Tinh Ngự

Chương 266: Kiêu ngạo và lập uy (1)




Thân ảnh Lăng Phong phá không mà tới, nhẹ nhàng xuất hiện, nhìn lướt qua lượt chiến trường, gật đầu nói:

- Làm cũng không tệ.

Bọn Băng Thần Tử nhất tề im lặng.

Bảy mươi mấy người bao vây tất cả cao thủ của hai nhà Giản Hạ mà không để thoát một ai. Chiến tích như vậy mà chỉ dùng một câu "cũng không tệ"? Nếu như đám cung phụng đệ tử của Băng gia làm được việc lớn kinh thiên động địa như vậy thì chắc Băng Thần Tử đã mang toàn bộ trân bảo trong kho của Băng gia ra ban thưởng cho chúng rồi.

Điều khiến cho họ không biết nói gì nhất là đối diện với câu khích lệ hời hợt của Lăng Phong, Huyết Sát Vệ dường như cảm thấy vinh dự lắm.

- Giáo quan.

Khải Ân bước lên, với những trường hợp như thế này hắn không bao giờ gọi Lăng Phong là "đại ca". Hắn liếc ra sau lưng, nói:

- Lúc nãy trong khi đang kịch chiến, Băng Hạo định bỏ trốn nhưng đã bị các huynh đệ một chiêu đánh gục!

Lăng Phong cũng chú ý đến Băng Hạo đã chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa. Đối với hắn mà nói. Băng Hạo chỉ là một con kiến mà hắn có thể bóp chết bất cứ lúc nào. Nếu như không phải vì hắn có liên quan trực tiếp đến Băng Thành thì với thực lực và địa vị hiện tại của Lăng Phong, căn bản chẳng thèm tiêu hao sự chú ý vào một tiểu nhân vật như hắn.

Cừu hận đã báo, ánh mắt Lăng Phong lóe lên một cảm giác vô cùng cổ quái. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút trống rỗng, cuối cùng chỉ khẽ xua tay:

- Ta biết rồi.

Lúc này Băng Thần Tử đi tới, chỉ vào tỷ đệ Trần Ấu Dung đang bị cung phụng đệ tử khống chế, nói:

- Lăng tiên sinh, hai người này trước đây có nhiều hành động xấu xa với ngài, bây giờ ta giao chúng cho ngài, tùy ngài xử lý.

Sau khi chứng kiến thực lực của Lăng Phong, tiếng "Lăng tiên sinh" này thốt ra không còn thấy gượng gạo nữa.

Lăng Phong nhìn lướt qua một lượt khuôn mặt trầm tĩnh của Trần Ấu Dung và bộ dạng rủn rẩy như sắp đến ngày tận thế của Trần Hàng. Hai tỷ đệ này ngày xưa đã từng ngáng chân Lăng Phong không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ đến việc trước đây cũng Trần Hàng khiêu chiến, bản thân suýt nữa thì tự bạo chân lực khí tuyền.

Nghĩ đủ kiểu, Lăng Phong đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:

- Bọn họ mặc dù nhiều lần tính kế nhằm vào ta nhưng ta không tổn hại gì.

Nếu như không phải vì nhất kích đó của Trần Hàng thì hắn cũng không thể có được kiếm thai của ngày hôm nay. Nói một cách nghiêm khắc thì Trần Hàng chính là "ân nhân" của hắn.

Lăng Phong đương nhiên không nói ra lý do này, chỉ trình bày qua loa:

- Ta không tính toán với bọn chúng, trước đây bọn chúng với Băng gia thế nào thì sau này vẫn vậy. Đúng rồi, đại trưởng lão, đội ngũ của ta bôn ba khổ cực tới đây, có thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ nghỉ ngơi không?

- Là ta sơ ý.

Băng Mặc Viễn vội vàng tiếp lời, cung kính nói:

- Để ta sắp xếp.

Sau khi Lăng Phong triển hiện thực lực của mình, bây giờ trên trên dưới dưới Cung Phụng Các đối với Lăng Phong chỉ có hai chữ cung kính. Dù là những kẻ nội tâm ghen ghét Lăng Phong thế nào cũng không dám lưu lộ ra ngoài thậm chí còn đang nghĩ xem phải nịnh nọt Lăng Phong thế nào cho tốt.

Lăng Phong cũng chẳng thèm quan tâm đến họ, quay sang nói với Băng Thần Tử mấy câu rồi chắp tay cáo từ, cùng Huyết Sát Vệ đi nghỉ ngơi.

Băng Mặc Viễn hoảng hốt gõ cửa phòng Băng Thần Tử:

- Đại trưởng lão, không ổn rồi!

- Là Lăng tiên sinh bọn họ định rời đi sao?

