Tinh Ngự

Chương 662: Phong ba nhập tông




Dưới tâm trạng đại hỉ, hắn vội vã quỳ gối:

- Ra mắt tông chủ!

Thấy hắn đã thay đổi cách xưng hô, Lăng Phong thuận nước đẩy thuyền nâng hắn dậy nói:

- Dư trưởng lão mau mau đứng lên, sau này chung ta còn ở chung thời gian dài, rất nhiều địa phương trong Sáng tông còn cần dựa vào Dư trưởng lão!

Hắn biết trước đó Dư Mặc có tồn tại một chút nghi ngờ, đối với việc đi theo Sáng tông vẫn dao động định, nhưng hiện tại nhìn thấy Yêu Tôn đến đây, đồng thời theo mọi người cùng nhau trở về Sáng tông, đến lúc này mới chính thức quyết định.

Nghĩ đến chính mình cùng với Dư Đào bày ra thực lực mạnh mẽ tuyệt đối như vậy, tựa hồ vẫn không hiệu quả bằng thái độ của Yêu Tôn, Lăng Phong chỉ lắc đầu cười khổ, đây chính là chỗ tốt của nội tình thâm hậu.

Những chuyện này Lăng Phong không vạch trần, chỉ thuận thế lướt qua.

Thấy Lăng Phong và Dư Mặc trò chuyện coi như vui vẻ với nhau, Dư Đào rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nói:

- Tiểu Mặc, ngươi đi an bài chỉnh lý một chút, mấy ngày nữa tới Sáng tông, cũng không nên phát sinh hỗn loạn!

- Dạ!

Tuổi tác của Dư Mặc cũng đã vượt qua trăm tuổi, thế nhưng bị Dư Đào gọi "tiểu Mặc" lại không hề có nửa phần mất tự nhiên, trái lại có vẻ rất hài lòng.

Lại xoay người hướng Lăng Phong xin cáo lui, Dư Mặc trở về đội ngũ. Dư Đào tái thưởng hắn có uy vọng tương đối không phải giả tạo khách khí, không biết hắn nói cái gì đó, liền thấy đoàn người trước đó còn có chút sợ hãi bàng hoàng nhanh chóng ổn định lại.

Loại ổn định tâm tình này một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần toàn bộ đội ngũ đã có lực ngưng tụ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Ngày yên ổn đặc biệt ngắn ngủi, từ Long tộc trở về Sáng tông chí ít có mười vạn dặm, thế nhưng nhóm người Lăng Phong đều là tu luyện giả thành công, cho dù kém cỏi nhất cũng đạt tới thực lực cấp bậc Thánh vực.

Vì vậy, mười ngày sau, Sáng tông đã xuất hiện trước mắt.

Lăng Phong quay đầu lại nhắc nhở nói:

- Dư trưởng lão, ngươi mang theo bọn họ chậm rãi đi tới, bản tọa trở về tông môn an bài trước.

- Rõ!

Dư Mặc cung kính đáp lời, không chút do dự xoay người chấp hành, người này hiểu được quan sát sắc mặt ngôn ngữ, lực chấp hành cũng rất mạnh, coi như một hảo thủ quản lý công việc.

Lăng Phong gật đầu thỏa mãn, âm thầm quyết định trở về Sáng tông phải đề bạt hắn một phen.

- Mộc đầu, ta với ngươi cùng đi!

Lúc đầu Kiều Kiều coi như giữ vài phần kiên trì, thế nhưng rất nhanh không kiên nhẫn được nữa, mắt thấy Lăng Phong muốn đi trước một bước liền vội vã mở miệng.

Lăng Phong cưng chiều cười cười, nói với Hoa Vi Hà:

- Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi!

- Uh!

Tốc độ mấy người Lăng Phong rất nhanh, thân hình chỉ hơi lay động, chớp mắt đã xuất hiện phương xa.

- Đến rồi!

Dừng lại trong không trung, nhìn lại toàn bộ tông môn bị một tầng vụ khí màu phẫn hồng bao phủ, kín kẽ không hề xuất hiện một chút khe hở.

