Chưa bao giờ Doãn Hồng Tụ cảm thấy xấu hổ như vậy, không kìm được phải nói lớn:
- Lăng tiên sinh, ngài nhìn như vậy không lẽ mặt tiểu nữ tử có hoa?
Lăng Phong thở hắt một hơi, thu liễm ngân quang trong mắt, nói với vẻ áy náy:
- Xin lỗi, ta nhất thời xuất thần.
Duẫn Hồng Tụ sững người, thấy Lăng Phong có vẻ không định che giấu hành vi ác liệt của mình dù cô đã dùng hết mọi thủ đoạn. Cô đã gặp rất nhiếu kẻ mặt dày nhưng chưa thấy ai mặt dày như thế này.
- Được rồi, Lăng lão đại, chúng ta vào đi.
Đồ Long thấy không khí có chút kì lạ vội vàng góp lời:
- Doãn quản sự, đây là lần đầu tiên Lăng lão đại đến tửu quán cô, chiêu bài tửu của các cô phải đủ đấy không đừng trách sao sau này ta không đến nữa.
Có những lời hoãn hòa của Đồ Long, Doãn Hồng Tụ mới định thần lại, miễn cưỡng nở một nụ cười mị hoặc:
- Đồ Long công tử có lệnh, tiểu nữ tử sao dám không nghe.
Đằng sau nụ cười mị hoặc vẫn không giấu nổi một tia kinh hãi thiểm qua. Người thanh niên này còn đáng sợ hơn lời đồn gấp mười lần! Áp lực mà lúc nãy hắn lộ ra chẳng kém gì sư tôn.
Sao lại có thể như vậy được?
Tiến vào tửu quán, bên trong ồn ào vô cùng, thỉnh thoảng lại có bóng dáng của những người phục vụ mặc đồng phục xen kẽ hai màu lam xám chạy đi chạy lại, dâng lên những chén mỹ tửu hay những đĩa điểm tâm. Lăng Phong nhạy bén quan sát chung quanh và phát hiện một số bàn trong đó có xảy ra hiện tượng rất kì lạ. Người phục vụ vừa đến, tửu khách liền đưa cho họ một tờ giấy.
Không mất quá nhiều thời gian, người phục vụ quay lại, trả tờ giấy rồi tửu khách dâng lên một tấm thuật tinh tạp hay một túi vật phẩm nặng, chỉ cần nhìn sơ cũng biết là kim tệ hoặc ma hạch.
Giao dịch?
Không để cho Lăng Phong có thời gian suy nghĩ, Doãn Hồng Tụ mời chào:
- Lăng tiên sinh, chỗ này yên tĩnh hơn một chút, nếu như không chê thì mọi người có thể ngồi đây, để ta đi phân phó bọn họ dâng rượu.
Bên trong tửu quán thiết kế vô cùng xảo diệu, nhìn thì có vẻ như các dãy bàn sắp xếp lộn xộn nhưng trên thực tế là có huyền cơ khác. Một số chiếc bàn được kê với phương hướng cổ quái ngay cả khi đứng dậy cũng không nhìn ra bên trong đang xảy ra chuyện gì. Những bàn có diễn ra giao dịch lúc nãy chính là những bàn và bây giờ Doãn Hồng Tụ sắp xếp cho bọn Lăng Phong cũng vào vị trí đó! Nguồn tại http://Truyện FULL
Lăng Phong gật đầu, đón nhận với vẻ không quan tâm.
Đợi cho đến khi Doãn Hồng Tụ rời đi, Cảnh Vân mới nhìn Lăng Phong trách móc:
- Lão lục, sư huynh ta thật muốn đánh đệ.
- Hả?
- Đệ thật đúng là đứng núi này trông núi nọ, có một tiên thiên nhân nhi như Mộc tiểu thư rồi mà cực phẩm thục nữ như thế này cũng không bỏ qua!
Cảnh Vân hai mắt phun lửa, giận dữ nói:
- Đệ có định giữ lại cho các sư huynh một con đường sống không đấy?
- Ừm, hành vi lúc nãy của lão lục hơi ác liệt đấy.
Lô Sâm gật đầu tán thành đúng lúc mười sáu bình mỹ tửu vừa được dâng lên. Hắn nhặt lấy một bình ném cho Lăng Phong:
- Để an ủi cho những trái tim tổn thương của các sư huynh, hôm nay phải bắt đệ uống say mới thôi.
Lăng Phong:
-….
Dưới sự liên hợp của đám sư huynh ác liệt, Lăng Phong mãi mãi chỉ có thua và bây giờ chính là lúc để hắn nhận ra sự thật tàn khốc đó.
Lúc nãy hắn nhìn Doãn Hồng Tụ căn bản không có ý gì hết, chỉ là bị khí tức huyền bí toát ra từ người cô thu hút. Nếu như hắn đoán không lầm thì nữ tử này cũng tu luyện linh hồn lực! Đối với mị hoặc lực chí mạng không ngừng tán phát ra từ cơ thể cô những người khác không có quá nhiều cảm tưởng nhưng Lăng Phong biết đây có lẽ là một loại linh hồn tầng diện hấp dẫn hoặc là lợi dụng linh hồn lực tạo nên công kích vô hình!
