Lệnh Hồ huynh đệ thân thể nhất chấn. Chấm dứt mạng sống trong ảo não chi bằng liều một phen. Những lời này của Lăng Phong, đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì một câu châm ngôn.
Nhiều khi, thứ chúng ta thiếu không phải thiên phú mà là dũng khí để từ bỏ tất cả, để liều mạng. Giờ khắc này, đang có một chấn động mãnh liệt diễn ra trong lòng họ, họ sẽ chẳng bao giờ dám coi Lăng Phong như một thiếu niên nữa.
Mã Lạc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đột nhiên quay sang bái hạ Lăng Phong: "Cảm ơn Lăng tiên sinh đã dạy bảo, Mã Lạc sẽ ghi nhớ những lời Lăng tiên sinh vừa nói!" Hắn bỗng thấy thiên lãng khí thanh, trong lòng không còn u sầu thiểu não. Đúng vậy, cửu tinh thì đã sao? Chỉ cần bản thân hắn vẫn còn sống thì tại sao không làm cho sinh mệnh trở nên sáng lạn hơn? Sao lại phải chấp nhận số mệnh?
Thấy Mã Lạc cuối cùng cũng hồi phục lại vẻ hào sảng ban đầu, Lăng Phong mỉm cười. Không phải vì hắn muốn làm người tốt, đối với hắn mà nói Đạo Man hay Mã Lạc thì cũng đều là những người qua đường không liên quan nên hắn không hắn không hề có ý muốn giúp Mã Lạc báo thù. Sở dĩ hắn lên tiếng khuyên nhủ là vì nể một chút giao tình quá lộ.
Bức Tông biến mất, Mã Lạc rút lui, đối với đoàn mạo hiểm mà nói không gây nên quá nhiều ba động, như bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ không đáng quan tâm. Chỉ có ai tinh ý mới nhận ra nét lo lắng thỉnh thoảng lại hiện lên trên mặt bọn Mặc Quỹ. Có vẻ tâm trạng của chúng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Mã Lạc bỏ đi, liên minh vốn đã rời rạc của chúng như bị trùm lên một tầng âm ảnh.
May mà mấy ngày tiếp theo không còn tranh chấp xảy ra nữa. Bất luận Đạo Man hay Lăng Phong đều không muốn khơi mào tranh đấu. Đang có không biết bao nhiêu phương thế lực âm thầm để mắt đến Chân Vật Các, Vô Cốt Môn thậm chí cả Lăng Phong, hi vọng tìm được chút manh mối tiếp theo. Chỉ có Lăng Phong hiểu có Lôi Trạch Ân và Vệ Địch tồn tại, nhân vật chính của chuyến mạo hiểm này tuyệt đối không phải bản thân. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu Lôi Trạch Ân và Vệ Địch tham gia chuyến mạo hiểm này với mục đích gì? Nếu nói những cao thủ đẳng cấp như họ cũng động lòng vì chích viêm thạch, Lăng Phong tuyệt đối không tin. Tác dụng lớn nhất của chích viêm thạch là luyện chế chích viêm đạn, có tác dụng phòng ngự chung cực, phòng bị thành trì bị địch quốc công chiếm. Nói cách khác, nó chỉ phát huy tác dụng trong chiến tranh, nhất là quần chiến bởi vì lắp đặt rườm rà, xạ kích không linh hoạt, lực sát thương với cao thủ không rõ ràng.
Mà xem ra thực lực của hai người Lôi Trạch Ân cũng chẳng thua kém Kiều Sâm Đặc, rất có khả năng cũng là thánh vực! Mặc dù bị hạn chế bởi giới hạn đại lục, thánh vực cường giả không được tham gia chiến đấu, nhưng nếu như quốc gia đứng trước nguy cơ bị diệt vong thì họ vẫn lựa chọn chiến xuất mà không bị ai chỉ trích. Có bọn họ tọa trấn, thần hỏa pháo có hay không cũng chẳng quan trọng.
"Lăng hiền chất, tương lai định thế nào?" Lôi Trạch Ân buông tay áo, động tác chậm rãi thực cấp, cả người phiêu phiêu dục tiên. Từ sau khi Lăng Phong giết Từ Kì Phong, ông thường xuyên sang tâm sự chuyện phiếm cùng Lăng Phong. Hai bên nhanh chóng trở nên thân thiết, ngay cả cách xưng hô với nhau cũng đã thay đổi.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong cười nói: "Tiểu chất đến Vân Mộng Hoang Trạch lần này chỉ muốn rèn luyện bản thân, sau khi xong việc sẽ tham gia luôn Thương Khung hội chiến."
Lăng Phong biết Lôi Trạch Ân lai lịch thần bí khó lường hơn nữa đối phương cũng biết lai lịch của mình nên không hề dấu giếm về hành trình tiếp theo của mình.