- Tiểu Phong, đệ tuyển chọn cứ điểm Sáng tông rất khá, thậm chí có nguyên trận hộ tông diện tích lớn như vậy!

Hoa Vi Hà tán thán nói.

Lăng Phong khẽ nhíu mày, bản thân trước khi rời đi đã dặn dò đám người Bảo Lan phải cẩn thận làm đầu, thế nhưng hiện tại nhìn nguyên trận đã mở ra với trạng thái lớn nhất vẫn thực sự phi thường hiếm thấy.

Bởi vì nắm giữ qua hạch tâm nguyên trận, Lăng Phong tương đối hiểu rõ đối với nguyên trận này, biết bình thường nguyên trận chỉ cần mở ra một nửa trạng thái là đủ. Như vậy thứ nhất có thể phản ứng với tốc độ nhanh nhất, thứ hai không đến mức ngăn cản tầm nhìn của mọi người trong tông môn, được xem như xử lý điều kiện tốt nhất.

Mà trạng thái toàn bộ trước mắt, chỉ khi có đại địch tới xâm phạm mới xuất hiện, Bảo Lan rốt cuộc đang làm cái gì? Lúc này sáng tông còn đang trong trạng thái mời chào nhân thủ trên diện rộng, nếu như để người có ý định tới đây tìm chỗ nương tựa nhìn thấy, khó trách khỏi mất đi lòng tin đối với tông môn.

- Mở nguyên trận!

Ánh mắt Lăng Phong xuyên thấu qua vụ khí màu phấn hồng phân phó nói, thanh âm giống như mũi tên nhọn đâm thẳng vào bên trong, chợt tạo thành một đoàn hỗn loạn trên tầng vụ khí màu hồng, thanh âm cuồn cuộn.

- Các ngươi là ai, báo ra thân phận rõ ràng, bằng không đừng trách chúng ta sử dụng lực lượng nguyên trận!

Phía dưới truyền tới tiếng quát lớn, hiển nhiên là nhằm vào ba người Lăng Phong.

Lăng Phong nhất thời hoạt kê, biểu tình dở khóc dở cười hiện lên trên gương mặt, hắn thực không ngờ chính mình vội vã trở về tông môn lại gặp phải đãi ngộ như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác bất đắc dĩ nói không nên lời. Hắn suy đoán có thể là đệ tử mới thu nhận gần đây, cho nên mới không nhận ra bản thân, vì vậy không nổi giận.

- Phụt, tiểu Phong, đệ, đệ thực sự...

Hoa Vi Hà nhìn biểu tình kinh ngạc ngây ngốc của hắn, nhịn không được cười ra thành tiếng, đường đường là tông chủ trở về tông môn của chính mình lại bị cự tuyệt ngoài cửa, phỏng chừng khắp thiên hạ chỉ có một nhà Lăng Phong.

- Uy, người nói chuyện bên dưới, còn không mở nguyên trận, ngươi bài xích tông chủ của chính mình ngoài cửa như vậy sao?

Kiều Kiều bất mãn sẵng giọng.

- Tông chủ?

Người phía dưới trầm ngâm một chút, chợt phẫn nộ quát:

- Tông chủ chúng ta đang ở trong đại hội giao dịch tông môn, thế nào lại đột nhiên trở về?

Nghe lời này, Lăng Phong nhịn không được lắc đầu, chính mình nổi phong vân lớn như vậy tại đại hội giao dịch tông môn, không hề nghĩ tới vẫn chưa có tin tức nào truyền trở về, hệ thống tình báo của Sáng tông xác thực là vấn đề lớn.

Hoa Vi Hà cũng nhận ra được vấn đề này, chủ động nói:

- Tiểu Phong, có thể sử dụng hệ thống tình báo của Phượng tộc, trở về tông môn ta sẽ àn bài một chút.

- Như vậy có thuận tiện?

Lăng Phong lộ ra thần sắc do dự, hắn tuyệt không lo lắng Hoa Vi Hà sẽ giấu diếm chính mình trên phương diện tình báo, mà là lo lắng nàng làm như vậy có khiến nội bộ Phương tộc bất mãn tạo thành bất lợi.

