Thế nhưng, thân thể hắn không hề mất đi cảm giác uy hiếp mạnh mẽ, trái lại vì càng thêm thu nhỏ, càng thêm căng tròn, càng mang tới cảm giác trùng kích thị giác mạnh mẽ, phảng phất như mỗi một thớ cơ đều mang theo lực lượng bàng bạc không gì sánh được, mỗi một lần nhấc tay nhấc chân đều có thể câu thông nguyên lực thiên địa, oanh xuất một kích kinh người
Bỗng nhiên, từng đằng xa vang lên tiếng thét kinh hãi:
- Đó là… Dị linh lôi điện?
Ngay sau đó là thanh âm mừng rỡ không gì sánh được.
- Ha ha ha, thực sự là trời cao quan tâm, không nghĩ tới dĩ nhiên gặp được loại bảo bối trong truyền thuyết này!
Chốc lát…
Một đạo thân ảnh màu xám xẹt qua cực nhanh, lao thẳng tới Lôi Bảo Bảo bị nhốt trong Thiên Địa Lao.
- Muốn chết!
Con mắt Đằng Thú rống giận, hắn đang rất khó khăn hoàn thành lôi điện thối thể, tuy rằng không quá hiểu rõ sự quý giá của Lôi Bảo Bảo, thế nhưng không hề gây trở lại đối với sự phẫn nộ đối với kẻ dám can đảm rình coi bên ngoài.
Quá trình thối thể bất quá chỉ tiến hành trong khoảnh khắc, thân thể Đằng Thú cũng đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, liên lụy đến uy lực tinh kỹ tăng trưởng cực lớn. Một chiêu Địa Long Toản oanh kích, nơi nơi đều phát sinh bạo âm, từng đoàn kim quang phát ra, mang theo áp lực cực lớn.
- Hừ! Bất quá vừa mới tiến vào Linh giả mà thôi, cũng dám xuất thủ trước mặt bản tọa? Cụ Phong Phù!
Thân ảnh màu xám hừ lạnh một tiếng, đầu quyền đấm mạnh, một kích hư không ngưng tụ thực chất, một quyền này sinh ra tiếng ba ba thanh thúy, không khí bị đánh bạo! Khí lưu bạo liệt cấp tốc áp xúc, rất nhanh hình thành một đạo đao ảnh màu xám lao về phía Đằng Thú.
Ầm ầm…
Giao long hoàn toàn không thể ngăn cản được thế tiến công của đao ảnh, bị đơn giản xuyên thấu qua thân thể, ngay sau đó cánh tay của Đằng thú phát sinh tiếng tê minh bén nhọn.
Ba, đao ảnh nổ tung, huyết nhục tứ tán, cánh tay phải Đằng Thú lộ ra xương trắng.
- Di? Vậy mà không thể chặt đứt một cánh tay của ngươi? Da thịt đủ kiên cố!
Thân ảnh màu xám ngạc nhiên nói, lập tức không thèm để ý phất tay.
- Ta tha cho ngươi một mạng, cút đi!
Đằng Thú ngăn lại trước mặt thân ảnh màu xám, hai mắt hắn đỏ ngàu, phảng phất như muốn chảy máu tươi ra ngoài. Trong lòng trào dâng tức giận, chân nguyên lực cuồng nhiên vận chuyển, áp lực trong ý thức hải đột nhiên bạo tăng, khí lưu từ hai xoang mũi như tên bắn ra ngoài!
- Di? Ngươi muốn ngăn ta?
Thân ảnh màu xám dừng lại, màn sương mê huyễn bao phủ xung quanh người hắn lập tức chậm rãi giảm đi, lộ ra dáng vẻ một thanh niên, khuôn hình gầy gò, sắc mặt trắng xanh ốm yếu, gò má nhô cao càng tô thêm dáng vẻ gày ốm của hắn, tưởng như chỉ cần một trận gió nhẹ cũng đủ thổi bay hắn lên trời.
Thân ảnh màu xám xòe năm ngón tay gày guộc, hơi hướng ra như hư không nhiếp vật, cười hắc hắc nói:
- Chứng kiến dị linh lôi điện, tâm tình của ta hôm nay rất tốt, không cùng ngươi tính toán tội mạo phạm này, còn chưa tránh ra?
