Mộc Vũ Sương từ lúc xuất thủ cho đến kh chuyển sang cứng đờ tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, cả Đồ Long và Vân Tường trước sau cũng bị công phá.
Lăng Phong quát lên một tiếng, kiếm mang phù hiện quanh người. Kiếm mang luân chuẩn hình thành một tấm lồng phòng ngự kiên cố, phòng ngự tráo trực diện chống lại xà ảnh.
Nhưng nó vẫn bị xé nát một cách cuồng hãn không hề nằm ngoài tầm dự đoán!
Xà ảnh lạnh lùng quất vào ngực Lăng Phong, nếu như không phải có sức mạnh vô cốt nhu thân cường đại vô bỉ thì Lăng Phong đã bị gãy vô số xương sườn rồi!
Trong đám đông lặng lẽ, Y Liên Nhi mắt lóe lên một tia nộ ý, hỏa quang bốc lên từ đầu quyền trượng như hắc sắc vụ khí.
- Lão lục, chạy mau, chạy vào Bách Phong Uyên ấy!
Trong lúc nguy hiểm, Đan Luân Nhĩ rống lên điên cuồng, hai con hỏa long bay ra khỏi cánh tay, sau lưng Huyết Sát Vệ lại nhất chiêu liên thủ ngưng trận hướng về phía Văn Hiên.
Sư huynh đệ mấy người bất luận tu vi mạnh yếu đều bạo phát ra nhất kích mãnh liệt nhất!
Nộ long gào thét, giao long bay lượn, không khí tràn đầy nguyên lực khí tức bạo liệt.
Văn Hiên thân thể nhất thời bị chặn, rống lên khó chịu:
- Các ngươi muốn chết!
Tả quyền oanh xuất đồng thời sau lưng xuất hiện một con cự mãng thông thể bích thanh. Cự mãng đập đập cái đuôi cự đại.
- Linh kĩ long súy vĩ!
Tả quyền không ngừng kéo dài cự ly, như hút thêm phong khí nên trướng đại lên rất nhiều lần. Hỏa quang trên người Đan Luân Nhĩ, Cảnh Vân, Tang Phi, Lô Sâm nhất thời bị đè xuống, da thịt dưới tác dụng của trọng áp nứt ra thành vô số huyết khẩu, thân thể thì bị vùi sâu vào trong lòng đất.
Cự mãng lại nhẹ nhàng quật đuôi. Dưới nhất kích đó, giao long hội tán, Huyết Sát Vệ thì nhất loạt phun ra từng ngụm hắc huyết lớn dưới phản chấn kịch liệt, rõ ràng đã bị trọng thương.
Hắc Đình Tư chẳng quan tâm đến bọt máu trong miệng, vẫn hô to:
- Giáo quan, mau chạy! Để bọn ta ngăn cho!
Lời vừa dứt, mọi thứ trước mặt đã trở nên tối sầm.
Nhìn cảnh tượng thảm liệt đang diễn ra trước mắt, hai mắt Lăng Phong như muốn tóe lửa, máu nóng sôi sục trong người, hai hàm răng nghiến chặt.
Huyết Sát Vệ giống như một loạt hạt cát vụn nhờ có hắn mà tụ lại thành một nắm, một tay hắn rèn luyện thành bách luyện tinh cương, thành hồn nhiên nhất thể. Trong tim hắn, Huyết Sát Vệ là thủ hạ, là huynh đệ, là những đứa con của hắn. Những đứa trẻ mà dù phải trả giá bằng chính mạng sống của mình hắn cũng phải bảo vệ đến cùng!
Hiện tại, những đứa trẻ này đang vì bảo vệ hắn mà trọng thương, còn hắn thì trơ mắt đứng nhìn không biết làm gì!
- Rống!
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, phát ra những tiếng rít gào như con mãnh thú đang bị thương. Hắn đang giận đến phát điên nhưng biết dù có hi sinh mạng sống của mình thì cũng không làm được gì, ngược lại còn lãng phí cơ hội sống sót mà Huyết Sát Vệ khó khăn lắm mới giành lại cho hắn!