Lôi Trạch Ân khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: "Thương Khung hội chiến là cơ hội rất tốt cho những người trẻ tuổi rèn luyện, tham gia một chuyến thực sự cũng tốt. Nếu như cơ duyên, thành tựu của ngươi sau này sẽ vượt xa hơn cả thánh vực. Tường nhi, xem ra sau này phải nhờ Lăng hiền chất chăm sóc con rồi."
Vượt xa hơn cả thánh vực? Lăng Phong nghe mà tâm thần nhất chấn. Hắn cố che dấu chấn động trong lòng, ngạc nhiên liếc sang phía Vân Tường: "Hổ đầu huynh đệ cũng tham gia Thương Khung hội chiến sao?"
"Lăng đại ca, sau này huynh đừng gọi đệ là hổ đầu nữa." Phí Lộ đứng bên cạnh cũng phải bật cười khanh khách: "Đáng đời, không phải ngươi chính là một con hổ sao." Cô với Kiều Kiều tình tính tương đầu, nhanh chóng trở thành tỷ muội tri tâm nên thành kiến với Lăng Phong cũng giảm đi rất nhiều. Bây giờ có đứng cùng nhau không còn đối chọi gay gắt nữa.
Bị cô trêu chọc, Vân Tường nhất thời lại lộ ra bộ dạng ngây ngô, quay sang nhìn Phí Lộ không chớp mắt, còn tâm trí đâu để nghĩ cách xưng hô đó có nhã hay không?
Thấy vậy Lôi Trạch Ân chỉ mỉm cười lắc đầu, Tường nhi cái gì cũng tốt, chỉ có bộ dạng ngốc nghếch đó là khiến người khác đau đầu… Đối diện với câu hỏi của Lăng Phong, ông chỉ mỉm cười thần bí, không trả lời thẳng mà chuyển chủ đề: "Lăng hiền chất thiên phú dị bẩm, sau khi lịch luyện Thương Khung hội chiến có lẽ tu vi sẽ tiến thêm một bước lớn. Rất có khả năng một thời gian ngắn nữa sẽ vấn đỉnh thánh vực. Đến lúc đó, không biết Lăng hiền chất lựa chọn tiếp tục ở lại Tinh Lam Công Quốc hay còn dự định khác?"
Lăng Phong rùng mình, hắn đã nghe ra ý mời gọi trong lời nói của Lôi Trạch Ân, suy nghĩ một lúc, quả quyết nói: "Tinh Lam Công Quốc với tiểu chất có đại ân."
Có thể nghe ra ý tứ từ chối trong lời nói của Lăng Phong, Lôi Trạch Ân cũng không cưỡng cầu. Ban đầu ông cũng có ý muốn mời gọi Lăng Phong, đơn giản chỉ coi đối phương như một thanh niên rất có tiềm lực. Nhưng sau khi thấy Lăng Phong có thể giết chết Từ Kì Phong thì ông thực sự phải chú ý đến hắn. Ông biết lai lịch của Từ Kì Phong, cũng rất hiểu bức linh đặc thù của Bức Tông. Dù có là thánh vực cường giả bình thường muốn đánh bại Từ Kì Phong cũng không dễ. Tu vi của Lăng Phong chưa đến thánh vực vậy mà hắn đã làm được việc mà ngay cả thánh vực cường giả cũng khó làm. Đây chính là điểm khiến Lôi Trạch Ân cảm thấy hứng thú nhất. Nếu không phải vì điều này không biết Lôi Trạch Ân đã gặp bao nhiêu thiên tài rồi, sao đến lượt Lăng Phong.
Mặc dù bị Lăng Phong gián tiếp cự tuyệt, Lôi Trạch Ân không hề nổi giận, chỉ mỉm cười nói: "Tương lai chi sự đa biến, là lão phu hấp tấp quá rồi."
Thấy ông không nói nữa, Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, có chút kiêng kị Lôi Trạch Ân, tránh xung đột chính diện với người này là tốt nhất.
"Là chuyện gì vậy?" Phía trước bỗng vang lên những tiếng thét kinh hãi.
Bọn Lăng Phong quay sang nhìn nhau, tò mò lại gần cũng không khỏi kinh ngạc: phía trước là một chiểu trạch mênh mông với những bong bóng tím đen không ngừng nổ "lục bục". Trên bề mặt chiểu trạch có những mảng nham thạch to nhỏ màu vàng. Mỗi lần bong bóng vỡ, diệp thể màu tím đen lại trào lên trên nham thạch, nham thạch lập tức tan ra thành những miếng lớn.