So với Vực Năng công kích linh hồn mà Thánh Vực cường giả tự nhiên nắm bắt thì kĩ năng linh hồn lực của Doãn Hồng Tụ có vẻ chủ động hơn, rõ ràng cô ta đã từng chuyên môn tu luyện. Loại công pháp này Lăng Phong mới chỉ nhìn thấy linh hồn uy áp và trên người Mộc Vũ Sương, nhưng từ điểm này Lăng Phong có thể đoán thân phận của Doãn Hồng Tụ tuyệt đối không đơn giản!
Không lâu sau, Doãn Hồng Tụ lại xuất hiện, lúc này rõ ràng cô ta đã thu thập xong tâm trạng xao động, hồi phục lại thần thái thong dong như thường trước mặt bọn Lăng Phong, hai tay cầm một tấm tạp phiến màu đen trông giống như thuật tinh tạp, cười nói:
- Đây là dịch tức tạp mà tửu quán tặng cho Lăng tiên sinh, hi vọng Lăng tiên sinh nể mặt mà nhận cho.
- Hắc sắc dịch tắc tạp!
Đồ Long hô lên một tiếng kinh ngạc, nói:
- Được lắm! Doãn quản sự, hôm nay cô chi mạnh tay đấy. Thiên Phong vương quốc ta cung cấp cho cô nhiều tình báo như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có hắc sắc. Vậy mà Lăng lão đại vừa mới đến cô đã trực tiếp đưa ra đẳng cấp cao nhất. Cô có thiên vị quá không đấy?
Lăng Phong nhìn bọn họ khó hiểu, từ thái độ của Đồ Long hắn đương nhiên có thể nhìn ra tấm dịch tức tạp này có lai lịch không nhỏ. Nhưng đối với hắn mà nói vẫn hoàn toàn mờ mịt, ngay cả những người hiểu rộng biết nhiều như bọn Lô Sâm cũng có vẻ không biết hơn Lăng Phong là mấy.
Doãn Hồng Tụ thản nhiên cười, nói:
- Xem ra Lăng tiên sinh có chút không hiểu, phiền Đồ Long công tử giúp đỡ giải thích.
- Hắc, mong còn không được.
Đồ Long phụ họa thêm một câu nho nhã hiếm hoi, nhưng câu nói tiếp theo đã bộc lộ luôn bản tính của hắn:
- Chỉ cần lát nữa mang thêm vài vại Liệt Diễm Hồng Thần chiêu bài của các ngươi ra là được.
Hắn chỉ vào dịch tức tạp trong tay Lăng Phong, nói:
- Ngọc Lan tửu quán phân quán có mặt trên khắp Thần Vẫn đại lục này. Ở đây người ta có thể nhấm nháp được loại mỹ tửu thượng đẳng và quan trọng nhất là tình báo! Chỉ cần trả đủ giá là có thể đổi lẩy bất cứ tình báo nào mà mình muốn. Nhỏ thì là hành tung của một cao thủ nào đó, lớn thì quốc gia quân sự điều động! Có thể nói, rất nhiều tình báo quốc gia chưa chắc đã có thể thuận lợi kiếm được nhưng ở đây thì cơ hội đó là rất lớn! Luận về con đường tình báo, Ngọc Lan tửu quán thậm chí còn chẳng thua kém Áo La đế quốc!
- Đồ Long công tử quá khen.
Doãn Hồng Tụ khiêm tốn nói:
- Ngọc Lan tửu quán chỉ là thuận tiện buôn bán thêm một chút tình báo tự thân, hơn nữa trước đây chủ yếu hoạt động ở Pháp Thần đế quốc, gần đây mới bắt đầu tiến vào Áo La đế quốc, sau này vẫn còn cần chư vị chiếu cố nhiều.
Bọn Lăng Phong quay sang nhìn nhau không ngờ cô gái trước mặt lại có thủ đoạn như vậy.
- Trong Ngọc Lan tửu quán, dịch tức tạp bình thường chia làm bốn loại kim ngân đồng thiết. Chúng ta sẽ căn cứ vào việc mua bán tình báo ít hay nhiều tiến hành bình cấp định kì và trao đổi dịch tức tạp tương ứng. Dịch tức tạp đẳng cấp cao sẽ được nhận ưu đãi nhiều hơn. Ở Ngọc Lan tửu quán, muốn có được tình báo chỉ có hai cách: một là trao đổi bằng ma hạch kim tệ và những vật phẩm có giá trị cao khác, tình báo có cấp một, cấp hai là cấp phổ thông, tình báo ở mỗi cấp độ khác nhau được trả bằng những cái giá khác nhau. Hai là lấy tình báo ra để trao đổi, nếu như không phải hai kiểu này, tửu quán chúng ta không bao giờ giao dịch.