Nặng nề nhún chân, chân lực bạo khai, thanh quang lóe lên dưới chân Lăng Phong, cả người lao nhanh về phía Thâm Thủy Thành.
- Hừ, tiểu bối vô tri, để ta xem ngươi chạy đi đâu?
Khóe miệng Văn Hiên nhếch lên một góc u ám, toan cất bước đuổi theo.
Từng tia hắc sắc quang mang đột nhiên phù hiện dưới chân hắn, hắc hỏa kết võng, khí tức sâm nhiên lãnh bố chụp lấy cả người hắn. Văn Hiên giận dữ ngoái đầu nhín, chỉ thấy Y Liên Nhi đang giơ quyền trượng. Bạch bào nữ tử sau lưng cô ta đang chăm chú kết thành "lãnh cốt viêm hoa cấm" huyền bí.
Văn Hiên nhãn thần nhất súc, kinh ngạc nói:
- Pháp Thần Đế Quốc? Tiểu nha đầu, dám ngăn cản lão phu, ngươi không muốn sống nữa à?
Ngữ khí mặc dù sâm nhiên lãnh lệ nhưng hắn lại không dám xuất thủ lung tung. Để Uẩn của Pháp Thần Đế Quốc chẳng hề thua kém Áo La, hắn mặc dù là thánh vực đỉnh phong nhưng cũng không dám đắc tội.
- Đâu có, chỉ là mong tiền bối đợi cho một chút.
Từng giọt mồ hôi đã lăn trên trán Y Liên Nhi, cô cố gắng chống đỡ, mặc dù chỉ giữ Văn Hiên lại trong một thời gian ngắn nhưng khí thế bạo trướng của đối phương như hồng thủy trùng kích khiến cô như một chiếc thuyền lá trong cơn cuồng phong bạo vũ, lắc lư bất định.
Cuối cùng hai tay Văn Hiên cũng phải run lên, hừ lạnh:
- Hôm nay ta không tính toán với đám tiểu sinh các ngươi nữa, sẽ có một ngày ta lên Pháp Thần Điện đòi lại công đạo!
Hung hăng ném lại mấy câu tràng diện, hắn triển động thân hình, nhanh chóng đuổi theo Lăng Phong.
Trong lúc Y Liên Nhi động thủ, thân hình Tiêu Vũ vi động nhưng bên cạnh đã xuất hiện một bàn tay tóm chặt lấy cô. Tiêu Vũ quay đầu, không khỏi ngạc nhiên:
- Tiêu đại ca?
- Muội không cần xuất thủ, dù kẻ truy sát hắn là thánh vực đỉnh phong thì với cơ trí và thực lực của mình, tên tiểu tử đó cũng không để bị bắt dễ dàng đâu.
Nghĩ đến cảnh mình bị lừa trong lúc tranh đoạt mệnh bài, khóe miệng Băng Tiêu không khỏi giật giật. Nhìn sang phía Y Liên Nhi, hắn nói tiếp:
- Hơn nữa muội thân là thú nhân tộc, thân phận không giống như cô ta.
Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng, Tiêu Vũ không khỏi nhất thời sửng sốt.
Nhìn lên trời, Tần Chính không giẩu nổi sát cơ nồng liệt trong mắt, thầm nghĩ: Thiên Phong, Vân Mộng, bây giờ lại thêm một Pháp Thần Đế Quốc? Những người này sao lại liên quan đến tên đó? Hắn nắm chặt lấy nắm đấm của mình. Người này không diệt, sau này còn gì là thiên hạ của mình nữa?
Lại nhìn về phía Huyết Sát Vệ: Hừ hừ, lần này các ngươi có thể may mắn chạy thoát nhưng ta vẫn sẽ tiêu diệt các ngươi đến cùng.
Tinh Lam Công Quốc.
