Một tiếng nổ âm trầm vang lên. Từng đợt âm ba mà mắt thường không thể nhìn thấy được nộ xạ, tản ra tứ phía!
Rầm rầm, phòng ốc của tổng bộ Áo La Thương Hội được dựng nên bởi thanh nham cương ngọc thế nhưng dưới oanh lực của hai đại linh giả thì vẫn không tránh khỏi kết cục sụp đổ. Những âm thanh chiến đấu kinh thiên động địa sớm đã truyền xuất ra ngoài khiến những gia tộc lớn nhỏ quanh đó không khỏi hoảng sợ, thi nhau suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đáng tiếc họ chưa có cơ hội phản ứng thì uy năng thiên biến đã quét qua!
- Không!
- Mau chạy!
- Con tôi! Con tôi!
Đám đông phát ra những tiếng kêu rền rĩ. Những người này trong mắt thế tục chi nhân cũng là cường giả số một nhưng khi phải đối mặt với sức mạnh vượt xa khả năng chịu đựng của mình thì biểu hiện yếu kém thể hiện cũng chẳng khác nhau là mấy.
Chạy? Có thể chạy đi đâu?
Chỗ nào trong không khí cũng là sức mạnh xuyên thủng hậu cương bản động của bàn tay, chỉ một chút không cẩn thận là sẽ mất đầu như chơi! Căn bản không thể chạy được đi đâu!
Từng mảng tường phổ sụp xuống mang theo vô số khói bụi. Khói bụi cuồn cuộn trực tiếp tràn vào các lỗ khiếu. Không ít người ngộp thở chết ngay tại chỗ, tử trạng thảm thiết vô cùng! Lần lượt theo trình tự đổ xuống, khung cảnh như thế ngoại đào nguyên giờ đây chỉ còn lại đống đổ nát, thương hội tổng bộ sụp đổ trong nháy mắt.
Đây là uy thế hiển hách khi hai cường giả giao chiến với nhau!
Một luồng năng lượng khí tiễn vụt lên không trung, bay xẹt qua chỗ Lăng Phong mang theo một tiếng rít chói tai. Lăng Phong nhíu mày, lầm bầm "chết tiệt". Rõ ràng có hai đại linh giả ở đây bất luận Áo La Thương Hội tổng bộ xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện mà mình vĩnh viễn không thể can thiệp. Vậy thì mình còn đứng ngẩn ra đây làm gì?
Cho dù có lấy phượng hoàng chân tủy thì đây cũng phải là cơ hội tốt nhất!
Tâm thần khẽ động, Lăng Phong nhất thời xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một thân ảnh chặn đứng trước mặt hắn, là Ô Tô! Hắn hắc hắc cười quỷ dị, nói:
- Tiểu tử thối, lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này không được may mắn như vậy nữa đâu!
Lăng Phong bị kiềm hãm, xì lạnh nói:
- Thủ hạ bại tướng mà cũng dám cuồng ngôn?
Nghe vậy, mặt Ô Tô thoáng hiện lên một tia hổ thẹn, hư không quanh người vang lên những âm thanh róc rách như tiếng nước chảy:
- Hừ, đấu võ miệng thì coi là bản lĩnh gì! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tất cả âm mưu quỷ kế trước mặt sức mạnh đều là vô vị! Áp cho ta, thủy mạn đại địa, tứ luyện quang hoa!
Một đường thủy quang rộng chừng mười trượng tràn ra, những nơi nó đi qua không gian như bị xâm nhiễm, trở nên mơ hồ không rõ.
Ngay sau đó một những con du ngư ngân sắc từ thủy quang nhảy thẳng vào người Lăng Phong, bính xạ chi thế dù có là cung lực kình tiễn cũng không thể sánh được.
Lăng Phong đại kinh, lần trước đối chiến có thể trong lòng không coi hắn là đối thủ nên Ô Tô không thi triển nhất chiêu này. Nếu không thì cũng không đến lượt mình giở mưu kế để giành chiến thắng! Trong thị tuyến, Mộ Dung Yên và Mạnh Viễn Sơn đã đến. Lăng Phong đoán có thể đại động phát sinh trong tổng bộ thương hội đã kinh động đến họ.
