Tinh Ngự

Chương 288: Viễn thế thần chiến (2)




Không có ai phụ hoạ cũng không có ai đặt ra câu hỏi. Ngay cả Vân Tường và Phí Lộ - những người xưa nay luôn có ý chống lại Võ Thần Phong cũng im lặng lắng nghe. Lăng Phong biết, Tần Chính nói vậy chắc cũng có chút khoa trương nhưng tình hình thực tế chắc cũng không khác biệt quá nhiều. Trước đây sư tôn Mạch Kha đã từng tận mắt chứng kiến Bàng Phiên Vân đối quyết với Thang Thần. Kiếm khách cảnh giới "dùng thần ngự kiếm" và Linh Cấp cường giả đối quyết với nhau cũng khiến cho núi đổi non rời y như vậy! Nên có thể dễ dàng tưởng tượng ra đối chiến giữa hai cường giả hạng nhất là như thế nào!

Tinh Thiết kiếm trong tay đột nhiên ông động. Lăng Phong cảm nhận được một tiếng kêu nho nhỏ vang lên từ trong thân kiếm. Ánh mắt ôn nhu của hắn rơi xuống Tinh Thiết kiếm. Lão bằng hữu, ngươi cũng kiềm chế không nổi được nữa phải không? Chỉ một kiếm, sông ngòi ngừng chảy, núi non đổ nát, loại cảnh giới này cũng khiến ngươi hưng phấn sao?

- Sáng sớm hôm sau, khi người ta nhìn thấy Thương Khung Kiếm Phong thì nó đã biến thành bộ dạng như thế này. Còn mặt đất vốn phủ một màu xanh mơn mởn xung quanh thì trở nên vàng úa nứt nẻ, trải qua hàng trăm năm rồi mà cây cỏ vẫn không mọc nổi! Sau chuyện đó, người ta đổi tên ngọn núi thành Thần Chiến Phong để kỉ niệm trận đối quyết kinh thế giữa hai đại cường giả và nơi mà gia sư từng đứng trước đây chính là Thần Chiến Đài bây giờ!

Tần Chính hai mắt sáng rực, chỉ lúc này người ta mới nhìn thấy cảm xúc thuần tuý với chân võ đạo cực trí trên người hắn.

Đám đông nhất loạt im lặng, nhìn về phía Thần Chiến Phong với ánh mắt vô cùng khó nói. Lăng Phong thì chăm chú nhìn vào Thần Chiến Đài giữa không trung, liên tưởng về trận thần chiến, một hình ảnh kinh thế xuất hiện trong thức hải hắn:

Tinh tử đương không, y bào phần phật, hai thân ảnh vĩ đại đối chọi khí thế, Kiếm Phong phong thạch dưới chân đã vỡ vụn, hoá thành tro bụi! Lúc này, khí thể đã lên tới đỉnh phong, cả hai người phá không xuất quyền, lực lượng siêu việt vượt xa trí tưởng tượng của mọi người bạo khai. Sức mạnh ngưng luyện tập trung không gì sánh được trùm lấy đối phương trong chớp mắt. Dưới lực lượng cường hãn đó, một khoảng phương viên đài dưới chân họ được bảo vệ không chút thương tổn nhưng sườn ngọn Kiếm Phong thì đã bị sức mạnh đó làm cho nổ tung, dư chấn kéo dài hàng ngàn trượng!

Đây là cảnh giới gì chứ!

Lăng Phong thản nhiên nhìn xoáy vào trời cao cố tìm kiếm điều huyền bí ẩn giấu trong những vì sao kia. Một cảm giác hào hùng căng trào trong lồng ngực hắn. Muốn cầu ta thì phải theo ý ta, ngự tinh thiết, phá thương khung.

Đột nhiên hằng tinh quang mang di chuyển vào giữa, chiếu rọi vào phong đài nhẵn như ngọc thạch. Quang mang như mũi tên bắn ra tứ phía khiến người ta cảm thấy trước mắt như đang có từng đợt kim quang như gợn nước.

Tần Chính nhãn thần khẽ ngưng, quả quyết nói lớn:

- Đã tới chính ngọ, mời đội ngũ của hai công quốc tiến lên phía trước!

Đám đông tự động tách ra làm hai. Đội ngũ bên U Sương công quốc của Tây Ân sớm đã chỉnh tề, thu hút ánh nhìn tò mò của không biết bao nhiêu người xung quanh.

Tổng nhân số của họ là bảy mươi sáu người, ai cũng cao lớn khoẻ mạnh, thân dài vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra như những con mãng xà, khí tức vô cùng áp nhân. Những người này ngoài tim, chỗ kín, rốn là được che chắn cẩn thận ra, những chỗ khác đều dể lộ ra ngoài. Từ họ toát ra một luồng khí tức dã tính rất nguyên thuỷ.

- U Sương công quốc U Sương Thiết Kỵ tập kết hoàn tất.

Tây Ân bước lên trước một bước, có những người này chống lưng cho mình, để khí của hắn cũng tăng lên rất nhiều, quay sang nhìn Lăng Phong với vài phần khiêu khích:

- Mời chiến!

- Lăng tiên sinh...

Tần Chính đang định đặt câu hỏi thì nét mặt đã dông cứng.