Nham thạch màu vàng này có tên "hoàng sơn nham", tên nghe chắc chắn như vậy mà vẫn bị đám bong bóng màu tím đen làm cho nóng chảy. Có thể thấy, trong một thời gian không xa, nơi này sẽ nuốt chửng toàn bộ hoang trạch. "Không thể nào, ta đã từng mạo hiểm qua đây, lúc đó nơi này vẫn là hoang địa, sao lại biến thành thế này?" Lệnh Hồ Thần không tin vào mắt mình.
Lúc này, đội ngũ phía trước cũng vang lên nhưng tiếng bình luận không ngớt, có người nói: "Chi bằng chúng ta đi đường vòng? Mất thêm chút thời gian nhưng đỡ phải đối phó với chiểu trạch này." Người nói câu này rõ ràng là lão giả cẩn thẩn, chủ trương an toàn là trên hết.
Ở Vân Mộng Hoang Trạch, đáng sợ nhất là gặp phải những chiểu trạch như thế này. Một khi đã rơi vào, ngay cả cường giả cũng không dễ gì thoát thân huống hồ tính ăn mòn của đám bong bóng màu tím đen có vẻ rất mạnh, rơi xuống đó rồi kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"Hừ, chỉ là chiểu trạch thôi mà, ta không tin không đi qua được! Dù sao cũng có nham thạch để lót chân chạy qua bất quá chỉ hơn ngàn thước, sao phải đi đường vòng?" Một mạo hiểm giả tóc nâu lớn tiếng nói, thân hình hắn khẽ chuyển, đạp mạnh lên một miếng nham thạch.
"Xoạt xoạt xoạt" đạp liền liên tiếp ba mảng nham thạch, mạo hiểm giả tóc nâu đã tiến được hơn trăm thước. Đang đắc ý quay đầu lại thì đột nhiên trượt chân, thân thể ngã mạnh xuống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Không!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một chiếc bong bóng cực đại vỡ ra, póc póc póc póc, vô số tương dịch tím đen bắn trúng mặt người đó, khói đen ngùn ngụt bốc lên. Chỉ thấy da thịt người đó tan ra rồi nhanh chóng bị nuốt chửng.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm đó khiến những người chứng kiến không khỏi rùng mình.
Mọi người nhất thời chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau, phong thanh thổi qua mới khiến những cái đầu đang bị điều khiển bởi lợi nhuận bừng tỉnh. Không ít người bắt đầu phân vân giữa hai sự lựa chọn: mạng sống hay chích viêm thạch? Tách
Một mảng nham thạch rất gần chỗ đoàn người đột nhiên nổ tung, thạch khối bay mù mịt.
Tiếng động làm mọi người bừng tỉnh, Đạo Man hét lớn: "Không có thực lực mà lại mưu toan phú quý, chết cũng không đáng trách! Chân Vật Các, đi theo ta!" Nói đoạn, đoàn người của Chân Vật Các tiếp tục tiến lên phía trước.
Động tác của Đạo Man tựa hồ như đánh thức mọi người. Đúng là đi vòng qua tốn thêm chút thời gian nhưng giảm đi rất nhiều nguy hiểm. Nhưng trên thực tế, muốn sớm một bước đến được mỏ chích viêm thạch thì phải tranh thủ chênh lệch thời gian, vét sạch số chích viêm thạch thượng đẳng trước, bỏ qua chỗ còn lại.
Cho nên thấy bọn Đạo Man giành đi trước, Vô Cốt Môn, Mặc Quỹ, Cừu Đức, Lý Tư lập tức dẫn người của mình bám theo, đám mạo hiểm giả cũng nhanh chóng triển động thân hình.
Nếu cứ đợi thêm nữa, đám nham thạch nổ hết thì chỉ còn nước đi đường vòng.
"Nhị ca"
Cố Dao thảng thốt hét lên, đi theo Vô Cốt Môn không chút do dự.
"Đồ ngốc!" Lăng Phong giận dữ quát, đối với hắn, từ bỏ chích viêm thạch căn bản không phải chuyện gì to lớn, nhưng từ bỏ một "thị nữ" đã đi theo hắn cả quãng đường đến Mạt Vân Túc thì hắn không làm được. Đây là bản tính vốn có của hắn, luôn bảo vệ những người bên cạnh mình một cách vô điều kiện.
Nói về điểm này, Lăng Phong đúng là đồ đệ của Mạch Kha.
Không chút do dự, Lăng Phong hét lên một tiếng: "Bám sát ta, chúng ta đi!". Thác bộ mang theo một trận toàn phong, Lăng Phong dẫn đầu đoàn người, chớp mắt đã vượt qua đám mạo hiểm giả tầm thường.
"Hảo thân pháp!" Lôi Trạch Ân đứng sau tán dương, phất tay áo: "Tường nhi, Lộ nhi, cẩn thận chút, chiểu trạch này hình như có chút cổ quái." Một đám vụ khí như yên vân nổi lên quanh thân ông, quấn chặt lấy hai người, nhẹ nhàng tiến lên phía trước.