Trong lúc nguy cấp, Lăng Phong không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đẩy Kiều Sâm Đặc về phía bọn họ, bảy thanh kiếm ảnh lóe lên quanh người:
- Thiên nguyên cấm! Truyện được copy tại Truyện FULL
Kiếm ảnh nhấp nháy, nhất thời khuếch tán ra vài trăm trượng, vòng cấm thủy quang trong đó. Liền ngay sau đó, từng bó kiếm quang thấu thể phát xuất. Mỗi một bó kiếm mang đều dài hàng trăm trượng tiền hậu tương kế như dài vô tận!
Rầm rầm rầm rầm!
- Ồ?
Ô Tô đã thấy Lăng Phong thi triển nhất chiêu này lúc đối kháng với Thang Thần. Lúc đó hắn nghĩ Thang Thần chỉ muốn thử sức nên mới để cho Lăng Phong kiên trì lâu như vậy. Bây giờ đích thân nếm thử mới tỉnh ngộ ra chiêu thức này uy lực chi cường!
Dưới sự công kích của kiếm mang, Ô Tô cảm thấy thủy hệ nguyên lực phòng ngự của mình có nguy cơ giải thể. Ngay cả ngụy linh vực quanh mình cũng bị liên đới bắt đầu hoảng động như có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Uy lực thật mạnh! Lần trước gặp tên tiểu tử này đâu có mạnh như vậy, mới có vài ngày thôi mà?
Bây giờ nội tâm Ô Tô cũng xuất hiện một cảm giác xúc động như Tần Chính: nếu bây giờ không giết thì sau này còn ai có thể chế ngự được hắn?
Có suy nghĩ này, sát cơ lại lóe lên trong mắt hắn, như để tăng thêm cho mình tự tin, hắn rống lên quyết liệt:
- Dù không có linh giả tương trợ, ta cũng quyết giết ngươi!
Trong tiếng rống điên cuồng, thủy quang đang có di tán chi thế lại ngưng tụ. Hắn nặng nề dậm chân, bước lên hư không mà như thực địa, mang lại cho người ta cảm giác thiên địa hư không bỗng nhiên hoảng động.
Đường thủy nguyên lực bố thất lăng không toàn vũ, bao khỏa triền nhiễu thành một khối viên cầu, rít lên những tiếng vù và đập thẳng vào Lăng Phong.
Thuần túy bạo liệt! Thuần túy mãnh liệt! Thuần túy hạo liệt!
Nhất kích này không có bất cứ hoa chiêu gì, bên trong chỉ có thủy hệ nguyên lực cảm ngộ của Ô Tô và năng lượng trữ bị cường đại của vài trăm năm tu luyện. Nếu như bị đập trúng thì dù có là một tòa sơn phong cũng sẽ bị đánh bay đỉnh!
Đối diện với nhất kích hãn mãnh chí cực. Lăng Phong lần đầu tiên lộ ra một nụ cười cổ quái, thân thể co rụt lại rồi biến mất một cách quỷ dị.
Biến hóa kì dị này xảy ra ngay trước mắt Ô Tô, tim Ô Tô co rút lại từng đợt, nhãn thần ngưng súc đến cực điểm, một cảm giác gọi là sợ hãi trào lên trong tâm trí hắn, hắn rống lên cuồng lên:
- Ra đây! Đồ rùa đen rúc đầu, ngươi ra đây chịu chết cho ta!
Thủy quang nộ vũ, áp qua không khí tạo ra vô số tiếng bạo âm!
Nhưng mặc cho hắn gào thét thế nào bóng dáng Lăng Phong không hề xuất hiện. Chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt mà Ô Tô cảm thấy như hàng ngàn hàng vạn năm đã trôi qua. Đột nhiên, một tia cảnh giác lóe lên, hắn xoay đầu trong vô thức.
