Tinh Ngự

Chương 540: Thương Linh Tông




Thế của nhất đao này vô cùng quỷ bí, rõ ràng khí thế bàng đại, năng lượng bạo liệt nhưng trong quá trình bay đến lại không tạo ra bất cứ ba động nào, ngay cả một tia khí tức cũng không có, dường như nó đã hoàn toàn dung nhập vào hư không.

Điều khiến người ta cảm thấy quỷ dị hơn cả là sau đao quang, hầu như không nhìn thấy bất cứ thân ảnh nào, dường như đòn công kích là tự nó tạo nên, tự nó thực hiện, đao quang như có linh hồn!

Lúc Lăng Phong kịp phát hiện thì đao quang đã cận kề chân mày hắn.

- Tốt!

Một tiếng hừ lạnh lẽo phun ra từ mũi Lăng Phong giống như một chiếc búa tạ nện vào giữa hư không, đập vỡ khối không khí trong phạm vi ba tấc trước mặt.

Không khí nổ tung, tạo nên một trận lốc xoáy, bên trong lốc xoáy, vô số loạn lưu phi tán chuyển động tạo nên một cảnh tượng khiến người ta không khỏi hoa mắt. Dường như đang có vô số sợi tơ ngũ sắc đang kết nối với nhau bên trong, khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ đầu mối nào hết.

- Ừm?

Sau đao quang, một âm thanh kì dị nổi lên, rồi đao quang bất ngờ xoay chuyển, bay ngang bầu trời, phát ra những tiếng vù vù không dứt. Dường như trong nháy mắt, tất cả oan hồn đều tụ hợp lại cùng nhau tấu vang đoản khúc chiêu hồn, khiến người ta không khỏi nảy sinh tâm trạng thê lương ai oán.

- Giả thần giả quỷ!

Lăng Phong xì lạnh, siết chặt nắm đấm, chỉ thấy cơn lốc xoáy trước mặt rung lên vù vù, co giãn bất định như sắp biến thành một quả tim mà trong đó huyết dịch đang cuồn cuộn phun trào.

Bùm!

Một âm thanh trầm đục như tiếng núi lở để lại trong thức hải người ta ấn tượng như trời đất đang nứt ra làm đôi, uy thế cự đại chấn động khiến thức hải cũng thổn thức không ngừng.

Âm thanh nhanh chóng dội khắp bốn phía xung quanh, Thích Thiên Ách và Tào Kế Suất còn đỡ, họ không cảm nhận được sâu loại dư ba chiến đấu này. Nhưng bọn Du Thiên Trì thì thảm hại, ba chấn cường liệt khiến sắc mặt lão thuật luyện sư trắng bệch, cơ thể nhất thời đổ mồ hôi đầm đìa.

Chỉ là dư ba chiến đấu mà đã khiến ông tinh lực đại hao, may mà có tinh huyết nguyên khí hạch Lăng Phong đưa cho, Du Thiên Trì vội vàng luyện hóa một miếng bổ sung tinh lực.

- Thích đại ca, mọi người không cần phải ra tay.

Thấy bọn Thích Thiên Ách định xuất thủ, Lăng Phong vội vàng ngăn lại. Lời vừa dứt, đao quang đã lại phù hiện sau lưng, Lăng Phong cười lạnh một tiếng:

- Muốn đi? Đâu có dễ như vậy!

Kiếm linh ong ong chuyển động trong thức hải khiến hai thanh phong hỏa kiếm nguyên cũng chấn động không ngừng, linh vực chi năng mà ba đại linh kĩ mang lại điên cuồng chồng lên nhau ~ linh tôn vực!

Lăng Phong tung mạnh một quyền, quát lên:

- Thốn kích kình, nổ!

Với tu vi hiện tại của Lăng Phong, dù không động dụng tinh kĩ chỉ cần dựa vào cường độ năng lượng bạo phát từ linh vực chi năng thôi đã đủ kinh thiên động địa rồi!

