Tinh Ngự

Chương 520: Áp lực cường đại




- Lăng, Lăng huynh đệ?

- Tông chủ!

Mấy tiếng nói không thể tin được vang lên, tiếng kêu như sư tử rống, ánh mắt đều hướng đến chỗ phát ra thanh âm.

Hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu gì, ngay cả không khí cũng không có bất cứ chấn động gì, từng đạo mây mù liền bị gạt ra, ngay sau đó xuất hiện một bộ quần áo huyền bào, một thanh niên trên mặt chứa đựng sát ý lạnh lùng cứ như từ hư không chậm rãi bước ra.

- Ngươi, ngươi làm sao có thể?

Sùng Minh lão tổ kinh hoàng. Dựa vào nhãn lực của hắn, liếc mắt một cái liền nhận ra Lăng Phong vừa xuất hiện đúng là đã nắm giữ dấu hiệu của linh tôn. Một linh sĩ, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà thăng cấp trở thành linh tôn?

Nếu như quả thật đơn giản như vậy, người trong thiên hạ tu luyện gian khổ như vậy để làm gì? Tại sao cường giả linh tôn lại ít ỏi đến mức đáng thương nếu như so sánh với linh sĩ đến vậy?

Những nghi vấn liên tiếp như nước từ trong lòng Sùng Minh lão tổ chảy ra, hắn thế nào cũng không thể tin được những gì bản thân nhìn thấy. Không cho hắn có cơ hội kịp phản ứng, lúc nhìn thấy một loạt thân thể thảm hải của đám người Thích Thiên Ách, sự tức giận của Lăng Phong cũng đã vô pháp khắc chế. Hắn bỗng dưng mở tay phải, tinh thiết kiếm bỗng nhiên đâm ra, thanh âm hạo liệt truyền khắp hư không:

- Đả thương người trong Tông môn của ta, tất phải dùng mạng để bồi trả.

Một kiếm hạ xuống, uy lực của linh tôn vực điên cuồng xếp chồng, thiên địa lao phát ra ánh sáng như ngọc, trong tiếng vù vù, nghìn vạn tấn nước dường như rơi xuống từ giữa trời xanh như thác nước điên cuồng đổ xuống, tất cả mọi thứ trong phạm vi bao phủ đều bị nghiền nát thành bột phấn.

Lúc nhìn thấy một chiêu huy hoàng lừng lẫy như vậy, Sùng Minh lão tổ lập tức hiểu rằng không ổn, công kích như vậy sợ rằng linh tôn tầm thường trăm triệu lần cũng không đỡ được, trên mặt hắn hiện ra một ý niệm ảo não, vốn cho rằng bản thân đã nắm giữ chiến cuộc, không nghĩ tới lại nảy sinh bất ngờ, thật là tức chết!

Cố nén thân thể đang đau đớn như muốn vỡ vụn ra, Sùng Minh lão tổ giận dữ hét lên:

- Tiểu tử muốn chết!

Mấy nghìn cơn lốc từ trên trời hợp lại, nhất tề lao đến tấn công, thanh âm đinh đinh đang đang truyền ra, dường như đây không phải là năng lượng giao kích, mà là sắt thép vô tình va chạm vào nhau.

Thanh âm chói tai không ngừng truyền ra, một cơn lốc bị Lăng Phong chém vỡ, trong cơn lốc mưa bay đầy trời, sinh sôi liên tục bị bổ ra thành một cái thông đạo

Bỗng nhiên, thân thể Sùng Minh lão tổ "bành" một tiếng, mở tung ra, phía sau đó hơn trăm trượng lại "ầm" một tiếng vang thật lớn. Hắn rõ ràng là lợi dụng tán linh thân là năng lượng tụ hợp để có năng lực thuấn di, mạnh mẽ rời khỏi nơi năng lượng bạo loạn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, một cường giả mới vừa rồi còn khí phách không ai bì nổi, vậy mà bây giờ lại chọn chạy trốn. Trong lúc nhất thời bọn Thích Thiên Ách còn đang sửng sốt, không có ai kịp phản ứng.

Chỉ có Lăng Phong!

Trải qua sự việc Tịch Tùng Tử chạy trốn, hắn đều có sự chuẩn bị với tất cả những việc ngoài ý muốn. cho nên khi nhìn thấy Sùng Minh lão tổ sử dụng thuấn di, hắn không hề kinh ngạc, chẳng qua càng lạnh lùng hơn, thanh âm hạo liệt truyền tới:

- Động tới người của ta, dù có chạy xuống cửu tuyền, hay đến tận chân trời, cũng sẽ phải chết!

Lăng Phong đồ sát nhoáng lên một cái, bên ngoài thân thể mơ hồ có thanh quang biến ảo, thân thể phá không sinh ra thanh âm như lưỡi dao bằng sắt chém vào cây gỗ.

- Đi!

Tuy rằng không phải năng lượng thuần túy nên cự ly giữa Lăng Phong và Sùng Minh lão tổ sau khi sử dụng thuấn di cách nhau khá xa. Nhưng hắn biết cách vận dụng năng lượng vào thanh điện u quang bộ một cách tỉ mỉ tinh tế, liên tục xoay chuyển đổi hướng nên vẫn có thể đuổi theo được

Cách nhau không đầy ba thước.

