Đây là nguyên lực ấn – kim châu quyển khả công khả thủ mà Lô Sâm bế quan nhiều ngày mới nắm bắt được. Kim quang quyển mà hắn toàn lực ngự sử cự linh thi triển thậm chí có thể chống được một đòn của cửu tinh cường giả! Lúc tỷ thí với Lăng Phong ở Nguyên Lực Tháp, hắn vì chủ quan, vừa bắt đầu đã triệu hồi cự linh nên mới thua cuộc.
Trên thực tế, Lô Sâm ở Thần Vẫn Đại Lục cũng được coi là cường giả. Rất ít người chưa đến bốn mươi tuổi mà đã có tu vi chân nguyên lực như hắn. Chỉ có điều bên cạnh hắn có một tên biến thái như Lăng Phong nên mới không được người khác chú ý.
Kẻ đột nhập thấy tình hình không ổn, nam tử có nốt ruồi hét lên một tiếng:
- Lão nhị, linh kĩ dung hợp!
- Hồ vũ phệ!
Tiếng hét vừa dứt, tiếng rít bắt đầu nổi lên. Hai con hồ hình cự linh thông thể phát ra quang mang thanh sắc gần như lao ra khỏi trán chúng cùng một lúc. Hồ linh chỉ lớn hơn một con mèo nhỏ, thanh quang lấp lánh như sóng nước, như mê vụ. Chúng vừa xuất hiện liền lơ lửng giữa không trung, từng luồng sóng thanh quang cuồng nhiên tuôn ra, xoay vòng, quấn chặt lại với nhau.
Póc!
Hai con cự linh đồng thời tiêu tán, biến thành hai đường thanh quang tan vào không trung, tụ hợp lại ở trung tâm thông đạo mà cả hai vừa tạo ra. Thanh quang đại thịnh, nở bung thành một quả cầu lớn độ một vòng tay. Quả cầu vừa ngừng lớn liền lập tức thay đổi hình dạng. Một đường rồi lại một đường khí lưu từ bên trong bất ngờ trào ra, ngưng tụ. cuối cùng tạo thành bốn chiếc vuốt mao phát ra khí thế bức chân!
Sau đó đuôi, thân, đầu, và một con hồ linh hoàn chỉnh lại hình thành! Nếu so với một con hồ linh trước đây thì cơ hồ lớn hơn gấp trăm lần!
Con hồ linh mới hình thành này gầm lên một tiếng chói tai như muốn xét rách bầu trời khiến người ta cảm thấy đầu đau buốt như muốn vỡ đôi!
Âm thanh quá bất ngờ khiến Lô Sâm cũng phải ngừng lại trong giây lát!
Kẻ đột nhập chờ đúng thời cơ, linh kĩ lập triển, hồ linh kéo mạnh bốn vuốt. "Xoạt xoạt" mấy tiếng, dường như vừa có từng vòng gợn sóng lóe lên trong không trung. Có thể thấy lực xé này hung hãn cỡ nào! Gần như đồng thời, quanh mình hồ linh xuất hiện từng đám từng đám xoáy nước thanh sắc lớn chừng ngón tay cái và không ngừng gào thét. Vài trăm xoáy nước xoáy với tốc độ cực mạnh, những tiếng "xì xì" vang lên không dứt, dường như cả không khí cũng biến thành thực vật và vị giảo sát thành bột mịn.
Lăng Phong thoáng động, bắn người, tinh thiết kiếm đã nhất thời xuất hiện trong tay hắn:
- Nhị sư huynh, huynh vây hai tên này lại.
Lô Sâm vừa nghe lập tức hiểu ngay Lăng Phong định làm gì, quyết đoán từ bỏ phòng ngự, toàn tâm toàn ý chuyển sang công kích. Hắn chỉ mạnh tay, mười đường kim cương quyển đột nhiên tách ra, chụp xuống đầu hai người kia. Hắn toàn lực lao đến, không hề tỏ ra kiêng kị. Nếu như Lăng Phong không thể ngăn được một đòn của chúng thì liệu hắn có bị thương không? Cả quãng đường đến đây, Lăng Phong sớm đã xây dựng nên một hình tượng tuyệt đối trong lòng hắn. Những lời Lăng Phong nói ra, không ai phải nghi ngờ!
