Tinh Ngự

Chương 501: Phân cấp chức vị




Sáng Tông.

- Được rồi, tản ra đi.

Lăng Phong huyền phù giữa không trung, nhìn tứ phía khoát khoát tay, giọng nói âm vang truyền ra tứ phía.

Lăng Phong đại phát thần uy, tỷ đấu tinh chương giành chiến thắng áp đảo trước đối phương, cuối cùng thậm chí còn ép đường đường một linh cấp thuật luyện sư phải hộc máu và lăn ra ngất. Chỉ một việc nhỏ ấy thôi nhưng đã khiến sĩ khí đệ tử đại trướng.

Nhất thời, những tiếng hoan hô vang lên không dứt, không ai muốn rời đi.

Thấy vậy, Lăng Phong chỉ cười lắc đầu, trêu đùa nói:

- Sáng Tông chúng ta đề cao kỉ luật nghiêm minh. Mấy ngày nữa Cống Hiến Điện sẽ luyện chế một lượng lớn tăng nguyên chương. Nếu như có ai không nghe theo mệnh lệnh, ta đảm bảo người đó sẽ không có phần tinh chương đâu.

- Tông chủ, đừng như vậy, chúng tôi về tu luyện ngay đây.

Thấy Lăng Phong nói vậy, mọi người lập tức hô lớn, những tiếng cười đùa vui vẻ vẫn vang lên không ngớt, đám đông dần dần tản khai.

Trải qua sự việc vừa rồi uy tín của Lăng Phong càng được đề cao và in sâu trong mỗi đệ tử Sáng Tông. Cuối cùng nỗi lo tông phái năm bè bảy mảng cũng đã được giải quyết. Bây giờ có thể nói rằng Sáng Tông đã trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, từ những hạt cát rời đã trở nên một nắm cắt bền chặt.

Tiêu Hắc chăm chú ngước nhìn Lăng Phong. Có được điều kiện tốt như của Lăng Phong, muốn thu phục được lòng người dễ như trở bàn tay. Nhưng chỉ một câu nói đơn giản mà có thể khiến đám đông hưởng ứng mạnh như vậy hơn nữa còn có cảm giác thân thiết thì không phải ai cũng có thể làm được.

Trong tiếng ứng đáp của đám đệ tử, Tiêu Hắc có thể nhìn ra bọn chúng đã thật tâm đón nhận Lăng Phong làm tông chủ của mình.

Thấy mọi người đã rời đi, biểu tình Lăng Phong dần trở nên ngưng trọng. Lúc nãy hắn cố ý làm vậy là để cho xua tan âm ảnh mà Tịch Tùng Tử để lại trong đầu đám đệ tử, cho họ khỏi nổi dị tâm.

Đám đệ tử có thể vô ưu vô lo hơn nhưng cao tầng trong tông môn nhất là vị tông chủ như hắn thì lại càng không thể lo nghĩ cho đại cục. Đệ tử của một nhị dung linh tôn bị giết chết? Tình hình có vẻ không ổn chút nào!

- Tông chủ.

Tiêu Hắc bước lên, thái độ cung kính nói:

- Thủ hạ có kiến nghị này.

Nhìn ấy ánh mắt cỗ vũ của Lăng Phong, hắn vội vàng nói tiếp:

- Số người trong Sáng Tông đến bây giờ vẫn không ngừng mở rộng, nhân số quá nhiều, hơn nữa tu vi chênh lệch lại không đều. Thuộc hạ nghĩ chúng ta có nên bắt chước theo thất đại tông phái, tiến hành phân cấp cho họ không?

- Ồ, ngươi nói kĩ hơn xem nào.

Bên cạnh Lăng Phong có rất ít người quan tâm đến chuyện kiến thiết chi tiết nội bộ tông môn, ngay cả Thích Thiên Ách cũng chỉ đưa ra một vài kiến nghị ở phương diện lớn, chi tiết hơn một chút là hắn chịu thua.

