Tinh Ngự

Chương 41: Ước Định




- Chuyện năm đó kỳ thực tộc trưởng cũng là bị người ta lừa gạt, về sau tộc trưởng cũng trăm phương ngàn kế muốn bổ cứu lại......

- Ta không muốn nghe những lời này.

Tiêu Vũ cắt đứt lời của hắn:

- Tắc Ân Tư tuyệt không có vô cớ gọi ta trở về? Nói đi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Do dự một chút, Tắc Nhĩ cắn răng một cái:

- Tắc Thụy công tử lần đầu tiên ra ngoài thám hiểm bản thân bị trọng thương, một thân chân lực bạo loạn. Y sư chẩn đoán, hắn cả đời này có khả năng vô pháp tu luyện! Tộc trưởng đại nhân muốn chúng ta mời ngài trở về, chuẩn bị tương lai kế thừa chức vị tộc trưởng!

Tiêu Vũ khẽ giật mình, nghĩ tới đứa con ruột ngang ngược của hồ tộc chủ mẫu năm đó nay lại rơi vào kết cục như vậy, ở trong thú nhân tộc cuộc sống tôn trọng bạo lực mà không cách nào tu luyện thì cơ hồ đã bị phán tử hình rồi! Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tiêu Vũ nói:

- Các ngươi trở về đi, ta không muốn dính vào chuyện của hồ tộc!

- Tiểu thư, chúng ta đường xa ngàn dặm tới đây, dùng hết thảy thủ đoạn mới có thể điều tra ra nơi ngài ở!

Tắc Nhĩ nóng nảy, hắn đến câu lạc bộ Gia Hòa cũng là vì để tìm Tiêu Vũ. Sau khi từ chỗ Duy Khắc Đa có được tin tức chuẩn xác, hắn liền lập tức chạy đến nơi này:

- Trước khi ra đi tộc trưởng chính miệng nói với ta rằng: "Chuyện trong quá khứ đều đã qua, người sống thì phải tiến tới phía trước" a!

- Đủ rồi.

Tiêu Vũ đột nhiên quát lạnh:

- Cái gì mà quá khứ trôi qua cơ chứ? Hừ, hắn hiện tại mất đi người thừa kế liền nghĩ đến ta, năm đó lúc mẫu thân ta bệnh chết, ta ở khắp nơi cầu khẩn lúc đó hắn ở chỗ nào? Năm đó ta bực mình phải ly khai hồ tộc, hắn có câu nào giữ lại không? Phụ thân ư? Hừ, đối với ta mà nói hắn cũng chỉ là một tộc nhân Phất Khắc Tư bình thường mà thôi!

Hung hăng phát tiết một trận, nàng giống như mất đi khí lực toàn thân, mệt mỏi vung tay lên:

- Các ngươi trở về đi, ta sẽ không trở về hồ tộc.

- Tiểu thư!

Tắc Nhĩ còn định khuyên nữa, nhưng chứng kiến thần sắc của Tiêu Vũ kiên quyết, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Ma Căn đứng ở bên cạnh hắn đã sớm kiềm chế không được:

- Tộc trưởng đã nói qua, nếu tiểu thư không muốn trở về, vậy chúng ta đành phải ương ngạnh mời. Nếu như có chỗ mạo phạm, mong rằng tiểu thư thứ lỗi cho!

- Các ngươi muốn làm gì?

Tiêu Vũ lui lại phía sau một bước, trừng mắt nhìn Tắc Nhĩ:

- Tắc Nhĩ thúc thúc!

- Tiểu thư, thuộc hạ mạo phạm rồi!

Tắc Nhĩ bất đắc dĩ nói:

- Ma Căn, không được làm tiểu thư bị thương.

Ma Căn gật đầu, đột nhiên ngón tay hướng phía Tiêu Vũ điểm tới! Khi đầu ngón tay hắn hình thành hư ảnh đinh ốc nhàn nhàn, trong lòng hắn tràn đầy tự tin có thể phong bế khí mạch Tiêu Vũ, khiến cho nàng không thể nào nhúc nhíc!

Thì đột nhiên, một thanh trọng kiếm dùng tốc độ quỷ thần khó lường chắn ngang trước ngón tay hắn!

Tranh!

Ma Căn kêu thảm một tiếng đau đớn, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, không ngờ đầu ngón tay của hắn bị đánh rách tả tơi ra.

Lăng Phong cầm kiếm đứng đó, nhàn nhạt cười nói:

- Đêm nhập nhà dân, còn muốn bắt người đi, đây cũng không phải là thói quen gì tốt đâu!

- Là ngươi!

Khi nhìn rõ Lăng Phong, Ma Căn nhất thời giận dữ, tính cả lần trước, đây là lần thứ hai hắn chịu tổn hại dưới tay Lăng Phong.

- Ma Căn, trở về đi, ngươi không phải đối thủ của hắn!

Tắc Nhĩ bước tới phía trước, lẳng lặng nhìn Lăng Phong:

- Tránh ra, chuyện này không liên quan đến ngươi.

- Ta chính là phụng mệnh bảo vệ cửa hàng Tiêu Thành, tất cả mọi chuyện phát sinh trong này đều có liên quan đến ta.

- Vậy thì ngươi cũng đừng trách ta!

Tắc Nhĩ lạnh giọng quát, thân ảnh của hắn đột nhiên biến đổi thành hai, hai đổi thành bốn, hiện thành hình bán nguyệt vây Lăng Phong lại.

- Lăng tiên sinh, ngươi.....

Lăng Phong khoát tay ngăn lại:

- Ngươi lui lại trước đi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nhìn thân ảnh của Tắc Nhĩ, toàn thân của hắn nhiệt huyết sôi trào, rốt cuộc, đã có thể cùng cao thủ chân chính giao thủ kiểm nghiệm thực lực của mình rồi!

- Giết!

Cơ hồ đồng thời, cả hai đều đánh tới đối phương!

Thân pháp Hồng Ảnh toàn lực vận chuyển, hư ảnh nhàn nhạt liên tiếp xẹt qua như điện quang thạch hỏa, toàn thân Lăng Phong khí huyết cuồn cuộn, chân lực điên cuồng chất chồng! Mạch luân ... Ngũ Thốn Kích, toàn lực xuất thủ!

Trọng kiếm thoạt nhìn kém cỏi, lại mang theo một tia hương vị đại xảo không công, cường hoành tàn phá bừa bãi tất cả mọi thứ cản trở trước mặt.

- Phốc phốc phốc!

Liên tục ba tiếng giòn bang, ba bộ ảo ảnh phân thân bị Lăng Phong công phá, hệt như ngàn cân treo sợi tốc, Tắc Nhĩ nhấc tay lên, "bốp" một tiếng, hắn rút ra một thanh vũ khí hình trảo chặn lại công kích cuồng hãn của Lăng Phong.

Sau một kích, Tắc Nhĩ nhanh chóng lui về phía sau kéo dãn khoảng cách cùng với Lăng Phong.

Lăng Phong thầm nghĩ thật đáng tiếc, chênh lệch tồn tại giữa Chân Võ Giả vừa bước chân vào ngũ tinh cùng với cường giả lục tinh xác thực cực lớn. Vừa rồi bản thân ỷ vào thân pháp Hồng Ảnh xuất kỳ bất ý công kích hắn, lại dựa vào thêm lực công kích cường hoành của Tinh Thiết Kiếm trực tiếp xé rách huyễn ảnh phân thân của hắn, khiến hắn không thể không cùng mình giao phong chính diện. Mặc dù là vậy, nhưng cuối cùng Tinh Thiết Kiếm vẫn bị hắn cản được!

Lẳng lặng nhìn Lăng Phong, Tắc Nhĩ lộ ra vẻ ngưng trọng:

- Ta đã xem thường ngươi, Băng Phong thành này thật đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ một bộ trưởng câu lạc bộ dong binh đã có thể có dũng khí quyết chết như vậy, mà bây giờ một người bảo vệ cửa hàng không ngờ cũng có thực lực cường đại như thế, thật đúng là khiến cho ta phải ngạc nhiên! Bất quá, vận may của ngươi phải dừng lại ở đây thôi!

