Tinh Ngự

Chương 513: Nhị Dung Linh Tôn giả?




Thích Thiên Ách vội vàng dừng lại ý định di chuyển trong chớp mắt tới bên cạnh Lăng Phong cách đó hơn nghìn trượng, oán hận nhún chân:

- Chết tiệt!

Hắn cũng biết rõ bản thân không có khả năng đi cứu Lăng Phong, bởi vì Sùng Minh lão tổ hiện tại đang rất tập trung về phía hắn, chỉ cần hơi có vọng động thì hắn chắc chắn phải chết. Chiến đấu cấp bậc như bọn họ thì chỉ cần một sai sót cũng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng và rất có thể hậu quả đó chính là cái mạng của mình.

Nghe thấy Bảo Lan và Thích Thiên Ách trao đổi với nhau, Sùng Minh lão tổ khinh thường cười nói:

- Giết lão phu? Ha ha ha ha … Thực sự là những kẻ không biết sống chết! Trước đây cũng có rất nhiều kẻ muốn giết lão phu nhưng hiện tại bọn chúng chắc đã đầu thai rồi. Ha … ha…ha… đã lâu lắm rồi không có ai dám nói câu đó với lão phu. Lão phu muốn biết các ngươi định giết ta như thế nào đây…

Đối với Sùng Minh lão tổ đag cười đến điên cuồng, Bảo Lan chỉ lộ ra vẻ mặt lãnh tĩnh:

- Ngươi nếu thật sự là Nhị Dung Linh Tôn, ta đương nhiên sẽ không dám nói những lời này, nhưng mà hiện tại thì…

Lời vừa nói ra, Sùng Minh lão tổ nhất thời biến sắc!

- Tuy rằng ta không rõ ràng lắm ngươi đến tột cùng là dùng loại phương pháp gì để cưỡng chế gia tăng cấp bậc, thế nhưng ngươi cũng không phải là Nhị Dung Linh Tôn thật sự.

Đôi mắt thông minh của Bảo Lan mang theo hào quang nhìn thẳng vào Sùng Minh lão tổ, không cho hắn che dấu chút nào:

- Bằng không, một vị Nhị Dung Linh Tôn, thì vừa rồi, cho dù là ba người chúng ta liên thủ thì cũng không thể đả thương ngươi nghiêm trọng như vậy. Thực lực của ngươi cũng chỉ mới vượt qua Linh Tôn một chút còn chưa thể gọi là Nhị Dung Linh Tôn được.

"Hắc hắc!" Hai tiếng cười âm hiểm ngắn ngủi vang lên, Sùng Minh lão tổ lộ ra biểu tình tán thưởng:

- Quả nhiên không hổ là xuất thân ma thú, độ nhạy cảm xác thực không phải chuyện đùa. Bất quá, cho dù lão phu không phải Nhị Dung Linh Tôn thì hôm nay cũng có thể giết chết ba người các ngươi! Hắc ô trận!

Trong thanh âm để lộ ra một sự tự tin rất lớn, hai tay Sùng Minh lão tổ rung mạnh lên. Toàn bộ các cơn lốc đều tạm thời ngừng lại, sau đó hình thành một đạo mây đen, dường như từ khắp bầu trời bay tới.

Một cánh chim điên cuồng hoạt động, phát ra âm thanh leng keng leng keng, nhiễu động màng nhĩ người khác, gần như ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới mây đen mù mịt tồn tại hơn mười vòng xoáy nước, giữa mỗi ba vòng xoáy đều có một bàn tay thật lớn chắn ở giữa. Trong mơ hồ có thể tinh tế nhìn thấy lưỡi dao thoáng hiện, phát ra ánh sáng óng ánh như ngọc.

Tay áo Bảo Lan bay bay, ngưng thanh quát lên:

- Không biết hắn dùng phương pháp gì để cưỡng ép tăng tu vi, ta phỏng chừng tuyệt đối không thể kéo dài, chỉ cần kiên trì một thời gian ngắn để hắn hao hết lực lượng là được.

Thích Thiên Ách hiểu rõ lập tức hưởng ứng, hắn nắm chặt tay, những hỏa mang vừa rồi tiêu tán xung quanh thân thể lại tập hợp lại thành một bộ chiến khải, sau đó thân hình nhoáng lên, nhanh chóng lui về sau.

Vô luận là Thích Thiên Ách hay bản thể của Bảo Lan, hay là Hỏa Lão, bọn họ đều là những người có tốc độ kinh người, trong cự ly ngắn lại càng phát huy được sở trường. Cho dù Sùng Minh lão tổ là linh tôn của phong hệ, lợi dụng sức gió, muốn đuổi theo ba người cũng không phải việc đơn giản.

Gió lốc lại gào thét, mây đen có xu thế như muốn đè ép tất cả. Bầu trpif dường như thấp hẳn xuống. Chỉ chốc lát sau, cảm giác được muốn đuổi kịp ba người không phải là việc dễ dàng, Sùng Minh lão tổ bỗng nhiên dừng bước, mười ngón tay vòng lại, cơn lốc đang có xu thế bay lên bỗng dừng lại, quay về bên cạnh người hắn

Hai tròng mắt của Sùng Minh lão tổ dần hiện ra quang mang âm u, hướng mắt nhìn vào nhóm người đang chiến đấu kịch liệt, âm hiểm cười nói:

- Trốn? Vậy lão phu liền dùng tông môn của ngươi để khai đao đi!

Ngón trỏ hung hăng điểm một cái: "Nhất tự xà hình trận!"

Mười ba cơn lốc thoát ly, kết hợp lại với nhau lao nhanh về phía Tào Kế Suất. Tào Kế Suất đang bị bốn gã linh giả vây công, dùng thực lực của hắn đối phó với bốn gã linh giả vốn chỉ là chuyện đơn giản, nhưng lần trước hắn bị Hỏa Lão đánh một kích bị thương nặng vẫn chưa có chữa trị dứt điểm, thực lực giảm mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó. Với một "thương binh" như Tào Kế Suất thì có thể chống lại bốn gã linh giả vây công đã là cực hạn rồi. Bây giờ lại bị một cường giả như Sùng Minh tấn công, hắn làm sao có thể chống đỡ?

- Chết tiệt! xem tại TruyenFull.vn

Thích Thiên Ách đang chạy trốn đột nhiên nhìn thấy một màn này, thân thể "phanh" một tiếng dừng lại, sau đó thân thể khẽ vặn vẹo đột nhiên tan biến giữa hư không rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Tào Kế Suất, đúng là kỹ năng bản mệnh đầu tiên của tán linh: "Thuấn di!"

Tán linh chính là năng lượng thuần túy, tiên thiên có thể xuyên qua không gian đứt đoạn, di động trong cự ly ngắn không hề hao tốn một chút thời gian nào.

Thân hình vững vàng như núi, Thích Thiên Ách hung hăng vung ra năm ngón tay chộp tới cơn lốc.

- Chi ngưu!

- Chi chi chi!

Liên tục vài tiếng gào thét vang lên, cơn lốc bị hỏa hệ nguyên lực phát ra từ lòng bàn tay của Thích Thiên Ách phát ra bốc cháy bừng bừng, sau đó tan thành tro.

- Ngươi cuối cùng cũng không chạy trốn nữa sao? Hắc hắc để lão phu xem ngoài bản lĩnh chạy trốn các ngươi còn có thể làm được gì nữa không ?

Sùng Minh lão tổ nhìn thấy một màn này cũng không nổi giận, trái lại, vẻ mặt hắn hiện lên thần sắc vui mừng, rất trầm tĩnh thản nhiên nói:

- Ngươi có thể trở thành tán linh lại tự mình có được thực lực như vậy, có thể biết được thân thể trước kia thực lực cường đại như thế nào, Ngô, một nhân vật lợi hại như ngươi tại sao ở Vô Tẫn Hoang Nguyên này lại chẳng bao giờ nghe nói đến?

Một trảo đốt sạch cơn lốc đang lao tới, sau đó, Thích Thiên Ách âm thầm khoát tay, ra hiệu bảo Tào Kế Suất mau rời khỏi vòng chiến. Tào Kế Suất cũng biết rõ trong cuộc chiến của những linh tôn, những linh sĩ và linh giả như hắn hoàn toàn không có tác dụng gì, cho nên rất thức thời tách ra xa.

Sau khi sắp đặt tốt, Thích Thiên Ách mới đưa mắt nhìn Sùng Minh lão tổ, hỏi vặn lại:

- Thực lực của các hạ đồng dạng cũng không phải tầm thường, nhưng tựa hồ cũng rất lạ mặt.

Nghi vấn này cũng không phải thuần túy phản kích lại Sùng Minh lão tổ, mà là thắc mắc đã giấu trong lòng Thích Thiên rất nhiều ngày. Phải biết rằng diện tích của Vô Tẫn Hoang Nguyên tuy rằng rộng lớn, cường giải ẩn giấu trong đó cũng là rất nhiều, nhưng đại đa số cường gỉa đều sẽ có lai lịch riêng, tuyệt đối sẽ không đột ngột xuất hiện giống như Sùng Minh lão tổ.

Thích Thiên Ách tự hỏi bản thân cũng đã trà trộn vào Vô Tẫn Hoang Nguyên nhiều năm, có hiểu biết đối với nhiều thế lực, nhưng với Sùng Minh lão tổ hắn lại không hề biết gì cả, vô luận là hắn sử dụng phương pháp gì thì ngoài hình tượng trang phục ra, còn lại là xa lạ đến cực điểm.

- Ha ha ha ha.

Sùng Minh lão tổ phát ra tiếng cười cuồng tiếu. Tiếng cười chợt ngưng lại, hắn nhìn chăm chú vào Thích Thiên Ách:

- Muốn biết lai lịch của lão phu ư? Đợi đến khi lão phu đưa ngươi xuống địa ngục ngươi sẽ rõ ràng.

Một tiếng nổ rất lớn phát ra, hơn nghìn cơn lốc từ xung quanh xuất hiện dày đặc. Giữa không trung, nanh vuốt bọn chúng ẩn lộ, như lưỡi dao sắc bén, điên cuồng lao qua.

Bầu trời đang trong sáng biến thành một mảnh đen tối, dường như ngay cả hư không cũng bị những cơn lốc này cắn nuốt sạch sẽ.