Đằng Thú vẫn trầm mặc, thân ảnh cao lớn hơi rung động. Nương theo mỗi lần rung động, không khí đều truyền ra trận trận những tiếng khiếu âm, giống như hư không cũng không chịu nổi năng lượng kịch liệt như vậy.
Thân ảnh màu xám cũng nhìn ra ý đồ liều mạng của Đăng Thú, sắc mặt lúc này biến đổi, lộ ra vẻ tàn lệ:
- Ngươi thực sự định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngoan cố cùng ta tới cùng? Vậy xem ra ta cũng không thể tránh phải ra tay rồi!
Sát khí lành lạnh tràn ngập, sự tức giận lập tức được kích phát.
- Nơi này vẫn không tới phiên ngươi khoác lác!
Đúng lúc này, một tiếng thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó thân ảnh Lăng Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Đằng Thú, hắn đưa tay khẽ vỗ một cái lên vai đằng thú rồi nói:
- Ngươi lui lại, nơi này giao cho ta xử lý!
- Được!
Đằng Thú buồn bã lên tiếng trả lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của thân ảnh màu xám, hắn thuận đường thối lui sang một bên, tiếp tục hoàn thành công việc luyện hóa thối thể.
- Ngươi chính là đầu lãnh bọn họ? Nghĩ không ra thật đúng là có bản lĩnh đi, cái này đúng là muốn ép ta đây.
Thân ảnh màu xám vuốt vuốt cằm của mình, lộ ra một bộ rất hứng thú, tươi cười nói:
- Thế nào, có hứng thú làm thủ hạ của ta hay không? Chỉ cần ngươi giao dị linh lôi điện này cho ta, vậy ngươi sẽ chính là nhân tài trong mắt ta, ngày sau nhất định sẽ được trọng dụng, không hề bạc đãi! nguồn TruyenFull.vn
Lăng Phong khẽ nhếch miệng cười nhạt, nếu không phải cảm ứng được thực lực thân ảnh màu xám xác thực cường đại, Lăng Phong quả thực muốn cho rằng đây là một gã phong tử. Hắn cho mình là ai đây? Chạy tới náo loạn vừa hô vừa quát muốn người ta phục tùng? Quả lực là mạnh miệng a!
Lăng Phong cười nhạt, nhưng rơi vào trong mắt thân ảnh màu xám lại thành mùi vị nịnh nọt, ở trong mắt hắn xem ra chính mình bố thí tùy ý đưa ra một danh ngạch đã là điều cực khó có được, người trước mắt lẽ nào còn có yêu cầu nào không thành? Nhưng là, một câu nói tiếp theo của Lăng Phong liền khiến triệt để biến mất vẻ tự đắc cuối cùng đọng lại trên mặt hắn.
- Ngươi là ai? Cũng xứng?
Không cần lớn tiếng hô quát, đơn giản chỉ một lời khinh miệt trào phúng, Lăng Phong nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này, giọng điệu dù là kẻ ngu si đến mấy cũng có thể nhận ra.
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Thân ảnh màu xám trừng mắt, ánh mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng, phảng phất như phản ứng như vậy của Lăng Phong làm hắn khó có thể tin được.
- Kẻ ngu xuẩn, ta không có thói quen nói đi nói lại nhiều lời.
Lăng Phong chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt chỉ lộ vẻ đùa cợt.
- Chết tiệt! Vẫn còn chưa có người nào dám can đảm nói với ta như vậy, tên chết tiệt, ngươi chết chắc!
Thân ảnh màu xám triệt để tức giận, khuôn mặt vặn vẹo còn hơn cả Tuyết Niệm đang trong luyện thể, gân xanh nổi nên chằng chịt như muốn kéo rách ra ngoài!
Lăng Phong xem như đoán ra một điểm đại khái, thân ảnh màu xám không biết là quái vật từ nơi nào chạy đến, dường như từ nhỏ đã quen thói được bao bọc hết mức, quen tính vênh mặt hếch hàm sai khiến, khoảng chừng tronng lòng vẫn luôn nghĩ mình mãi mãi là nhân vật chính của cả thế giới cho nên mới dưỡng thành một bộ tính tình như vậy.
Đây đều là bị người nào chiều quá sinh hư?
- Còn có người nào, đều đi ra đây đi!
Lăng Phong tâm tư khẽ động, hướng xa xa phía trước quát lên.