Tinh Ngự

Chương 70: Siêu cấp cường giả




- Ha ha, bảo bối ngoan, gia gia tới thăm cháu đây!

Một thanh âm già nua bỗng dưng vang lên trong rừng cây, lập tức liền thấy một thân ảnh hạ xuống bên người Kiều Kiều.

Lăng Phong đang chìm đắm trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đối với ngoại giới chỉ còn lại cảm ứng bản năng nhất, hắn thấy một thân ảnh xuất hiện bên đáp xuống bên người Kiều Kiều, bóng người này mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm không gì sánh được. Thuần túy là vô ý thức, "Cửu Dung Hỏa" Trong tay Lăng Phong phóng ra bay về phía thân ảnh kia!

- A, gia gia!

Kiều Kiều sợ hãi kêu lên:

- Tránh mau!

Sự tình đột nhiên xảy ra, người tới căn bản không kịp phản ứng gì thêm, hắn phẫn nộ quát lên:

- Ở đâu ra tiểu tử hỗn đản này vậy?

Phất tay đưa một đạo kình khí bao bọc lấy Kiều Kiều, bản thân hắn cũng chỉ kịp miễn cưỡng tạo ra một vòng chân lực mỏng manh!

Cửu Dung Hỏa cùng với vòng bảo hộ chân lực va chạm, đột nhiên, phảng phất như thiên địa đều trở nên tĩnh lặng!

Tiếp đó, một tiếng nổ vang vượt qua cực hạn của thính lực, "Uỳnh" một tiếng, một làn sóng năng lượng hình tròn quét qua, lấy người mới tới làm trung tâm, trong phương viên mười trượng bị đốt cháy thành than, không biết bao nhiêu cây cối vào giờ khắc này bị đốt thành tro bụi! Một trận gió nhẹ thoảng qua, vô số tro bụi bay lả tả khắp không trung.

- Hảo tiểu tử, thực sự là khối cầu hỗn đản!

Người mới tới giận dữ, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ tùy tiện tung ra một trảo, như diều hâu quắp gà con, Lăng Phong vừa tỉnh táo lại từ cảnh giới thần kỳ căn bản không kịp phản ứng đã bị hắn xách lên!

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!

Lăng Phong nhìn người trước mặt, người này giống như một đầu sư tử đang phẫn nộ, vóc người cực cao, cả đầu tóc bạc, làn da lại không có một chút nếp nhăn, làn da màu cổ đồng hiện ra một sức sống kinh người. Không cần bất kỳ lời lẽ nào, chỉ cần người này đứng bên cạnh, ngươi lập tức cảm thấy lực áp bức kinh người, phảng phất như bất kỳ kẻ nào đứng trước mặt hắn đều phải thấp hơn một chiếc đầu!

Đừng nói vừa rồi không kịp phản ứng, Lăng Phong tin rằng, cho dù mình có cơ hội đối địch cùng hắn, thì hắn cũng có thể dễ dàng dùng một tay xách mình lên!

Người này là ai? Khí thế thật là khủng khiếp!

- Gia gia, người mau buông đại đầu gỗ ra, huynh ấy không cố ý đâu!

Kiều Kiều kéo cánh tay người mới tới, nũng nịu cầu xin.

- Hừ hừ, tiểu tử láo toét này, nhiều năm như vậy, từ khi năm đó tham gia Thương Khung Hội Chiến tới nay, tiểu tử này chính là người đầu tiên khiến ta chật vật như thế! Không được, ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!

Người mới tới nhìn chiếc áo bào của mình bị Cửu Dung Hỏa xé toạc, tức giận liều mạng đung đưa Lăng Phong. Người bên ngoài nếu như thấy một màn trước mắt, thực sự rất khó tưởng tượng, vừa rồi đối diện với Cửu Dung Hỏa, vụ nổ kinh khủng đó dĩ nhiên chỉ có thể khiến bộ dạng hắn thoáng chật vật một chút!

- Gia gia, người là Thánh Vực cường giả, vì sao lại khi dễ một vãn bối? Trước tiên người cứ thả đại đầu gỗ ra đã có được không? Ít nhất cũng phải để cho đại đầu gỗ một cơ hội giải thích chứ.

