Tinh Ngự

Chương 34: Bắt Đầu Xung Đột




Lăng Phong khẽ lắc đầu, hắn rốt cuộc lý giải được vì sao giá trị dao động của Toàn Không Kích đạt tới bảy mươi lăm lúc ấy đám người Ny Khả lại hưng phấn như vậy, tại sao Đa Mặc Khắc khẳng định rằng miếng tinh chương đó có thể giúp hắn đánh bại Duy Khắc Đa! Nhìn vào Duy Khắc Đa liền hiểu, Cự Linh của hắn tuy rằng lực công kích thuần túy rất mạnh, nhưng mà linh hoạt cơ biến lại không bằng Lôi Tật luyện hóa Toàn Không Kích! Nếu đổi lại Đa Mặc Khắc tiến lên mà nói, Tắc Nhĩ tuyệt đối không thể thoải mái đến như vậy.

- Trò chơi... đã kết thúc!

Thân thể Tắc Nhĩ đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cả ba phân thân ảo ảnh giống nhau như đúc vây quanh thân thể Duy Khắc Đa!

Trải qua thời gian đánh trận lâu như vậy, Duy Khắc Đa đối với ảo ảnh phân thân này cũng có một chút hiểu biết, thấy thế hắn vội vàng co động tác lại, thân thể đột nhiên cong lên!

- Ảo ảnh ...- Sát!

Tắc Nhĩ quát lạnh, ba đường ảo ảnh cộng thêm bản thể của hắn toàn bộ hướng Duy Khắc Đa đánh tới, tám cánh tay giống như bánh xe gió, ro ro quay đổi liên tục, thực lực cường hoành xé không tạo ra tiếng rít bén nhọn!

- Hắc!

Gặp phải một kích cường đại chưa từng có của Tắc Nhĩ, Duy Khắc Đa lại duy trì động tác cong lên không đổi! Bốn cái ảo ảnh đến gần, liên tục oanh kích lên người hắn.

Thừa nhận cường lực đả kích liên tục, Duy Khắc Đa không ngừng run rẩy, mắt thấy hào quang của khôi giáp bên ngoài thân hắn dần dần ảm đạm xuống.

Chính là hiện tại!

Ánh mắt Duy Khắc Đa biến đổi, sắc bén cực kỳ! Gầm vang một tiếng, hai tay Duy Khắc Đa ngang nhiên chen vào!

- Phốc!

Ảo ảnh biến mắt! Tắc Nhĩ kinh ngạc nhìn Duy Khắc Đa, chưởng tay của Duy Khắc Đa cắm vào ngực hắn, một tia máu tươi theo khe hở chỗ chưởng tay chảy ra!

- Tắc Nhĩ lão đại!

Ma Căn, Phất Lý Mạn hô to, bọn họ muốn nhào tới.

- Thú nhân, các ngươi muốn làm gì?

Đa Mặc Khắc giận dữ, chắn trước mặt bọn họ. Vừa rồi bị một kích của Duy Khắc Đa ảnh hưởng, dong binh đứng xem cuộc chiến bên dưới cũng nổi lên tình cảm quần chúng mãnh liệt, mắt thấy thú nhân muốn lấy nhiều bắt nạt ít, bọn họ không đáp ứng, đều la hét đòi xông lên.

- Tất cả dừng tay!

Tắc Nhĩ quát to, thanh âm hệt như lôi đình chấn nhiếp mọi người đang muốn rục rịch, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Duy Khắc Đa:

- Ngươi bại!

Nói xong, Tắc Nhĩ nhẹ nhàng đem bàn tay hắn ở trước ngực dời đi. Một kích vừa rồi thương thế nhìn như nghiêm trọng, trên thực tế chỉ có đôi bên giao chiến mới hiểu được chưởng tay của Duy Khắc Đa chỉ đâm rách da ngực của Tắc Nhĩ mà thôi!

Duy Khắc Đa lộ nụ cười khổ:

- Không sai, ta thua rồi.

- Ngươi là một đối thủ đáng giá để cho ta tôn kính, ta xin lỗi thái độ của ta khi mới bắt đầu!

Ngoài dự đoán của mọi người, Tắc Nhĩ cúi cái đầu cao ngạo xuống ... đối với kẻ thất bại dưới tay mình! Luận về thực lực chân thật, Chân Võ Giả ngũ tinh cùng Chân Võ Giả lục tinh chênh lệch có thể nói dùng hai chữ một trời một vực hình dung cũng không đủ, nhất là khi Tắc Nhĩ còn có được tuyệt học trấn tộc của Phúc Khắc Tư tộc ... Hồ Ảnh Biến!

