Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Vậy sao?.
Ngân quang giữa hai chân mày đột nhiên tạc khai, từng đường niệm thức vô hình nhưng hữu chất từ từ lan ra. Xuyên qua không khí tạo nên những tiếng "rào rào" không ngớt, như đang có vô số chân võ đạo cường giả dùng nhất thân chân lực của mình, đồng thời đả bạo không khí.
Linh hồn uy áp!
- Cái này là sức mạnh gì?
Từ Kì Phong hét lên. Hắn cảm thấy dường như đang có một tảng đá lớn tồn tại trong hư không và bây giờ, những khối đá vỡ nặng nề đang ào ào rơi xuống. Trong hoàn cảnh áp lực khắp nơi này, thân thể hắn căn bản không thể nào cục cựa. Póc póc póc póc póc póc. Từng con từng con dơi lần lượt biến mất. Từ Kì Phong phun ra một ngụm máu lớn rồi từ từ ngã xuống.
Ngân quang vẫn sáng lạn trong mắt Lăng Phong, tinh thiết kiếm bỗng dưng nhất chấn, hai bông bạch liên hoa lớn bằng hai nắm tay bay nhanh về phía Từ Kì Phong.
- Dừng tay!
Một giọng nói vang lên rồi một thân ảnh bay đến, người này đứng chặn trước mặt Từ Kì Phong, song quyền đấm mạnh vào hư không. Bùm bùm. Hư không bị cực tốc áp súc, hình thành hai khối quyền kình hữu hình, hướng về phía "liên hoa kiếm mang". Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nứt ra thành một cái hố sâu hoắm. Bào phục của người này bay phấp phới, hai chân cắm sâu vào lòng đất.
Lăng Phong nắm chặt tinh thiết kiếm, đôi mắt sắc lạnh không hề có một tia cảm tình ba động, chầm chậm tiến lại gần.
Người vừa đến chính là Cố Quỳnh. Lúc nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Phong cũng cảm thấy hơi chờn. Khoảnh khắc này, Lăng Phong trong cảm nhận của hắn chẳng khác gì một cỗ máy chỉ biết giết chóc, không hề có thương cảm, sợ hãi, bi thương, đau khổ hay bất cứ cảm xúc nào của con người. Trạng thái vô đoan này khiến hắn không tài nào liên hệ nổi Lăng Phong hiện tại với chàng thanh niên mặt mũi ôn hòa mà hắn gặp ở Mạt Vân Túc. Thấy Lăng Phong tay xách trường kiếm từ từ tiến tới mà Cố Quỳnh không khỏi cười khổ: tiểu muội, muội quen quái vật gì thế này!
Dù trong lòng khiếp sợ nhưng Cố Quỳnh vẫn phải lớn tiếng nói:
- Ngươi không thể giết hắn!
Lăng Phong dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn Cố Quỳnh:
- Tránh ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Sát khí lạnh tới cực điểm khiến Cố Quỳnh hiểu Lăng Phong không phải đang nói đùa.
Long cũng có vảy ngược, đừng dại đụng vào!
- Hắn là người của Bức Tông Vô Tẫn Hoang Nguyên, ngươi không thể giết hắn được!
Cố Quỳnh thấy nhắc nhở bình thường không thể khiến Lăng Phong dừng lại nên đành lớn tiếng nói ra bí mật này. Quả nhiên, lời cảnh cáo này khiến Lăng Phong hơi dừng cước bộ. Cố Quỳnh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chiết liên đã lại loáng lên!
- Đáng chết!
Cố Quỳnh chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến Từ Kì Phong sau lưng nữa, thân thể chớp động, né nhanh nhất kích này. Hắn không hề biết Lăng Phong căn bản không hiểu Bức Tông của Vô Tẫn Hoang Nguyên và Bức Tông của Mạt Vân Túc khác nhau ở chỗ nào. Mà nếu có biết, chỉ cần Lăng Phong cảm thấy đó là chuyện mình nên làm, hắn sẽ vẫn làm mà không hề hối tiếc. Huống hồ sau khi thi triển linh hồn uy áp, Lăng Phong rơi vào một trạng thái vô cùng kì quái, nó khiến cho nội tâm của hắn không còn bất cứ lo sợ hay kiêng kị gì. Sát lục, chỉ còn sát lục khí tức vô tận!
Hai đường kiếm quang như hai đóa liên hoa đẹp mắt vô cùng vù vù bay đến, đáp ngay xuống bên cạnh Từ Kì Phong còn Từ Kì Phong dưới trọng kích của linh hồn uy áp đã hoàn toàn mất đi khả năng giãy giụa. Kiếm quang liên hoa đánh trúng hắn, ầm ầm, huyết nhục tiên xạ khắp không gian!