Gia gia của Kiều Kiều? Thánh Vực cường giả? Chẳng lẽ là cường giả nổi danh Tinh Lam công quốc ... Kiều Sâm Đặc? Lăng Phong rốt cuộc cũng biết vì sao đám người Tang Khắc Tư khi thấy Kiều Kiều đều cung kính, có một vị gia gia cường thế như vậy, dù cho Kiều Kiều phóng hỏa đốt hoàng cung Tinh Lam chỉ sợ cũng không có ai dám nói gì.

- A, bảo bối nói cũng đúng!

Kiều Sâm Đặc đem Lăng Phong ném xuống đất như vất rác, bẻ ngón tay "răng rắc" như một gã du côn, nói:

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần qua được nắm đấm của ta, coi như ngươi giải thích xong!

Nguyên lai định nghĩa "giải thích" của vị lão đại này lại là bạo lực trần trụi như thế...

Kiều Kiều khẩn trương còn muốn khuyên bảo. Lăng Phong đã đứng lên, hắn rung tay lấy ra Tinh Thiết kiếm từ trong Tiết Văn, cung kính nói:

- Mời tiền bối chỉ giáo!

Bất kể là ai, có thể đạt được tới cảnh giới Thánh Vực, không thể nghi ngờ là đáng được nhận sự tôn kính! Trước đây, mục tiêu lớn nhất khi Lăng Phong tu luyện đó là có thể trở thành Thánh Vực cường giả, lúc này một Thánh Vực sờ sờ đứng trước mặt mình, Lăng Phong sao có thể bỏ qua cơ hội thỉnh giáo?

Chiến cùng cường giả, bại cũng vui vẻ!

- A.

Kinh ngạc nhìn Lăng Phong một cái, Kiều Sâm Đặc lộ ra vẻ tươi cười:

- Tốt lắm, tiểu tử ngươi không giống sư phụ vô lại của ngươi, khá sảng khoái đó! Cũng tốt, đã lâu không cùng người động thủ, chung quy luôn khi dễ đám bộ hạ cũ cũng không hay lắm, ngày hôm nay lấy tiểu tử ngươi để giãn gân cốt cũng tốt!

Lăng Phong sửng sốt, sư phụ vô lại của mình, lão đang nói ai vậy?

Mắt thấy bản thân đã không thể ngăn cản Kiều Sâm Đặc, hai mắt Kiều Kiều đảo loạn, nghĩ ra một chủ ý đặc biệt:

- Gia gia, người đánh cùng với đầu gỗ không cho phép dùng chân lực vượt quá đầu gỗ! Nếu không thì quá khi dễ người ta rồi.

Kiều Sâm Đặc hiển nhiên vô cùng yêu thương tôn nữ của mình, nghe vậy thì gãi gãi thái dương, nói;

- Lời này cũng có đạo lý, chân lực của ta quá mạnh mẽ, một quyền đập chết tiểu tử này cũng không thú vị.

Lão nhìn Lăng Phong nói:

- Này, tiểu tử ngươi có chút kỳ quái, trong cơ thể lại không phải là chân nguyên lực thuần túy, còn có sự tồn tại của chân lực, cũng được, ta sẽ dùng chân lực ngũ tinh đánh nhau với ngươi!

Lăng Phong hoảng sợ, không hổ là Thánh Vực cường giả, hắn thầm nghĩ sau khi tu luyện Tinh Diễn Thiên, trừ khi mình xuất thủ, bằng không sẽ không ai có thể nhận ra được tu vi chân lực của bản thân, không nghĩ tới Kiều Sâm Đặc chỉ liếc mắt liền đã nhìn thấu.

- Còn phải hứa không dùng "Vực", không được dùng Cực Đạo Ba, không được...

Cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Kiều liến thoắng nói ra một hồi.

- Được, bảo bối ngoan, cháu còn nói thêm nữa, gia gia không đánh được mất!

Kiều Sâm Đặc khổ não nói:

- Cháu để cho gia gia vui vẻ đánh một trận có được không?

Kiều Kiều hé miệng cười:

- Không đánh được càng tốt!