- Đệ yên tâm là được, tỷ tỷ tại Phượng tộc chỉ điểm quyền lực này coi như vẫn có, lại nói, đệ có thể chữa trị tốt cho tộc trưởng, trên dưới phượng tộc chỉ làm chút nỗ lực nho nhỏ này để báo đáp cũng là nên làm!

Thấy nàng nói như vậy, Lăng Phong yên lòng, Phượng tộc sừng sững Vô Tẫn Hoang Nguyên nhiều năm, tự nhiên có nguồn gốc tình báo của bọn họ, nguyên bản phương diện này muốn sử dụng trợ giúp từ Ngọc Lan Tông, bất quá có Hoa Vi Hà ở đây, Phượng tộc càng khiến chính mình yên tâm hơn một chút.

- Rắc rối, lười nói chuyện phiếm với các ngươi!

Kiều Kiều bên cạnh không kiên nhẫn dây dưa với đám thủ hạ, hừ một tiếng nói:

- Gọi Tiêu Hắc tới mở nguyên trận!

Trước khi xuất phát tới đại hội giao dịch tông môn, Lăng Phong có bế quan luyện chế một ít nguyên chương nguyên trận tứ linh đưa cho Kiều Kiều và Khải Ân cấp Tiêu Hắc phụ trách, Tiêu Hắc giỏi quan sát sắc mặt, trong lúc mang theo bọn họ thăm thú Sáng tông an bài rất chu đáo, vì vậy đã lưu lại ấn tượng tốt đối với Kiều Kiều, hiện tại có chuyện lập tức nghĩ tới hắn.

- Tiêu Hắc? Cái gì Tiêu Hắc?

- Đầu nhi, đây hình như là tên của phó tông chủ!

Tiếng nghị luận mơ hồ truyền đến, người trả lời cả kinh, vội vã nhắc nhở người bên cạnh vài câu, sau đó mở miệng nói:

- Nếu như các vị đã quen biết phó tông chủ, như vậy mời chờ đợi chốc lát, ta đi bẩm báo phó tông chủ định đoạt!

Kiều Kiều không nghĩ tới phiền phức như vậy, lúc này đôi môi bất mãn cong lên.

Lăng Phong khoát khoát tay, ngăn cản Kiều Kiều bạo phát, đối với phản ứng của Sáng tông như vậy tuy trong lòng thỏa mãn, thế nhưng bản thân là tông chủ lại bị cự tuyệt ngoài cửa, điều này thực sự khiến hắn vui vẻ không nổi. May là bản thân đã đi trước một bước, bằng không để đám người Yêu Tôn nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ ngầm ôm bụng cười điên cuồng cỡ nào.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm quen thuộc của Tiêu Hắc đã vang lên, trong thanh âm của hắn để lộ một tia kinh hỉ:

- Kiều Kiều tiểu thư? Sao tiểu thư lại trở về, tông chủ đâu? Có phải người vẫn đang ở đại hội giao dịch?

Lăng Phong ngẩn ra, bản thân rõ ràng đứng trước mặt hắn, thế nào thằng nhãi này...

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến điều gì đó, không khỏi lộ thần tình dở khóc dở cười. Lăng Phong thiếu chút nữa quên mất, hiện tại đã khôi phục tướng mạo sẵn có, mà trong Sáng tông, ngoại trừ khi đám người Khải Ân cộng thêm Đằng Thú, ngay cả Tiêu Hắc cũng chưa từng nhìn qua dung mạo thật của hắn, vì vậy khó trách khỏi có chút hiểm lầm.

Cười lắc đầu, hắn không giải thích nhiều, tùy tiện để Kiều Kiều đứng ra:

- Tiêu Hắc, ngươi mau mở nguyên trận, sau khi tiến vào từ từ nói, thực sự là phiền phức hết sức!

- Vâng, tiểu thư đợi một chút, ta lập tức mời Bảo trưởng lão trở lại mở nguyên trận!

