Lăng Phong cười cười, từ lúc bán ra toàn không kích, hiểu biết ưu thế cực kỳ lớn của thuật luyện sư ở phương diện kiếm tiền, hắn đã sớm không có khái niệm quá lớn đối với tiền tài. Tuy rằng hở ra một cái là nói nam đại trượng phu coi tiền như rác, nhưng hắn cũng không muốn tranh luận vì chỉ có mười kim tệ, đành chìa tay trả tiền.
Nhưng mà khi chuẩn bị đưa tay bỏ tiền, Lăng Phong nghĩ đến, trong người chỉ mang theo một cái thuật tinh tạp, vì chỉ có mười kim tệ mà phải sử dụng thuật tinh tạp thật sự có phần chuyện bé xé ra to. Nhìn thấy sắc mặt hắn có phần xấu hổ, Hoàng Phủ Vân ở phía sau hiểu ý liền móc mười kim tệ đưa cho người trung niên:
- Món đồ này sư thúc ta đã mua rồi!
- Được, ngài nhận lấy.
Người trung niên giữ thần tình tươi cười tiếp nhận, nói:
- Cảm ơn ngài đã chiếu cố.
Trên thực tế, "thư điểu" trưng bày ở thịnh hội Đại La chủ yếu là vì khai hỏa tiếng tăm, tốt nhất có thể tìm được thương gia nguyện ý làm đại lý dài hạn ở Tinh Lam, thông thường đối với mọi người rải rác mua không nguyện ý phản ứng quá lớn, nhưng nhìn đến khí phách ba người Lăng Phong, hắn vẫn rất cung kính ứng đối.
- Lão lục!
Chính vào lúc này, một thanh âm hào phóng vang lên.
Quay đầu vừa nhìn, Lăng Phong kinh ngạc vui vẻ nói:
- Nhị sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, các huynh cũng đến đây ư?
Ba người đi qua lối vào, chính là Lô Sâm, Tang Phi cùng với Cảnh Vân. Lô Sâm trước tiên hung hăng nện một quyền trên vai Lăng Phong:
- Tiểu tử ngươi làm được lắm! Vậy mà có thể khiến Cường giả Thánh vực bị thương, hắc! Lần sau lại có chuyện tốt như thế này cần phải nhớ nhị sư huynh, đừng dẫn theo lão Tứ.
Tiếng hắn rất to, người trung niên ở bên cạnh cũng nghe rõ, tức khắc, hắn kinh ngạc:
"Hán tử hào phóng này nói cái gì? Người thanh niên trước mặt lại có thể đánh cho cường giả thánh vực bị thương!"
Không quan tâm thật giả ra sao, trong tâm hắn âm thầm cảm thấy may mắn về thái độ chính xác của mình ban nãy.
- Lần đó ít nhiều vẫn là tứ sư huynh ra tay, chỉ dựa vào một mình ta e không được.
Lăng Phong trả lời. Sự thật là như thế, không nhờ đám người Tang Phi giúp tay, Lăng Phong cũng không có khả năng đánh thương Tất Phong như vậy.
- Hắc hắc, không cần biết như thế nào, danh tiếng lão Lục đã truyền rộng khắp rồi!
Âm thầm than thở một câu, Lô Sâm nói:
- Thật không biết tại sao có chuyện vui như thế, sư tôn lại ra lệnh cấm khẩu, không chó phép bất kì kẻ nào truyền ra ngoài, thật là khó hiểu.
Hắn lắc đầu.
Từ khi Bản Hách biết được Lăng Phong có thiên bẩm hơn người, Mạch Kha đã xuống lệnh cấm khẩu, không cho phép bất cứ kẻ nào truyền chuyện có liên quen đến Lăng Phong ra ngoài! Ba người Kiều Sâm Đặc, Mạch Kha, Bản Hách chuyên môn nhắc nhở, Lăng Phong cuối cùng cũng bừng tỉnh. Bản thân thân kiêm thuật luyện sư và nguyên tố thiên hành giả cần phải được giữ bí mật, dẫu sao đối với người thường thì chuyện này rất khó có thể tin. Nếu được truyền ra ngoài, chỉ sợ một vài thế lực thù địch với Tinh Lam sẽ áp dụng phương pháp đặc biệt bóp chết cây non từ trong nôi.
Vì thế, Mạch Kha và Kiều Sâm Đặc tự thân xuất mã báo tin cho Ny Khả, tăng cường giữ bí mật, bọn họ đều là những người thân thiết với Lăng Phong, được quan tâm chiếu cố chắc chắn sẽ không bị loan truyền. Về phần các thuật luyện sư Đa Bảo Các không cần phải chiếu cố đặc biệt, trong cảm nhận của bọn họ Lăng Phong đã thành nhân vật thần tượng. Nói không khoa trương, hiện tại đang ngập tràn một không khí sùng bái tôn giáo, mà đối tượng chính là Lăng Phong!
Cười ha hả, Lăng Phong nói:
- Nhị sư huynh, nếu không bận gì, chúng ta đi dạo một lát.
- Được thế tốt quá.