Băng Thần Tử mở cửa phòng, thở dài nói.

Băng Mặc Viễn biểu tình nhất trệ, lập tức hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Đại trưởng lão, ngài đã biết rồi sao?

- Ừm, hôm nay hắn dẫn theo Khải Ân đến đây từ biệt ta đồng thời trả lại lệnh bài.

Băng Thần Tử giơ lệnh bài trên tay ra, là lệnh bài đại diện cho quyền uy đại trưởng lão mà ông tặng cho Lăng Phong, thở dài nói:

- Vốn dĩ cứ tưởng mượn việc đối kháng với Giản Hạ hai nhà giữ hắn lại Băng Phong Thành một khoảng thời gian, củng cố lại lòng trung thành của hắn với Băng gia, ai ngờ tất cả chỉ là vọng tưởng.

Băng Mặc Viễn cũng trầm mặc, vốn dĩ khi cùng nhau thiết lập mưu kế, mang vị trí đại trưởng lão ra mê hoặc "nội quỷ", hắn còn do dự, sợ Lăng Phong ham tiền không chịu đi thì tính sao?

Bây giờ xem ra nỗi lo của mình thật quá ấu trĩ, buồn cười. Người ta căn bản chẳng thèm để mắt mới đại chưởng lão chi vị!

Băng Mặc Viễn không kìm được, nói:

- Nay tinh anh của hai nhà Giản Hạ đều đã bị diệt hết, Băng gia chúng ta có thêm cơ hội mở rộng mới, thế lực đại trướng là chuyện tất nhiên. Nếu như hứa cho Lăng tiên sinh minh một phần món lợi này, không biêt…

- Mặc Viễn!

Băng Thần Tử nặng nề quát lên một tiếng, thấy Băng Mặc Viễn lập tức câm như hến, ông mới lắc đầu nói:

- Với sức mạnh Lăng tiên sinh đang nắm trong tay ngươi nghĩ hắn muốn sở hữu ba lần Băng Phong Thành này còn khó sao?

- Cái này...

Thấy Băng Mặc Viễn hình như đã ngộ ra điều gì, Băng Thần Tử mới thở dài nói:

- Đối với một cường giả như thế này, chúng ta không thể dùng tiền tài để dao động họ, chỉ có duy nhất chân thành, thật tâm mới có thể giành được một chút hữu nghị của hắn. Tất cả những vọng tưởng khác đều khiến hắn coi thường chúng ta. May mà còn Khải Ân bên cạnh hắn nếu không Băng gia chúng ta đã chẳng có cơ hội! Đại ân tinh hôm nay của Lăng tiên sinh, sau này chỉ cần Lăng tiên sinh lên tiếng Băng gia nhất định sẽ dốc toàn lực, dù toàn tộc có bị diệt hết cũng không từ chối!

Băng Mặc Viễn rùng mình, khom người đáp:

- Vâng!

Con đường đi về phía Nam của Băng Phong Thành người ở rất thưa thớt, thỉnh thoảng có người đi qua thì cũng là thương nhân mạo hiểm tứ phương là nhiều nhất. Thương nhân đồ lợi, nhiều hóa vật chỉ Thú Thần Bình Nguyên mới có, sau khi vận chuyển vào cảnh nội Áo La Đế Quốc, truyền tay ít cũng phải có mười lần lợi nhuận!

Có một nhà hiền triết cổ đã nói: lợi nhuận gấp đôi có thể khiến thương nhân mạo hiểm bằng chính cái đầu của mình. Dù là con đường nguy hiểm trùng trùng thì cũng có không ít người dám liều lĩnh, trong đó phần đông là những thương nhân buôn lậu. Thương nhân bình thường buôn bán đặc sản của Thú Thần Bình Nguyên nhất định phải đi qua Thương Khung Yếu Tắc và nộp một khoản thuế đắt đỏ.

Bởi vì vật phẩm luyện kim tiết văn xuất hiện, thương nhân nếu có ý định giấu diễm cũng không phải là việc khó. Đám thương nhân buôn lậu trà trộn vào yếu tắc, tìm chỗ trống mua lại những hóa vật đó với giá rẻ mạt, lén lút vận chuyển về Aó La Đế Quốc kiếm một món tiền lớn.

Quyền lợi khu động nhân tâm, trên con đường hoang vắng này thứ nguy hiểm nhất không phải là đám ma thú ẩn hiện mà chính là đám thương nhân buôn lậu đó!

Nếu như nhìn thấy đủ lợi nhuận, bọn chúng sẽ không ngại ngần mời thêm một bọn cường đạo, những người này giống như "thú liệp giả" trong Vân Mộng Hoang Trạch, không hề có một chút đạo đức làm người.