Đã quen nhìn cảnh nhân tâm giảo quyệt nên Mộ Dung Yên căn bản không tin nhân tâm mà chỉ biết đến lợi ích hai bên cùng có lợi. Sau khi vô ý phát hiện ra thiên phú kinh khủng của Lăng Phong nàng liền sinh ra ý nghĩ phải lợi dụng thật tốt người này vì mình tranh đoạn được lợi ích lớn nhất. Lúc đó nàng không hề nghĩ đến mình lại phát sinh tình cảm với Lăng Phong.
Thẳng đến Hàn Trữ tới chơi, lấy Lăng Phong giả làm bạn trai, nội tâm Mộ Dung Yên mới có chút rung động: "Có thể hắn chính là mảnh bầu trời và mình lựa chọn hắn hẳn là không sai đi?"
Dù sao thời gian hai người tiếp xúc cũng quá ít, trên người Mộ Dung Yên lại mang áp lực nặng nề, chỉ có những đêm yên tĩnh, trong lòng mới có chút khó chịu.
Nàng không biết, sự tình trên thế gian chỉ có chữ tình là một thứ vô cũng vi diệu. Càng là trong lòng nghĩ không thể, phần tình cảm này lại càng lên men, như được ủ lại, một khi mở ra sẽ tựa như tửu thiên cự lãng.
Thẳng đến khi Tinh Lam thành bị bao vây, quân thần trên dưới rơi vào sự tuyệt vọng, Lăng Phong như thiên thần từ trên trời giáng xuống. Phong thái trong nháy mắt đó đã triệt để chinh phục nàng. Trông thấy Lăng Phong vì Khải Ân thụ thương mà nổi giận, nàng đột nhiên có một ý niệm điên cuồng trong đầu, nếu là mình thụ thương, liệu hắn có nổi giận như vậy hay không? Nếu hắn có thể vì mình nổi giận một trận, đó có phải là một chuyện ngọt ngào vô cùng?
Ý niệm cường liệt trong đầu này khiến nàng gần như muốn buông bỏ mọi áp lực trong lòng, thể hiện ra tiếng lòng chân thật. Bất quá bên cạnh Ốc Đặc lại nhắc nhở nàng, để nàng nhớ mình là Mộ Dung Yên, là người thừa kế duy nhất của Mộ Dung gia tộc! Tư tình nhi nữ, khi gia tộc chưa thể phục hưng, nàng tuyệt đối không được mắc vào!
Nếu không phải bị Ô Tô buộc nàng mở miệng thừa nhận, có thể Mộ Dung Yên sẽ lựa chọn mãi mãi trốn tránh đoạn tình cảm này. Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn buông bỏ tất cả, thẳng thắn nói ra tâm ý. cất tầng tầng lớp lớp áp lực xuống vào kho, để lửa tình say đắm triệt để bạo phát, hóa thành liệt diễm thiêu đốt hết thảy mọi thứ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Thân thể Lăng Phong bỗng chấn động, nước mắt băng lãnh chảy qua phía sau lưng hắn, tựa như muốn thấm tận vào trong lòng, khiến trong lòng hắn bỗng hiện lên một tia cảm thụ cổ quái, buồn phiền, khó chịu cực kỳ.
- Nhi nữ tình trường, là chuyện phiền nào nhất của con người!
Thang Thần không kiên nhẫn nổi, hai hàng lông mày dựng ngược, cánh tay tùy ý vung lên, biển năng lượng tựa như tường đồng vách sắt bay thẳng đến đập tới Lăng Phong.
Lăng Phong kinh hãi, cuống quít bảo vệ hướng phía trước, trầm giọng kêu lên, song quyền hung hăng đánh thẳng tới phía trước!
Công kích của Thang Thần căn bản không giống như tính năng thực chất, mà lại như một khối sợi bông mềm mại vô cùng bao vây công kích của Lăng Phong vào trong đó. Rồi đi qua thân thể hắn, bẳn thẳng tới Mộ Dung Yên. Một cổ năng lượng cứng cỏi chợt bạo khai, Mộ Dung Yên kêu lên một tiếng trầm muộn, thân thể mềm mại hoa một đạo vòng cung rồi rơi ra đằng sau.
- Tiểu thư!
Ốc Đặc rống giận một tiếng. Bay thẳng lên đỡ lấy Mộ Dung Yên.
Khuôn mặt Thang Thần không chút bận tâm, lẳng lặng nhìn Lăng Phong nói:
- Lấy tuổi tác của ngươi hiện tại dĩ nhiên có thể đạt tới cấp bậc Ngụy Linh Cấp, thật giỏi, bất quá thật đáng tiếc cho một thiên tư tuyệt hảo!
- Vì sao lại là ta?
Lăng Phong thật sâu dừng ở Thang Thần, không chút sợ hãi quát hỏi. Nội tâm của hắn rất rõ ràng, hôm nay nhất định khó thoát một kiếp, có ý nghĩ như vậy cũng không phải là khiếp đảm, mà là nhận thức sáng suốt thực lực địch ta quá khác biệt. Nếu không tính sai mà nói, thực lực của Thang Thần dẫu không bằng Ôn Đình, thì cũng phải là Linh Tôn cấp!
Bản thân bất quá mới chỉ là sơ giai Linh Cấp, còn cách Linh Giả chân chính rất xa, càng không nói đến Linh Tôn cường giả. Chẳng qua nghi hoặc trong lòng thủy chung không tiêu tan, hắn tuyệt đối không tin chỉ vì chuyện làm nhục Tần Chính, Vũ Thần Phong liền muốn gây chiến với mình, rồi lại xuất động Thang Thần.