Đối phó với Duy Khắc Đa, Tắc Nhĩ thậm chí còn không cần vận dụng Cự Linh của mình. Nhưng mà dù vậy, Duy Khắc Đa cũng vẫn dùng trái tim quả cảm của mình bác mệnh mà cố kích thương Tắc Nhĩ. Một chiêu vừa rồi, nếu như không phải Duy Khắc Đa trọng thương chân lực không đủ, rất có thể liền trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Tắc Nhĩ. Đến lúc đó, cho dù Tắc Nhĩ đem Duy Khắc Đa đánh chết, thì cục diện vẫn là lưỡng bại câu thương. Cho nên, Tắc Nhĩ nói Duy Khắc Đa đáng giá cho mình tôn kính! Là bởi vì đối với một người chiến sĩ mà nói, lúc chiến đấu có thể hoàn toàn dứt bỏ sinh tử của mình mà chiến thì mới xứng chức!

- Không cần!

Duy Khắc Đa đứng dậy:

- Nhiệm vụ các ngươi câu lạc bộ chúng ta tiếp nhận!

- Đa tạ, bất quá ta còn có một yêu cầu quá đáng.

Tắc Nhĩ nói:

- Ta hy vọng nhiệm vụ ủy thác lần này sẽ do nhân mã của câu lạc bộ tự mình hoàn thành, không công khai ban bố.

Mỗi câu lạc bộ dong binh đều có một chút vũ lực dự trữ, ngoại trừ cam đoan tự thân an toàn ra, cũng có thể làm một ít nhiệm vụ của dong binh.

Duy Khắc Đa gật đầu, nhận quyển trục nhiệm vụ trong tay Tắc Nhĩ. Tắc Nhĩ lập tức mang hai người thủ hạ rời đi.

- Bộ trưởng Duy Khắc Đa, mấy tên thú nhân này quá kiêu ngạo rồi, có muốn huynh đệ bọn ta hỗ trợ không? Cam đoan thần không biết quỷ không hay.

Một tên dong binh làm tư thế tay cắt ngang yết hầu. Có người dẫn đầu, những người còn lại cũng nổi chủ ý, bọn họ cùng Duy Khắc Đa kết giao rất nhiều, quan hệ cùng nhau rất tốt. Nói sau chỉ là miệng thêm chút sức, chứ ai lại muốn thuận nước giong thuyền đây?

Duy Khắc Đa cười từ chối, nếu như thật nghe lời những người này tìm người ta phiền toái, chỉ sợ danh dự của Gia Hòa liền rớt xuống ngàn trượng.

- Được rồi, tất cả giải tán, để bộ trưởng Duy Khắc Đa nghỉ ngơi cho tốt.

Đa Mặc Khắc đi tới phía trước xua mọi người đi. Hắn nhíu mày nhìn Duy Khắc Đa:

- Ngươi không sao chứ?

- Người ngược lại không có chuyện gì.

Duy Khắc Đa nhẹ giọng thở dài, trong bàn tay xuất hiện một miếng tinh chương:

- Bất quá miếng tinh chương này xem như hủy!

Mặt mũi hắn tràn ngập thương tiếc, miếng tinh chương này hắn giữ như bảo bối, là do lão hội trưởng của câu lạc bộ Gia Hòa đích thân tự tay ban thưởng cho hắn, bình thường quý trọng không nói, trước mắt bởi vì kịch chiến mà tổn hại, nội tâm của hắn thật không dễ chịu chút nào.

- Ngươi ít ra còn nhờ vào tinh chương đó mà tấn cấp, còn ta vẫn là sơ cấp Cự Linh đây này, so với ta ngươi may mắn hơn không ít!

Đa Mặc Khắc an ủi nói.

Cự Linh nếu muốn tấn cấp không có bất kỳ phương pháp đặc thù nào, bình thường theo cường độ thực lực tự thân Thiên Hành Giả tăng cường bắt đầu theo đó tăng lên, mà mỗi khi đến điểm mấu chốt thì phải dựa vào trình độ của tinh chương tương ứng mà lên!

Ví dụ như nói sơ giai hậu kỳ Cự Linh nếu muốn đột phát tấn thăng làm trung giai Cự Linh, nhờ đó mà đạt được năng lực "Cự Linh hóa khải", nhất định phải tìm được một quả trung cấp tinh chương luyện hóa thì mới thành công. Luận về thực lực mà nói, Cự Linh của Đa Mặc Khắc sớm đã đạt tới sơ giai đỉnh phong, còn cách trung giai cũng chỉ một bước, nhưng mà cũng bởi vì khuyết thiếu trung cấp tinh chương trợ giúp, nên hắn mới chậm chạp không thể thuận lợi tấn cấp.