Dừng lại đôi chút, Doãn Hồng Tụ nói tiếp:
- Nhưng nếu như có hắc sắc dịch tức tạp của Ngọc Lan tửu quán, quý khách có thể miễn phí định có được tình báo liên quan đến mình, ngoài ra một năm còn được nhận tình báo cấp bậc tuyệt mật miễn phí một lần.
Lăng Phong lập tức hiểu ra cảnh tưởng kỳ quái nhìn thấy lúc nãy khi vừa mới bước vào quán. Không ngờ đại lục này còn có người chuyên môn kinh doanh tình báo. Thật đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Sau những lời giải thích này Lăng Phong hiểu nôm na rằng: Ngọc Lan tửu quán người đông miệng tạp, nhừng đồng thời cũng đó cũng là nguồn thông tin khổng lồ. Chỉ cần biết phân biệt cẩn thận là có thể kiếm được rất nhiều tình báo có giá trị. Lại liên tưởng đến những gì Doãn Hồng Tụ vừa nói, bọn họ trước đây chủ yếu hoạt động ở cảnh nội Pháp Thần đế quốc, Đồ Long đã từng qua lại với họ nên chẳng trách hắn tuyên truyền tửu quán này với mọi người.
Lúc này người phục vụ lại mang lên bảy trát rượu có màu vàng cam chói mắt. Doãn Hồng Tụ giơ tay đón, rót cho Lăng Phong một chén đầy:
- Lăng tiên sinh mời nếm thử, đây là Liệt Diễm Hồng Thần trứ danh của bổn tửu quán.
Lăng Phong mới chỉ kịp nhìn Liệt Diễm Hồng Thần thì Đồ Long bên cạnh đã tu "ừng ực". Hắn thật sự hiếu kì loại rượu này liệu có ngon đến mức ấy không? Tây nâng ly rượu, Lăng Phong ngửa cổ uống cạn. Rượu trôi xuống bụng rồi mà Lăng Phong vẫn phải tán thưởng một câu:
- Thêm chén nữa!
Tửu dịch trơn tuột như tơ, mềm mại như hào vô kình đạo. Nhưng vừa trôi xuống bụng thì lại đột ngột thay đổi, như chích viêm thạch đạn ủ ngàn vạn năm đột nhiên nổ tung! Trong bụng như có nham thạch phun trào! Lăng Phong không hề có ý khống chế men rượu mà để cho nó tự do cọ rửa lục phủ ngũ tạng. Tửu ý không bị hạn chế lập tức như bộc bố nghịch chuyển, nhiệt khí trực mạo đỉnh đầu.
- Lăng tiên sinh thích là được rồi, vậy tiểu nữ tử không làm phiền nữa, chư vị cứ từ từ.
Rượu ngon trước mặt, chẳng còn ai để ý gì nữa ào ào đẩy chén hoán trản, không khí trong nháy mắt trở nên náo nhiệt vô cùng. Người lạnh lùng như Tang Phi cũng phải uống liền mấy chén, khuôn mặt trắng ngọc phù hiện một rặng mây hồng khiến cho đám phục vụ nữ trong tử quán không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Mải vui quên cả thời gian, dần dần người trong tửu quán lần lượt ra về hết, trước mặt bọn Lăng Phong ngổn ngang toàn chén cốc. Lô Sâm nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy:
- Tuyệt! Đêm nay thật là tuyệt!
Những người ngồi cùng bàn đều có tu vi tinh thâm. Nếu như không muốn say họ có thể dùng chân lực đẩy cồn ra khỏi người. Nhưng không ai làm vậy, tất cả đều muốn hưởng thụ cảm giác chuếnh choáng này. Cảnh Vân tửu phẩm kém nhất, uống được một lúc là ôm chặt lấy Tang Phi như con gấu túi, làm Tang Phi khóc dở mếu dở.
Khải Ân vẫn trầm mặc như thường lệ, bất luận uống bao nhiêu con ngươi của hắn vẫn thanh triệt như thủy, cảnh giác nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại liếc sang phía Lăng Phong, nhãn thần lộ vẻ kiên định: đại ca, đệ không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương huynh nữa đâu!
Lúc còn ở trong Cung Phụng Các của Băng gia, Lăng Phong đã từng hỏi Khải Ân mục tiêu cả đời hắn là gì và Khải Ân nói luôn là muốn đi theo Lăng Phong. Lúc ấy Lăng Phong chỉ cười không thành tiếng, nghĩ đó là biểu hiện non nớt trong lòng thiếu niên. Nhưng hắn không biết, trong mùa đông lạnh lẽo của rất nhiều năm trước, khi hắn bảo vệ Khải Ân mà bị đánh đến bầm dập mình mẩy Khải Ân đã tự thề với lòng mình rằng: Cả đời này hắn tuyệt đối không thể để đại ca phải chịu thêm nửa phần thương tổn nào nữa!
Đây chính là tín ngưởng cả đời của Khải Ân!
Đột nhiên, nhãn thần Khải Ân phá không như kinh điện, dán chặt vào hai người thanh niên đang bước tới bàn rượu.