Tinh Ngự

Chương 300: Tranh luận về nguyên liệu




Tiếng hét ấy thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong đó không ít người chỉ liếc qua rồi lập tức quay đi, lòng thầm nghĩ: đã chọn đến đây bán rồi còn không biết lòng dạ đen tối của Thương Khung phân hội sao?

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi đang làm giám định phẩy phẩy tay với vẻ thiếu kiên nhẫn:

- Không muốn bán thì lui ra, có người đang đợi kia kìa! Trừ phi bán cho thương hội chúng ta, nếu không ngươi đừng mơ mang được ra ngoài. Hừ, bốn mạng người, ở đây cái gì cũng đáng giá, chỉ có mạng người là rẻ mạt!

Trung niên tráng hán giận dữ tiến lên, cánh tay phát ra những tiếng bạo hưởng, cân nhục nổi cao lên như những con chuột nhỏ đang du động bên trong.

- Hừ!

Một vị nam tử tuổi độ ngũ tuần mặc trang phục hắc sắc nãy giờ vẫn đứng sau lưng lão giả thấp béo tiến lên trước một bước, chân khí cường đại mạnh mẽ tuôn ra. Áp lực nặng nề phá không tràn ra, đè nặng lên tim trung niên mạo hiểm giả. Bộ dáng này như gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã khiến trung niên mạo hiểm giả trở nên bình tĩnh.

Sau khi cân nhắc lợi hại, trung niên mạo hiểm giả nghiến chặt răng, mắt như muốn tóe lửa, từng tia huyết tích thấm xuất, hắn phẫn nộ nói:

- Ta bán!

Nói đoạn đập mạnh viên ma hạch quang diễm lưu chuyển lên bàn. Trong cơn kích phẫn, ma hạch bị dằn lõm hẳn xuống mặt bàn.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi chẳng thèm quan tâm thu ma hạch lại, tùy ý ném ra sau lưng, chậm rãi viết vài chữ lên tờ chỉ khế trước mặt. Cuối cùng ngạo mạn hướng dẫn người trung niên ấn vân tay. Xong xuôi mọi chuyện, hắn vứt toẹt tờ chỉ khế:

- Cầm đi! Ra khỏi Thương Khung Yếu Tắc tiến vào bất cứ phân hội nào cũng có thể đối chiếu vân tay và lấy một ngàn kim tệ.

Ngữ khí như đang bố thí cho người khác như những mũi kim đâm sâu vào tim trung niên mạo hiểm giả khiến trái tim kiệt ngao đó bạo phát cuồng nộ. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện trong nhà các huynh đệ mất đi vẫn còn người nhà cần chăm sóc hắn lại kìm hãm trùng động bạo khởi, rời đi với những bước chân nặng nề căm phẫn.

Từ đầu đến đuôi, Lăng Phong có chút không hiểu tại sao trung niên mạo hiểm giả biết rõ giá cả bị chèn ép mà vẫn lựa chọn bán, không lẽ họ không thể bán cho nhà khác sao? Nghe kĩ mấy mạo hiểm giả đi bán trân phẩm bên cạnh nghị luận mới biết:

Cách Thương Khung Yếu Tắc hai ngàn dặm về phía Nam là Bách Phong Uyên, nơi này quần phong như rừng, cứ một ngàn bước là lại có huyền nhai thâm uyên, là một vùng địa vực vô cùng rộng lớn. Nghe nói sâu bên trong thậm chí còn có ma thú cấp bậc Thánh Vực ra vào, là thiên nhiên tuyệt gia của mạo hiểm giả. Trước đây các đội ngũ mạo hiểm giả thường vào đây, chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể có thu hoạch.

Nhưng bất luận liệt được ma hạch đăng cấp nào thì cuối cùng thu hoạch của mạo hiểm giả vẫn là rất ít. Nguyên nhân là họ căn bản không thể mang được ma hạch bên ngoài.

Những thương đội buôn lậu trong Thương Khung Yếu Tắc luôn có trang bị vũ lực cường đại. Bọn chúng không chỉ âm thầm đối kháng với quân đội đóng trong Thương Khung Yếu Tắc mà thậm chí còn công nhiên tập kích mạo hiểm giả, vét sạch bảo bối thu hoạch của họ.

Vì vậy, trừ phi sở hữu vũ lực tuyệt đối làm chỗ dựa, nếu không dù biết giá cả ép xuống rất thấp, kết quả tốt nhất dành cho mạo hiểm giả vẫn là bán cho Thương Khung Phân Hội, nhận một tờ chỉ khế, sau đó có thể đi đến bất cứ phân hội nào trong yếu tắc đổi kim tệ, để tránh mang quá nhiều kim tệ hoặc thuật tinh tạp trên người đề phòng nguy hiểm.

Cũng chỉ có Áo La thương hội uy tín kinh thương hơn vạn năm mới có thể đảm bảo điều này, những thương hội có quy mô nhỏ hơn mặc dù cũng thu mua ma hạch nhưng bọn họ đến một lúc nào đó cũng phải đóng cửa vì không được phần lớn mạo hiểm giả tín nhiệm.

Chính vì biết tâm lý ỷ lại của mạo hiểm giả với mình nên Thương Khung phân hội mới dám ép giá xuống thấp như vậy, thậm chí nghe đồn thương đội buôn lậu và Thương Khung phân hội có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ, thậm chí còn nhận sự lãnh đạo của thương hội! Hai bên phối hợp một lừa ngoài sáng, một cướp trong tối gần như chiếm hơn nửa thị trường Thương Khung Yếu Tắc.