Đa Mặc Khắc trong lòng đột nhiên vừa động, hắn nghĩ tới tinh chương Toàn Không Kích trong tay mình, ngay sau đó nghĩ tới Lăng Phong. Chứng kiến thần sắc hảo hữu, hắn nhịn không được nổi lên một ý niệm trong đầu... Bất quá chuyện này hắn không dám làm chủ, đành phải dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Ny Khả.

Đa Mặc Khắc đi theo Ny Khả nhiều năm, đối với tâm tư của hắn Ny Khả tự nhiên hiểu rõ. Hơi suy nghĩ chút, Ny Khả cười nói:

- Bộ trưởng Duy Khắc Đa cũng không cần quá đau lòng, ta thấy tinh chương này chỉ bị một chút thương tổn, cũng không phải là không thể chữa trị, đúng không?

- Chẳng lẽ...

Nhãn tình Duy Khắc Đa sáng lên:

- Ny Khả các chủ có biện pháp giúp ta chữa trị nó sao? Chỉ cần có thể chữa trị tinh chương này, ta nguyện ý trả bất kỳ giá lớn nào!

Đối với hắn mà nói, tinh chương này không chỉ đại biểu cho hậu thiên linh kỹ, còn đại biểu cho hồi ức đối với lão hội trưởng.

- Ta không thể làm được.

Ny Khả cười lắc đầu.

- Ở đây có người làm được, nhưng không biết người ta có nguyện ý hỗ trợ hay không thôi.

Nàng tự phi tự tiếu nhìn thoáng qua Lăng Phong.

- Duy Khắc Đa nhìn hiểu ám hiệu của nàng, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt: khó trách Ny Khả các chủ đối với thiếu niên này cung kính như thế, chẳng lẽ hắn lại là một Thuật Luyện Sư hay sao? Chứng kiến hy vọng đang ở trước mắt, Duy Khắc Đa tự nhiên không dễ dàng bỏ qua, hắn chờ mong nhìn về phía Lăng Phong.

Không đợi hắn mở miệng, Lăng Phong chủ động nói:

- Miếng tinh chương này ta thử chữa trị một phen, bất quá ta cũng không cam đoan trăm phần trăm nắm chắc! Vạn nhất xảy ra sai lầm gì, chỉ mong bộ trưởng Duy Khắc Đa đừng trách.

Vừa rồi Duy Khắc Đa không tiếc thân mình nắm lấy cơ hội đột phá ảo ảnh trùng kích Tắc Nhĩ kia, loại tính cách cương liệt này khiến cho Lăng Phong rất có hảo cảm với hắn, cho nên mới nguyện ý ra tay giúp đỡ.

- Không đâu, sao có thể trách được, Lăng tiên sinh chịu hỗ trợ là vận may của ta!

Duy Khắc Đa liên tục nói lời cảm tạ, cung kính đem tinh chương trong tay đưa cho Lăng Phong. Ở Thần Vẫn đại lục, không một ai dám đốt với Thuật Luyện Sư không tôn kính cả! Nhất là Thuật Luyện Sư còn trẻ như vậy!

Ny Khả thở dài một hơi, Biện Lương bên cạnh nàng cũng thế, Lăng Phong rốt cuộc chịu trả lời chính diện, điều này khiến cho bọn họ khẳng định suy đoán trong lòng ... Thiếu niên này thực sự là Thuật Luyện Sư có thiên phú khiến người khó có thể tin được!

Mang theo thu hoạch tràn đầy về tới "cửa hàng Tiêu Thành", lúc này là sau giờ ngọ, Lăng Phong ở cửa ra vào cửa hàng gặp Tiêu Vũ. Lăng Phong cùng nàng chào hỏi một tiếng rồi định về hậu viện, không nghĩ tới Tiêu Vũ do dự một chút chủ động nói:

- Lăng tiên sinh, hiện tại ta muốn ra ngoài bái phỏng một vài thương hộ, không biết ngươi có thể thuận tiên đi cùng ta hay không?

Lăng Phong có chút kinh ngạc trước thỉnh cầu của nàng. Thấy hắn do dự, Tiêu Vũ vội vàng nói:

- Nếu không được thì thôi.

- Không có gì, đại trưởng lão phái ta đến chính là vì để trợ giúp Băng Thành thông qua tông tộc đại khảo, ta cũng có thể tận thêm một phần tâm lực thì mới đúng!