Trầm mặc trong chốc lát, Thang Thần thản nhiên cười:
- Đơn giản là chết, lẽ nào ngươi lại muốn kéo dài thời gian để chờ đợi kỳ tích xuất hiện,? Cho dù ta nói cho ngươi biết nguyên nhân, chẳng lẽ ngươi xuống đấy rồi lại đi khiếu nại sao?
Dứt lời, hắn khẽ quát một tiếng. Bàn tay mở ra:
- Đón một quyền của ta! Ám Kim Vũ Lạc!
- A, uyên ương mạch Vô Cốt Nhu Thân?
Thang Thần lộ ra một tia kinh ngạc, chậm rãi nói ra lai lịch của chiêu số mà Lăng Phong thi triển:
- Còn có cương khí này là gì? Dĩ nhiên có thể hình thành hộ thân giáp trụ, thực sự là cổ quái.
Chỉ trong mấy câu nói phát ra, quyền kình Ám Kim Vũ Lạc đã tới gần!
- Phá cho ta!
Nhất thời, đá vụn bay khắp trời, khói bụ như sương mù dày đặc đột khởi!
- Vỡ!
Thang Thần vẫn chưa vội vã xuất thủ, thì lại kinh ngạc nhìn Lăng Phong một hồi vì chiến mà sinh!
Thế nhưng!
Hai chữ vô cùng đơn giản lại như viễn giang, âm hưởng không ngừng quanh quẩn trên chiến trường, chấn tới màng nhĩ ong ong lên.
Hắn gào to từng chứ một:
- Thiên! Nguyên! Cấm!
Lấy Thánh Vực chi thân, Vực Năng lực hạn chế bức thẳng Ngụy Linh Cấp, đây cũng là tuyệt học Kiếm điển có khả năng sản sinh công hiệu vô thượng!
Thang Thần cũng dịch xuất vẻ mặt nhợt nhạt:
- Nguyên lai ngươi còn có con bài chưa lật! A, đây là Ngụy Linh Vực của ngươi sao, quả nhiên cường đại!
Điều này sao có thể? Bản thân chính là Linh Tôn cấp cường giả a!
So sánh với Linh Tôn Vực, thì Ngụy Linh Vực tính là cái gì? Thang Thần tuyệt không muốn thừa nhận bản thân khổ tu mấy trăm năm, trên thế gian này lại vẫn có những tuyệt học bản thân nhìn không thấu lai lịch! Tò mò, hắn vẫn chưa lập tức ra sát chiêu, mà lựa chọn tỉ mỉ lĩnh hội.
- Thất Kiếm Thất Thải, Thiên Nguyên Cấm. Giết!
Nội tâm Thang Thần nổi lên một tia khiếp sợ:
- Vực năng kỳ diệu như vậy, nếu để cho hắn đủ không gian trưởng thành, người này sẽ chấn động thiên hạ tới mức nào?
Lưu hắn không được!
Hoàn toàn không phải là một đẳng cấp trình tự lực lượng!
Đây là uy lực của tinh kỹ!
Vực Năng tẫn tán, bảy đạo kiếm ảnh bỗng nhiên thu lại, yếu ớt trở về trong ý thức hải của Lăng Phong!
Sát khí sắc bén không thể che giấu!
Khí tức hừng hực như uyên tự ngục ( như vực sâu, lại tựa tù ngục).
Hưu!
Một lời vô cùng thẳng thắn, nhưng bao hàm cả sự tức giận và quyết tâm của Mộc Vũ Sương!
- Lẽ nào bởi vì lời đồn chưa chứng thực này, mà các ngươi có thể tùy ý giết người sao?
Mộc Vũ Sương nổi giận quát.
Lăng Phong đột nhiên chấn động:
- Quả nhiên! Quả nhiên là vì Mộc Vũ Sương! Sương mù dày đặc bao phủ trong lòng đã bị một câu nói của Thang Thần đẩy ra, đòng thời lại có một đoàn sương mù khác lớn hơn, hiện lên dày đặc.
Vì sao Vũ Thần Phong lại đối với nam tử có quan hệ thân thiết với Mộc Vũ Sương phản cảm như vậy? Thậm chí muốn giết hắn thật nhanh!
Mộc Vũ Sương bị kiềm hãm, chợt nói:
- Người khác ta mặc kệ, thế nhưng, không được tổn thương đến hắn! Bằng không, đừng trách ta xuất thủ.
Tụ Oánh kiếm đột nhiên bay lên giữa không trung, quang mang bộc phát.
- Sư muội, một thân sở học của ngươi, ta đây rõ ràng, e là vẫn chưa thể ngăn được ta!
Thang Thần tự tin nói, lập tức hữu quyền đánh tới, chân lực bạo dũng!
- Ngươi có thể thử xem.
Trong lúc nguy cấp, Mộc Vũ Sương lệ quát một tiếng, Tụ Oánh Kiếm đột nhiên chuyển hướng nhắm ngay yết hầu bản thân:
- Ta không thể ngăn cản ngươi, nhưng ta có thể tự sát.
Tụ Oánh Kiếm chậm rãi đâm vào, một giọt máu tươi ứa ra, ngữ khí của Mộc Vũ Sương bình tĩnh nói:
- Hắn chết, ta chết!
.