Đây mới chỉ là một khúc đệm nhỏ không đáng nói. Sau khi trung niên mạo hiểm giả nuốt giận rời đi, hoạt động giao dịch lại được tiếp tục tiến hành theo trình tự. Lăng Phong đang chuẩn bị tiến vào tư vấn thông tin có liên quan đến mặc thần thạch thì đột nhiên phát hiện ra vị Thuật Luyện Sư thấp béo từ nãy đến giờ nhắm mắt ngưng thần nhãn tình sáng rực rồi lại tiếp tục nhắm mắt giả ngủ. Mặt mặc dù vẫn bình tĩnh như thường nhưng tay thì không ngừng run rẩy.

Biểu tình kì lạ của vị lão giả thấp béo thu hút sự tò mò của Lăng Phong, Lăng Phong không khỏi dừng cước bộ, ném sang đó vài phần chú ý.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi ngồi ngoài cùng bên trái chuyên phụ trách thẩm định giá mặt hiện lên một tia kích động rồi nhanh chóng che giấu luôn một cách xuất sắc, nhìn nhọn cỏ dài độ nửa thước, không lá, tiên diễm như máu trước mặt, cao giọng nói:

- Huyết tẩy thảo, nguyên liệu luyện chương đặc thù, định giá một ngàn kim tệ!

Người mang huyết sắc tiểu thảo đến là một thanh niên với một nốt ruồi đen nơi chân mày. Nghe thấy món đồ của mình được định giá một ngàn kim tệ, hắn lập tức kích động đến nỗi đỏ bừng mặt.

Ngọn "huyết tẩy thảo" này là hắn vô tình hái được trên thảo nguyên, căn bản không mất một chút tinh lực nào. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy ngọn cỏ này nhìn có vẻ kì lạ nên mới hái. Đợi mang được đến thương hội bán thì đã qua thời gian hai ngày, lá của huyết tẩy thảo đều đã rụng hết, không còn tươi đẹp như ban đầu nhưng lại có thêm vài phần kì diệu. Dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không dám hi vọng nhiều, chỉ đến với thái độ thử xem sao. Bây giờ nghe nói cọng quái thảo này được định giá một ngàn kim tệ, nào còn dám mơ ước gì hơn?

Lúc nãy cảnh trung niên mạo hiểm giả bán ngũ tinh ma hạch hắn đều nhìn thấy hết, đối với những trung để tầng mạo hiểm mà nói, liệt sát ngũ tinh ma thú là chuyện khó khăn vô cùng, có tiêu hao tinh lực, vật lực căn bản cũng không làm được. Vậy mà người đó cũng chỉ lấy được một ngàn kim tệ trong khi hắn nhẹ nhàng vô cùng lại có thể bán được với giá tương đương.

Còn chuyện huyết tẩy thảo là nguyên liệu đặc thù thế nào hắn căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Trong lúc kích động, toàn thân hắn cứ run lên không ngừng.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi cũng không khống chế nổi sự kích động của mình. Bàn tay cầm bút viết chỉ khế cứ run run. Chỉ khế sắp đạt thành thì đột nhiên có người nhẹ nhàng xen vào:

- Gượm đã, quý thương hội thu mua ngọn hồ hi thảo này chỉ với giá một ngàn kim tệ không phải là ép người quá đáng sao?

Giọng nói mặc dù rất khẽ nhưng lại truyền đến tai tất cả những người có mặt ở đó. Thuật Luyện Sư trẻ tuổi vốn đang rất kích động giật bắn người làm rách cả tờ chỉ khế!

Thuật Luyện Sư thấp béo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mắt lóe lên một tia hận ý, nửa đứng nửa ngồi, lạnh lùng nhìn vào người mới lên tiếng:

- Hừ, Áo La thương hội tự mình mua bán, còn cần người khác xen vào? Ngươi là ai, có phải quản nhiều chuyện quá rồi không?

Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy một vị nữ tử toàn thân áo trắng, tự như tùng trúc từ đám đông đi ra. Nàng phủ một tầng bạc sa trước mặt, chỉnh thể xem ra không có gì lạ nhưng cách nữ tử nói mang lại cho người nghe một cảm giác thấm tâm không gì sánh nổi. Người đó chính là Mộc Vũ Sương!

Ngay cả khi đang bị chỉ trích, ngữ khí của Mộc Vũ Sương vẫn không chút hoang mang, khiến người ta cảm thấy tín phục:

- Ta chỉ nói ra những điều mà mình biết thôi, còn giao dịch hoàn toàn là chuyện của các người.

Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:

- Nếu như hắn hiểu biết mà quý các mua được với cái giá thấp như vậy thì đương nhiên là chuyện ta tình ngươi nguyện, không ai có thể can thiệp. Nhưng nếu cố ý lừa đảo một người không chút kiến thức thì có chút sỉ nhục chức nghiệp thuật luyện sư đấy.