Nhìn cảnh tượng này Cố Quỳnh không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn Lăng Phong bỗng thêm vài phần khiếp sợ. Bây giờ hắn mới thấy vẻ lạnh lùng thường ngày của mình trẻ con biết bao nhiêu. So với sự lạnh lẽo trong mắt người thiếu niên đang nổi giận này thì vẻ thái độ lạnh nhạt của mình chẳng khác gì trẻ con đang hờn dỗi.
- Tông chủ…. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên rồi từng đường thân ảnh bay đến. Bọn chúng cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra nên ngay lập tức giận dữ lao về phía Lăng Phong, chân lực khí tức tràn ngập không trung.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Phong vẫn không có một tia ba động. Tinh thiết kiếm xẹt qua một đường vô tình! Kiếm mang gào thét, xé toạc hư không. Hai thân ảnh vừa lao đến bị kiếm mang chém trúng, quán tính cường đại khiến chúng tiếp tục bật tung vào không trung thêm ba trượng nữa rồi mới phát hiện ra sự thực, khuôn mặt lập tức lộ ra một vẻ khiếp sợ.
Xoạt, hai nửa thân thử rơi bịch xuống đất, huyết dịch trào ra hư không như nước vỡ bờ, cuồn cuộn không thôi!
Huyết sắc nhuộm đỏ bầu trời.
Mấy tên theo sát sau lưng vội vàng dừng bước. Sát chiêu vô tình của Lăng Phong đã khiến chúng thực sự chấn động. Nếu chỉ sát tâm không thôi thì không sợ, đáng sợ nhất là còn có cả năng lực sát nhân! Hai tên xấu số vừa bị giết ít nhất cũng có thực lực thất tinh, vậy mà Lăng Phong chỉ cần một kiếm đã hạ gục. Đây là loại thực lực đáng sợ gì?
Đám người tới sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nín thở. Bọn chúng mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng đại khái cũng đã đoán ra chuyện gì mới xảy ra. Bức Tông, một trong tam đại thế lực của Mạt Vân Túc xem ra sẽ phải xóa tên từ đây. Và người thực hiện chuyện đó là vị thiếu niên trước mắt này!
- Quá hung tàn.
Cừu Đức lẩm bẩm, cảm kích nhìn Lệnh Hồ Thần bên cạnh. Đến lúc này con người thô lỗ ấy mới hiểu lúc trước là Lệnh Hồ Thần muốn cứu mạng mình. Ngay cả Từ Kì Phong cũng phải mất mạng dưới tay người thiếu niên đó, bản thân hắn kiên trì được mấy hiệp?
Không ai biết nguyên nhân tranh chấp vì sao, nhưng bọn chúng hiểu con người này tuyệt đối không nên đụng vào!
- Đại mộc đầu.
Kiều Kiều hồng hộc chạy đến bên cạnh Lăng Phong, lớn tiếng gọi. Vừa nhìn thấy ngân quang lạnh lẽo trong mắt Lăng Phong cô không khỏi rùng mình. Nhưng cô vẫn nắm lấy cánh tay Lăng Phong, lắc lắc:
- Đại mộc đầu, xảy ra chuyện gì vậy?
Ngân sắc trong mắt Lăng Phong thoáng dịu lại, nhìn lướt xung quanh. Bị song mục của hắn lướt qua, không ít người phải cúi đầu. Lăng Phong thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.
Rồi quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vân, dịu dàng nói:
- Không sao nữa rồi.
- Ừm.
Hoàng Phủ Vân trả lời, lặng lẽ bước theo Lăng Phong. Lăng Phong đi đến đâu, đám đông tự động rẽ ra đến đó! Lăng Phong cứ thế bước đi trong ánh mắt của đám hào hiệt.
Phí Lộ đứng giữa đám đông, miệng lẩm bẩm:
- Thì ra tên nhát gan đó mạnh đến vậy.
Lôi Trạch Ân khẽ nhíu mày, nhoẻn miệng cười sau một hồi suy nghĩ:
- Rất thú vị, đúng là rất thú vị. Tên tiểu tử Từ Kì Phong có lẽ là người của Bức Tông Vô Tẫn Hoang Nguyên. Mặc dù không có chân truyền của Bức Tông nhưng Lăng Phong có thể giết chết hắn quả thật quá lợi hại. Nếu là ta e rằng cũng phải tốn không ít công sức.