Lăng Phong nhảy lên cao, chân lực quanh người trào sôi như nham thạch nóng chảy, phát ra những tiếng nổ lách tách. Thân kiếm được bọc một tầng hỏa quang, nộ long thiên kiều phá không lao ra. Nguyên mạch thuật: cực thốn dung! Vừa ra tay đã tung luôn tuyệt chiêu mạnh nhất!
Hai kẻ đột nhập hoảng hốt, năng lượng mãnh liệt vừa tuôn ra mặc dù vẫn chưa làm chúng bị thương nhưng đã bao trùm cả một vùng hư không cơ hồ như muốn bóp vụn. Luồng năng lượng đó khiến chúng cảm thấy hoảng sợ như gần đến ngày tận thế!
Tinh thiết kiếm vung lên vù vù, cảm giác thứ mà nó xuyên qua không phải hư không mà là vô số tầng vị diện. Mỗi một lần xuyên hành, bởi vì bị xé rách nên lực phá hoại sản sinh ra càng mãnh liệt hơn. Cuồng nhiên trịnh giảo! Gió xoáy đập liên tiếp vào hỏa quang trên thân kiếm, tạo nên những tiếng "ba ba" không ngớt. Lần lượt từng cụm lốc xoáy tan biến, để lộ ra con hồ linh bên trong! Hồ linh gầm vang, tứ trảo giơ lên hung hãn, tóm chặt lấy tinh thiết kiếm!
- Nhị đệ, mau chạy!
- Đại ca, huynh đi trước đi!
Lăng Phong thần dung bất biến, quát lớn:
- Cả hai ngươi đều không cần phải đi!
Tinh thiết kiếm đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên quang mang đại phóng, hung hăng chém xuống! Uy thế chẳng khác gì thái sơn khuynh đảo, cự nham phun trào. Hồ linh phát ra một tiếng kêu bi thảm, tứ chi kéo dãn ra. Thân thể bị tinh thiết kiếm hung hăng chia làm hai nửa!
Hai kẻ đột nhập "ựa" một tiếng, máu từ miệng phun ra như suối. Bọn chúng yếu ớt giơ tay chỉ lên trời. Hai con hồ linh rõ ràng còn nhỏ hơn hai con lúc ban đầu rất nhiều biến thành hai đường ngân quang chui trở lại trán bọn chúng. Cự linh một khi đã bị hao tổn thì vết thương của thiên hành giả còn nặng hơn. Bọn chúng lúc này chẳng còn đủ sức để ngăn Lô Sâm lại nữa, đành trơ mắt đứng nhìn chính mình bị kim cương quyển trói chặt.
Kim cương quyển co rút lại, trói chặt hai tên.
Hai kẻ đột nhập đã bị tóm gọn!
Bên trong phòng. Bọn Lăng Phong mỗi người ngồi một chỗ, trước mặt là hai kẻ đột nhập đang bị kim cương quyển trói chặt.
Hai tên vẻ mặt khiếp sợ, lo lắng nhìn bọn Lăng Phong. Có lẽ đến tận bây giờ chúng vẫn chưa tin được là mình lại bị bắt dễ dàng đến vậy. Trong Mạt Vân Túc này, "linh hồ song sát" của chúng tuyệt đối có thể coi là cường giả trong mạo hiểm giả. Hai người bọn chúng mà liên thủ thì chỉ cần không gặp phải cửu tinh cường giả, trận nào cũng thắng. Nhưng trước mặt Lăng Phong, bọn chúng ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nhất là lúc đó chúng còn đang thi triển linh kĩ dung hợp nữa!
Nam tử có nốt ruồi kinh ngạc dò xét Lăng Phong. Người thanh niên này nhiều lắm cũng chỉ ngoài hai mươi? Sao hắn chỉ cần một kiếm đã có thể phá được linh kĩ dung hợp "hồ vũ phệ"? Nếu như chúng biết Lăng Phong năm nay mới mười bảy tuổi thì chắc chúng còn khó tin hơn nữa.
- Nói đi, mục đích của các ngươi! Trực tiếp xông thẳng vào đây, các ngươi cũng to gan đấy!