Chỉ vào ngọn hồ hi thảo trước mặt, Mộc Vũ Sương nói:

- Hồ hi thảo và huyết tẩy thảo mặc dù rất giống nhau nhưng nhìn màu sắc của lá hoàn toàn có thể phân biệt và màu lá của hồ hi thảo màu vàng nhạt còn màu lá của huyết tẩy thảo mào cam đậm. Hình thái hai loài tương đương nhưng giá trị tuyệt đối không thể so sánh. Lợi dụng hồ hi thảo có thể tăng tỉ lệ luyện chế thành công cao cấp tinh chương lên năm mươi phần trăm. Mỗi khi hồ hi thảo xuất hiện, bất cứ thuật luyện sư cao cấp hiểu biết nào cũng sẵn sàng mua lại nó với giá mười vạn kim tệ! Còn huyết tẩy thảo chỉ là một loại nguyên liệu đặc thù, cùng lắm dùng do trung cấp tinh chương biến dị. Giá trị hai thứ khác nhau một trời một vực.

Nghe nàng nhắc nhở, khuôn mặt hưng phấn của người thanh niên có nốt ruồi đen như bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhãn thần lập tức trở nên du di bất định càng nghĩ càng thấy hình như cọng quái thảo mà mình cầm hình như ban đầu có lá màu vàng, đáng tiếc là lúc đó hắn không để ý, bây giờ lá đã rụng hết rồi rất khó phán đoán. Nhưng trực giác nói cho hắn biết Mộc Vũ Sương không có lý do gì để lừa gạt hắn.

Thấy Mộc Vũ Sương nói ra ảo diệu bên trong, sắc mặt của Thuật Luyện Sư thấp béo ngày càng khó coi, hắn quát:

- Nha đầu điên từ đâu đến tưởng chỉ dựa vào mấy câu nói bừa của ngươi mà hủy hoại được danh tiếng của Áo La Thương Hội chúng ta à? Đây rõ ràng là huyết tẩy thảo, đâu ra lá màu vàng? Đuổi cô ta ra ngoài cho ta! Thương Khung Phân Hội ta không chào đón cô!

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi phụ trách kiểm định lại lấy ra một tờ chỉ khế khác, nhanh chóng đẩy tới trước mặt thanh niên có nốt ruồi đen, giục giã:

- Nhanh, chúng ta vội lắm, đằng sau vẫn còn người đợi mua nữa kìa. Ấn ngón tay lên đây là ngươi có một ngàn kim tệ rồi!

- Còn một điểm nữa để phân biệt hồ hi thảo là hành can của nó. Nếu như nhìn kĩ thì có thể phát hiện bên trong có một sợ hoàng tuyến, huyết tẩy thảo thì không có.

Mộc Vũ Sương không để ý đến những lời uy hiếp nói ra những kiến thức mà mình biết, ngữ khí cương ngạnh như một vị lão học cứu.

Lăng Phong nãy giờ chứng kiến cảnh này đột nhiên lộ ra một tia cười cổ quái. Mặc dù không thể hiện thái độ khinh bỉ nhưng từ ngữ khí nói chuyện của Mộc Vũ Sương Lăng Phong có thể tưởng tượng ra bộ dạng bĩu môi bướng bỉnh của nàng. Trong chớp mắt, một loại cảm xúc kì quái lại trào lên trong lòng hắn. Hai lần gặp gỡ Mộc Vũ Sương, chỉ trừ khoảnh khắc xấu hổ thất thái sau khi tỉnh lại từ "thần giao", trên người nàng lúc nào cũng có một loại khí tức bất khả xâm phạm, như thiên thượng tiên nữ khiến kẻ khác không dám sinh ra tâm lý khinh nhờn.

Nhưng thời khắc này, khi nói đến chuyện liên quan đến tinh chương, Mộc Vũ Sương mang lại cho người ta cảm giác như một vị học giat đang hoàn toàn chìm đắm trong học vấn. Gặp phải người khiêu chiến với lĩnh vực mà mình am hiểu, nhất định phải tranh luận với đối phương đến cùng, cố chấp đến đáng yêu vô cùng.

Tiếng hét ấy thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong đó không ít người chỉ liếc qua rồi lập tức quay đi, lòng thầm nghĩ: đã chọn đến đây bán rồi còn không biết lòng dạ đen tối của Thương Khung phân hội sao?

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi đang làm giám định phẩy phẩy tay với vẻ thiếu kiên nhẫn:

- Không muốn bán thì lui ra, có người đang đợi kia kìa! Trừ phi bán cho thương hội chúng ta, nếu không ngươi đừng mơ mang được ra ngoài. Hừ, bốn mạng người, ở đây cái gì cũng đáng giá, chỉ có mạng người là rẻ mạt!

Trung niên tráng hán giận dữ tiến lên, cánh tay phát ra những tiếng bạo hưởng, cân nhục nổi cao lên như những con chuột nhỏ đang du động bên trong.

- Hừ!

Một vị nam tử tuổi độ ngũ tuần mặc trang phục hắc sắc nãy giờ vẫn đứng sau lưng lão giả thấp béo tiến lên trước một bước, chân khí cường đại mạnh mẽ tuôn ra. Áp lực nặng nề phá không tràn ra, đè nặng lên tim trung niên mạo hiểm giả. Bộ dáng này như gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã khiến trung niên mạo hiểm giả trở nên bình tĩnh.

Sau khi cân nhắc lợi hại, trung niên mạo hiểm giả nghiến chặt răng, mắt như muốn tóe lửa, từng tia huyết tích thấm xuất, hắn phẫn nộ nói:

- Ta bán!