Lăng Phong không do dự, hung hăng đánh ra một chiêu sát lục chi nhận.

Chiêu này là tinh kỹ mạng bài lĩnh ngộ thần bí của linh hồn hệ, cường đại vô cùng, vừa mới hắn ra liền đem năng lượng của linh hồn niệm thức ngưng kết thành một lưỡi dao rất thực, nhanh chóng chém qua! Lưng bỗng phát lạnh, Sùng Minh lão tổ điên cuồng hô lên:

- Tiểu tử, lão phu liều mạng với ngươi!

Trước tiên lại hô hoán muốn lấy tính mạng Lăng Phong, bây giờ lại sợ hãi kêu gào điên cuồng bỏ chạy, có thể nghĩ được đường đường là một linh tôn đã bị ép đến mức độ nào.

Trong tiếng quát chói tai, thân ảnh của Sùng Minh lão tổ dừng lại việc chạy trốn, trên trán bỗng nhiên như nứt ra, đồng thời một cơn lốc cự linh hiện lên đằng sau, bốn cánh phiến động, tử mệnh hướng sát lục chi nhận kéo tới.

Âm thanh ma sát vang lên khiến người nghe cảm thấy ghê răng. Sát lục chi nhận bị mài mòn rơi xuống, mặc dù là như thế, một chút tàn dư còn lại của sát lục chi nhận vẫn mạnh mẽ xuyên qua lớp ngăn cản và tấn công vào thân thể của Sùng Minh lão tổ.

Linh hồn đã bị một cú tấn công cường liệt, thức hải của Sùng Minh lão tổ run lên một trận, cảm thụ được sự sợ hãi từ sâu trong tâm linh nổi lên. Tâm linh run lên, Sùng Minh lão tổ dường như mất đi thần trí, thiếu chút nữa là vô pháp hoàn thành "Thần lực chuyển giá". May là công kích của sát lục chi nhận chỉ là một chút dư ba, vẫn chưa thể tạo thành tấn công hủy diệt.

Mạnh mẽ đè lại nội tâm đang kinh hoàng, Sùng Minh lão tổ gầm lên một tiếng:

- Thần lực chuyển giá!

Lăng Phong cau mày kinh hãi, vừa rồi khi hắn mới đến nơi, Sùng Minh lão tổ đã thi triển hoàn tất chiêu này rồi nên hắn vẫn chưa thể thấy. Bây giờ nhìn thấy, nội tâm của hắn nhất thời vang lên một tiếng lớn, sự kinh ngạc vô cùng khiến trái tim cũng đình trệ một thời gian ngắn.

Tầng tầng thanh giao tạp quang lần nữa hạ xuống, trên mặt Sùng Minh lão tổ trướng lên toàn gân xanh, cả người càng thêm thê lương đáng sợ, một vết nứt nhỏ nhưng sâu không gì sánh được khiến máu huyết chảy ra, nhuộm hắn thành một người toàn máu.

- Tiểu tử đáng hận, đem lão phu bức đến mức này!

Sùng Minh lão tổ rống to,tóc tai bù xù như ma quỷ, năm ngón tay của hắn vươn ra, chỉ về phía Lăng Phong, phẫn nộ quát:

- Lão phu dù chết, cũng nhất quyết bắt ngươi chết theo!

Tiếng niệm chú cổ quái vang lên, năng lượng kỳ diệu trên bầu trời do hấp lực mà lại rơi xuống, lập tức gia chú đến trên người Sùng Minh lão tổ, hắn liều mạng run rẩy, cái lưng còng xuống thật sâu như có một ngọn núi vô hình cực lớn nặng nề đè lên, khiến cho người khác có cảm giác hắn nhúc nhích thôi cũng khó khăn không gì sánh được.

Lăng Phong ngưng thần hai mắt, nhìn thật chăm chú, trong ánh mắt là một mảnh ngưng trọng chưa từng có: linh kỹ! Không hề nghi ngờ, Sùng Minh lão tổ đang thi triển cái gọi là Thần lực chuyển giá chính là một loại linh kỹ. Chẳng qua loại linh kỹ này tạo ra lực lượng vô cùng quỷ dị, cũng không trực tiếp tăng cường lực lượng của người sử dụng, trái lại càng như khai thông?

Gặp quỷ! Khi ý niệm này dâng lên trong đầu, Lăng Phong cũng cảm thấy có chút hoang đường.

Mặc kệ Lăng Phong cảm thấy thế nào, thì Sùng Minh lão tổ cũng đã hoàn tất chuẩn bị rồi. Hai mắt hắn mở to, tròng mắt phảng phất như muốn nứt ra, hai tay dâng lên cao giống như đang cầm thần vật, cho đến khi tay nâng đến trước ngực, hắn làm như cũng không chịu nổi nữa, chợt quát lên:

- Lưu dương kỳ!

Lưu quang của thanh kim song sắc hội tụ thành một dáng dấp như lá cờ, chiều dài của cờ vượt qua mấy trượng nằm ngang, mỗi một lần vung lên đều có thể ép không gian tới gần như run rẩy.

Hội!