Tinh Ngự

Chương 394: Thu hoạch lớn




Hắn hét lên một tiếng, cự thần chưởng vươn xa mười trượng chụp lấy Lăng Phong rồi ầm ầm áp lạc!

Nhất kích này dù là linh giả như Côn Tôn Hoằng cũng phải bỏ mạng huống hồ ngay cả linh cấp cũng chưa đến như Lăng Phong?

Nhất chưởng lạc hạ, thanh quang vỡ vụn. Thân ảnh Lăng Phong bị bạo lực tuyệt đối đè cho vỡ vụn!

- Ha ha ha… ý?

Dạ Côn Ngô thần tình kinh biến, hốt hoảng xoay người, rống lên giận dữ:

- Tiểu tử, ngươi dám!

Không biết từ bao giờ, Lăng Phong đã xuất hiện trước mặt tam vệ địa phong hỏa, cự ly chỉ còn mười trượng! Thấy linh vực của Dạ Côn Ngô lại áp xuống, Lăng Phong nhíu mày Tinh Thiết Kiếm điên cuồng phun ra từ lòng bàn tay:

- Trú kiếm chi thuật, sát!

Thiên địa lao điên cuồng vận chuyển nơi mũi kiếm ẩn hàm vô số luật động huyền ảo phức tạp, hạo liệt bắn về phía phong vệ gần nhất!

Biến sinh cận kề, nhanh đến nỗi người ta không kịp phản ứng. Phong vệ trơ mắt nhìn Tinh Thiết Kiếm xuyên qua ngực mình, kiếm thương mở rộng dần, tiên huyết phun ra như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp. Tiên diễm đoạt mục!

Thì ra cái chết đẹp như thế này!

Đây cũng là ý niệm cuối cùng trong đầu hắn!

- Tốt tốt tốt!

Dạ Côn Ngô giận đến phát điên:

- Chết mà vẫn phải kéo theo một người. Đảm khí này thực sự khiến bổn tọa không thể không kính nể! Để biểu hiện kính ý này, bổn tọa quyết định sẽ giam cầm ngươi trăm năm, tha hồ hưởng thụ việc bị vạn trùng vạn xà cắn cho đến chết!

Ngữ khí âm lãnh, tràn đầy hàn ý. Lăng Phong đã bỏ chạy và kích sát một tên thủ hạ của hắn ngay trước mặt. Hành động này chẳng khác gì tát cho hắn một cái trực diện. Nếu như bị truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện của Bức Tông đại trưởng lão nữa? Không lẽ lại để thiên hạ cười cho đường đường một linh tôn mà không thể đối phó được một tên ngụy linh cấp?

- Vạn trùng vạn xà?

Lăng Phong lộ ra một nụ cười cổ quái, lắc đầu nói:

- Như vậy thì tàn nhẫn quá.

- Ha ha, ngươi cũng biết sợ sao? Nếu ngươi chịu cầu xin bổn tọa, có lẽ…

Không để cho Dạ Côn Ngô có cơ hội nói hết lời, Lăng Phong thản nhiên nói:

- Ta chỉ cần giết chết cự linh phân thân này của ngươi là bản tôn của ngươi cũng phải chịu trọng thương!

- Cái gì? Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Dạ Côn Ngô cười chế nhạo.

- Mơ và thực không giống nhau đâu.

Từng con, từng đàn, từng luồng sát cơ sâm hàn vô bỉ như độc xà thổ tín, lại như mãng thú mịch thực, sát sao vô cùng. Rõ ràng xung quanh không có thứ gì nhưng lại cảm thấy có một thân thể băng lãnh mềm mại quấn lấy xung quanh người, và như đang có vô số chiếc lưỡi liếm lên mặt, lên má. Dường như chỉ cần khẽ động đậy là bản thân sẽ bị giảo sát, xé nát thành vô số mảnh vụn.

Sợ hãi!

Cảm giác sợ hãi vô hạn trào lên, không biết bao nhiêu năm nay, từ sau khi tấn cấp trở thành linh tôn Dạ Côn Ngô mới cảm thấy nỗi sợ hãi cụ thể đến vậy. Hiện tại căn bản rất ít kẻ có đủ tư cách khiến hắn cảm thấy sợ hãi!

Nhưng lúc này, đối diện với Lăng Phong, một thanh niên chưa cả đạt tới linh giả hắn lại cảm thấy sợ hãi! Đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì?

Lăng Phong lẳng lặng đứng giữa hư không, hắc quang quanh người xoay chuyển theo đường xoắn ốc. Chỉ có hắc quang mới khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến vậy, khiến thâm tâm người ta như rơi vào mê mộng, không sao tỉnh lại được.

Khí thế nhiếp nhân lao thẳng vào Dạ Côn Ngô, đông kết tất cả dị động của hắn!

Dạ Côn Ngô gào thét, mặt hiện rõ biểu tình khó tin. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu sao con kiến mà mình có thể bóp chết bất cứ lúc nào lại đột nhiên biến thành một cự nhân đỉnh thiên? Hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh khiến người ta run sợ tỏa ra từ người Lăng Phong, nếu như bản tôn của hắn ở đây đương nhiên hắn sẽ không sợ nhưng trước mắt mới chỉ là một phần cự linh phụ thân, bảo hắn chống đỡ thế nào?

Lẽ nào chuyện với tay lấy được Long Tộc ngọc bích chỉ là một giấc mơ?

Lăng Phong nhắm chặt hai mắt, ở một góc độ không ai nhìn thấy, từng dòng niệm thức năng lượng đổ xuống từ trán hắn, trực tiếp chú nhập vào mệnh bài thần bí. Phía trên bề mặt mệnh bài, ba khối quang điểm hoàn toàn biến thành một màu đen thuần túy!

Lúc nãy đối diện với sát cơ lẫm liệt của Dạ Côn Ngô, Lăng Phong hiểu mình đã rơi vào khoảnh khắc sinh tử. So với lần trước bị Thang Thần kích sát còn hung hiểm hơn nhiều, sẽ không còn ai hoành không xuất hiện cứu hắn nữa, cơ hội duy nhất là dựa vào chính khả năng của mình! Nhưng nếu chỉ dựa vào thực lực linh cấp thì muốn đối kháng được với linh cấp tôn giả thật chẳng khác gì trò cười. Sau khi đạt tới linh cấp, mỗi một tầng thượng thăng đều có ý nghĩa biến hóa về chất, căn bản không thể bù đắp bằng công pháp.

Dù như vậy Lăng Phong vẫn không hề có ý định từ bỏ mà ra sức vận chuyển niệm thức trong thức hải, âm mưu tìm ra một phương pháp để thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Ngay cả lúc đối diện với tuyệt cảnh cũng không được từ bỏ!

Trong lúc nguy kịch, Lăng Phong bất ngờ tìm ra con át chủ bài, đó chính là mệnh bài thần bí! Mặc dù không hiểu năng lượng bạo phát toàn bộ của nó có thể đạt tới tầng thứ nào nhưng trong lúc không có cách Lăng Phong chỉ còn biết dồn hi vọng vào mệnh bài thần bí này.

Vì vậy, mãnh thôi cương khí trong người, một ngụm máu tươi phun ra. Lăng Phong tạm thời thoát khỏi linh vực trói buộc của Dạ Côn Ngô, dùng thanh điện u quang chế tạo ra một huyễn ảnh thu hút tất cả sát cơ còn mình thì bay tới chỗ phong vệ!

Từ kinh nghiệm giết chết Ô Tô, chỉ cần giết chết một ngụy linh cấp cường giả thì có thể hoàn thành mệnh bài thần bí của mình!

Một loạt mưu kế loáng qua như điện quang, bất cứ công đoạn nào trong đó xảy ra sai sót đều có thể dẫn tới kết cục vạn kiếp bất phục. May mà Lăng Phong thành công! Lúc này hắn cảm nhận luồng sức mạnh băng lãnh mà như ẩn hàm sinh cơ vô tận dũng nhập vào thức hải mình, Lăng Phong biết quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay mình!

Dưới thôi động của mệnh bài chi lực, từng đợt niệm thức vận chuyển không ngừng. Niệm thức vốn dĩ đang bình hoãn thâu xuất lúc này thậm chí còn biến ảo theo một tiết tấu quy luật. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân sản sinh ra uy nhiếp lực cự đại.

- Tiểu tử dám lừa ta, bổn tọa không tin!

Giữa trán Dạ Côn Ngô truyền ra khí minh thanh kịch liệt, thình thình, như âm thanh cự cổ lôi hưởng, lại như thiên lôi đại nộ, đại hải bôn dũng dần dần phát ra những âm thanh trào dâng gào thét. Hắn quát lên một tiếng, từ trán bay ra một đám bức linh, rồi từ trán của mười hai khôi lỗi từng con cự linh cũng bay ra. Tất cả có ba mươi con cự linh lơ lửng giữa không trung, phát ra những tiếng rít gào như ác quỷ.

- Nguyên trận chi lực, đại ác thiên linh kĩ.

Theo tiếng bạo rống từng dải cự linh bị phi tốc đả tán, biến thành quang lưu thuần túy. Quang lưu tiến dũng vào bức linh ở giữa, đầu bức linh bạo trướng lên gấp trăm lần, thân hình điên cuồng đứng thẳng, tốc độ nhanh đến vô bỉ hình thành nên một cự nhân có thân hình đỉnh thiên lập địa.

- Cự linh dung hợp? Nguyên trận tinh chương?

Lăng Phong không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, người lợi dụng cự linh cộng minh có thể luyện chế nguyên trận tinh chương từ tiên huyết, loại tinh chương này nếu như thành bộ phân cấp bố trận vài người luyện hóa. Một khi trong lúc đối chiến, linh kĩ của người bố trận có thể nhanh chóng dung hợp, uy lực cực cường!

Nhưng nhìn Dạ Côn Ngô lúc này thi triển thì có vẻ không giống. Rõ ràng những thánh vực khôi lỗi kia chưa từng luyện hóa qua nguyên trận tinh chương, thuần túy chỉ là dựa vào sức mạnh của một mình Dạ Côn Ngô kết hợp cự linh của họ lại, hình thành nên cái gọi là "đại ác thiên"!

Chiến lực kiểu đó nếu so với dung hợp linh kĩ thuần túy mạnh hơn gấp nhiều lần, uy lực kì quỷ đến mức trong kho tri thức của Sang Sư cũng không thấy ghi chép.

Đáy mắt lộ ra một tia tán thán, Lăng Phong không hề cảm thấy sợ hãi, năng lượng linh hồn trong thức hải nhanh chóng vận chuyển như đạt tới đỉnh phong, hắn chỉ mạnh ngón tay:

- Cụ sát đạo!

Ngân quang xán bạo phát bao phủ xung quanh hình thành một cảnh quan mỹ lệ, diễm hỏa ngưng tụ thành một nửa cánh tay, quang kiếm hư huyễn khó lường sẵn sàng nghênh chiến. Không để cho siêu cấp cự linh kịp phản ứng, quang kiếm đã hung hăng đâm thẳng vào ngực nó.

Sợ hãi, không một từ gì có thể hình dung chính xác hơn. Lúc này trong lòng Dạ Côn Ngô trào lên một cảm giác sợ hãi kịch liệt. Đó là một cảm giác sợ hãi sinh sôi từ tận trong tim!

- A, không được! Không được! Ngươi không được làm thế với bổn tọa!

Dạ Côn Ngô điên cuồng gào thét, hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, thân thể rơi xuống, đau đớn lăn lộn trên đất, vừa lăn vừa rơi lệ, tư thái khổ sở vô cùng!

Chấp Pháp Điện điện chủ Cổ Thương đứng bên cạnh chứng kiến với ánh mắt kinh hãi cộng kính nể. Có thể kích sát một linh cấp cường giả không phải chuyện gì kì lạ, linh cấp mặc dù tôn quý nhưng đại lục này ẩn thế cường giả rất nhiều, cường giả đạt tới thực lực này không phải là hiếm.

Thế nhưng nhất chiêu xuất thủ, có thể khiến một linh giả khóc lóc, đó là cảnh giới như thế nào?

Linh giả nào mà không từng trải qua trăm năm khổ luyện, tâm linh đã đạt tới mức độ cứng cỏi vượt xa tưởng tượng. Bọn họ sẽ không bao giờ van xin tha mạng, nhưng khiến bọn họ van nài chỉ có quỷ, chư thiên thần chi. Người thanh niên đó là quái vật gì vậy?

Lăng Phong hít một hơi thật sâu, nhãn thần lộ ra một tia mạn nhiên, trước đó hắn cũng không ngờ linh kĩ ẩn hàm trong mệnh bài lại mạnh đến vậy. Sở dĩ chiêu này có tên "cụ sát đạo" đơn thuần chỉ vì Lăng phong cảm nhận được cụ ý lẫm liệt khiến người ta rùng mình trong đó.

Nhưng có thể khiến một linh giả sợ đến phát khóc?

Quái đản!

Lăng Phong lắc đầu, nhìn về phía Dạ Côn Ngô đang lăn lộn, một đường kiếm cương bổ xuống, kiếm cương dài mười trượng, bổ trúng Dạ Côn Ngô biến một kẻ sớm đã hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng như hắn thành mảnh vụn. Một tia ngân quang lóe lên trong đó, Lăng Phong giơ tay ra đỡ, hai vật rơi xuống lòng bàn tay hắn.

Sau khi cúi đầu kiểm tra, Lăng Phong nhoẻn miệng cười, một trong số đó là du ngư trạng "linh giả hạch tinh" mà Dạ Côn Ngô lấy được sau khi giết Công Tôn Hoằng, một miếng nữa là tinh chương! Nếu như Lăng Phong đoán không nhầm thì đây chính là "đại ác thiên" linh kĩ lai nguyên mà Dạ Côn Ngô mới thi triển.

- Không ổn, chạy mau!

Vừa thấy Bức Tông uy thế hiển hách đại trưởng lão Dạ Côn Ngô bị đánh bại trong tay Lăng Phong, địa hỏa lưỡng vệ còn lại điên cuồng trốn chạy.

Lăng Phong cười lạnh nói:

- Hai vị còn muốn chạy sao? Lưu lại hết cho ta!

Vừa rung tay, hai thanh cự sát đạo quang kiếm đã bắn tới, quang kiếm khí thế nhìn thì có vẻ chậm nhưng địa hỏa lưỡng vệ chỉ ngẩn ra mà không bỏ chạy. Quang kiếm lóe lên sau lưng chúng, giảo toái toàn bộ.

Phốc phốc!

Lăng Phong giơ tay hư không nhiếp vật, chi lực phát sinh, hai miếng lưu quang hạch tâm lóe lên và xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Niệm thức vi động, cảm thấy cự linh bên trong nhảy nhót không ngừng như không muốn thần phục! Lăng Phong hừ lạnh một tiếng:

- Còn muốn tác quái!

Linh hồn uy áp chi lực bàng bạc hạo hãn nặng nề chạm vào hai miếng hạch tinh, cự linh trong đó trọng thương và chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Nếu như là hạch tinh của thánh vực cường giả bình thường thì căn bản không cần Lăng Phong xuất thủ. Một khi mất đi nhục thân chống đỡ sẽ không còn khả năng tác quái nữa. Nhưng hai miếng hạch tinh này là của hai ngụy linh cấp cường giả nên việc khóa chúng cũng khó khăn rườm rà hơn một chút. Lăng Phong vui vẻ thu lại, thánh vực cường giả hạch tinh là thứ cần thiết để luyện chế chí cấp tinh chương. Ngụy linh cấp cường giả hạch tinh còn dùng được rộng hơn, có thể coi như một loại nguyên liệu luyện chương hiếm có.

Quay đầu nhìn lại, Lăng Phong nhíu mày, chỉ thấy Cổ Thương đang chăm chú nhìn mình.

Thấy Lăng Phong nhìn lại, Cổ Thương chán nản lắc đầu nói:

- Vị tiên sinh này, Long Tộc ngọc bích này nếu như ngươi muốn lấy thì cứ lấy, chỉ xin tiên sinh lưu lại cho chúng ta một huyết mạch truyền thừa.

Ngữ điệu của ông bi thương, nhìn gia tộc tộc nhân bỏ chạy tán loạn, tràn đầy vẻ chán nản.

Lăng Phong ngây người: Nói vậy là có ý gì? Hắn nói muốn lấy mạng của Áo La Thương Hội tổng bộ từ lúc nào vậy? Hắn không ngạc nhiên ra một tia nhãn thần khó hiểu.

Thấy Lăng Phong không nói gì, Cổ Thương cứ tưởng lời cầu xin của mình làm hắn bất mãn, vội vàng nói:

- Chuyện xảy ra ngày hôm nay ta hứa tuyệt đối không lộ ra ngoài! Tiên sinh nếu như không tin ta có thể thề độc trên danh nghĩa tổ tiên lịch đại!

- Được rồi.

Lăng Phong triệt để không nói được gì, sao càng ngày càng phức tạp thế này?

Kì thực cũng khó trách Cổ Thương hiểu lầm, lúc Lăng Phong xuất hiện đúng là có nhắc nhở Cổ Thương cẩn thận, nhưng cũng không thể chứng minh hắn đứng về phía thương hội. Nhất là chuyện xảy ra sau đó càng khiến người ta chấn kinh, đầu tiên là Lăng Phong như không chịu nổi nhất kích, rồi đột nhiên hoành không tăng mạnh thực lực, cuối cùng thì thành một trận đại hỗn chiến và cuối cùng là giải quyết tất cả các đối thủ khác.

Nghĩ đi nghĩ lại thật dễ khiến người ta hoài nghi động cơ và tâm kế của Lăng Phong, một người vừa mới nếm trải cảm giác bị phản bội như Cổ Thương thì càng không thể tin hắn.

Trong lúc căng thẳng, từ xa bỗng vang lên một tiếng gọi lớn:

- Điện chủ đại nhân!

Trông thấy Mạnh Viễn Sơn vội vã chạy lại, Cổ Thương nhíu mày nhất ngưng:

- Là ngươi.

Đối với những người bình thường, thân phận gia chủ của Mạnh Viễn Sơn có thể vô cùng cao quý nhưng đối với Cổ Thương mà nói, hắn chỉ là một trong số mười hai đại gia tộc tộc trưởng. Chỉ là một đệ tử mà ông đã từng dạy qua, căn bản không có ấn tượng.

- Đệ tử, đệ tử là Mạnh gia gia chủ! Bốn mươi năm trước may mắn được ngài chỉ điểm qua!

Đứng trước Cổ Thương, Mạnh Viễn Sơn cung kính chắp tay. Sau lưng ông, mấy người Mộ Dung Yên yên lặng chờ đợi.

- Ồ.

Lúc này Cổ Thương mới có chút ấn tượng, dậm chân nói:

- Các ngươi, các ngươi…

Nói đến đây, ông quay sang nhìn Lăng Phong, trong lòng phiền muộn vô cùng: Sao một chút nhãn lực cũng không có vậy? Có một tên sát thần ác ma ở đây mà các ngươi dám hiên ngang xông đến, không phải là tự tìm đến cái chết sao?

Cổ Thương nặng nề hít một hơi, dồn chút chân nguyên lực tàn tồn, chặn nhóm Mạnh Viễn Sơn lại, quát:

- Đi! Các ngươi mau đi! Người này thực lực chi cường, các ngươi không thể địch nổi đâu! Mau chạy đi!

Sau tiếng thét kiên quyết của ông, hai người Mạnh Viễn Sơn không những không bỏ chạy như ông tưởng tượng mà còn lộ ra một tia thần sắc cổ quái. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Mau chạy đi!

Cổ Thương giận đến nỗi muốn ra tay bóp nát mất tên vãn bối này:

- Không lẽ các ngươi muốn ta hi sinh vô ích?

- Khụ

Mộ Dung Yên không nhịn được, chỉ vào Lăng Phong, nín cười nói:

- Điện chủ đại nhân, nếu như người nói hắn thì hình như là người của ta.