- Vâng

Thấy Lăng Phong có vẻ hứng thú tinh thần Tiêu Hắc càng thêm phấn chấn lập tức trình bày chi tiết những nội dung mà mình tính toán mấy ngày nay cho Lăng Phong:

- Đừng nói những gia tộc cao cấp như Long Phượng Yêu, ngay cả thất đại tông phái cấu thành thế lực của họ cũng vô cùng phức tạp. Để cho dễ quản lý, họ phân nhân viên ra thành mấy tầng, thấp nhất đương nhiên là đệ tử. Những người này tu vi phần lớn mới chỉ ở giai đoạn khởi bộ hoặc đã đăng thiên nhập thất nhưng tiềm lực vẫn chưa được khai quật. Loại đầu tiên gọi là đệ tử ngoại môn, mặc dù chỉ giúp được chút ít nhưng họ là căn cơ của tông phái, tuyệt đối không thể thiếu!

Lăng Phong gật gật đầu, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu. Mặc dù một tông phái có thể thông qua thủ đoạn ban thưởng tinh chương để nhanh chóng chiêu mộ một lượng lớn cường giả trợ giúp, cấp tốc tăng cường thực lực nhưng làm vậy mức độ trung thành của thủ hạ sẽ rất thấp. Những kẻ đến với nhau vì lợi ích thì cũng sẽ phân chia vì lợi ích!

Tự mình bồi dưỡng đệ tử, mặc dù thực lực ban đầu của họ còn yếu, sẽ phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên mới có thể nâng cao được. Nhưng làm vậy có thể bồi dưỡng luôn lòng trung thành của đệ tử với tông môn! Sau này nếu tông môn có phải đối diện với nguy cơ sinh tử! Đây sẽ là bộ phận kiên định nhất.

Từ kinh nghiệm của Bối Diệp Tông và Tà Quân Tông có thể thấy, tầm nhìn của Bối Diệp Tông quá hạn hẹp, không coi trọng việc bồi dưỡng đệ tử. Hắn vừa ngã xuống, đám đệ tử đã nhanh chóng chạy sang phía Lăng Phong, không hề suy nghĩ. Nhưng đến Tà Quân Tông, mặc dù Tà Quân đã bỏ mạng nhưng Lăng Phong rõ ràng trong lòng không ít đệ tử vẫn cảm thấy bất bình, mấy ngày nay chúng luôn kiếm cơ hội gây chuyện nhưng đều bị Tiêu Hắc phát hiện và giải quyết một cách lặng lẽ nên mới không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.

Từ điểm này có thể thấy Tiêu Hắc rất phù hợp với vị trí quán lý tông môn! Lăng Phong tâm tư khẽ động, chợt nghĩ có lẽ mình nên ban cho hắn chút ít gọi là khích lệ nếu không thật quá bất công với những người tận tụy trung thành như hắn. Tiêu Hắc không biết chỉ trong chớp mắt đã có bao nhiêu suy nghĩ lướt qua trong đầu Lăng Phong, càng không biết vị trí của mình trong mắt Lăng Phong đã có sự thay đổi lớn. Hắn vẫn tiếp tục nói một cách đầy hưng phấn:

- Còn loại thứ hai, đương nhiên là đệ tử nội môn, đối với loại đệ tử này nên tập trung bồi dưỡng, có thể sau này trong số họ sẽ xuất hiện một hai linh cấp cường giả là động thái rất lớn cho sự hưng thịnh của tông môn!

- Còn chấp sự, tốt nhất nên là người của các tông môn ngoại phái đóng quân các nơi, có thể phân ra làm ba cấp bậc. Lớn nhất là cửu tinh tu vi, loại này do những đệ tử tiến cấp vô vọng đảm nhận, giúp tông môn xử lý những việc vặt vãnh.

Một tông môn muốn lập túc lâu dài đương nhiên không thể chỉ dựa vào việc tu luyện. Việc ăn uống ngủ nghỉ của tông nhân đệ tử, thậm chí trưởng lão tông chủ đều phải có người cung ứng. Cường giả chân tâm khổ tu không phải không quan tâm đến chuyện ăn uống như mọi người thường nghĩ mà ngược lại vô cùng tinh tế!