Chờ đến khi Kiều Sâm Đặc vất vả thoát khỏi sự dây dưa của Kiều Kiều, khi đối mặt chính diện với vị Thánh Vực cường giả, Lăng Phong bèn thu toàn bộ tâm tình đang phân tán, không thể bởi vì Kiều Sâm Đặc đồng ý không dùng một số tuyệt học mà khinh suất. Đối mặt với Thánh Vực cường giả mà còn dám lơ là, đó chính là muốn ăn đòn!

Tinh Thiết kiếm run nhè nhẹ!

Lăng Phong nhìn mũi kiếm, toàn bộ tâm thần đều phủ lên thân kiếm, ngoại vật không thể quấy nhiễu được hắn!

- Không sai!

Khẽ gật đầu, Kiều Sâm Đặc khen:

- Dưới tay lão gia hỏa thủ hạ vô lại kia, ngươi còn có được tu vi chân võ bậc này, quả là không tệ! Bất quá, kiếm thuật của ngươi vẫn còn có chút non nớt!

Ánh mắt lão quét qua bốn phía, lập tức phất tay, một cành cây khô bay đến:

- Tiểu tử kia, cứ hết sức tới đi, để ta xem kiếm thuật của tiểu tử ngươi đến tột cùng ra làm sao!

Dùng cành khô đấu với Tinh Thiết kiếm?

Dù cho đối phương là Thánh Vực cường giả, Lăng Phong cũng bởi vì bị khinh thị mà sinh ra một cơn tức giận, bản thân ta muốn xem lão làm thế nào để dùng cành khô cản kiếm của ta!

Tinh Thiết kiếm rú vang, kiếm thân hợp nhất, thân hóa thành cầu vồng, Quán Nhật kiếm chiêu mạnh mẽ đâm ra!

- Hảo kiếm chiêu!

Kiều Sâm Đặc mắt lộ ra sắc mặt vui mừng:

- Đáng tiếc ngươi vẫn còn xa xa chưa phát huy được kiếm ý của một chiêu này!

Cành khô trong tay hắn nhẹ nhàng chuyển, kỳ diệu chạm lên thân của Tinh Thiết kiếm, một dẫn một kéo!

Lăng Phong cảm thấy một cỗ dẫn lực kỳ diệu tác động lên trường kiếm của mình, mũi kiếm thân bất do kỷ đâm lệch đi, uy lực một chiêu này làm cho mặt đất đào tung lên một hố sâu!

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lăng Phong cầm kiếm đứng đó, chấn động nhìn Kiều Sâm Đặc, dùng một cành khô dẫn dắt kiếm chiêu của mình. Cho dù bản thân chưa sử dụng Thốn Kích kình, nhưng kiếm thuật vô cùng kỳ diệu này cũng đủ khiến người ta kinh hãi! Lão nói mình vẫn còn xa xa chưa lĩnh ngộ ra được kiếm ý của "Quán Nhật" là có ý gì?

- Tiểu tử, lại nào!

Vẻ mặt Kiều Sâm Đặc ung dung:

- Dùng công kích cường đại nhất của ngươi, để ta xem xem!

Lăng Phong biết tuy rằng trên danh nghĩa lão giáo huấn mình, nhưng thực tế là đang dạy dỗ, vì vậy cung kính cúi đầu:

- Tiền bối, vãn bối tới đây!

Đầu ngón chân tựa như mũi khoan đâm vào đất, chân lực cường đại xoay tròn bên trong, dấy lên một tầng bụi bặm, "Tiễn Tật" được thi triển!

Thân như nộ tiễn, trường kiếm hoành không!

Quang mang u trầm của Tinh Thiết kiếm nội liễm hoàn toàn, một kiếm này tốc độ cực nhanh, trong không khí chỉ vang lên một tiếng "xoẹt" rất nhỏ, phảng phất như là âm thanh xé lụa!

- Một kiếm này có chút ý tứ!

Kiều Sâm Đặc thành thạo bình luận:

- Bất quá ... ngươi vẫn còn chưa rõ!