Thình thịch!
Lồng ngực Ô Tô bị một vật bén nhọn đâm trúng, như bị một cây oan cốt cương đao cắt đứt vô số xương cốt, Ô Tô phun ra một ngụm huyết tiễn. Hắn giận đến phát điên nhưng càng giận thì càng thấy sợ hãi. Không thể tìm thấy, hoàn toàn không thể tìm thấy!
Thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất. Đối diện với một đối thủ hoàn toàn không thể phát hiện ra tung tích áp lực trong lòng lớn thế nào không cần nghĩ chắc ai cũng biết!
Vô cốt nhu thân chi đại chuy long, trạc đao kính, biền cốt quyền!
Lần này Ô Tô đã nhận được sự đãi ngộ cũng không khác gì lần trước. Rõ ràng đối phương yếu hơn mình nhưng vì cùng một lí do mà bị chà đạp! Khoảng khắc này Ô Tô ức đến mức chỉ muốn đập đầu xuống đất, trách cứ ông trời sao bất công đến vậy.
Chịu nhất kích mãnh liệt của Lăng Phong, thân thể Ô Tô bay xa chục trượng, hắn điên cuồng hô to:
- Công Tôn huynh. Cứu ta!
Trong lúc sợ hãi, hắn không thể áp chế được thương thế của mình, từng ngụm máu lớn phụt ra.
Công Tôn Hoằng thân hình nhất đốn, chẳng đợi hắn hồi ứng, Dạ Côn Ngô đã tranh thủ thời cơ lao đến, nếu không đề phòng kịp thời thì xém chút nữa hắn đã bị trọng thương. Trong lúc bất đắc dĩ, hắn chỉ biết nở một nụ cười áy náy, quay đầu dốc toàn lực chiến đấu với Dạ Côn Ngô. Vì Long Tộc ngọc bích, đừng nói Ô Tô kêu cứu, dù Võ Thần đích thân đến đây Công Tôn Hoằng cũng kháng mệnh bất tuân!
Đại viên mãn linh tôn, đó là mỹ cảnh mê hoặc đến thế nào?
Ô Tô lộ ra thần sắc thất vọng. Lúc bàn tay Lăng Phong nặng nề cắm vào tim phổi hắn, song mục, lục khiếu hắn bắn ra hắc sắc tiên huyết:
- Dù phải chết thì ta cũng sẽ lôi ngươi đi cùng!
Nói đoạn xương cốt, cơ bắp, da lông toàn bộ cơ thể hắn trên dưới trong ngoài điên cuồng phun xạ thủy quang nguyên lực nồng liệt.
Giờ khắc này, năng lượng tinh tu nhiều năm mới được bạo phát triệt để.
Thân thể Lăng Phong run lên, miệng phun ra một ngụm tiên huyết lớn đồng thời thân hình cũng hiển lộ. Gần như đồng thời, thân thể hắn nhất hoảng như mị ảnh, rồi lại xuất hiện cách xa đó hàng trăm trượng. Năng lượng bạo xạ mặc dù cuồng mãnh nhưng vẫn chưa làm tổn thương đến vị trí yếu hại của hắn.
Ô Tô trợn trừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ ảo não và hối hận. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu Lăng Phong mặc dù có thể ẩn hình nhưng vẫn có hạn chế, đó là không thể vận dụng năng lượng!
Nếu như Ô Tô phóng khai ngụy linh vực tiến hành áp chế thì dưới áp lực phải phòng ngự của ngụy linh vực, Lăng Phong không thể tiếp cận hắn mà vẫn duy trì trạng thái ẩn thân được.
Nhưng vì ấn tượng lưu lại sau lần đối chiến đầu tiên với Lăng Phong, Ô Tô cứ nghĩ cả hai bên đều là ngụy linh cấp cường giả, ngụy linh vực không thể giúp được gì nhiều nên không động dụng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là một sai lầm lớn!