Phương diện ẩm thực hàng ngày có được chăm sóc cẩn thận thì mới có thể cung cấp cho nhục thân đầy đủ động năng, khiến việc tu luyện không gặp bất cứ cản trở nào về ngoại vật! Làm một phép so sánh đơn giản nhất, chỉ trừ lúc bế quan ra lúc nào cũng cần phải ăn uống. Nếu như không có người chuyên môn hầu hạ mà mọi chuyện cứ loạn lên rất có thể cặn dư của độc chất có trong thực vật sẽ lưu nhập vào trong cơ thể. Mặc dù không mất mạng nhưng ít nhiều cũng lãng phí một phần tinh lực! Hay nói đơn giản là một người khỏe mạnh bình thường so với người nay đau bụng mai đau đầu ngày kia lại tịt mũi … thì đương nhiên sẽ có thời gian tu luyện và tinh lực tu luyện cao hơn rõ ràng.

Nếu như có người chuẩn bị cho trước, mọi phiền phức được loại bỏ đó sẽ là đại phúc âm của những người tu luyện. Làm được như vậy, sức mạnh thế tục đương nhiên không thiếu!

- Còn lại hai cấp nữa, một là thánh vực, cấp cao nhất là thánh vực đỉnh phong!

Tiêu Hắc suy nghĩ một lúc, nói:

- Dưới Sáng Tông ta bây giờ có rất nhiều trọng trấn, việc quản lý mặc dù không thể coi là hỗn loạn nhưng cũng không thành quy mô, nếu không ngại có thể chỉnh hợp một chút biết đâu có thể lợi dụng được nhiều tài nguyên hơn.

- Ừm, chuyện chỉnh lý này ta giao cho ngươi toàn quyền giải quyết.

Lăng Phong phân phó.

- Đa tạ tông chủ.

Tiêu Hắc hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, nói tiếp:

- Tiếp theo là cấp trưởng lão. Thường là do các linh cấp cường giả trong tông môn chiếm cứ! Ta thấy Sáng Tông ta bây giờ cũng đã có mấy vị linh cấp cường giả rồi, có lẽ đều đủ tư cách ngồi vào ngôi vị trưởng lão.

- Ừm, điểm này cũng cho ngươi định.

Lăng Phong gật đầu hồi ứng, nhưng lần này phản ứng của Tiêu Hắc không được nhiệt liệt mà có vẻ hơi quỷ dị. Chỉ thấy Tiêu Hắc lộ ra một chút thần thái ngập ngừng và "e thẹn".

Suy nghĩ một lúc, Lăng Phong mỉm cười nói:

- Tu vi của ngươi vẫn chưa đủ, cứ miễn cưỡng ngồi vào ghế trưởng lão thì không ổn lắm.

- Vâng, thuộc hạ cũng nghĩ vậy.

Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng nghe Lăng Phong nói vậy trong lòng Tiêu Hắc vẫn không khỏi cảm thấy nhói đau.

Lăng Phong nói tiếp:

- Nhưng Sáng Tông vẫn chưa thiết lập phó tông chủ, ta thấy vị trí phó tông chủ trước mắt cứ để cho một mình ngươi đảm nhận đi.

Lăng Phong biết trước đây Bối Diệp Tông mặc dù có ba phó tông chủ nhưng trên thực tế Đằng Thú là một kẻ cuồng tu luyện, căn bản không quản chuyện trong nội tình tông môn, Tuyết Niệm mang trong lòng thâm thù đại hận tâm tư đương nhiên cũng không đặt vào việc này nên mọi chuyện đều do một mình Tiêu Hắc gánh vác nên chức vụ phó tông chủ với hắn là thích hợp nhất.

- Hả???

Tiêu Hắc không thể tin nổi vào tai mình. Với tính cách của hắn đúng rất thích quyền lực, nhất là cảm giác vạn thứ tài nguyên được điều động vận chuyển hài hòa trong tay mình, đối với hắn mà nói trở thành trưởng lão chỉ là một loại vinh quang. Còn tôn quý, cũng chỉ đến thế là cùng!

