Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 16: Cái khó ló cái khôn




Hứa Nguyện ủy khuất lập tức nhỏ giọng khóc lên. Vai cô run run, nghẹn ngào nức nở: “Học trưởng, sao anh lại có thể như vậy…”

Kiều Ninh dán trán lên trán cô, hồi phục nhịp thở của mình, chậm rãi mở miệng:” Vậy em còn muốn anh như thế nào… Bắn vào trong?”

Giọng nói trầm khàn kia như thể hạ chú Hứa Nguyện, cô lập tức im tiếng, đôi mắt bỗng nhiên mở to. Đêm qua lúc bọn họ làm bậy làm bạ, Kiều Ninh có khi nào đã bắn vào không?

Phảng phất cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Hứa Nguyện, Kiều Ninh đứng dậy, duỗi tay lấy hộp giấy ăn trên bàn, rút ra một tờ khăn giấy lau dịch nóng trên đùi cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, đêm qua anh bắn ở ngoài…”

Nghe xong lời này, Hứa Nguyện lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mà Kiều Ninh lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đáng yêu mồ hôi chảy ròng ròng của cô, kết hợp với vẻ mặt sống sót sau tai nạn kia, lại nhịn không được muốn làm cô!

Duỗi tay ôm cô xuống bàn kéo vào trong ngực, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nhưng em không biết, trên người của em dính đầy tinh dịch của anh trông đẹp đến nhường nào…”

“A…” Hứa Nguyện ngẫm lại hình ảnh đó một chút, mặt liền lập tức nóng lên. Cô lập tức duỗi tay che miệng Kiều Ninh: “Học trưởng, đừng nói nữa, không cần nói nữa…”

Kiều Ninh cũng không muốn nói nữa, kỳ thật nhắc tới cảnh tượng đêm qua bụng dưới anh cũng nóng rực. Phân thân vừa mới phục tùng hạ xuống lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

Anh giúp Hứa Nguyện kéo áo choàng tắm lại, dịu dàng hỏi: “Ăn no chưa?”

Hứa Nguyện nào dám ở lại hiện trường vụ án lâu, nếu nói ăn chưa no, Kiều Ninh lại cho cô ăn một lần nữa thì làm sao bây giờ?

Cô nhanh chóng gật đầu như đảo tỏi: “Ăn no rồi, học trưởng, quần áo của em…”

Môi Kiều Ninh cong lên, trong mắt đều là ý cười: “Ừm, đã chuẩn bị tốt cho em rồi!”

Chờ Hứa Nguyện lại bị Kiều Ninh bế tới phòng để quần áo của anh, Hứa Nguyện mới hiểu được cái gì gọi đã chuẩn bị tốt!

Cái phòng để quần áo kia lớn như sân bóng rổ, chỉ riêng nội y khác màu sắc, kiểu dáng thôi đã trưng bày thành hai hàng, không cần phải đề cập tới áo váy liếc mắt nhìn không thấy giới hạn kia.

“Học trưởng, nhà của anh mở cửa hàng sao?” Hứa Nguyện giật mình, cô chỉ là muốn bộ đồ lúc trước của mình thôi. Kiều Ninh cần gì phải huy động lớn như thế! Cô cũng đâu phải đi đóng phim!

“Không có, chỉ là muốn tiết kiệm một ít thời gian nên kêu người mua hết những bộ đồ xa xỉ mới ra mắt! Em xem thử xem có thích hay không!” Kiều Ninh chỉ vào những bộ đồ làm người hoa cả mắt, xoay người ngồi xuống sô pha, chờ Hứa Nguyện chọn lựa đồ mặc.

Có điều vừa mới tiếp nhận chuyện gia đình Kiều Ninh giàu nứt nố đổ vách xong, đối mặt với cảnh tượng trước mắt Hứa Nguyện đã bình tĩnh không ít.

Cô nhìn lướt qua một vòng liền chọn xong nội y và váy. Chỉ là cô nhìn xung quanh một hồi, phát hiện phòng này không có phòng thay đồ. Kiều Ninh lại chống cằm giống như lão tăng nhập định nhìn cô không hề có ý định tránh đi.

Hứa Nguyện đành phải xách theo quần áo trốn đến giữa tầng tầng lớp lớp giá áo nhanh chóng cởi bỏ áo choàng tắm, mặc nội y, mặc xong váy thì đi chân trần ra ngoài.

Hứa Nguyện chọn một bộ đầm màu xanh biển, tươi mát thanh nhã có dáng vẻ thanh xuân xinh đẹp. Làn da cô trắng nõn, dáng người yểu điệu, màu xanh này giúp cô uyển chuyển linh động giống như nước.

Bởi vì không tìm được gương, Hứa Nguyện mặc xong cũng chỉ có thể nhìn về phía Kiều Ninh trưng cầu ý kiến.

Kiều Ninh nhìn đôi mắt sáng trong veo, ánh nước giống như một hồ nước mát, không khỏi động lòng, ngoắc tay với Hứa Nguyện: “Lại đây…”

Hứa Nguyện nghe lời đi qua, đứng ở bên cạnh Kiều Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Kiều Ninh giơ tay nắm tay cô, bỗng nhiên dùng sức kéo, Hứa Nguyện ai u một tiếng liền ngã ngồi trên người anh. Kiều Ninh hôn gò má non mềm của cô nói: “Thật sự rất xinh đẹp…”

Hứa Nguyện chìm vào trong hơi thở nóng bỏng của anh thì giống như trượt chân rơi xuống nước, liều mạng giãy giụa muốn né ra, nhưng vừa mới vặn vẹo vài cái, liền cảm thấy dưới mông lại bị một đồ vật cứng rắn chọc tới. Cô lập tức đẩy bả vai Kiều Ninh, cái khó ló cái khôn hỏi: “Học trưởng, chỗ anh có giày của em không…”