Tinh Ngự

Chương 471: Hẳn phải chết chi cảnh (hạ)




Trong tầm mắt của Lăng Phong, phảng phất như vũ dực chi trảo của đối phương căn bản không hề động qua, thế nhưng trong nháy mắt, trảo lực của thân ảnh màu phấn hồng kia đã tiếp cận Thiên Địa Lao, dễ dàng xuyên thấu qua lao lung, sau đó hung hăng xiết mạnh.

Nuốt! Khó!

Lực lượng xé rách truyền ra, đồ án bí văn trong một trăm lẻ tám đạo kiếm quang ào ào tan rã, nguyên lực hỏa hệ điên cuồng bạo tạc, giống như cuồng ma loạn vũ, sinh ra khiếu âm bén nhọn trận trận.

Thì ra là thế, trong lòng Lăng Phong không kìm được sinh ra một tia minh ngộ, thức hải tức thì vận chuyển nhanh hơn. Hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều vấn đề. Một chiêu này của đối phương rõ ràng chính là một cách vận dụng nguyên lực kỳ diệu đối với Linh Hồn hệ, một chiêu oanh xuất dĩ nhiên có thể tạo thành ảo giác cảm quan, khiến kẻ khác sản sinh sự lệch lạc đối với không gian và thời gian.

Đây là lần đầu tiên Lăng Phong tự mình tự nghiệm công kích linh hồn hệ chân chính, vô luận là phân thân Dạ Côn Ngô hay là Tinh kỹ ẩn chứa trong mệnh bài thần bí cũng không hề tạo cho Lăng Phong cảm giác cường liệt tới như vậy, chưa giờ khắc nào, ý thức hải của hắn bị trùng kích cường liệt tới như vậy.

Lăng Phong có một loại cảm giác, nếu như cho bản thân mình cơ hội mà nói, bản thân thậm chí có thể nhất cử tìm hiểu Tinh kỹ Sát Lục Chi Nhận Linh Hồn hệ.

Đây là khả năng nắm giữ đối với thiên địa vạn vật không cần tới ngoại lực! Nhưng là, thực sự còn cơ hội sao?

Thân ảnh màu phấn hồng sau khi xuất trảo phá vỡ Thiên Địa Lao, không chút chậm trễ, chợt vung trảo chộp vào Sát Lục Chi Nhận đang kéo tới chính diện, lại là xé rách, Sát Lục Chi Nhận nhanh chóng biến mất vô hình. Sau đó, cánh chim dần dần tản ra, một màn trước mắt để Lăng Phong kinh ngạc tới kinh người…

Nữ nhân?

Bao phủ trong đôi cánh màu phấn hồng dĩ nhiên là một nữ thể, linh lung mê hoặc, xinh đẹp lả lướt không gì sánh được, nhìn qua chính là hình dạng của thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là trong đôi con ngươi của nàng mơ hồ ẩn hiện sát ý nhàn nhạt:

- Là ngươi, muốn giết ta sao?

Lăng Phong chợt cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo tới cực điểm hoàn toàn bao phủ bản thân bên trong, dường như tay chân đang bị chìm trong tuyết lạnh thiên địa, hoàn toàn không thể động đậy.

Càng lúc càng rõ ràng, trong tầm mắt của Lăng Phong, khuôn mặt của nữ tử càng lúc càng mất đi vẻ mờ ảo trước đó, dần dần ngưng thực. Ngũ quan của nàng tinh xảo như ngọc, hiện ra quang mang màu trắng nhàn nhạt, chỉ là con ngươi tỏa sáng màu phấn hồng, có chút yêu dị.

Hoàn toàn không có bàn tay, đôi cánh chim của nàng, mỗi một chiếc lông vũ đều linh động xinh đẹp phi thường, giống như ngón tay nhân loại, nhãn thần của nàng không hề chớp, nhìn thẳng vào Lăng Phong:

- Chết, là như thế này sao?

Một cỗ áp lực cường đại thẳng bức tới ngực Lăng Phong, ép tới mức hắn hít thở không thông, mắt thường hoàn toàn không thể sử dụng được. Vẻn vẹn chỉ trong nửa cái chớp mắt, hữu quan tinh xảo không gì sánh được của nàng biến ảo thành trảo ảnh hung hăng rơi vào giữa ngực Lăng Phong!

Phụt!

Trong nháy mắt sinh tử, niệm thức của Lăng Phong chợt động, cương khí trong đan điên giống như trường gian đại hải, cùng với niệm thức hội tụ lại, tạo thành một bộ xích luyện cương giáp vô cùng chắc chắn, bao quanh toàn thân Lăng Phong.

Thân ảnh màu phấn hồng hoàn toàn là ra quyền tùy ý, thế nhưng dù là như vậy, uy lực một trảo này hoàn toàn không phải Lăng Phong có khả năng chống đối. Xích luyện cương giáp bị xé mở một cách vô cùng đơn giản. Ngay sau đó, đôi vũ dực chi trảo đánh vào ngực Lăng Phong.