Lăng Phong để cho hắn ngồi vào ngôi vị phó tông chủ là hợp với ý nguyện của hắn nhất. Tiêu Hắc biết tâm tư Lăng Phong không nằm trong chuyện quản lý tông môn, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải nhờ cậy vào hắn hết, tự nhiên bị một món hời từ trên trời rơi trúng, hắn cứ thấy đầu óc quay cuồng, mãi không nói được nên lời.

Lăng Phong cười cười, cũng không hối thúc hắn, để cho hắn tiếp tục hưởng thụ cảm giác vui vẻ ấy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi giải quyết xong chuyện thương nghị, Lăng Phong ngẩng lên nhìn trời, lôi bảo bảo vẫn đang bị nhốt trên đó. Hắn chầm chậm bay người lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi kích động của Tuyết Niệm:

- Tông chủ!

Tuyết Niệm lúc này da sáng như ngọc, hai con ngươi lấp lánh như hai vì hàn tinh, môi đỏ răng trắng, tuấn tú vô cùng. Biết đây là dị hiệu của lôi điện thối thể, Lăng Phong mỉm cười ôn hòa, nói:

- Thích đại ca bây giờ có thể yên tâm rồi.

- Đa tạ tông chủ giúp đỡ!

Tuyết Niệm cung kính nói. Nếu như không có Lăng Phong giúp đỡ bản thân hắn không thể tấn thăng linh cấp dễ dàng đến vậy, hơn nữa còn có cơ hội lôi yếu rèn thể.

Ngoài ra còn có một điểm khác, có liên quan đến thù hận giữa Thích Thiên Ách và Long Tộc, hắn cũng biết rất rõ, nếu như không có Lăng Phong làm chủ, e rằng đến tận bây giờ hắn vẫn không dám lộ chân dung, dù có cơ hội tu phục dung nhan chắc hắn cũng không dám thử!

Lúc nãy trận đấu giữa Lăng Phong và Tịch Tùng Tử hắn đã nhìn thấy hết. Tuyết Niệm biết nãi sư có hi vọng tu luyện tán tu, trong lòng cảm kích vô cùng.

- Cái này không cần phải nói nhiều, đều là người nhà cả, khách sáo quá không phải đạo lý.

Lăng Phong cười cười, nói:

- Cùng ta đến xem lôi điện dị linh đi.

Đằng Thú vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh, hắn không nói ra sự cảm kích của mình, chỉ im lặng làm tròn bổn phận, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều để lộ ra sự trung thành cực đại!

Bây giờ có cơ hội Lăng Phong nhìn mới được nhìn kĩ lôi bảo bảo. Con lôi điện dị linh xuất hiện với phương thức vô cùng thần kì này khiến Lăng Phong cảm thấy rất hứng thú. Hắn thấy rất lạ, thông thường chỉ có năng lượng cực độ tích tụ mới sản sinh ra linh hồn thể có ý thức, nếu như thu hút thêm năng lượng cự đại sẽ trở thành một sinh mệnh thể độc lập!

Nhưng Đằng Thú và Tuyết Niệm hóa linh kiếp có cường đại thế nào cũng không thể hình thành được thứ bảo bối này.

Những lời của Du Thiên Trì thực sự khiến Lăng Phong nghi hoặc, hắn tiến lên nói:

- Ta đã từng đọc được một số tài liệu liên quan đến lôi điện dị linh trong những cuốn sách ghi chép của sư môn. Truyền thuyết nói có thuật luyện sư thu thập năng lượng lôi điện tàn dư của mười linh tôn cường giả đã độ qua hóa linh kiếp, tụ hợp chúng lại với nhau, trải qua bao nhiêu năm thôi sinh, cuối cùng sản sinh ra loại lôi điện dị linh này. Không ngờ Sáng Tông ta có thể sản sinh ra một con dễ dàng đến vậy, thật đúng là chuyện lạ.

- Hừ, có gì mà lạ.

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên và một thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mắt mọi người, là Bảo Lan! Trên vai cô là con hoàng viên uyên đang ngồi chồm hổm.

Thấy cô đến, Lăng Phong mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Khống chế thành công không?