Nói đoạn đập mạnh viên ma hạch quang diễm lưu chuyển lên bàn. Trong cơn kích phẫn, ma hạch bị dằn lõm hẳn xuống mặt bàn.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi chẳng thèm quan tâm thu ma hạch lại, tùy ý ném ra sau lưng, chậm rãi viết vài chữ lên tờ chỉ khế trước mặt. Cuối cùng ngạo mạn hướng dẫn người trung niên ấn vân tay. Xong xuôi mọi chuyện, hắn vứt toẹt tờ chỉ khế:

- Cầm đi! Ra khỏi Thương Khung Yếu Tắc tiến vào bất cứ phân hội nào cũng có thể đối chiếu vân tay và lấy một ngàn kim tệ.

Ngữ khí như đang bố thí cho người khác như những mũi kim đâm sâu vào tim trung niên mạo hiểm giả khiến trái tim kiệt ngao đó bạo phát cuồng nộ. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện trong nhà các huynh đệ mất đi vẫn còn người nhà cần chăm sóc hắn lại kìm hãm trùng động bạo khởi, rời đi với những bước chân nặng nề căm phẫn.

Từ đầu đến đuôi, Lăng Phong có chút không hiểu tại sao trung niên mạo hiểm giả biết rõ giá cả bị chèn ép mà vẫn lựa chọn bán, không lẽ họ không thể bán cho nhà khác sao? Nghe kĩ mấy mạo hiểm giả đi bán trân phẩm bên cạnh nghị luận mới biết:

Cách Thương Khung Yếu Tắc hai ngàn dặm về phía Nam là Bách Phong Uyên, nơi này quần phong như rừng, cứ một ngàn bước là lại có huyền nhai thâm uyên, là một vùng địa vực vô cùng rộng lớn. Nghe nói sâu bên trong thậm chí còn có ma thú cấp bậc Thánh Vực ra vào, là thiên nhiên tuyệt gia của mạo hiểm giả. Trước đây các đội ngũ mạo hiểm giả thường vào đây, chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể có thu hoạch.

Nhưng bất luận liệt được ma hạch đăng cấp nào thì cuối cùng thu hoạch của mạo hiểm giả vẫn là rất ít. Nguyên nhân là họ căn bản không thể mang được ma hạch bên ngoài.

Những thương đội buôn lậu trong Thương Khung Yếu Tắc luôn có trang bị vũ lực cường đại. Bọn chúng không chỉ âm thầm đối kháng với quân đội đóng trong Thương Khung Yếu Tắc mà thậm chí còn công nhiên tập kích mạo hiểm giả, vét sạch bảo bối thu hoạch của họ.

Vì vậy, trừ phi sở hữu vũ lực tuyệt đối làm chỗ dựa, nếu không dù biết giá cả ép xuống rất thấp, kết quả tốt nhất dành cho mạo hiểm giả vẫn là bán cho Thương Khung Phân Hội, nhận một tờ chỉ khế, sau đó có thể đi đến bất cứ phân hội nào trong yếu tắc đổi kim tệ, để tránh mang quá nhiều kim tệ hoặc thuật tinh tạp trên người đề phòng nguy hiểm.

Cũng chỉ có Áo La thương hội uy tín kinh thương hơn vạn năm mới có thể đảm bảo điều này, những thương hội có quy mô nhỏ hơn mặc dù cũng thu mua ma hạch nhưng bọn họ đến một lúc nào đó cũng phải đóng cửa vì không được phần lớn mạo hiểm giả tín nhiệm.

Chính vì biết tâm lý ỷ lại của mạo hiểm giả với mình nên Thương Khung phân hội mới dám ép giá xuống thấp như vậy, thậm chí nghe đồn thương đội buôn lậu và Thương Khung phân hội có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ, thậm chí còn nhận sự lãnh đạo của thương hội! Hai bên phối hợp một lừa ngoài sáng, một cướp trong tối gần như chiếm hơn nửa thị trường Thương Khung Yếu Tắc.

Đây mới chỉ là một khúc đệm nhỏ không đáng nói. Sau khi trung niên mạo hiểm giả nuốt giận rời đi, hoạt động giao dịch lại được tiếp tục tiến hành theo trình tự. Lăng Phong đang chuẩn bị tiến vào tư vấn thông tin có liên quan đến mặc thần thạch thì đột nhiên phát hiện ra vị Thuật Luyện Sư thấp béo từ nãy đến giờ nhắm mắt ngưng thần nhãn tình sáng rực rồi lại tiếp tục nhắm mắt giả ngủ. Mặt mặc dù vẫn bình tĩnh như thường nhưng tay thì không ngừng run rẩy.

Biểu tình kì lạ của vị lão giả thấp béo thu hút sự tò mò của Lăng Phong, Lăng Phong không khỏi dừng cước bộ, ném sang đó vài phần chú ý.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi ngồi ngoài cùng bên trái chuyên phụ trách thẩm định giá mặt hiện lên một tia kích động rồi nhanh chóng che giấu luôn một cách xuất sắc, nhìn nhọn cỏ dài độ nửa thước, không lá, tiên diễm như máu trước mặt, cao giọng nói:

- Huyết tẩy thảo, nguyên liệu luyện chương đặc thù, định giá một ngàn kim tệ!

Người mang huyết sắc tiểu thảo đến là một thanh niên với một nốt ruồi đen nơi chân mày. Nghe thấy món đồ của mình được định giá một ngàn kim tệ, hắn lập tức kích động đến nỗi đỏ bừng mặt.