Tiêu Hắc tự nhiên không dám chậm trễ, tuy rằng hắn ở chung với Kiều Kiều không lâu, thế nhưng từ trong biểu hiện của Lăng Phong thấy được hắn vô cùng cưng chiều đối với vị đại tiểu thư này, vì vậy thân là phó tông chủ, đúng mực trong đó ra sao tự nhiên rõ ràng.

Sớm đoán được nguyên trận này là do Bảo Lan tự thân bố trí, thế nhưng nghe được Tiêu Hắc nói muốn mở nguyên trận cần phải thông báo, Lăng Phong vẫn có chút kinh ngạc.

Một lúc sau, chỉ thấy vụ khí màu phấn hồng trước mắt bắt đầu tách ra, trung gian chậm rãi mở rộng một cái khe, lộ ra cảnh sắc bên trong.

Ngay sau đó, Bảo Lan phe phẩy hai cánh nhô lên cao, đằng sau là Tiêu Hắc với thần thái cung kính. Nàng đầu tiên là gật đầu đối với Kiều Kiều, trong biểu tình có một tia giật mình. Thân là ma thú, trời sinh mẫn cảm khiến nàng cảm nhận được Kiều Kiều xuất hiện chỗ khác biệt khiến nàng phải chấn động, cho nên không có bất cứ thái độ kiêu căng nào, lần này gặp lại, từ trên người đối phương có uy áp huyết mạch cường đại càng làm nàng cảm giác hô hấp cũng khó khăn.

Bỗng nhiên, mo tâm nàng nhảy nhẹ, kinh hãi nhìn sang bên cạnh.

Hoa Vi Hà lằng lặng huyền phù một chỗ, đối với người bình thường mà nói, nữ tử này chỉ là phong tư cao quý, không chút phàm tục, thế nhưng rơi vào trong mắt Bảo Lan, đối phương phảng phất giống như núi lửa vực sâu, có thể thôn phệ sạch sẽ đối với bất cứ kẻ nào dám can đam mạo phạm, đồng thời đốt cháy thành hư vô.

Này, đây là khí tức kinh khủng cỡ nào?

- Ngươi là ai?

Bảo Lan trừng mắt to.

Lăng Phong cười khổ lắc đầu, bản thân làm tông chủ thực sự quá mức mất mặt, sau khi trở về hoàn toàn không có người nào phản ứng, hắn chậm rãi bước lên một bước, cười nói:

- Vị này là thánh nữ Phượng tộc, Hoa Vi Hà, cũng là tỷ tỷ của ta!

- Phượng tộc?

Bảo Lan bị trấn áp nhiều năm, đối với Hoa Vi Hà mới xuất hiện trong Vô Tẫn Hoang Nguyên hiện nay tự nhiên không phải quá rõ ràng, thế nhưng danh tiếng Phượng tộc vẫn nghe thấy. Năm đó nàng mới chỉ là ma thú vừa mới biến hóa thành công liền có cảm giác ngưỡng mộ trời sinh đối với long phượng yêu tam tộc, nếu như không có chuyện xảy ra, nàng cũng muốn gia nhập Yêu tộc.

Đối với Yêu thú mà nói, tiến vào Yêu tộc tìm kiếm che trở, phòng ngừa nhân loại liệp sát chính là lựa chọn tốt nhất, thứ nhì chính là tiến vào Phượng tộc, cuối cùng mới là bái nhập môn hạ Long tộc.

Thấy trên khuôn mặt tinh xảo của Hoa Vi Hà nở nụ cười ôn hòa, gật đầu đầu đối với chính mình, Bảo Lan cảm giác có chút hoa mắt, không dám ngưng mắt nhìn đối phương, nàng xoay đầu lại, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lăng Phong, không khỏi cau mày hỏi:

- Ngươi là...

Nàng cảm thấy Lăng Phong có chút quen thuộc, nhưng lại không dám xác định bản thân cảm giác sai lầm hay không.

Lăng Phong không nói gì, khóe miệng khẽ run, hắn mạnh mẽ khoát tay!