Lô Sâm ma quyền sát chưởng hỏi. Tình hình lúc nãy vô cùng hung hiểm. Nếu như Lăng Phong không xuất thủ e rằng hắn đã gục dưới tay hai tên này rồi. Hỏi đến đây ngữ khí của hắn càng thêm phần tức giận.
- Ta tên Lệnh Hồ Thần, còn đây là đệ đệ của ta Lệnh Hồ Tịch.
Sau khi nhìn rõ tình thế trước mắt, thấy không có hi vọng thoát thân, nam tử có nốt ruồi không còn ương ngạnh nữa mà khai sạch ý định của mình.
Hai huynh đệ hắn vốn dĩ là những người liệt sát ma thú trong Vân Mộng Hoang Trạch, hôm nay vừa mới quay về Mạt Vân Túc. Sau khi nghe được những chuyện mới xảy ra trong hội chợ đấu giá, thân là mạo hiểm giả, truy cầu lợi ích là tôn chỉ đầu tiên, tâm tư bọn chúng đương nhiên cũng động. Nhưng lúc này thế lực các phương đều đã ra tay hết. Định vị la bàn bây giờ chỉ còn tập trung trong tay các đại thế lực. Hai huynh đệ hắn từ xưa đến nay độc lai độc vãng, căn bản không đủ thực lực chống lại những thế lực đó.
Bởi vậy bọn chúng chuyển mục tiêu sang phía Đông Phương thương đội. Nguyên nhân rất đơn giản: theo đánh giá tổng hợp các phương diện thì Đông Phương thương đội không giống như "một kẻ khó chơi". Trong mắt bọn chúng là một khúc xương dễ nhằn. Nói đến đây, Hồ Lệnh Thần không khỏi bật cười khổ sở. Bọn chúng sao có thể tưởng tượng nổi "khúc xương mềm" này còn cứng hơn kim cương và còn ghè vỡ cả hàm răng của chúng!
- Vốn dĩ bọn ta chỉ định lấy một chiếc la bàn định vị từ chỗ các ngươi. Như vậy hai huynh đệ ta cũng có thể tham gia lần mạo hiểm này!
Lệnh Hồ Thần cười khổ nói:
- Nhưng không ngờ kết quả lại thành ra thế này…
Kiều Kiều đứng bên cạnh nhảy dựng lên, tóm lấy Lệnh Hồ Thần mặt đầy hưng phấn:
- Ngươi nói sao? Ngươi nói hai ngươi chỉ cần một chiếc la bàn định vị thôi?
- Vâng, đúng vậy.
Lệnh Hồ Thần ngây ra. Hắn không hiểu cô thiếu nữ này sao đột nhiên lại kích động đến vậy. Lăng Phong than thầm trong bụng, quả nhiên, Kiều Kiều vẫn cẩn thận hỏi lại:
- Hai người các ngươi đều muốn tham gia mạo hiểm. Nhưng các ngươi chỉ muốn lấy một chiếc la bàn. Có phải vì các ngươi đã có một chiếc rồi không?
Lệnh Hồ Thần ngơ ngác gật đầu.
Nhận được câu trả lời từ phía Lệnh Hồ Thần, Kiều Kiều vui vẻ cười lớn:
- Đại mộc đầu, bây giờ thì ngươi có thể mang ta theo rồi chứ?
Thấy Lăng Phong có vẻ do dự, cô vội vàng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ tự đi một mình đấy?
Lăng Phong đành phải miễn cưỡng gật đầu. Hắn không dám để Kiều Kiều một mình đi đến Vân Mộng Hoang Trạch, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói sao với Kiều nguyên soái? Vị sư tâm nguyên soái đó đã còn đích thân đem cháu gái bảo bối của mình "phó thác" cho hắn.
Bị Kiều Kiều dồn ép, Lệnh Hồ Thần đành phải bất đắc dĩ giao la bàn định vị trong tay ra. Hai huynh đệ quay sang nhìn nhau, cười khổ, không nói được câu nào. Cái này đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo. Đi cướp mà bị người ta cướp ngược lại. Đây là thế đạo gì chứ!
Giờ khắc này, chúng cảm thấy oán hận cái người đã cung cấp tin tức này cho chúng vô cùng. Sau này kẻ nào còn dám nói Đông Phương thương đội là một khúc xương mềm, chúng sẽ cầm đá ghè gãy răng kẻ đó.