Cành khô trong tay lão dùng một góc độ vi diệu nhẹ nhàng động lên thân kiếm vài lần.

Lăng Phong cảm thấy một cỗ kiếm tràn ngập thân kiếm truyền đến, kinh mạch bản thân tựa hồ cũng bị kiếm ý sắc bén xé rách! Hắn kêu lên một tiếng, vội vã thu kiếm dừng thân, cỗ kiếm ý kia biến mất phảng phất như chưa từng xuất hiện.

- Dùng lực ngự kiếm bất quá là chỉ là thủ đoạn dụng kiếm sơ cấp nhất mà thôi!

Cành khô trong tay Kiều Sâm Đặc tùy ý múa may trong không khí vài cái, kiếm ý sắc bén trong nháy mắt tràn ra, phảng phất như trong tay lão giờ này không phải là một cành khô mà là một tuyệt thế bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ!

- Đạo ngự kiếm thượng đẳng chính là lấy ý ngự kiếm, dù cho trong tay không có vật gì, cũng có thể "ý chi sở hướng, kiếm tức sở chỉ"! (ý hướng về nơi nào, kiếm lập tức đâm về nơi đó!)

Lời nói của Kiều Sâm Đặc có chút thâm ảo, Lăng Phong nhíu mày trầm tư chốc lát. Lời nói này dường như hắn đã nghe được ở nơi nào đó. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, đó là một cuốn binh thư hắn đã đọc ở trong Bí Kíp Các, trên đó có một đoạn giảng giải về đạo của thuật dùng binh, cùng với đạo ngự kiếm của Kiều Sâm Đặc tương đồng rất lớn!

Trong nhất thời, tuy rằng Lăng Phong vẫn không thể nào hoàn toàn lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, thế nhưng lời nói của Kiều Sâm Đặc đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn! Vốn cho rằng kiếm thuật chính là kiếm chiêu cộng thêm chân lực, hiện tại mới phát hiện đó căn bản chỉ là giai đoạn sơ cấp như đứa trẻ tập đi mà thôi.

Trong lòng mơ hồ có chút lĩnh ngộ!

- Xin tiền bối chỉ giáo tiếp! Truyện được copy tại Truyện FULL

Tinh Thiết kiếm tràn ra một màn quang mang như sương mù, kêu gào phá không, một kiếm này hắn trút vào toàn bộ chân lực của mình, một kiếm vừa xuất, một vệt sáng lóe lên như phá vỡ không gian, uy thế kinh người!

- A, kiếm mang sao? Thiếu, vẫn còn chưa đủ!

Cành khô hơi rung động, một tia kiếm khí bắn ra, Kiều Sâm Đặc tùy ý bình luận. Tuy rằng Lăng Phong thi triển ra tuyệt học kiếm mang khiến lão rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để lão coi trọng.

Đúng lúc này, Lăng Phong cười cười, thân ảnh bỗng dưng run lên, tàn ảnh liên tiếp kéo dài!

- Hảo thân pháp!

Mười ba đạo tàn ảnh hoàn toàn vây quanh Kiều Sâm Đặc, Hồng Ảnh thân pháp thật sự quá nhanh, một khi thi triển người thường căn bản không thể thấy rõ được phương hướng công kích cụ thể. Cho dù là Thánh Vực cường giả, nếu như không dùng "Vực Năng" để áp chế thì cũng vô pháp phá giải một chiêu này!

Nhãn thần Kiều Sâm Đặc ngưng trọng, biểu tình rốt cục cũng thận trọng thêm vài phần!

Cành khô xoay tròn, kiếm ý liên miên không dứt tràn ngập không gian!

Một vòng kiếm khí như một đóa hoa cúc màu vàng nổ tung, sáng chói lóa mắt.

- Phốc phốc phốc phốc!

Mấy tiếng giòn tan hầu như đồng thời vang lên, mười ba đạo tàn ảnh đều bị phá vỡ! Chân thân Lăng Phong nấp trong đám tàn ảnh vỡ vụn, thân kiếm nghiêng nghiêng, từ một góc độ xảo quyệt tựa như độc xà thổ tín đâm thẳng về phía Kiều Sâm Đặc!

Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên!