết tốt hậu quả rồi?”

Nói xong ngồi thẳng dậy, nhấc hai chân Hứa Nguyện co lên trên bàn. Hứa Nguyện bị câu phu nhân này của anh làm mặt đỏ bừng, hơn nữa tư thế này lại quá mắc cỡ, giống như một con ếch xanh bị anh đùa nghịch. Vì thế cô liền ngồi dậy xem cuối cùng anh muốn làm gì.

Liền thấy Kiều Ninh cẩn thận đâu vào đấy đầu tiên lấy khăn giấy lau dịch ở giữa chân và mông của Hứa Nguyện. Sau đó, vặn nắp chai nước khoáng ra, nhẹ nhàng rưới lên hoa môi cô, lại dùng đầu ngón tay rửa sạch cho cô.

Hứa Nguyện bị nước lạnh lẽo làm giật mình, ai u kêu thành tiếng. Tay Kiều Ninh còn xoa như vậy đúng là nóng lạnh luân phiên, hoa h/u/yệt lập tức đóng mở, Kiều Ninh nhét tay vào trong mật huyệt cả cô, đầu ngón tay xoay tròn moi móc, liền moi ra một lượng lớn t/inh d/ịch.

Hứa Nguyện nhìn ngón tay thon dài của Kiều Ninh ra ra vào vào trong hoa môi của mình, rõ ràng biết anh đang giúp cô “giải tỏa ưu phiền”, nhưng hình ảnh như vậy, xúc cảm như thế sao có thể không khiến cô có cảm giác.

Nàng cắn môi, rõ ràng không chịu được lại ra vẻ kiên cường nhẹ giọng ngâm hừ hừ.

Thái dương của Kiều Ninh cũng chảy mồ hôi, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt đào hoa, hai mắt mơ màng của Hứa Nguyện, ngón tay lại dùng sức hướng sâu vào trong moi. Hứa Nguyện khồn kiên trì được, ngửa đầu kêu một tiếng nỉ non, hai chân gấp khúc không nhịn được đong đưa, tiểu huyệt co chặt lại, phảng phất muốn đẩy tay Kiều Ninh ra, nhưng trên thực tế là cắn ngón tay anh càng chặt hơn, hút càng sâu hơn.

Đến lúc Kiều Ninh duỗi tay ôm cổ Hứa Nguyện để cho người cô sát lại gần anh, anh hôn lên môi cô, mà động tác ở tay càng lúc càng nhanh. Hứa Nguyện chỉ cảm thấy lưỡi của Kiều Ninh ở trong miệng mình gây sóng gió, ngón tay anh cũng ở trong huyệt cô sông cuộn biển gầm. Hai nơi mẫn cảm yếu ớt đều bị anh chiếm, trên dưới cùng tấn công, đẩy cô lên cao trào lần nữa.

Theo kia dòng nước ấm áp kia trào ra, ngón tay Kiều Ninh cũng từ từ rời khỏi. Dịch màu trắng đục đã bị dòng nước đặc trong suốt của Hứa Nguyện đẩy ra.

Kiều Ninh kề bên tai Hứa Nguyện nói: “Phu nhân đúng là nữ trung hào kiệt, một hồ nước xuân này chính là mồ chôn anh hùng.”

Hứa Nguyện đỏ mặt không hé răng, nhưng ở trong lòng yên lặng dựng lên một ngón giữa.

Kiều Ninh ôm cô xuống bàn, kéo quần lót treo ở chân cô lên, kéo váy cô xuống, mặc lại quần áo tử tế rồi nhưng hai chân cô đã run đến không đi nổi.

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, Kiều Ninh lại bế ngang cô lên, đi thẳng tới cổng trường.

Hứa Nguyện chôn mặt ở trong ngực Kiều Ninh, trong lòng cực kỳ rầu rĩ. Từ lúc mình gặp gỡ Kiều Ninh, cô liền không thể đứng thẳng mà đi lại…