Bỗng nhiên, một đoàn sóng năng lượng từ trong cơ thể hắn phát ra, giống như long quyển phong bức thẳng trời cao, tức khắc, bầu trời trở nên tối đen, bảy chấm nhỏ tỏa sáng, mỗi một chấm nhỏ đều giống như vì sao, treo lơ lửng tinh không, khí tức bàng bạc không gì sánh được tỏa rộng, giống như bảy hùng ưng bay liệng, uy nghiêm vô cùng vô tận chấn nhiếp mỗi một sinh vật, khiến toàn bộ sinh linh có linh tính đều run rẩy toàn thân, không dám nhúc nhích!

Hai người Bảo Lan cũng không tránh khỏi, bọn họ chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn xuất hiện sự run rẩy không thể khống chế, tay chân nhất thời cứng ngắc không dám nhúc nhích.

- Là ta!

Thản nhiên nói hai tiếng, Lăng Phong thu hồi khí tức năng lượng phóng ra ngoài, dị tượng khắp bầu trời nhất tề biến mất.

Nhìn thấy dáng dấp không thể chịu đựng của hai người, Lăng Phong có chút hối hận, hắn sớm quên mất, hai người trước mặt, mạnh nhất là Bảo Lan cũng chỉ có thực lực Linh Tôn mà thôi, đâu thể chịu đựng được trùng kích năng lượng Thần cấp của bản thân hiện tại.

Cho dù sóng năng lượng không tập trung bọn họ, thế nhưng chỉ riêng thần uy, cho dù là dư ba cũng vô cùng mạnh mẽ!

- Tông, tông chủ?

Nghe được thanh âm quen thuộc của Lăng Phong, tiêu Hắc trừng lớn đôi tròng mắt, để lộ ra vẻ khó có thể tin tưởng và vui mừng như điên.

Bảo Lan run run:

- Ngươi, ngươi, Mộc...

- Xin lỗi, trước kia bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù đã giấu diếm các ngươi!

Lăng Phong lấy ra mặt nạ đội lên, rất nhanh liền hiện ra dáng dấp Mộc Phong trước đây, rồi lại khôi phục tướng mạo sẵn có.

Hành động như vậy, một chút nghi hoặc cuối cùng tiêu tan thành mây khói, thay vào đó là một mảnh ngây dại như bị đóng băng.

Trước khi rời đi, Lăng Phong tính hết mức cũng chỉ là sức chiến đấu cấp bậc Linh Tôn, hiện tại sao đây?

Thiên, sợ là Linh Tôn đại viên mãn trong truyền thuyết cũng không hơn gì như vậy?

Tiêu Hắc hưng phấn muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, cảm giác hạnh phúc và chờ mong tràn ngập trong lòng, làm hắn muốn gào thét phát tiết:

- Đây là tông chủ của chính mình a! Theo tông chủ như vậy, tiền cảnh sau này sẽ như thế nào?

Nghĩ tới trước đây an phận làm một phó tông chủ Bối Diệp Tông nho nhỏ, tại Vô Tẫn Hoang Nguyên hoàn toàn không đáng kể, chính mình đã có chút thỏa mãn, so với tương lai có khả năng suy nghĩ, quả thực...

Tiêu Hắc rơi lệ đầy mặt.

"Ngựa vượt qua sa mạc, không nghĩ tới Tiêu mỗ cũng có ngày hôm nay!"

Cái miệng mở lớn của Bảo Lan đã khém lại, nàng ngơ ngác nhìn Lăng Phong, ngươi này chính là Mộc Phong sao?

Hỗn loạn không gì sánh được khiến đầu nàng ù ù chấn động, hồi lâu vẫn không thể hoàn chỉnh được mạch suy nghĩ.

- Tốt, các ngươi còn không để ta tiến vào hay sao? Dù sao cũng có khách tới thăm, ta cũng không muốn để bọn họ thấy đường đường tông chủ xấu hổ vì không tiến vào được nhà của chính mình!

Lăng Phong cười trêu đùa nói, thấy Bảo Lan rốt cuộc đã hồi phục lại tinh thần, hắn cười cười mở rộng nguyên trận tiến vào.

Bảo Lan do dự, thuận theo móc ra hạch tâm nguyên trận, ở trước mặt hắn gật đầu lia lịa.