Ngọn "huyết tẩy thảo" này là hắn vô tình hái được trên thảo nguyên, căn bản không mất một chút tinh lực nào. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy ngọn cỏ này nhìn có vẻ kì lạ nên mới hái. Đợi mang được đến thương hội bán thì đã qua thời gian hai ngày, lá của huyết tẩy thảo đều đã rụng hết, không còn tươi đẹp như ban đầu nhưng lại có thêm vài phần kì diệu. Dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không dám hi vọng nhiều, chỉ đến với thái độ thử xem sao. Bây giờ nghe nói cọng quái thảo này được định giá một ngàn kim tệ, nào còn dám mơ ước gì hơn?

Lúc nãy cảnh trung niên mạo hiểm giả bán ngũ tinh ma hạch hắn đều nhìn thấy hết, đối với những trung để tầng mạo hiểm mà nói, liệt sát ngũ tinh ma thú là chuyện khó khăn vô cùng, có tiêu hao tinh lực, vật lực căn bản cũng không làm được. Vậy mà người đó cũng chỉ lấy được một ngàn kim tệ trong khi hắn nhẹ nhàng vô cùng lại có thể bán được với giá tương đương.

Còn chuyện huyết tẩy thảo là nguyên liệu đặc thù thế nào hắn căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Trong lúc kích động, toàn thân hắn cứ run lên không ngừng.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi cũng không khống chế nổi sự kích động của mình. Bàn tay cầm bút viết chỉ khế cứ run run. Chỉ khế sắp đạt thành thì đột nhiên có người nhẹ nhàng xen vào:

- Gượm đã, quý thương hội thu mua ngọn hồ hi thảo này chỉ với giá một ngàn kim tệ không phải là ép người quá đáng sao?

Giọng nói mặc dù rất khẽ nhưng lại truyền đến tai tất cả những người có mặt ở đó. Thuật Luyện Sư trẻ tuổi vốn đang rất kích động giật bắn người làm rách cả tờ chỉ khế!

Thuật Luyện Sư thấp béo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mắt lóe lên một tia hận ý, nửa đứng nửa ngồi, lạnh lùng nhìn vào người mới lên tiếng:

- Hừ, Áo La thương hội tự mình mua bán, còn cần người khác xen vào? Ngươi là ai, có phải quản nhiều chuyện quá rồi không?

Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy một vị nữ tử toàn thân áo trắng, tự như tùng trúc từ đám đông đi ra. Nàng phủ một tầng bạc sa trước mặt, chỉnh thể xem ra không có gì lạ nhưng cách nữ tử nói mang lại cho người nghe một cảm giác thấm tâm không gì sánh nổi. Người đó chính là Mộc Vũ Sương!

Ngay cả khi đang bị chỉ trích, ngữ khí của Mộc Vũ Sương vẫn không chút hoang mang, khiến người ta cảm thấy tín phục:

- Ta chỉ nói ra những điều mà mình biết thôi, còn giao dịch hoàn toàn là chuyện của các người.

Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:

- Nếu như hắn hiểu biết mà quý các mua được với cái giá thấp như vậy thì đương nhiên là chuyện ta tình ngươi nguyện, không ai có thể can thiệp. Nhưng nếu cố ý lừa đảo một người không chút kiến thức thì có chút sỉ nhục chức nghiệp thuật luyện sư đấy.

Chỉ vào ngọn hồ hi thảo trước mặt, Mộc Vũ Sương nói:

- Hồ hi thảo và huyết tẩy thảo mặc dù rất giống nhau nhưng nhìn màu sắc của lá hoàn toàn có thể phân biệt và màu lá của hồ hi thảo màu vàng nhạt còn màu lá của huyết tẩy thảo mào cam đậm. Hình thái hai loài tương đương nhưng giá trị tuyệt đối không thể so sánh. Lợi dụng hồ hi thảo có thể tăng tỉ lệ luyện chế thành công cao cấp tinh chương lên năm mươi phần trăm. Mỗi khi hồ hi thảo xuất hiện, bất cứ thuật luyện sư cao cấp hiểu biết nào cũng sẵn sàng mua lại nó với giá mười vạn kim tệ! Còn huyết tẩy thảo chỉ là một loại nguyên liệu đặc thù, cùng lắm dùng do trung cấp tinh chương biến dị. Giá trị hai thứ khác nhau một trời một vực.

Nghe nàng nhắc nhở, khuôn mặt hưng phấn của người thanh niên có nốt ruồi đen như bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhãn thần lập tức trở nên du di bất định càng nghĩ càng thấy hình như cọng quái thảo mà mình cầm hình như ban đầu có lá màu vàng, đáng tiếc là lúc đó hắn không để ý, bây giờ lá đã rụng hết rồi rất khó phán đoán. Nhưng trực giác nói cho hắn biết Mộc Vũ Sương không có lý do gì để lừa gạt hắn.

Thấy Mộc Vũ Sương nói ra ảo diệu bên trong, sắc mặt của Thuật Luyện Sư thấp béo ngày càng khó coi, hắn quát:

- Nha đầu điên từ đâu đến tưởng chỉ dựa vào mấy câu nói bừa của ngươi mà hủy hoại được danh tiếng của Áo La Thương Hội chúng ta à? Đây rõ ràng là huyết tẩy thảo, đâu ra lá màu vàng? Đuổi cô ta ra ngoài cho ta! Thương Khung Phân Hội ta không chào đón cô!

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi phụ trách kiểm định lại lấy ra một tờ chỉ khế khác, nhanh chóng đẩy tới trước mặt thanh niên có nốt ruồi đen, giục giã:

- Nhanh, chúng ta vội lắm, đằng sau vẫn còn người đợi mua nữa kìa. Ấn ngón tay lên đây là ngươi có một ngàn kim tệ rồi!