Mấy ngày nay Bảo Lan ở trong Cống Hiến Điện nỗ lực luyện tập khống chế Hỏa lão khôi lỗi. Mặc dù Hỏa lão không còn sức phản kháng nhưng năng lượng trong cơ thể một linh tôn cường giả phi phàm vô cùng, muốn thao khống được nó đâu phải chuyện dễ.

Thấy Lăng Phong, viên uyên thân mật lao đến, nhảy sang vai hắn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bảo Lan có chút không vui, hừ một tiếng, quay sang Du Thiên Trì nói:

- Sư môn tiên tổ các ngươi không lẽ chỉ làm một việc tốt này sao?

- Á?

Tự nhiên bị mắng, Du Thiên Trì ngẩn ra chẳng hiểu gì. Linh quang trong não hải Lăng Phong chợt lóe, nhanh chóng tỉnh ngộ, ngạc nhiên nói:

- Nói vậy lôi điện dị linh cũng là kiệt tác của "hắn"?

- Trừ lão già đó ra còn ai có thể ngưng kết được thập đại linh tôn, bắt họ bán mạng?

Ngữ khí Bảo Lan mặc dù có vẻ phẫn nộ nhưng vẫn đủ để Lăng Phong đoán ra phần nào. Người tạo nên lôi điện dị linh và giam giữ Bảo Lan là một!

Sau đó bị Bảo Lan phản kích, người đó thân tử hồn tiêu, đương nhiên cũng không còn để ý đến lôi điện dị linh được nữa. Cơ duyên trùng hợp hai người Đằng Thú lại hóa linh ở đó, nếu như không có năng lượng câu động nó thì e rằng nó đã không xuất thế.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Lăng Phong không còn thấy tò mò về lai lịch của con lôi điện dị linh nữa, hắn nhíu mày hỏi:

- Cô có biết cách thu phục con dị linh này không?

Nhìn lôi bảo bảo trước mặt, bộ dạng ngây thơ chẳng khác gì một đứa trẻ con. Đang bị nhốt mà thỉnh thoảng vẫn cho ngón tay mập mạp vào miệng nún nún, đáng yêu vô cùng.

Trái tim Lăng Phong bỗng dưng trở nên mềm mại. Mặc dù niệm thức của hắn bây giờ đã rất cường đại, không phải không có cách cường hành thu phục nó, nhưng hắn thực sự không muốn dùng những phương pháp đó với một đứa trẻ đáng yêu như lôi bảo bảo.

- Hừ! Con người các ngươi trong đầu lúc nào cũng chỉ có thu phục!

Bảo Lan bất mãn trách móc, nói xong câu này, cô không có thểm bất cứ phản ứng kịch liệt nào nữa, xòe tay nói:

- Đưa đây!

Lăng Phong ngây người, nhìn vào đôi mắt đã sắp mất kiên nhẫn của Bảo Lan, hắn biết cô muốn nguyên trận hạch tâm, vội vàng lấy ra.

Cầm nguyên trận hạch tâm trong tay, Bảo Lan lộ ra vài phần hồi niệm:

- Lão già đó sau khi nhốt ta, mỗi ngày đều lợi dụng ta để tu luyện tinh huyết nguyên khí hạch, thỉnh thoảng hắn lại lẩm bẩm kể cho nghe những gì hắn đã trải qua nên ta cũng hiểu một chút về lôi điện dị linh.

Lúc này, biểu tình của cô vô cùng cổ quái, vừa như phẫn nộ, lại vừa như đắm chìm, nhiều nhất là một cảm giác phức tạp vô cùng khó nói. Đối với một ma thú quanh năm tu luyện trong bóng tối mà nói, mọi thứ bên ngoài đều mới lạ, nhất là đối với nhân loại thì càng tò mò và đương nhiên là không thể thiếu được tâm lý cảnh giác rồi.

Mặc dù ngày ngày bị ép luyện chế tinh huyết nguyên khí nhưng Bảo Lan vẫn coi việc nghe hắn kể lại những chuyện hắn nhìn thấy nghe thấy là một thú vui, thậm chí thú vui ấy còn đẩy lùi cảm giác phẫn nộ vì bị giam cầm trong cô.