Nghe Lăng Phong đáp ứng, Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức không nói một lời dẫn đường phía trước.

Đi theo Tiêu Vũ thăm viếng mấy thương hộ xong, Lăng Phong rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân nàng cần mình làm bạn: Tiêu Vũ thân là nữ tử, dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp, chủ động tìm tới cửa như thế, một ít quản sự của thương hộ khó tránh khỏi có tâm xấu với nàng. Lăng Phong nghe thấy nhiều quản sự làm càn trong lời nói, nếu không phải Lăng Phong triển lộ một ít lực uy hiếp, khó có thể bảo toàn được những quản sự này còn nói ra lời khó nghe hơn.

Một mình lo một nhà, đối với nữ nhân mà nói thật sự là quá khó khăn, Lăng Phong nghĩ tới cảm thán của Úc huấn luyện viên.

- Haha, đây chẳng phải là Tiêu Vũ muội muội sao? Hôm nay sao lại nhàn rỗi đi dạo như thế?

Sau khi bị một nhà thương hộ từ chối nữa, đi ra khỏi cửa hàng, thì đối diện lại có một con ruồi bọ khiến người ta chán ghét đi tới ... Băng Hạo! Ở bên cạnh hắn còn có Trần Ấu Dung. Ngoài ra còn một nam tử trẻ tuổi đi bên cạnh hắn, xem ra ăn mặc cùng hắn tương xứng, cũng không rõ lai lịch cụ thể.

Nhìn thấy Băng Hạo, sắc mặt Tiêu Vũ càng lạnh hơn vài phần:

- Băng thiếu chủ, phiền ngươi tránh ra!

- Ái chà chà, đừng có lạnh như băng vậy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà. Băng Tiêu kia từ khi mất tích, ta trở thành gia chủ tương lai của Băng gia, đương nhiên có nghĩa vụ phải chiếu cố muội rồi.

Vừa nói, Băng Hạo vừa vượn tay ra, chụp vào cánh tay nàng:

- Vừa lúc gặp phải, không bằng chúng ta hảo hảo tâm sự đi? Ta thật quan tâm đến tông tộc đại khảo của tiểu tử Băng Thành kia a!

- Phanh một tiếng, tay Lăng Phong bắn ra một đạo chỉ kình, chỉ kình đâm lên mu bàn tay Băng Hạo, mu tay của hắn nhất thời sưng tấy lên. Băng Hạo đau đớn thu tay lại, tức giận chỉ vào Lăng Phong:

- Ngươi... ngươi làm càn!

- Chúng ta đi thôi!

Lăng Phong thản nhiên nói, trong mắt không thèm để ý tới Băng Hạo.

- Tên càn quấy kia!

Băng Hạo phẫn nộ quát:

- Ấu Dung, ngăn hắn lại cho ta!

- Thiếu chủ các hạ, ngươi hẳn không quên đêm đó chứ?

Lăng Phong dừng chân lại, trong mắt toát ra mỉa mai không chút che giấu, hắn cùng với Băng Hạo cách nhau không tới một mét:

- Khoảng cách ngắn như vậy, ta muốn chế trụ thiếu chủ các hạ là chuyện rất dễ dàng!

"Ông" một tiếng, phảng phất như hưởng ứng quyết tâm của chủ nhân, trường kiếm bên người Lăng Phong bỗng nhiên bắn ra.

- Ngươi đừng làm bậy!

Băng Hạo vô ý thức lui một bước, trên mặt không che dấu được sợ hãi! Hắn đột nhiên nghĩ đến kẻ đang đứng trước mặt là một tên điên ... Tên điên này dám ở trước mặt đệ tử Cung Phụng Các, cùng doanh huấn luyện dùng kiếm cắt cổ mình! Ở trước mặt hắn, đối với hắn thân phận thiếu chủ của mình chẳng khác gì một cuộn giấy vệ sinh. Hơn nữa lần này bên người lại không mang theo bất luận đệ tử Cung Phụng Các nào, nếu chọc giận tên điên này mà nói, hậu quả sợ là...... Nỗi sợ tràn đầy, Băng Hạo rốt cuộc không nói ra lời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trần Ấu Dung cầm trường kiếm trong tay, trơ mắt nhìn hai người Lăng Phong thản nhiên đi qua bên cạnh mình. Tu vi của nàng cũng không mạnh, so với đệ đệ mình còn có chỗ thua kém không ít, ngay cả Trần Hàng đã luyện hóa tinh chương còn thua trong tay Lăng Phong, nàng cũng không có tin tưởng sẽ ngăn được Lăng Phong!

Đợi hai người Lăng Phong biến mất, Băng Hạo đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng tát Trần Ấu Dung một cái:

- Ngươi vì cái gì không ngăn cản hắn? Ngươi cũng không thèm nghe chuyện ta nói sao?

Thấy Băng Hạo giận dữ đem mình trút giận, Trần Ấu Dung cúi đầu, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia hèn mọn. Nghĩ đến Lăng Phong vừa rồi tiêu sái rời đi, nàng chợt phát hiện ra mình thật hâm mộ hắn!

- Băng Hạo huynh, ngươi không sao chứ?

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh ân cần hỏi thăm.

- Không có việc gì.

Ở trước mặt người này bị mất mặt lớn, Băng Hạo oán giận nói:

- Tên kia dám làm càn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta khiến hắn thịt nát xương tan!

- Băng Hạo huynh là gia chủ tương lai của Băng gia, tội tình gì phải khiển trách một tiểu nhân vật như vậy chứ? Bất quá cứ để hắn sống tạm bợ vài ngày đi.

Người trẻ tuổi nọ chép chép môi:

- Ngược lại thật đáng tiếc cái nữ tử vừa rồi ...- phong tư yểu điệu lại lạnh lùng, thực là vưu vật trời sinh a.

- Hạ Vũ huynh đối với Tiêu Vũ có hứng thú sao?

Băng Hạo nhãn tình sáng lên.

HạVvũ ha ha cười:

- Ta có chuyện, chỉ sợ là không xứng với giai nhân a.

- Nói cái gì chứ, Hạ Vũ huynh thân là thiếu chủ Hạ Luân thành, thân phận cao quý sao lại không xứng một nữ nhân ở góa?

Băng Hạo đem hiện trạng của Tiêu Vũ miêu tả một phen:

- Tiêu Vũ này một thân phong tình quả thực không tệ, nếu không phải cố kỳ lão già kia trong tộc, ta thậm chí còn muốn... Hắc hắc, Hạ Vũ huynh chỉ cần có toan tính, ta liền hỗ trợ!

- Hả? Vậy thật sự phải cảm kích Băng Hạo huynh rồi!

Vừa nãy vội vàng nhìn thoáng, dáng người Tiêu Vũ đã in sâu trong lòng Hạ Vũ, hắn thản nhiên sinh ra ham muốn giữ lấy! Nghe Băng Hạo nguyện ý trợ giúp, hắn mừng rỡ nói:

- Ta sẽ không quên Băng Hạo huynh. Lần này chuyện thương nghị giữa Băng Phong thành cùng Hạ Luân thành, như vô ý ngoại, ta tự làm chủ đáp ứng!

- Vậy thì còn gì tốt hơn nữa!

Băng Hạo cười to.

Lần này Băng Phong thành mời Hạ Luân thành đến chính là vì chuyện thương nghị hợp tác, gần đây Giản gia Dạ Lạc thành giống như điên đi tìm Băng gia phiền toái, khiến căn cứ nơi nơi của Băng gia chật vật không chịu nổi. Cho nên gia chủ Băng Mặc Viễn muốn cùng Hạ Luân thành kết thành chiến lược đồng minh, cộng đồng đả kích Giản gia! Nghe Hạ Vũ hứa hẹn, trong lòng Băng Hạo tràn ngập mơ mộng: chỉ cần mình làm được chuyện này, thì sẽ nhận được tán thành khắp nơi trong gia tộc, những kẻ đối với thân phận thiếu chủ của mình thường khoa tay múa chân kia cũng sẽ phải im lặng rồi!

Nếu muốn có được thành tích to lớn này, thì mấu chốt chính là Tiêu Vũ...... Không thể không nói, ngươi đành phải vì gia tộc mà hiến thân rồi! Nghĩ tới đây, khóe miệng Băng Hạo lộ ra nụ cười dâm tà.

Trở lại cửa hàng, chào một tiếng, Lăng Phong liền trở lại hậu viện.

Nghĩ đến vừa rồi Lăng Phong không chút cố kỵ uy hiếp Băng Hạo, Tiêu Vũ cũng thấy trong lòng cực kỳ hả giận, đối với Lăng Phong có nhiều hơn vài phần cảm kích! Hơn nữa nhiều năm qua như vậy, những kẻ bên người trợ giúp mình đều vì dung mạo của mình, dạng có cách nhìn thuần túy như Lăng Phong rất là thưa thớt, điều này khiến cho trong lòng nàng có một tia cảm xúc khác thường......