- Còn một điểm nữa để phân biệt hồ hi thảo là hành can của nó. Nếu như nhìn kĩ thì có thể phát hiện bên trong có một sợ hoàng tuyến, huyết tẩy thảo thì không có.

Mộc Vũ Sương không để ý đến những lời uy hiếp nói ra những kiến thức mà mình biết, ngữ khí cương ngạnh như một vị lão học cứu.

Lăng Phong nãy giờ chứng kiến cảnh này đột nhiên lộ ra một tia cười cổ quái. Mặc dù không thể hiện thái độ khinh bỉ nhưng từ ngữ khí nói chuyện của Mộc Vũ Sương Lăng Phong có thể tưởng tượng ra bộ dạng bĩu môi bướng bỉnh của nàng. Trong chớp mắt, một loại cảm xúc kì quái lại trào lên trong lòng hắn. Hai lần gặp gỡ Mộc Vũ Sương, chỉ trừ khoảnh khắc xấu hổ thất thái sau khi tỉnh lại từ "thần giao", trên người nàng lúc nào cũng có một loại khí tức bất khả xâm phạm, như thiên thượng tiên nữ khiến kẻ khác không dám sinh ra tâm lý khinh nhờn. xem tại TruyenFull.vn

Nhưng thời khắc này, khi nói đến chuyện liên quan đến tinh chương, Mộc Vũ Sương mang lại cho người ta cảm giác như một vị học giat đang hoàn toàn chìm đắm trong học vấn. Gặp phải người khiêu chiến với lĩnh vực mà mình am hiểu, nhất định phải tranh luận với đối phương đến cùng, cố chấp đến đáng yêu vô cùng.

Tiếng hét ấy thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong đó không ít người chỉ liếc qua rồi lập tức quay đi, lòng thầm nghĩ: đã chọn đến đây bán rồi còn không biết lòng dạ đen tối của Thương Khung phân hội sao?

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi đang làm giám định phẩy phẩy tay với vẻ thiếu kiên nhẫn:

- Không muốn bán thì lui ra, có người đang đợi kia kìa! Trừ phi bán cho thương hội chúng ta, nếu không ngươi đừng mơ mang được ra ngoài. Hừ, bốn mạng người, ở đây cái gì cũng đáng giá, chỉ có mạng người là rẻ mạt!

Trung niên tráng hán giận dữ tiến lên, cánh tay phát ra những tiếng bạo hưởng, cân nhục nổi cao lên như những con chuột nhỏ đang du động bên trong.

- Hừ!

Một vị nam tử tuổi độ ngũ tuần mặc trang phục hắc sắc nãy giờ vẫn đứng sau lưng lão giả thấp béo tiến lên trước một bước, chân khí cường đại mạnh mẽ tuôn ra. Áp lực nặng nề phá không tràn ra, đè nặng lên tim trung niên mạo hiểm giả. Bộ dáng này như gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã khiến trung niên mạo hiểm giả trở nên bình tĩnh.

Sau khi cân nhắc lợi hại, trung niên mạo hiểm giả nghiến chặt răng, mắt như muốn tóe lửa, từng tia huyết tích thấm xuất, hắn phẫn nộ nói:

- Ta bán!

Nói đoạn đập mạnh viên ma hạch quang diễm lưu chuyển lên bàn. Trong cơn kích phẫn, ma hạch bị dằn lõm hẳn xuống mặt bàn.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi chẳng thèm quan tâm thu ma hạch lại, tùy ý ném ra sau lưng, chậm rãi viết vài chữ lên tờ chỉ khế trước mặt. Cuối cùng ngạo mạn hướng dẫn người trung niên ấn vân tay. Xong xuôi mọi chuyện, hắn vứt toẹt tờ chỉ khế:

- Cầm đi! Ra khỏi Thương Khung Yếu Tắc tiến vào bất cứ phân hội nào cũng có thể đối chiếu vân tay và lấy một ngàn kim tệ.

Ngữ khí như đang bố thí cho người khác như những mũi kim đâm sâu vào tim trung niên mạo hiểm giả khiến trái tim kiệt ngao đó bạo phát cuồng nộ. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện trong nhà các huynh đệ mất đi vẫn còn người nhà cần chăm sóc hắn lại kìm hãm trùng động bạo khởi, rời đi với những bước chân nặng nề căm phẫn.

Từ đầu đến đuôi, Lăng Phong có chút không hiểu tại sao trung niên mạo hiểm giả biết rõ giá cả bị chèn ép mà vẫn lựa chọn bán, không lẽ họ không thể bán cho nhà khác sao? Nghe kĩ mấy mạo hiểm giả đi bán trân phẩm bên cạnh nghị luận mới biết:

Cách Thương Khung Yếu Tắc hai ngàn dặm về phía Nam là Bách Phong Uyên, nơi này quần phong như rừng, cứ một ngàn bước là lại có huyền nhai thâm uyên, là một vùng địa vực vô cùng rộng lớn. Nghe nói sâu bên trong thậm chí còn có ma thú cấp bậc Thánh Vực ra vào, là thiên nhiên tuyệt gia của mạo hiểm giả. Trước đây các đội ngũ mạo hiểm giả thường vào đây, chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể có thu hoạch.

