Tinh Ngự

Chương 502: Luyện hóa kì dị




Đôi khi thứ khó nói nhất trên đời này chính là tình cảm, vì được tiếp xúc với con người nên sau khi từ ma thú hóa thân thành hình người, Bảo Lan cũng dần dần có tình cảm của con người.

Đối với cô mà nói, vị thuật luyện sư đã giam cầm cô vừa là kẻ ác, vừa là vị đạo sư đã dạy cô rất nhiều quan niệm xử sự. Thị thị phi phi, công hay là tội sao có thể nói rõ được?

Nhất là nhân lúc thuật luyện sư thu nạp quá nhiều tinh huyết nguyên khí hạch dẫn đến năng lượng hỗn loạn, Bảo Lan quyết định ra tay giết chết lão, một thời gian rất lâu sau, một mình bị giam hãm cô mới thấm thía thế nào là sự cô đơn. Trải nghiệm đó khiến nội tâm cô trở nên hỗn loạn.

Lắc lắc đầu, bỏ lại những cảm xúc phân loạn sau lưng, Bảo Lan chạm tay lên bề mặt nguyên trận hạch tâm, điểm động mấy cái. Chiu, tinh quang bắn ra, từ chỗ lôi bảo bảo cũng phân hóa ra một đường điện mang, xuyên qua thiên địa lao, hai đường quang hoa nhanh chóng quấn lấy nhau.

Dần dần, một bức đồ án chi chít bí văn phức tạp xuất hiện giữa không trung!

Bí văn đồ án bất ngờ nổ tung, một vết nứt đen xì xuất hiện, từng đường lôi điện chi lực ẩn hiện bắn ra từ trong vết nứt. Lôi điện khí tức cho Lăng Phong cảm giác rất giống với lôi bảo bảo.

- Đi, chúng ta vào đó.

Bảo Lan giơ tay gọi. Cô căn dặn thêm:

- Các ngươi đừng đi theo, nếu không các ngươi không chịu được đâu!

Lăng Phong không chút do dự, nhanh chóng bước theo cô vào vết nứt không gian. Tào Kế Suất có vẻ không tin nên cố tình bước theo Lăng Phong xem náo nhiệt. Thấy vậy, Bảo Lan cũng không ngăn cản, khóe miệng chỉ lộ ra một tia cười trêu chọc. Trong mắt Bảo Lan dường như đã nhìn thấy kết quả Tào Kế Suất phải nếm mùi đau khổ.

Vừa mới bước vào một bước, Lăng Phong lập tức hiểu ra tại sao Bảo Lan lại dặn mọi người không được đi theo. Không lâu sau, sau lưng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Tào Kế Suất nhanh chóng lùi liền mấy bước.

- Không biết tự lượng sức mình, đáng kiếp!

Bảo Lan phát ra một trận cười lanh lảnh, có vẻ rất vui khiến cho người xung quanh phải nghĩ rằng Bảo Lan là loại người thích cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Lăng Phong cười khổ, đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Đây là một khoảng không gian hình tròn, chỗ nào cũng bị thanh bích sắc quang mang bao phủ, trừ điểm đó ra thì nó cũng không khác những không gian khác là mấy, hoàn toàn giống như một động huyệt u ám.

Nhưng bước vào bên trong, Lăng Phong lập tức cảm nhận được điều khác biệt của nó. Càng đi vào trong Lăng Phong lại càng cảm nhận được áp lực càng trở nên lớn hơn.

Áp lực! Áp lực càng ngày càng tăng, biên độ tăng càng ngày càng cao.

Áp lực bàng đại truyền đến từ tứ phía. Lỗ chân lông và từng sợ gân trên cơ thể đều đang phải chịu một áp lực bàng đại, huyết dịch như muốn nổ tung từ trong cơ thể!

Sắc mặt Lăng Phong bỗng chốc trở nên đỏ bừng, gân xanh nổi lên chằng chịt. Hắn miễn cưỡng áp chế cảm giác muốn nổ tung ấy.

Nếu như không phải Lăng Phong tinh tu cương khí và vô cốt nhu thân , nhục thân vô cùng cường hãn thì có lẽ hắn đã không kiên trì trong đó lâu đến vậy. Những người khác dù có trải qua hóa linh kiếp thối thân cũng khó lòng đứng vững trong không gian này!

Luồng áp lực này thực sự quá đáng sợ.

- Con người các ngươi thích thật thích mấy thứ thế lực phiền phức.

Bảo Lan sau khi bước vào không gian, trách móc nói:

- Đám đệ tử gì đó của ngươi nếu như không sợ chúng bị thương có thể đưa vào đây tu luyện. Nhất là địa hệ thiên hành giả, vào đây tu luyện hiệu quả sẽ còn tốt hơn nữa.

Lăng Phong biết cô là loại mặt lạnh tâm nóng điển hình, nói những lời này là muốn tốt cho mình nên chỉ cười cảm ơn. Sau khi định tâm lại, Lăng Phong mới quan sát kĩ bốn phía không gian, kiếm linh trong thức hải sau khi phân tích khí tức bên trong, hắn bỗng dưng chấn động!

