Tinh Ngự

Chương 660: Yêu Tôn đi theo




Vài tiếng kinh hô truyền đi, huynh đệ Vưu Lực Vưu Lượng, thiếu niên đều kinh hãi, bọn họ kích động tức giận tới con mắt đỏ bừng, điên cuồng lao về phía Dư Đào.

Xem tư thế liều mạng quên mình, hẳn là tồn tại ý niệm lưỡng bại câu thương!

Không phải Yêu Tộc căn bản không hề lý giải được loại tôn kích cuồng nhiệt đối với Yêu Tôn này, loại tôn kích này không liên quan tới thực lực, không liên quan thời gian, thậm chí là có chút quen thuộc đối với truyền thống, nhưng đủ để bọn họ không để ý tới sinh mệnh liều mạng với địch nhân, nguyên nhân đơn giản là vì mạo phạm tôn nghiêm Yêu Tôn.

Mắt thất huyết chiến nổi lên.

- Dừng tay!

Đột nhiên, Yêu Tôn Diêm La quát lớn ngăn bọn họ lại.

Ba người Vưu Lực nghe tiếng quát chợt dừng, cực nhanh thu liễm chân nguyên lực, trong ý thức hải thiếu chút nữa nổ tung, trận trận sóng lớn khiến bọn họ choáng váng.

Nhìn thấy bọn họ không tiếp tục xuất thủ, Dư Đào cũng âm thầm thở ra một hơi, nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn động thủ đối với Yêu Tộc. Có thể giấu diếm thực lực chân chính dưới con mắt Long tộc nhiều năm, đồng thời nhiều chuẩn bị khác cũng được che giấu, Dư Đào tự nhiên không phải hạng người lỗ mãng.

So sánh với nhóm người Lăng Phong tương đối xa lạ, hắn đối với nội tình Yêu tộc coi như hiểu biết tương đối tận tường, có thể Long tộc sẽ bởi vì phương diện lợi ích, không muốn để các vị cường giả Long tộc tiền bối đi ra mạo hiểm, thế nhưng Yêu tộc tuyệt không có lo lắng này.

Dư Đào dám khẳng định, chỉ cần Yêu Tôn bị thương hại, đám lão quái vật vẫn bế quan kia lập tức giống như ong vỡ tổ xuất hiện, đến lúc đó dưới tình huống bọn họ điên cuồng, bản thân có nhiều hơn vài cái đầu cũng không đủ để chém.

Vị nhân vật cấp bậc thiên tài chủng tộc phụ thuộc bị trấn áp nhiều năm này, hắn vô cùng vất vả mới chạy ra khỏi lao lung, thực không muốn đối địch với địch nhân như vậy.

Yêu Tôn gắt gao nhìn thẳng Lăng Phong, trong miệng phát ra vẫn là câu nói kia:

- Ngươi nói cái gì?

Lăng Phong buồn bực, không nói gì, triệt để tức giận, hắn xem ra đám người Yêu tộc quá mức không hiểu lễ nghĩa. Đầu tiên là tìm người khắp nơi muốn trị liệu cho San San, biểu hiện phi thường quan tâm tiểu nha đầu, kết quả bản thân vừa mới chữa tốt, bọn họ không có nửa phần dáng dấp hài lòng, trái lại vô cùng nặng nề. Cuối cùng rõ ràng đáp úng bản thân lưu lại San San, thế nhưng đột nhiên xông tới như kẻ điên.

Đám người Yêu tộc này, cả trên lẫn dưới đều có chút điên điên? Text được lấy tại Truyện FULL

Lăng Phong không đầu không đuôi nghĩ.

Vẫn là Hoa Vi Hà ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nàng cau đôi mày liễu, trong mắt hiện lên quang mang trí tuệ:

- Yêu Tôn đại nhân, ngươi chắc hiểu lầm gì đó? Tiểu Phong bất quá là muốn mang lệnh đồ trở lại Sáng tông chăm sóc cẩn thận, giúp nàng triệt để khôi phục mà thôi, không hề có ý tứ khác.

Lăng Phong đưa tay, muốn nói lại thôi, hắn thực sự muốn giữ San San triệt để ở lại Sáng tông, không bao giờ quay trở về Yêu tộc quái dị này, thế nhưng vì nghĩ tới tâm tình Yêu Tôn, vẫn dừng chính mình lại.

Yêu Tôn há hốc miệng, quay đầu lại đối mặt nhìn nhau với ba người Vưu Lục, biểu tình trên mặt có chút dấu hiệu si ngốc. Sau hồi lâu, hắn mới mang theo một chút thấp thỏm bất an, như sợ chính mình đang trong cảnh mơ hỏi:

- Lăng, Lăng tông chủ, ngài, ý của ngài là San nhi có thể cứu chữa?

Từ trong miệng hắn lần đầu tiên thổ lộ ra danh xưng cung kích khiến Lăng Phong thiếu chút nữa nổi da gà toàn thân, đám người Yêu tộc này đổi sắc mặt cũng quá mức nhanh đi.

Chợt, hắn có chút bất đắc dĩ nói:

- Ta nói San San không thể cứu lúc nào?

- A...

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Yêu Tôn liền dừng lại, hắn thật sâu nhìn vào Đông Phương San nằm trong vòng tay Kiều Kiều, lần đầu tiên cảm giác chính mình dĩ nhiên ngu xuẩn tới như vậy, thậm chí là ngu xuẩn không ai bằng!

Lăng Phong cũng không phải kẻ ngu dốt, chẳng qua là bởi vì quan tâm quá mức nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy, vừa rồi thấy được biểu tình của Yêu Tôn, hắn tràn đầy cảm giác dở khóc dở cười. Liếc mắt nhìn nhau với Hoa Vi Hà, hai người nhất tề nở nụ cười khổ.

- Lăng tông chủ, ta có thể xem San nhi một chút hay không?

Yêu Tôn cẩn thận đưa ra yêu cầu đầu tiên, nhìn tình cảnh này có thể thấy được Lăng Phong thực sự có thể trị liệu tốt đồ đệ bảo bối của mình, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, người khác không nói nên lời.

Đối với loại việc nhỏ này, Lăng Phong tự nhiên không để ý ngăn cản, trực tiếp ra hiệu cho Kiều Kiều không tình nguyện giao Đông Phương San cho Yêu Tôn.

Yêu Tôn tiếp nhận, sau khi kiểm tra cẩn thận, rốt cuộc cũng tin tưởng đồ đệ bảo bối của chính mình đã khôi phục khí tức sinh mệnh, cơ mặt càng hạnh phúc run run không thôi.

Cảm thụ được phần quan tâm ấm áp từ tận đáy lòng, Lăng Phong nhịn không được nở nụ cười chân thành:

- Yêu Tôn đại nhân, tình huống của San San hiện tại không phải rất ổn định, ta nghĩ muốn đưa nàng trở về Sáng tông, đặc biệt chăm sóc một thời gian.

Lăng Phong chính là tính cách ăn mềm không ăn cứng, nếu Yêu Tôn đã khách khí, ngữ khí của hắn cũng nhiều hơn một phần ôn hòa.

Yêu Tôn trầm ngâm một chút, không muốn buông tha ôm ái đồ trong tay, trong lúc mọi người hầu như cho rằng hắn sẽ cự tuyệt, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Lăng tông chủ, ta muốn ở cùng một chỗ với San nhi, không biết có quấy rầy quý tông?

A?

Hoa Vi Hà toát ra thần sắc mừng như điên, yêu cầu của Yêu Tôn nếu như để bất kỳ tông phái nào trong bảy đại tông phái đứng đầu sẽ hưng phấn tới nhảy cẫng lên! Yêu Tộc vốn là trạng thái ngăn cách, đối với tất cả các thế lực khác đều là thái độ không nóng không lạnh, chưa từng gần người qua!

Nhất là mở miệng chính là Yêu Tôn, đường đường tôn sư Yêu tộc!

Trong lòng nàng sinh ra một tia kinh hỉ, nhìn về phía Yêu Tôn ôm Đông Phương San trong không trung, âm thầm cảm khái:

"Vận khí tiểu Phong thực sự quá tốt, kết bạn với bất cứ người nào cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn."

Nếu có thể, Sáng tông thực sự giao hảo với Yêu tộc, không nói tới lực hiệu triệu tự thân đề cao trên diện rộng. Lần sau cho dù Long tộc muốn đối phó với Lăng Phong cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

...

Sóng gió tan đi, mọi người trở lại hành trình.

Từ khi Lăng Phong rời khỏi tông môn tham dự đại hội giao dịch đã vượt qua thời gian hơn hai tháng, trong lòng Lăng Phong quả thực hoài niệm Sáng tông không gì sánh được, tuy rằng có thói quen làm chưởng quỹ buông tay, thế nhưng vô luận là Khải Ân, Cảnh Vân hay là đám người Tiêu Hắc trong Sáng tông, bây giờ đều khiến Lăng Phong tưởng niệm không gì sánh được.

- Tiểu Phong!

Hoa Vi Hà tiến sát gần kêu lên, nàng không biết định nói cái gì đó, biểu tình có vẻ có chút do dự bất định, mỗi khẽ nhếch lên lại mím lại.

Lăng Phong ngẩn ra, bật cười nói:

- Tỷ tỷ, đệ và tỷ còn phải khách khí nhiều như vậy hay sao? Có điều gì tỷ cứ nói thẳng là được!

- Tốt lắm!

Hoa Vi Hà nghe hắn nói như vậy ngược lại có chút xấu hổ, nàng mím môi mềm, dừng lại trên dưới Lăng Phong:

- Đệ nói cho ta biết, vị Thuật luyện sư Sáng tông kia có phải là đệ hay không?

Nói tới đây, nàng chợt mạnh mẽ dừng lại, tuy rằng trong lòng hầu như đã có thể xác định, thế nhưng khi mở miệng phát ra câu hỏi này, nàng vẫn không tự chủ xuất hiện vài phần cảm giác không thực, như mộng như ảo.