Nhưng bất luận liệt được ma hạch đăng cấp nào thì cuối cùng thu hoạch của mạo hiểm giả vẫn là rất ít. Nguyên nhân là họ căn bản không thể mang được ma hạch bên ngoài.

Những thương đội buôn lậu trong Thương Khung Yếu Tắc luôn có trang bị vũ lực cường đại. Bọn chúng không chỉ âm thầm đối kháng với quân đội đóng trong Thương Khung Yếu Tắc mà thậm chí còn công nhiên tập kích mạo hiểm giả, vét sạch bảo bối thu hoạch của họ.

Vì vậy, trừ phi sở hữu vũ lực tuyệt đối làm chỗ dựa, nếu không dù biết giá cả ép xuống rất thấp, kết quả tốt nhất dành cho mạo hiểm giả vẫn là bán cho Thương Khung Phân Hội, nhận một tờ chỉ khế, sau đó có thể đi đến bất cứ phân hội nào trong yếu tắc đổi kim tệ, để tránh mang quá nhiều kim tệ hoặc thuật tinh tạp trên người đề phòng nguy hiểm.

Cũng chỉ có Áo La thương hội uy tín kinh thương hơn vạn năm mới có thể đảm bảo điều này, những thương hội có quy mô nhỏ hơn mặc dù cũng thu mua ma hạch nhưng bọn họ đến một lúc nào đó cũng phải đóng cửa vì không được phần lớn mạo hiểm giả tín nhiệm.

Chính vì biết tâm lý ỷ lại của mạo hiểm giả với mình nên Thương Khung phân hội mới dám ép giá xuống thấp như vậy, thậm chí nghe đồn thương đội buôn lậu và Thương Khung phân hội có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ, thậm chí còn nhận sự lãnh đạo của thương hội! Hai bên phối hợp một lừa ngoài sáng, một cướp trong tối gần như chiếm hơn nửa thị trường Thương Khung Yếu Tắc.

Đây mới chỉ là một khúc đệm nhỏ không đáng nói. Sau khi trung niên mạo hiểm giả nuốt giận rời đi, hoạt động giao dịch lại được tiếp tục tiến hành theo trình tự. Lăng Phong đang chuẩn bị tiến vào tư vấn thông tin có liên quan đến mặc thần thạch thì đột nhiên phát hiện ra vị Thuật Luyện Sư thấp béo từ nãy đến giờ nhắm mắt ngưng thần nhãn tình sáng rực rồi lại tiếp tục nhắm mắt giả ngủ. Mặt mặc dù vẫn bình tĩnh như thường nhưng tay thì không ngừng run rẩy.

Biểu tình kì lạ của vị lão giả thấp béo thu hút sự tò mò của Lăng Phong, Lăng Phong không khỏi dừng cước bộ, ném sang đó vài phần chú ý.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi ngồi ngoài cùng bên trái chuyên phụ trách thẩm định giá mặt hiện lên một tia kích động rồi nhanh chóng che giấu luôn một cách xuất sắc, nhìn nhọn cỏ dài độ nửa thước, không lá, tiên diễm như máu trước mặt, cao giọng nói:

- Huyết tẩy thảo, nguyên liệu luyện chương đặc thù, định giá một ngàn kim tệ!

Người mang huyết sắc tiểu thảo đến là một thanh niên với một nốt ruồi đen nơi chân mày. Nghe thấy món đồ của mình được định giá một ngàn kim tệ, hắn lập tức kích động đến nỗi đỏ bừng mặt.

Ngọn "huyết tẩy thảo" này là hắn vô tình hái được trên thảo nguyên, căn bản không mất một chút tinh lực nào. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy ngọn cỏ này nhìn có vẻ kì lạ nên mới hái. Đợi mang được đến thương hội bán thì đã qua thời gian hai ngày, lá của huyết tẩy thảo đều đã rụng hết, không còn tươi đẹp như ban đầu nhưng lại có thêm vài phần kì diệu. Dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không dám hi vọng nhiều, chỉ đến với thái độ thử xem sao. Bây giờ nghe nói cọng quái thảo này được định giá một ngàn kim tệ, nào còn dám mơ ước gì hơn?

Lúc nãy cảnh trung niên mạo hiểm giả bán ngũ tinh ma hạch hắn đều nhìn thấy hết, đối với những trung để tầng mạo hiểm mà nói, liệt sát ngũ tinh ma thú là chuyện khó khăn vô cùng, có tiêu hao tinh lực, vật lực căn bản cũng không làm được. Vậy mà người đó cũng chỉ lấy được một ngàn kim tệ trong khi hắn nhẹ nhàng vô cùng lại có thể bán được với giá tương đương.

Còn chuyện huyết tẩy thảo là nguyên liệu đặc thù thế nào hắn căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Trong lúc kích động, toàn thân hắn cứ run lên không ngừng.

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi cũng không khống chế nổi sự kích động của mình. Bàn tay cầm bút viết chỉ khế cứ run run. Chỉ khế sắp đạt thành thì đột nhiên có người nhẹ nhàng xen vào:

- Gượm đã, quý thương hội thu mua ngọn hồ hi thảo này chỉ với giá một ngàn kim tệ không phải là ép người quá đáng sao?

Giọng nói mặc dù rất khẽ nhưng lại truyền đến tai tất cả những người có mặt ở đó. Thuật Luyện Sư trẻ tuổi vốn đang rất kích động giật bắn người làm rách cả tờ chỉ khế!