Cảm giác trong này rất giống với không gian trong quái hộp, nếu như cố gắng phân biệt thì cường độ của không gian này yếu hơn một rất nhiều.

Bảo Lan nói địa hệ thiên hành giả tu luyện trong này rất tốt, đương nhiên không phải nói chơi. Áp lực này có thể tăng cường sự khống chế của thân thể với áp lực. Mà địa hệ quan trọng nhất là sức mạnh!

Tu luyện trong này không ngừng ngăn cản áp lực khắp nơi, lâu dần tự nhiên đạt được hiệu quả gấp đôi.

- Thứ ngươi muốn tìm ở đây. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bảo Lan chỉ nói. Nhìn theo ngón tay cô, Lăng Phong tìm thấy nguồn gốc thanh quang trong không gian. Đó là một khối án bản thanh sắc, giữa có bốn rãnh, bên trong mỗi rãnh tràn ngập dịch thể thanh sắc như lưu thủy.

Thấy Lăng Phong có vẻ không hiểu, Bảo Lan giải thích đơn giản:

- Dựa theo những gì lão già đó nói, đây chính là nơi hắn đã từng để năng lượng lôi điện, trải qua một số thủ đoạn chuyển hóa đặc thù, lôi điện trong này dần dần được ngưng kết thành dạng thủy dịch, nước có thể sinh ra vạn vật, lôi điện dị linh chính là được sinh ra ở đây!

Giơ tay chỉ vào bốn cãi rãnh trên đồ bản, cô nói tiếp:

- Dịch thể lưu lại trong bốn cái rãnh này là căn cơ của hắn, nếu như ngươi có thể luyện hóa được nó nghĩa là đã giành được sự tín nhiệm của nó, cũng có thể nói ngươi đã thu phục được nó!

Nghe vậy, khóe miệng Lăng Phong lộ ra một tia khổ tiếu, hắn biết Bảo Lan vẫn đang giận mình! Đối với một người xuất thân từ ma thú như cô mà nói, điều cô ghét nhất đương nhiên chính là sự thu phục của con người. Nhưng lời nói đã thốt ra rồi, có đánh có mắng cũng không thu lại được. nên Lăng Phong chỉ còn biết chịu khổ cầu khẩn mong được cô giúp đỡ.

Sau khi chỉ điểm xong, Bảo Lan đứng sang bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi.

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Lăng Phong tiến lên một bước, chầm chậm giơ ngón tay vào bên trong.

Tích tích!

Một cảm giác tê nhói chạy dọc theo đầu ngón tay hắn, Lăng Phong nới lỏng tâm trạng đang căng thẳng của mình. Hắn cứ tưởng thứ có thể sinh ra lôi điện thì phải có điện năng mật bố, cuồng hãn dị thường nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Ai ngờ sau khi tiếp xúc mới phát hiện hoàn toàn không giống như những gì mình tưởng tượng. Lôi điện chi lực rất ôn hòa, chạm vào không hề có cảm giác đau đớn mà vô cùng dễ chịu.

Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập khắp cơ thể, Lăng Phong như đang được tận hưởng massage cao cấp, toàn thân trên dưới đang được vô số những ngón tay nhỏ xíu xoa bóp, thoải mái vô cùng.

Lăng Phong không để ý đến Bảo Lan bên cạnh đang lộ ra một nụ cười trêu chọc, nếu không, tâm trạng hắn đâu có được nhẹ nhõm đến vậy!

Đại khái khoảng mười giây sau, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng!

Nếu như lúc nãy chỉ là trò chuyện rì rầm thì bây giờ đột nhiên chuyển thành sóng to gió lớn. Như đang có vạn con sóng bắn ra từ đầu ngón tay, ầm ầm nuốt chửng lấy hắn.

Một cảm giác đau đớn kịch liệt như muốn xé tan cơ thể hắn. Lăng Phong cố kìm không hừ lên một tiếng, ngón tay như muốn đứt rời!

Hắn co ngón tay lại một cách vô thức, lúc này giọng nói của Bảo Lan bỗng vang lên bên tai hắn nhắc nhở:

- Ê, nếu như ngươi hông muốn con lôi điện dị linh đó nữa thì cứ thu tay lại, dù sao cũng không liên quan đến ta.

Lợi ích đúng là lớn thật nhưng đâu có phải là thứ mà người thường có thể chịu được?

- Không trải qua đau khổ mà muốn hưởng không sao?

Khóe miệng Lăng Phong không khỏi lộ ra một tia khổ tiếu, từ sau khi bắt đầu có kí ức những gì hắn phải trải qua chẳng có gì được coi là thuận lợi. Tất cả thành tích đều phải trải qua một quá trình phấn đấu đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được. Nói gì đến chuyện ngồi không hưởng lợi?

Bảo Lan là người đầu tiên chỉ trích hắn.