Lô Sâm cười to, hắn bỗng nhiên nhớ tới:
- Lão lục, huyền binh của ngươi ta đã rèn cơ bản xong, mấy ngày này ngươi không về nguyên lực tháp, ngươi nhân lúc rỗi quay về ta đưa cho ngươi xem, có chỗ nào không thuận tay ta còn sửa lại.
- Tốt.
Lăng Phong cũng có chút tò mò rốt cuộc tinh thiết kiếm hoàn thành sẽ có hình dạng gì, nếu không phải có chút hứng thú đối với thịnh hội Đại La, hắn đã lập tức trở về nguyên lực tháp một chuyến.
Vừa cười nói, đoàn người vừa bước đi. Tang Phi và Hoàng Phủ Vân đã quen biết trước đó, chẳng qua một người thì lãnh đạm, một người lại rụt rè, nên không quen thân, chỉ là kiểu tiếp đón theo lễ tiết.
…
- Bạo vũ lê hoa đạn! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đoàn người đứng ở một cửa hàng phía trước, cửa hàng này không có bất cứ đồ trang trí nào, chỉ là ngoài cửa có một cái bảng hết sức đơn giản, bên trên viết năm chữ "bạo vũ lê hoa đạn!"
- A, không ngờ rằng nơi đây cũng gặp được đồ chơi này.
Lô Sâm kinh ngạc nói, hiển nhiên hắn biết rõ nguồn gốc của bạo vũ lê hoa đạn, nhưng nhìn những người khác đều giữ vẻ mặt không biết gì, hắn cười nói:
- Đi, đi vào xem thử. Bạo vũ lê hoa đạn xem như là vật phẩm luyện kim công kích mạnh nhất, danh tiếng cũng không nhỏ.
Theo Lô Sâm đi vào cửa hàng, chủ tiệm là một người dáng vẻ mập mạp lười biếng, nhìn thấy đám người Lô Sâm tiến vào, hắn chỉ đứng cách xa nhướng mắt.
- Lão bản, có hỏa đạn không?
Lô Sâm nói.
Lão bản béo mập sáng mắt lên, thử hỏi han:
- Quí khách là hỏa hệ thiên hành giả sao?
- Đương nhiên!
Lô Sâm không khách khí nói:
- Không phải hỏa hệ thiên hành giả, ta đến chỗ ngươi làm gì!
Tuy rằng bị Lô Sâm không khách khí răn dạy, nhưng lão bản béo mập xem ra vẫn vui mừng, hắn vội vàng nói:
- Mời quí khách ngồi.
Nói xong, lập tức sai tiểu nhị dâng trà, hắn nhanh chóng đưa ra mật ngọt:
- Không phải tiểu nhân cố ý chậm đãi, mà thật sự là thịnh hội Đại La lần này, người biết về hàng quá ít, vậy mà có người đến chỗ tiểu nhân hỏi về bạo vũ lê hoa đạn dùng cho chuyện tăng hung phong phòng the. Ta… Ta thực muốn chửi vào mặt tên đó!
- Phụt! khụ khụ!
Lô Sâm phun ra một ngụm nước trà, mắng:
- Là tên nào có ý nghĩ điên rồ như thế? Bạo vũ lê hoa đạn dùng cho chuyện phòng the sao? Hahahaha!
Trên mặt Hoàng Phủ Vân hiện lên vẻ đỏ ửng. Kiều Kiều lại mở to hai mắt nhìn với vẻ mặt khó hiểu, nàng không rõ lắm đang nói chuyện gì, lay lay tay áo của Lăng Phong:
- Đại đầu gỗ, chuyện phòng the là làm gì vậy? Chơi có vui không?
- Ách…
Lăng Phong thực sự không biết nên giải thích với tiểu bảo bảo này như thế nào, ý muốn lừa dối cho qua.
Kiều Kiều nổi giận:
- Đại đầu gỗ, ngươi có trò vui nhưng tính bỏ qua ta! Lần sau ta cũng muốn cùng ngươi chơi trò phòng the!
- Khụ khụ…
Tất cả mọi người đều cười ầm ầm khi nhìn bộ dạng Lăng Phong lúng túng, đến ngay cả Tang Phi lạnh lùng cũng không nhịn được cười.
- Này, ông chủ, ít nói nhảm, mang hàng tốt nhất của ngươi ra đây!
Vì sợ Lăng Phong xấu hổ, Lô Sâm vội vàng chen vào giữa.
Khéo về khoản nắm bắt tâm lý khách hàng là phẩm chất đầu tiên của một lão bản, nghe vậy lão bẩn béo mập, vội vàng đi hướng vào quầy, kéo một cái rương ở phía dưới, sau đó thật cẩn thận lấy ra một cái hộp:
- Đây là bạo vũ lê hoa đạn tốt nhất, mời quí khách xem.
Rốt cuộc thấy được hình dáng của bạo vũ lê hoa đạn, đám người Lăng Phong không khỏi sửng sốt, bạo vũ lê hoa đạn này thoạt nhìn chỉ là một viên cầu màu đen, bên ngoài không có gì thần kỳ. Nhưng Lô Sâm tỏ vẻ vui mừng, cẩn thận vuốt ve bạo vũ lê hoa đạn, hoài niệm nói:
- Đã lâu không được thấy đồ chơi này!
Rồi sau đó hắn hỏi:
- Hỏa đạn này là một trăm hai mươi bạo?