Mặc dù cùng là thốn kích kình, nhưng so với trước kia khoảng cách sức mạnh thật chắc khắc gì mây với bùn.

Quyền kình tạo thành hình xoắn ốc, làm cho không khí vù vù chấn động, cả một khoảng không gian rộng vài trượng vuông bị điên cuồng áp súc vỡ tan như một miếng vỏ cứng, những tiếng rắc rắc vang lên không ngừng. Quyền kích này đã trực tiếp biến hư không thành thực vật, và tạm thời ép nó thành khối!

Nguyên lý của nhất quyền này được tham khảo lúc Bùi Càn thao khống tiểu thế giới, chỉ có điều không gian của Bùi Càn được tạo nên bởi sức mạnh bản thân còn nhất quyền của Lăng Phong là khống chế thiên địa ngoại giới, độ khó cao hơn rất nhiều.

Phốc!

Nhất quyền bắn ra, hắc ảnh bị tấn công có vẻ không chịu nổi trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi. Bất ngờ có một người xuất hiện giữa không trung.

Người này là một nam tử khoác trường bào trắng muốt, dáng người gao gầy, dung mạo tuấn tú, đôi mắt trong vắt và lấp lánh như vì sao trời. Cặp môi đỏ mọng ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng nam tử ấy lại phủ đầy sát khí quanh mình, căn bản không giống một người đang sống mà là một tử thần mới trèo lên từ chín tầng địa ngục. Hai thanh huyết sắc trường đao dài gần nửa trượng nằm yên trong tay. Lúc nãy thấy tình hình không ổn hắn đã định thối lui ai ngờ đã bị Lăng Phong giáng luôn một quyền.

Huyết đao nam tử phản ứng rất nhánh, vội vàng vuốt đao về phía sau, đầu vẫn không quay lại!

Đầu lưỡi đao, đao quang cực mỏng và cũng vô cùng ngưng tụ chém ngang hư không, những nơi nó đi qua, mọi sự vật đều như đang vận hành với tốc độ cực chậm, rõ ràng đến nỗi có thể nhìn rõ quỹ đạo chuyển động của mỗi luồng phong khí.

Lăng Phong lộ ra một tia biểu tình nghiêm túc, từ màn giao thủ ngắn ngủi vừa rồi hắn có thể nhận ra nam tử này đã là linh sĩ cấp! Nếu như không động dụng tinh kĩ kết hợp với linh tôn vực, muốn nhẹ nhàng hạ được hắn e rằng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, sát ý trong lòng Lăng Phong đã nhạt đi đôi chút và dần chuyển sang nghi hoặc. Thời gian hắn vào Ly Hỏa Thành vẫn chưa lâu, ai có thể phản ứng được nhanh đến vậy, cử người đến ám sát ngay trong ngày.

Huyền Nguyên Tông, hay là Thanh Mộc Tông?

Mang theo một tia nghi hoặc trong lòng, Lăng Phong giơ bàn tay về phía trước, "keng", tinh thiết kiếm bất ngờ lao ra mang theo một luồng tinh mang lao thẳng vào huyết sắc trường đao.

Khoảng khắc đao quang kiếm chuẩn bị cương tiếp xúc với nhau, póc póc póc póc, đao quang đột nhiên biến mất không chút dấu vết.

Một tia cảnh giác nổi lên, có âm mưu!

Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, thân thể huyết đao nam tử đột nhiên bật mạnh, bắn thẳng về phía Lăng Phong như một viên đạn cỡ lớn, xương sống căng vòng như dây cung!

Khoảnh khắc đó diễn ra nhanh đến nỗi người ta chỉ kịp nhìn thấy một tia quang tuyến bạch sắc lóe lên và nam tử đã gần ngay trước mặt. Keng keng, từng mảng huyền binh quyền giáp phù hiện bên ngoài cánh tay hắn, hắn quát lên một tiếng lạnh lẽo:

- Thiên lý hồng tuyến!

Chiu chiu chiu!

Những dải hồng tuyến bắn ra từ kẽ ngón tay hắn, để lại một vết dài như muốn phá vỡ không gian, đâm vào cơ thể Lăng Phong.

Đây là …

Từ lúc huyết đao nam tử thi triển thân pháp đến lúc đột nhiên bạo tiến, nhãn thần Lăng Phong đã co rút lại, một tia nghi vấn phù hiện trong đầu hắn: Chiêu này rõ ràng là "đại chuy long"! Là đại chuy long của vô cốt nhu thân!

Chỉ có điều cách vận dụng của hắn hơi kì lạ, Lăng Phong từ xưa đến nay chỉ biết vận dụng đại chuy long để công kích còn huyết đao nam tử dùng nó để tăng tốc độ!

Lăng Phong không biết "đại chuy long" lại có ưu thế như vậy trên phương diện gia tăng tốc độ. Dù hắn đã thu triển liên tục thanh điện u quang bộ nhưng vẫn không thể tránh kịp.

Pằng!

Chỉ trong nháy mắt, kiếm linh đã lưu chuyển liên tục hàng trăm vạn lần, những thi triển này Lăng Phong đã thực hiện không biết bao nhiêu lần nên chỉ nhìn sơ qua là đã ghi nhớ. Hắn cũng học cách dùng xương sống làm bệ đỡ bắn mình về phía trước.

- Đại chuy long?

Huyết đao nam tử thốt lên một tiếng kinh ngạc. Mặc dù tâm tình có chút ba động nhưng tử ý lưu lộ xung quanh người hắn thì vẫn không hề nhạt đi.

Hồng tuyến bắn ra từ kẽ ngón tay hắn chỉ còn cách Lăng Phong nửa tấc.

Lùi, tiến!

Từng bước tiếp cận.

- Nhất tuyến khiên!

Bay người vào hư không, trong nháy mắt đã lùi được vài chục trượng, lúc này huyết đao nam tử đột nhiên thét lên một tiếng lành lạnh, ngữ khí lộ ra hàn ý rờn rợn như lưỡi đao tử thần đã kề sát vào cổ con thú săn.

Không thể giãy dụa thêm được nữa.

- Tông chủ cẩn thận sau lưng.

Không cần nhắc nhở, gai ốc trên người Lăng Phong đã nổi lên hết, hắn cảm nhận được một đường sát cơ lạnh lẽo đang tiến thẳng đến sau lưng mình, chuẩn bị xuyên thủng cơ thể mình.

Tốc độ quá nhanh!

Nhanh đến nỗi tiếng hô của bọn Du Thiên Trì vẫn chưa kịp thoát ra, sát cơ đã đến, chỉ cần một giây nữa thôi, cơ thể Lăng Phong sẽ bị xé tan, dập tắt sinh cơ.

Thiên lý hồng tuyến, nhất tuyến khiến, hai chiêu thức vô cùng lợi hại kết hợp với nhau khiến người ta không thể phân biệt được nguy cơ thực sự nằm ở đâu.

Đối diện với nhất kích tuyệt sát, chỉ có Lăng Phong là người duy nhất ở đó không cảm thấy lo lắng. Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Mặc dù tốc độ biễn huyễn nhanh hơn sức tưởng tượng của người thường nhưng vẫn chưa thể uy hiếp được hắn.

- Thiên địa lao.

Một tiếng hô lớn, tinh thiết kiếm vừa phun từ lòng bàn tay Lăng Phong đột nhiên co rút lại rồi một lần nữa xuất hiện từ sau lưng hắn, kịp thời chặn đứng huyết đao.

Những đường kiếm cương luân chuyển, nhanh chóng tụ hợp thành một đường hồng lưu cứng như thép chém thẳng vào huyết đao. Ầm, huyết đao phát ra một loạt những âm thanh rền rĩ bi ai, lưu quang trên bề mặt không ngừng co rút.

Lúc này những người tương đối linh mẫn mới phát hiện ra huyết đao là một cự linh chứ không phải huyền binh! Chẳng trách hắn có thể công kích một cách ảo diệu đến vậy.

Phát hiện này khiến mọi người giật mình, sau khi vào thánh vực, cự linh và linh hồn hạch tâm sẽ hợp lại làm một, chỉ cần cự linh bị tổn thương đó sẽ là một thiệt hại rất lớn với thiên hành giả. Vì vậy rất ít người sử dụng cự linh trực tiếp chiến đấu. Nhưng giờ phút này, người nam tử đó lại ngang nhiên làm vậy, rõ ràng thực hiện nhất kích đó với một tâm trạng đối địch, không phải ngươi chết thì là ta chết!

Tinh thiết kiếm đâm ra, nhẹ nhàng đẩy lùi huyết đao cự linh, tiếp sau đó, năm đầu ngón tay Lăng Phong nắm lại, tóm chặt lấy hồng tuyến trước mặt, kiếm mang cương khí cường liệt phun ra từ đầu ngón tay, năm đường hồng tuyến như năm con cá, giãy dụa không ngừng trong tay Lăng Phong.

- Phá!

Một chữ phun ra, nặng nề như vạn tấn cự thạch, hồng tuyến vỡ tan dưới sức ép của cự lực, tiêu tán thành vô số loạn lưu.

Thấy tình thế bất ổn, huyết đao nam tử không dùng dằng nữa nhíu mày phun ra một khối ngân mang, lốc xoáy ẩn hiện, huyết đao khí linh biến mất không chút dấu vết.

- Lại muốn chạy?

Khóe miệng Lăng Phong lóe lên một tia giễu cợt, thét lên một tiếng:

- Ở lại đây cho ta!

Năng lượng linh tôn vực điên cuồng lưu chuyển, trong nháy mắt đã thấy chú nhập vào cánh tay Lăng Phong, "hư không nhiếp" đột nhiên phát xuất tóm thẳng về phía trước!

- Không!

Cảm thấy cơ thể mình như vừa rơi vào một vũng lầy, không giao nhúc nhích được, thần tình của huyết đao nam tử cuối cùng cũng xuất hiện một tia biến hóa, lộ rõ vẻ sợ hãi.

Lăng Phong đương nhiên quyết không nương tay, hư nhiếp chi lực vô hình nhanh chóng bay đến, tóm chặt lấy ngực hắn! Chỉ thấy sắc mặt huyết đao nam tử đột nhiên trở nên trắng bệch, trợn mắt căm hận nhìn Lăng Phong.

Con, con gái!?

Cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay, Lăng Phong như bị cự lôi đánh trúng, não hải nổ vang một tiếng, máu dồn hết lên đầu, mặt đỏ bừng, linh tôn vực vừa xuất hiện đã bị thu ngay lại.

Nhân cơ hội, huyết đao nữ tử bật mạnh người, tính chạy về phía sau.

Thấy vậy, Lăng Phong giật mình, linh tôn vực bừng bừng bạo phát, như hàng ngàn hàng vạn ngọn núi sụp xuống, chụp thẳng xuống người cô gái không chút nể nang.

Bùm!

Lần này huyết đao nữ tử bị trực tiếp ngã nằm xuống đất, mặt dính đầy bụi.

Phun ra một ngụm đất, nữ tử định nhúc nhích cơ thể nhưng bên tai đã truyền đến giọng nói của Lăng Phong:

- Cô còn tiếp tục động đậy ta sẽ không ngại đánh ngã cô lần nữa đâu.

Giọng nói nhàn nhạt nhưng trong sự nhàn nhạt đó lại có một sự quyết đoán không thể nghi ngờ.

Huyết đao nữ tử cứng người, phẫn nộ liếc nhìn Lăng Phong, nhãn thần có chút khó tin: phần lớn đàn ông trước mặt phụ nữ đều phải nương tay, vậy mà sao cọn người trước mặt cô lại không giống vậy. Hắn biết thân phận của cô rồi sao còn ra tay tàn nhẫn đến vậy!

Nghĩ lại lúc nãy bị hắn tóm vào ngực, một cảm giác vừa giận vừa hổ thẹn trào lên, cô không khỏi căm hận, trừng mắt liếc nhìn Lăng Phong.

Lúc này, tử khí nặng nề trên người huyết đao nữ tử đã không còn nữa, cô như biến thành một con người khác.

- Ngươi định làm gì?

Huyết đao nữ tử đứng dậy, cô có thể nhìn ra nếu như mình không bỏ chạy Lăng Phong sẽ không can thiệp quá đáng vào tự do của cô nữa. Có thể đây là hành động mà những người tự tin vào thực lực của mình mới dám làm!

Trong mắt hắn có thể cô chẳng có một chút khả năng uy hiếp nào cả.

Có được phát hiện này, huyết đao nữ tử nhất thời cảm thấy vô cùng chua chát. Trên thế gian này ai phát hiện ra năng lực mà mình vẫn thường tự hào trong mắt người khác căn bản chẳng là gì lại không cảm thấy chua chát chứ.

- Cái này phải là ta hỏi mới đúng.

Ánh mắt Lăng Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, ngữ khí mang thêm vài phần hàn ý:

- Là ai bảo cô ra tay?

- Hừ, ngươi muốn giết cứ giết, nói nhiều làm gì!

Huyết đao nữ tử thể hiện rất quật cường, đầu ngẩng cao hung hăng nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong.

- Ha, cũng có cốt khí đấy chứ.

Lăng Phong khẽ ra hiệu, Tuyết Niệm gật đầu hiểu ý, phong tỏa xung quanh thương hộ, đề phòng động tĩnh lọt ra ngoài. Tiếp đó, Lăng Phong hỏi tiếp:

- Hành động nửa đêm đột nhập vào nhà dân, mưu đồ ám sát người khác ta sẽ không nhắc đến và hứa sẽ không giết cô.

Thấy cô gái có vẻ mị hoặc, Lăng Phong lộ ra một nụ cười gian:

- Ta sẽ cho người lột trần cô vứt ra ngoài cửa thành để mọi người đi lại đều có thể nhìn thấy. Ồ, thật không biết Thương Linh Tông đến lúc đó có chịu nổi nỗi nhục này không?

- Ngươi, ngươi vô sỉ!

Không ngờ Lăng Phong lại nói ra cách xử lý đó, huyết đao nữ tử giận đến đỏ bừng mặt. Đột nhiên cô nhận ra điểm then chốt trong câu nói của Lăng Phong, nhãn thần đột nhiên nhất biến:

- Ngươi biết ta là người của Thương Linh Tông? Không đúng, sao ngươi lại biết vô cốt nhu thân của bổn tông!

Nói đến vô cốt nhu thân, nhãn thần của cô lập tức trở nên sắc bén.

- Ha, cô quên là lúc này bổn tọa đang thẩm vấn cô à.

Lăng Phong bật cười, hắn đoán ra được lai lịch của cô cũng là vì thấy cô thi triển vô cốt nhu thân.

Từ sau khi Tuyết Niệm mang theo nhóm người từ Hắc Nguyệt Trấn, thông qua thông đạo bí mật chính thức tiến nhập hoang nguyên và kể lại những điều huyền bí trong đó, Lăng Phong biết sát thủ công hội Uyên Ương Mạch bí truyền vô cốt nhu thân chắc chắn có liên quan đến Thương Linh Tông. Bây giờ thấy cô gái đến ám sát mình triển lộ bí kĩ, Lăng Phong sao có thể không đoán ra được?

Đương nhiên, Lăng Phong không bao giờ nói ra nguyên nhân bên trong cho cô ta biết.

Huyết đao nữ tử bị Lăng Phong vạch trần thân phận, không biết nói gì, mặt đỏ bừng, không hiểu những gì Lăng Phong vừa nói là thật hay giả. Nếu như là giả thì thủ đoán quyết đoán mà hắn đối phó với cô lúc nãy thật quá tàn nhẫn, nhưng nếu là thật thì sao thế giới này lại có một tên đàn ông vô sỉ đê tiện đến vậy?

Bao nhiêu suy nghĩ cứ thế xuất hiện trong đầu, huyết đao nữ tử nhất thời không nói câu gì.

- Ồ, nếu đã như vậy thì chỉ còn cách của ta thôi.

Lăng Phong cười nhạt, phẩy phẩy tay áo:

- Cô yên tâm, ta sẽ không để cô chết đâu, chỉ cần treo cô mười bảy mười tám ngày ngoài cửa thành, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ thả cô xuống.

Nói đoạn, hắn lại bổ sung thêm:

- Đừng nghĩ đến việc tự vẫn, ta sẽ giam cầm linh hồn và năng lượng của cô, bắt cô phải vượt qua mười mấy ngày đó.

- Đừng, đừng lại gần ta.

Huyết đao nữ tử chẳng còn quan tâm những lời Lăng Phong nói là thật hay giả nữa, hét lên thảm thiết.

Đột nhiên một giọng nói tràn ngập nộ ý vang lên giữa không gian, đầu tiên là một tiếng hừ lạnh:

- Các hạ thân là nhất tông chi chủ, thủ đoạn sao lại bỉ ổi đến vậy.

Thích Thiên Ách biểu tình chợt biến, xoay người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lăng Phong, chăm chú nhìn người mới đến. Người mới đến tướng mạo rất bình thường, nếu ném vào giữa đám đông thì ngay cả một chút bong bóng cũng không nổi. Nhưng lúc này khí thế quanh quẩn trên người hắn khiến người ta không thể xem thường.

Linh tôn!

Chỉ có linh tôn mới khiến Thích Thiên Ách kiêng nể đến vậy.

- Các hạ cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi.

Lăng Phong mỉm cười, nụ cười đầy vẻ ranh mãnh. Người mới đến ngây ra, rõ ràng không nghĩ Lăng Phong lại có thể trấn định đến vậy, hắn dường như ngộ ra điều gì:

- Lúc nãy các hạ đã sớm phát hiện ra ta và làm vậy vì muốn ép ta hiện thân?

Lăng Phong mỉm cười, không nói gì, nhưng sự im lặng đã trả lời tất cả.

Người mới đến mặt đầy vẻ kinh ngạc! So với cảm giác ngạc nhiên trong lòng Hàn Nguyệt Dạ lúc ẩn thân bị Lăng Phong phát hiện, có lẽ cảm giác trong lòng hắn lúc này cũng chẳng kém gì, thậm chí còn có phần nhiều hơn!

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là công pháp, có bí truyền công pháp tại thân, dù có là nhị dung linh tôn cũng không thể dễ dàng nhìn ra hành tung của hắn, sao Lăng Phong có thể làm được?

Nhưng sự bình thản trên mặt Lăng Phong lại có sức thuyết phục hơn bất cứ hư ngôn nào.

Phát hiện ra điều này, người mới đến có vẻ khiêm tốn đi vài phần, quay sang Lăng Phong chắp tay nói:

- Là tiểu đồ không hiểu chuyện, bổn tọa thay mặt nó xin lỗi các hạ. Vừa nói hắn vừa lùi lại phía sau.

Thích Thiên Ách cười lạnh một tiếng:

- Tôn giá nghĩ đơn giản quá rồi đấy? Tội cố ý hành hung đâu có thể chỉ dùng một câu không hiểu chuyện là xong, ngài nghĩ chúng tôi là trẻ con ba tuổi à?

Người mới đến sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hung ý ẩn hiện trong mắt nhưng chỉ dám liếc nhìn hai người Lăng Phong mấy cái rồi vội vàng thu ngay lại. Trầm ngâm một lúc, hắn quay sang nói với huyết đao nữ tử:

- Dạ nhi, đưa lồng vô hình ra đây.

- Sư tôn!

Huyết đao nữ tử nghe vậy, nhất thời giật mình, nói với vẻ không nỡ:

- Đó là linh hồn hệ!

- Hồ đồ!

Người mới đến quát:

- Không còn tính mạng thì linh khí có quý giá đến mấy cũng còn ý nghĩa gì?

- Vâng.

Huyết đao nữ tử xòe rộng bàn tay với vẻ rất không tình nguyện, lòng bàn tay dần dần phù hiện một chiếc lồng thủy tinh xinh xắn cao độ nửa gang tay, nhìn Lăng Phong giận dữ. Cô hung hăng ném cái lồng vô hình cho hắn:

- Cho ngươi!

Lăng Phong giơ tay nhận lấy, càm cái lồng vô hình trong bàn tay khẽ đâm niệm thức vào trong. Hắn lập tức phát hiện ra đây là một món linh khí linh hồn hệ! Chẳng trách cô gái kia lại tiếc đến vậy, linh hồn hệ trong các loại linh khí là hiếm gặp nhất, hiệu dụng cũng vô tận.

Hắn rất ngạc nhiên tại sao lúc mới xuất hiện cô gái lại có thể ẩn mình hoàn mỹ đến vậy, nếu như sát ý của cô ta không lộ ra ngoài thì chắc hắn đã không thể phát hiện ra được. Bây giờ thì có đáp án rồi, thì ra trên người cô ta có linh khí giống như thần bí mệnh bài của hắn.

Thoáng quan sát một lúc, nam tử đối diện lại nói:

- Món linh khí này coi như bồi thường cho tội mạo phạm của đồ nhi, không biết nhị vị có chịu bỏ qua hay không?

Với thân phận của hắn, nếu như không phải vì thấy hai người Lăng Phong có tu vi vượt trội, hắn đã không tỏ ra yếu thế như vậy. Khẽ mỉm cười, Lăng Phong lắc đầu nói:

- Không được.

- Ngài nói gì?

Nam tử khẽ nheo mắt, sát ý bùng phát, Lăng Phong đã cố ý thì hắn cũng không nhún nhường nữa, chỉ có điều....

Nhìn huyết đao nữ tử bên cạnh, hắn quát:

- Dạ nhi, con đi trước đi, ở đây đã có vi sư rồi!

- Sư tôn!

- Đi!

Nam tử quát lên một tiếng đoạn quay sang nhìn hai người Lăng Phong:

- Ta không tin ở đây có người hạ được vi sư!

Thấy bộ dạng liều mạng của hắn, cơ thể Thích Thiên Ách lập tức bùng lên một tầng hỏa mang, mắt không chớp lấy một cái.

- Ha ha

Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, Lăng Phong đột nhiên cười lớn, thản nhiên hỏi:

- Tôn gia là tông chủ Thương Linh Tông?

Người mới đến nhìn Lăng Phong, biểu tình đề phòng vẫn không giảm đi phần nào. Hắn giơ ngón tay, từng đường hắc sắc quang mang lớn bằng ngón tay trỏ xì xì bắn ra từ đầu ngón tay hắn, uy thế xem ra còn mạnh hơn "thiên lý hồng tuyến" mà huyết đao nữ tử thi triển lúc nãy gấp mười lần!

- Ta nghĩ tông chủ hiểu lầm rồi.

Lăng Phong cười cười, ném trả lại chiếc lồng vô hình cho đối phương.

Lúc nãy quan sát sơ qua, Lăng Phong biết chiếc lồng vô hình này có hiệu dụng che giấu hành tung! Lúc huyết đao nữ tử xuất hiện, tử khí xung quanh cô ta và những âm thanh leng keng khi cô ta thi triển linh khí có lẽ đều là hiệu quả của chiếc lồng vô hình.

Giơ tay nhận theo bản năng, người mới đến ngây ra, mắt lóe lên một tia mị hoặc, rõ ràng không hiểu ý đồ của Lăng Phong. Trong điều kiện tâm linh tràn ngập suy đoán, hắn tạm thời quên mất phản ứng tiếp nên có là gì.

- Không biết tông chủ xưng hô thế nào?

Lăng Phong đột nhiên hỏi, lại là một câu hỏi không hề liên quan.

- Bổn tọa Thạch Ánh Chiếu.

Vừa dứt lời, người mới đến lập tức lộ ra một tia ngỡ ngàng, lúc này hắn mới nhận ra từ lúc gặp nhau đến giờ, tiết tấu câu chuyện đều nằm trong tay người đối diện, hắn chỉ là một con trâu bị người ta xỏ mũi dắt đi.

Một tia phẫn nộ xen lẫn kinh hãi nổi lên, hắn đường đường là một linh tôn, khí thế áp bức mạnh đến nỗi người thường không thể chịu được. Vậy mà vị tông chủ trẻ tuổi trước mặt không những có thể chống lại mà thậm chí còn cơ biến bách xuất, triệt để nắm giữ quyền chủ động, một người vừa có thực lực vừa có tâm cơ như vậy, thực sự không thể coi thường.

- Thì ra là Thạch tông chủ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lăng Phong không biết trong khoảng khắc đó nội tâm Thạch Ánh Chiếu biến hóa nhiều đến thế nào, hắn chỉ đi theo những suy nghĩ mà mình đã định trước, từng bước từng bước tiếp cận:

- Thạch tông chủ nếu như bằng lòng, có thể vào trong phòng nói chuyện?

Nhìn tư thái chắp tay mời mọc của Lăng Phong, nhãn thần Thạch Ánh Chiếu hơi co lại, vẻ do dự ánh lên trong mắt. Hắn nhất thời có chút khó quyết định, từ lúc bị Lăng Phong nhìn ra hành tung, nội tâm của hắn đã có chút loạn.

Tâm linh cũng xuất hiện một chút dao động từ xưa đến nay chưa từng có.

Nếu như vào trong phòng, Thạch Ánh Chiếu vẫn có thể đảm bảo sẽ thoát được khỏi vòng vây công kích của hai linh tôn cường giả, nhưng nếu như trong đó đã có sắp xếp thì sao.

Từ biểu hiện lúc nãy của Lăng Phong có vẻ như là người ứng đối thành thạo nên Thạch Ánh Chiếu cũng không loại bỏ khả năng đó. Nhìn vào căn phòng sau lưng, chỉ là một căn phòng hết sức bình thường nhưng lúc này trong mắt Thạch Ánh Chiếu lại là một con viễn cổ mãnh thú đang ngoác rộng miệng, chuẩn bị nuốt chửng lấy hắn, đầy uy hiếp.

Thạch Ánh Chiếu đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cả đời này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, vậy mà khoảng khắc này lại khiến hắn bất an.

Thấy vậy, Lăng Phong khẽ mỉm cười, giơ tay chỉ về phía sau, dùng một luồng khinh nhu kình đạo mở toang cửa phòng, phơi bày mọi thứ bên trong ra trước mắt mọi người.

Liền sau đó hắn quay sang nói với Thích Thiên Ách:

- Thích đại ca, phiền huynh canh chừng giùm bên ngoài.

Sau khi làm một loạt những động tác này, Lăng Phong lại mỉm cười giơ tay mời thêm lần nữa. Bây giờ dù trong lòng Thạch Ánh Chiếu có bất an thế nào hắn cũng không thể không bước vào trong, nếu không thì quá yếu thế.

Chỉ cần bỏ đi, thể diện của Thương Linh Tông sẽ mất hết.