Thuật Luyện Sư thấp béo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mắt lóe lên một tia hận ý, nửa đứng nửa ngồi, lạnh lùng nhìn vào người mới lên tiếng:

- Hừ, Áo La thương hội tự mình mua bán, còn cần người khác xen vào? Ngươi là ai, có phải quản nhiều chuyện quá rồi không?

Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy một vị nữ tử toàn thân áo trắng, tự như tùng trúc từ đám đông đi ra. Nàng phủ một tầng bạc sa trước mặt, chỉnh thể xem ra không có gì lạ nhưng cách nữ tử nói mang lại cho người nghe một cảm giác thấm tâm không gì sánh nổi. Người đó chính là Mộc Vũ Sương!

Ngay cả khi đang bị chỉ trích, ngữ khí của Mộc Vũ Sương vẫn không chút hoang mang, khiến người ta cảm thấy tín phục:

- Ta chỉ nói ra những điều mà mình biết thôi, còn giao dịch hoàn toàn là chuyện của các người.

Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:

- Nếu như hắn hiểu biết mà quý các mua được với cái giá thấp như vậy thì đương nhiên là chuyện ta tình ngươi nguyện, không ai có thể can thiệp. Nhưng nếu cố ý lừa đảo một người không chút kiến thức thì có chút sỉ nhục chức nghiệp thuật luyện sư đấy.

Chỉ vào ngọn hồ hi thảo trước mặt, Mộc Vũ Sương nói:

- Hồ hi thảo và huyết tẩy thảo mặc dù rất giống nhau nhưng nhìn màu sắc của lá hoàn toàn có thể phân biệt và màu lá của hồ hi thảo màu vàng nhạt còn màu lá của huyết tẩy thảo mào cam đậm. Hình thái hai loài tương đương nhưng giá trị tuyệt đối không thể so sánh. Lợi dụng hồ hi thảo có thể tăng tỉ lệ luyện chế thành công cao cấp tinh chương lên năm mươi phần trăm. Mỗi khi hồ hi thảo xuất hiện, bất cứ thuật luyện sư cao cấp hiểu biết nào cũng sẵn sàng mua lại nó với giá mười vạn kim tệ! Còn huyết tẩy thảo chỉ là một loại nguyên liệu đặc thù, cùng lắm dùng do trung cấp tinh chương biến dị. Giá trị hai thứ khác nhau một trời một vực.

Nghe nàng nhắc nhở, khuôn mặt hưng phấn của người thanh niên có nốt ruồi đen như bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhãn thần lập tức trở nên du di bất định càng nghĩ càng thấy hình như cọng quái thảo mà mình cầm hình như ban đầu có lá màu vàng, đáng tiếc là lúc đó hắn không để ý, bây giờ lá đã rụng hết rồi rất khó phán đoán. Nhưng trực giác nói cho hắn biết Mộc Vũ Sương không có lý do gì để lừa gạt hắn.

Thấy Mộc Vũ Sương nói ra ảo diệu bên trong, sắc mặt của Thuật Luyện Sư thấp béo ngày càng khó coi, hắn quát:

- Nha đầu điên từ đâu đến tưởng chỉ dựa vào mấy câu nói bừa của ngươi mà hủy hoại được danh tiếng của Áo La Thương Hội chúng ta à? Đây rõ ràng là huyết tẩy thảo, đâu ra lá màu vàng? Đuổi cô ta ra ngoài cho ta! Thương Khung Phân Hội ta không chào đón cô!

Thuật Luyện Sư trẻ tuổi phụ trách kiểm định lại lấy ra một tờ chỉ khế khác, nhanh chóng đẩy tới trước mặt thanh niên có nốt ruồi đen, giục giã:

- Nhanh, chúng ta vội lắm, đằng sau vẫn còn người đợi mua nữa kìa. Ấn ngón tay lên đây là ngươi có một ngàn kim tệ rồi!

- Còn một điểm nữa để phân biệt hồ hi thảo là hành can của nó. Nếu như nhìn kĩ thì có thể phát hiện bên trong có một sợ hoàng tuyến, huyết tẩy thảo thì không có.

Mộc Vũ Sương không để ý đến những lời uy hiếp nói ra những kiến thức mà mình biết, ngữ khí cương ngạnh như một vị lão học cứu.

Lăng Phong nãy giờ chứng kiến cảnh này đột nhiên lộ ra một tia cười cổ quái. Mặc dù không thể hiện thái độ khinh bỉ nhưng từ ngữ khí nói chuyện của Mộc Vũ Sương Lăng Phong có thể tưởng tượng ra bộ dạng bĩu môi bướng bỉnh của nàng. Trong chớp mắt, một loại cảm xúc kì quái lại trào lên trong lòng hắn. Hai lần gặp gỡ Mộc Vũ Sương, chỉ trừ khoảnh khắc xấu hổ thất thái sau khi tỉnh lại từ "thần giao", trên người nàng lúc nào cũng có một loại khí tức bất khả xâm phạm, như thiên thượng tiên nữ khiến kẻ khác không dám sinh ra tâm lý khinh nhờn.

Nhưng thời khắc này, khi nói đến chuyện liên quan đến tinh chương, Mộc Vũ Sương mang lại cho người ta cảm giác như một vị học giat đang hoàn toàn chìm đắm trong học vấn. Gặp phải người khiêu chiến với lĩnh vực mà mình am hiểu, nhất định phải tranh luận với đối phương đến cùng, cố chấp đến đáng yêu vô cùng.