Đột nhiên, phía sau hắn hiện lên một hồ ảnh rõ ràng ... Cự Linh!

Thú nhân không giống với nhân loại, Cự Linh của họ căn cứ vào chủng tộc mà cố định, chẳng hạn như Cự Linh của Phúc Khắc Tư tộc là một con linh hồ, ngưu đầu nhân tộc lại là mãng ngưu. Xem ra, Cự Linh của Tắc Nhĩ tối thiểu đã tiến nhập trung giai! Lúc cùng với Duy Khắc Đa đối chiến hắn căn bản khinh thường triệu hoán Cự Linh phụ chiến, bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của hắn đối với Lăng Phong.

Lăng Phong nắm chặt tay, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, trước mắt là trận chiến gian nan nhất mà trước giờ hắn từng gặp! Hắn bắt đầu có chút hối hận không đem nguyên tố tinh chương luyện chế sớm vài ngày, nếu không giờ phút này đối chiến sẽ không bị động như vậy.

Gió nổi lên!

Lá rơi xuống!

Không khí khắc nghiệt chậm rãi chồng chất lên nhau!

- Chậm đã!

Tiêu Vũ đột nhiên lớn tiếng nói:

- Tắc Nhĩ thúc thúc, lời của ngươi vừa nói ta có thể suy nghĩ lại.

- Cái gì?

Nghe Tiêu Vũ trả lời, Tắc Nhĩ kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.

Tiêu Vũ phất phất tay, trên mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi:

- Cho ta một chút thời gian, sau khi suy nghĩ kỹ càng ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thuyết phục.

Tiêu Vũ chịu tự nguyện trở về đương nhiên không gì tốt hơn được, Tắc Nhĩ lộ rõ vui mừng trên gương mặt:

- Tốt, bất quá mong rằng tiểu thư cho chúng ta một kỳ hạn chuẩn xác.

Do dự một chút, Tiêu Vũ trả lời:

- Cho dù ta đồng ý trở về hồ tộc với các ngươi, thì trước hết cũng phải giúp Tiểu Thành vượt qua tông tộc đại khảo đã.

Ba người Tắc Nhĩ nhìn nhau, sau khi hỏi rõ nội dung tông tộc đại khảo, bọn họ tràn ngập tin tưởng rời đi. Chứng kiến thân ảnh bọn họ rời đi, Lăng Phong nhịn không được lộ ra nụ cười khổ, căn cứ vào bộ dáng lúc rời đi của ba thú nhân này, hắn không chút nghi ngờ rằng mấy tên này có thể sẽ trực tiếp uy hiếp một nhà thương hộ buộc họ mua bùn keo của Tiêu Vũ......

Quay đầu lại, chứng kiến vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Vũ, Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới, lấy địa vị của Đa Bảo Các hẳn sẽ không e ngại uy hiếp của một vị thiếu chủ Băng gia a? Mình liệu có nên thỉnh cầu Ny Khả hỗ trợ không? Có ý nghĩ này, hắn nhẹ than:

- Kỳ thực ngươi căn bản không cần phải ủy khuất cho chính mình như vậy.

- Không.

Tiêu Vũ lắc đầu:

- Ta vốn ban đầu cũng tính toán sau khi trợ giúp Tiểu Thành thông qua tông tộc đại khảo xong sẽ rời khỏi, đi tìm Tiêu ca.

Trong ánh mắt của nàng mang theo lưu luyến vô hạn:

- Ta tin tưởng hắn nhất định vẫn còn đang ở một nơi hẻo lánh nào đó trên thế giới này chờ ta tìm hắn...... Bất quá dựa vào lực lượng một mình ta, muốn tìm được một người trên phiến đại lục rộng lớn này thật sự là quá khó khăn, nếu như ta có thể trở thành tộc trưởng mà nói, có lẽ có thể có được chuyển cơ!

Thấy ánh mắt kiên định của nàng, Lăng Phong không định khuyên nữa, dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình a!