Vòng giáp sĩ phòng vệ xung quanh đột nhiên bị hổng một lỗ, rồi một đội ngũ ồn ào lộn xộn đi vào. Những người này có vẻ vẫn chưa ngủ đủ, miệng ngáp không ngừng như vừa mới chui ra từ chăn ấm, phần lớn là đang bị đồng dội xung quanh đẩy lên phía trước, nét mặt mơ mơ hồ hồ. Nhìn lại họ người thì mặc y bào cũ nát, người thì khoác lễ phục hoa lệ như quý công tử, thậm chí có người còn trực tiếp mặc luôn áo ngủ chạy đến.

Ồ, rốt cục cũng có một tên mặc khải giáp đàng hoàng, nhưng bề mặt khải giáp thì loang loang lổ lổ như chỉ cần một nhát cuốc của lão nông ven đường cũng có thể xuyên thủng.

Đây đây là đội ngũ của nước nào vậy?

- Tránh tránh, mau tránh, nước sôi đây.

Tên thủ lĩnh vừa hô nước sôi nhìn thoáng qua đã biết không phải loại người tử tế, miệng oang oang gạt đám giáp sĩ chắn đường sang một bên.

Người này mặc bộ lễ phục đuôi én thêu tơ vàng chỉ bạc, nhìn chẳng khác gì một tên nhà giàu mới nổi, tay còn cầm một chiếc quạt gấp vừa đi vừa hôn gió, đá lông nheo với những thiếu nữ quý tộc xung quanh khiến các cô kinh hô không ngớt.

Không cần phải giới thiệu nhiều, vị này chính là đại thiếu gia Tát Gia tiếng tăm lẫy lừng của Tinh Lam công quốc. Người đi bên cạnh Tát Gia là Hắc Đình Tư, vẻ mặt ngiêm túc, quân tư nghiêm nghị. Nếu như chỉ cần có vậy đã đủ để coi hắn như một quân nhân rồi. Nghi thái thẳng tắp đủ khiến cho bãi bùn hôi Tát Gia cảm thấy xấu hổ. Nhưng bộ khải giáp trên người hắn lại tàn tạ quá mức cho phép. Loang loang lổ lổ dúm dó khắp nơi không biết có dầy được một tấc hay không? Nó khiến hắn giống như một người dân chạy nạn hơn là một quân nhân. Người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng đám người này cũng bước tới trước mặt Tần chính trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Bọn họ nhăn nhăn nhở nhở quay sang Lăng Phong hành lễ, tranh nhau kêu lên:

- Giáo quan, Huyết Sát Vệ của Tinh Lam công quốc có mặt.

- Phì!

- Ha ha ha ha!

Đám đông thi nhau cười phá lên.

- Huyết Sát Vệ? Với bộ dạng của họ mà cũng xứng với tên gọi Huyết Sát Vệ sao? Thật đúng là một đám dở hơi!

- Thật đáng tiếc, thuộc hạ của một cường giả phong độ như Lăng Phong lại kém cỏi đến vậy, ài

- Ai bảo Tinh Lam cũng là công quốc như chúng ta chứ, thiếu thốn nhân tài cũng là dễ hiểu thôi.

Vì biểu hiện trong dạ yến của Lăng Phong, đám thanh niên quý tộc có chút mong chờ được nhìn thấy đội ngũ của Tinh Lam công quốc không khỏi cảm thấy thất vọng. Thiên phú "ác khẩu" kìm nén bấy lâu này bây giờ mới có cơ hội được thi triển. Những lời châm chích nghị luận những tiếng cười chế nhạo như biến thành một cơn sóng lớn nuốt chửng Huyết Sát Vệ!

Trông thấy bộ dạng của Huyết Sát Vệ, quan trị an Đa Lạc Khắc chỉ muốn bật khóc. Đám tổ tông này thực sự ra sao ở đây không có ai hiểu bằng hắn. Một đội ngũ chỉ dựa vào khí thế thôi đã có thể áp chế đội ngũ Thiên Phong Vệ sao là một đám đầu đường xó chợ được? Chỉ cần nhìn biểu hiện cố ý ra vẻ ác hình ác dạng là đủ biết bọn họ lại chuẩn bị hại nhân rồi! Bọn họ biểu hiện càng tồi tệ thì ảnh hưởng ác liệt tạo thành càng lớn.

Đa Lạc Khắc âm thầm cầu nguyện cho U Sương công quốc. Hắn cầu mong sao sau chuyện này, Tần Chính đừng thẩm xét thêm nữa, nếu không tiền đồ của hắn coi như đi tong.

Lần trước khi bẩm báo với Tần Chính chuyện bọn Lăng Phong đã vào Thương Khung Yếu Tắc, Đa Lạc Khắc không nói những gì hắn phát hiện ra. Quan trị an đại nhân cẩn thận phát huy triết học đối nhân xử thế "quân tử phòng thân" của mình, vốn tưởng đưa đám tổ tông này vào trong Thương Khung Yếu Tắc rồi sẽ không còn việc của mình nữa, ai ngờ vẫn còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Tổ tông, gia gia, các người đừng có phá phách nữa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đa Lạc Khắc khóc không ra nước mắt.