Bên ngoài đám đông, Minh Dục thở phào nhẹ nhõm trút gánh nặng trong lòng. Không biết từ lúc nào dù Lăng Phong không đủ khả năng uy hiếp đến hắn nhưng cảnh tượng Lăng Phong điên cuồng gào thét lúc giết chết Duy Khắc Đa cứ liên tục trở về trong tâm trí Minh Dục, khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Bây giờ có Văn Hiên xuất thủ hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Những người khác có thể không biết chứ lúc chưa được kế thừa đại minh chí luân Minh Dục và Văn Hiên đã từng giao tế với nhau. Hắn biết con người này trưởng thành từng chút trong chiến đấu. Lăng Phong bây giờ vẫn chưa phải linh vực, tu vi hai bên cách nhau một trời một vực. Có Văn Hiên ra tay kết cục của Lăng Phong còn cần phải nói nữa sao?
Bách phong thành, bên trong thâm uyên.
Đây chính là nơi có tên Bách Phong Uyên, tương truyền bên trong còn có một bình nguyên, vì cường giả viễn cổ thần giao chiến quá kịch liệt nên mới hình thành nên địa mạo bây giờ? Lời đồn không biết thật giả nhưng nếu là thực thì thật sự quá đáng sợ. Để hình thành nên một Bách Phong Uyên rộng vài trăm dặm vuông phải là sức mạnh cường đại như thế nào?
Trên đỉnh sơn phong, Văn Hiên lặng lẽ huyền phù, thanh sắc quang mang bao quanh người, như một vòng tinh vân, áp lực đang đè nặng lên người hắn. Sát khí tràn ngập trong mắt hắn, không ngừng quét qua mọi ngóc ngách, bên trong vỏ bọc bình thản là nội tâm đang không ngừng cuộn sóng.
Dù phải đuổi đến tận hoàng tuyền, cũng phải giết chết tên tiểu tử tên là Lăng Phong!
Năm ngày, đã năm ngày liền không ngừng truy sát vậy mà vẫn chưa kích sát thành công. Thật là một việc khó tưởng tượng!
Bản thân hắn là thánh vực đỉnh phong cường giả. Mặc dù tên tiểu tử đó có công pháp ẩn thân quỷ dị trợ lực lại thêm tâm chí kiên định cộng thêm công lực cao cường thế nhưng khoảng cách về đẳng cấp vẫn là rất lớn, vậy mà năm ngày rồi Văn Hiên vẫn còn chưa làm gì được tên tiểu tử đó. Nếu cho hắn đủ thời gian trưởng thành thì sau này có thể sẽ trở thành nỗi khiếp sợ của bất cứ ai!
- Tiểu tử nhát gan, không lẽ kẻ sinh dưỡng ra ngươi chỉ dạy ngươi làm con rùa rụt đầu ẩn núp thôi à?
Văn Hiên khiêu khích nhưng tứ phía vẫn không hề có chút động tĩnh. Tâm tư biến chuyển, hắn nghiến rắng quát:
- Được, ngươi không chịu ra thì lão tử sẽ ép ngươi ra.
Vực năng mạnh mẽ bộc phát, quét qua từng khoảng không gian, đồng thời từng bó phong khí sắc bén như kiếm phong điên cuồng phun xạ xuống dưới. Bang bang bang bang, từng miếng sơn thạch nứt ra, sơn phong bị ép xuống nửa thước.
Văn Hiên lẳng lặng đứng giữa hư không, thanh quang cường liệt ngưng tụ nơi lòng bàn tay không ngừng đập phá về tứ phía, khiến cây cối gãy nát, đất đai bị cày xới.
- Còn không chịu ra? Nổ cho lão phu!
Trong nháy mắt, từng luồng phong khí cực tốc ngưng súc như một mũi khoan xuyên vào lòng đất, phong khí nguyên lực cường hãn tích súc đến cực điểm rồi xạ khai về tứ phía!
Phì phì phì phì!
Một bó phong khí kích hướng hư không, chỉ nghe thấy binh một tiếng, thân thể Lăng Phong thảm hại bắn ra từ hư không, thân bào trên người rách nát, mình đầy huyết tích, nhìn thảm thiết vô cùng.
Lăng Phong cố nén không để cho máu trào lên yết hầu. Không kịp dừng lại, chân lực cuồng chuyển lập tức bay xuống chân núi.