- Phụt!

Sắc mặt Lăng Phong phát tím, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề đánh mạnh xuống dưới mặt đất, một hố sâu hình thân người xuất hiện.

- Di, lực phòng ngự thật mạnh?

Thân ảnh màu phấn hồng phát ra thanh âm hiếu kỳ, có chút tức giận vuốt đầu:

- Một chiêu này dường như có chút tương tự so với bại hoại trấn áp ta năm đó, bất quá không mạnh như hắn!

Lại thở ra một hơi thật sâu, nhìn Lăng Phong lẩm bẩm:

- Bất quá như vậy ngươi càng đáng chết hơn!

Trong lúc nguy cấp, một hàng xà ảnh từ bên cạnh Lăng Phong bắn ra, giống như kinh lôi tật diện, bao phủ trong màn mê ảnh điện quang.

- Cái gì vậy?

Thân ảnh màu phấn hồng hét lên một tiếng kinh hãi, thân theo ý động, xà ảnh nặng nề rơi vào cánh chim, một điểm quang mang màu trắng tung bay. Nàng hừ một tiếng, vũ vực thành trảo hung hăng chộp tới.

Trong không khí vô hình, sóng gợn chợt lóe, xà ảnh huyễn hóa theo một quỹ tích cực kỳ xinh đẹp, vô cùng xảo diệu tránh né một kích kia.

- Còn muốn chạy?

Thân ảnh màu phấn hồng gầm lên, Linh Tôn vực màu phấn hồng bùng phát, giống như uy áp thiên địa mạnh mé trấn áp, lúc này ép xà ảnh tới mức không thể động đây. Nhưng đúng lúc này, một đạo âm thanh bén nhọn hoàn toàn vượt qua cực hạn màng tai, oanh kích thẳng vào ý thức hải.

Thân ảnh màu phấn hồng đang định xiết nát xà ảnh trong trảo, nghe được khiếu âm này, biểu tình kinh hãi:

- Trùng kích tinh thần?

Nàng đột nhiên đưa mắt, chỉ thấy bên cạnh Lăng Phong xuất hiện một con song dực oa hoàng tròn tròn.

Một tia mừng rỡ vô cùng nổi lên, thân ảnh màu phấn hồng kinh hô.

- Ngươi cũng là…

Không đợi nàng nói xong, lại một đạo công kích sóng tinh thần càng thêm mạnh mẽ oanh kích tới. Đối mặt với áp lực sóng xung kích đủ khiến Linh giả bình thường cũng phải nổ đầu mất mạng, thân ảnh màu phấn hồng chỉ cười cười, tùy ý khẽ vuốt, vũ dực chi trảo lăng không chộp tới, trảo lực dĩ nhiên khiến công kích tinh thần hư ảo trực tiếp tan vỡ!

Mắt thất lợi khí lớn nhất của bản thân bị kẻ địch nắm trong tay, kỹ năng bản mệnh trùng kích tinh thần lại không chút tác dụng nào tới đối phương, song dực oa hoàng gấp tới độ sóng mắt đảo chuyển liên tục, càng không ngừng phát sinh ra từng tiếng quái dị, liều mạng vũ động xung quanh Lăng Phong, nhìn ra được nó phi thường kinh hoàng và sợ hãi, nhưng cho dù là như thế, nó vẫn gắt gao trừng mắt tập trung vào thân ảnh màu phấn hồng.

- Ngươi bị hắn lấy mất hạch tâm linh hồn?

Sát khí trên mặt thân ảnh màu phẫn hồng dĩ nhiên biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vị đạo có chút cẩn thận là lấy lòng. nguồn TruyenFull.vn

Song dực oa hoàng không hề thả lỏng, vẫn thủ hộ cẩn thận bên cạnh Lăng Phong như cũ, tê minh không ngừng.

- Ngu ngốc, ai cho ngươi đi ra?

Lăng Phong nhìn thấy Song dực oa hoàng, nhịn không được oán giận nói.

- Hừ! Ngươi phóng xuất hạch tâm linh hồn phong ấn trong tỏa thú chiếu, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Luôn muốn tiếp cận Song dực oa hoàng nhưng thủy chung không hề thực hiện được, thân ảnh màu phấn hồng xem ra cực kỳ không muốn tổn thương nó, không thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn vào Lăng Phong quát lên.

Trong lòng Lăng Phong hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ tình huống phát sinh biến hóa, thái độ của nàng như thế nào…

- Không nghe rõ ràng hay sao? Còn không làm nhanh, tiếp tục chần chờ, cẩn thận ta giết ngươi!

Lăng Phong cố gắng nén cơn đau đớn khắp toàn thân truyền tới, chống tay gian nan đứng đậy hồi đáp:

- Hạch tâm linh hồn của nó ta đã sớm trả lại rồi!