Tinh Ngự

Chương 169: Sát thủ tái hiện!




Bên trong Tinh Lam thành vẫn yên bình như trước, khách khứa đi lại không dứt, đó là lợi ích sau khi mở ra Đại La thịnh hội. Chuyện lạ xuất hiện liên tiếp, làm cho thương nghiệp phát triển mạnh, thậm chí giải quyết phần lớn chuyện thất nghiệp của dân chúng.

Năm vừa rồi Tinh Lam công quốc danh tiếng tăng nhiều, càng nhận được vinh danh đệ nhất công quốc, nhưng dù thế nào cũng làm cho người ta cảm giác không bằng bốn đại vương quốc. Nếu không phải do lời mời của Đại la thịnh hội, các thương hội chắc chắn sẽ không bỏ nhiều công sức đầu tư tại đây.

Dân chúng bần hàn tuy vì công việc mà vất vả, nhưng thế đạo lại là cường giả vi tôn, họ đều có một cái mũi rất thính. Từ một vài dấu hiệu nhỏ của công quốc, họ dường như đoán ra cái gì nên đều âm thầm bàn tán không ngừng, chuyện mọi người thường bàn tán chính là Lăng võ sư danh chấn bốn phương gần đây, họ rất tò mò về người thiếu niên này làm như thế nào để lãnh đạo công quốc phát triển huy hoàng.

Lúc này, người được dân chúng bàn luận nhiều nhất lại đang thanh nhàn đi dạo. Từ ngày hứa hẹn với những cao thủ trẻ tuổi, hắn mang theo Bản Hách cùng những người khác chế tạo tinh chương, đương nhiên hắn không cần đích thân động thủ luyện chế. Có Bản Hách tự mình lo liệu hắn có thể yên tâm, cộng thêm một số trung cấp luyện thuật sư cung phụng của công quốc, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Thậm chí hoàng thất còn điều động thêm các luyện thuật sư cung phụng trong các đại gia tộc khác để hỗ trợ.

Chuyện điều động nhân lực này, các thế gia đều nhiệt tình phối hợp. Đầu tiên, trong Thương Khung Hội Chiến đều có con em của họ, giúp công quốc chính là giúp gia đình họ. Thứ hai, những luyện thuật sư này có thể làm việc cùng Bản Hách đúng là cầu được ước thấy, ai cũng đều mơ ước có thể học được nửa chiêu nửa thức của Bản Hách, vậy thì sau này sẽ có thể tấn chức bước lên được hàng ngũ thân cao Thuật Luyện Sư.

Vì vậy chuyện này tiến triển rất nhanh.

Cảnh Vân cùng mấy cao thủ trẻ vùi đầu vào trong huấn luyện, hàng ngày bọn họ phải luyện tập toàn bộ phối hợp thi triển nguyên trận, ai dám lười biếng thì bên cạnh có Lô Sâm và Tang Phi lôi thần ác sát cho bọn họ đau khổ.

Bối Nạp Thông cũng tiến bộ rất nhanh, nhóm người mà hắn quản lý đều có thành tích rất khá, đan dược có thể luyện thành công ngoài La Hâm đan còn có ngày trước một số loại Nguyên Lực Học Viện chưa thể luyện chế thì bây giờ đã có thể luyện thành công như Vị Quyết đan. Vì vậy mà một lượng lớn các loại đan được luyện ra, chuẩn bị sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.

Nếu mà so sánh thì ngược lại Lăng Phong lại trở thành một người nhàn rỗi nhất, hắn cũng nghĩ giúp chỗ nào bận nhất, kết quả phát hiện mình không biết giúp như thế nào, Cảnh Vân càng trực tiếp:

- Lão Lục, đệ không có việc gì thì ra đường mua sắm đi, đừng quấy rầy chúng ta.

Lăng Phong không có gì để nói.

- Đại mộc đầu, tốt lắm, lần trước chúng ta thấy Thư điểu đó, bây giờ trong thành rất nhiều trẻ nhỏ đang chơi đấy.

Sáng sớm, Kiều Kiều đã quấn lấy Lăng Phong.

Gần đây hắn tu luyện đến bình cảnh, dù sao cũng rỗi vì vậy hắn cùng tiểu nha đầu đi dạo phố. Việc Kiều Kiều quấn lấy hắn không chỉ là Mạch Kha Hoàn hay Kiều Sâm Đặc đều không có ý kiến, họ đều mong hai người đó kết thành nhân duyên mới toại tâm nguyện. Nhưng Lăng Phong không có dự định như vậy, trong mắt hắn Kiều Kiểu chỉ là một nha đầu nhỏ tuổi, phiền não tới nhanh, đi cũng nhanh, chính là một tiểu tinh linh vô tư thuần khiết.

Thấy nụ cười của nàng trong sáng trong lòng Lăng Phong càng thêm vui vẻ, mặc cho nàng lôi kéo hắn khắp các cửa hàng. Tuy hắn rất nổi tiếng, nhưng vì yếu tố bí mật nên người thật sự nhận biết hắn không có mấy người. Càng làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là tiểu cô nương như thiên thần vui vẻ này chính là cháu của Kiều nguyên soái. xem tại TruyenFull.vn

Có mấy người lớn tuổi mặt vui vẻ cười :

- Thật đẹp đôi.

Đang đi tinh thần Lăng Phong khẽ động, mắt nhìn về thân ảnh phía trước. Người này là một nam tử trung niên, người này có khuôn mặt rất phố thông, dù vất ở trong đám người cũng chẳng mấy ai chú ý, Lăng Phong chưa từng gặp qua hắn, nhưng không hiểu sao cảm giác rất quen thuộc!

Người này chắc chắn mình từng gặp qua.

Lăng Phong cau mày, suy tư. Bên cạnh Kiều Kiều thấy hắn đột nhiên dừng lại không khỏi lay hắn:

- Đại mộc đầu, ngươi đứng ngây ra làm gì, trẻ con còn đi nhanh hơn chúng ta!

Nàng bất mãn bĩu môi, chỉ một đứa trẻ bên cạnh.

Ong!

Như một tiếng nổ ở trong đầu Lăng Phong đột nhiên nhớ ra người này là ai: "Hồng Y! Là Hồng Y của Sát Thủ Công Hội đã từng truy sát mình."

- Kiều Kiều, đứng ở đây chờ ta!

Lăng Phong vội vã nói sau đó đuổi theo.

- Không được, đại mộc đầu, ngươi có gì chơi mà không cho ta chơi cùng!

Nơi này nhiều người Lăng Phong không muốn giải thích, thân thể như cá trong nước luồn qua dòng người đuổi theo Hồng Y.

- Này!

Kiều Kiều tức giận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

Liên tực thi triển Thác Bộ toàn thân Lăng Phong núp ở trong dòng người, thậm chí có đôi khi ngay cả người bị hắn tiến lại gần cũng không hề biết có người đang ở phía sau mình, mãi cho đến khi Lăng Phong lướt qua bên cạnh thì họ mới bỗng nhiên giật mình: "Sau lưng ta từ lúc nào lại có thêm một người vậy?"

Lăng Phong có một ý nghĩ kì quái : "Không biết người sáng lập ra công pháp này ở Sư Tâm Học Viện có phải muốn đi trộm cắp hay không mà sáng chế ra nó."

Khoảng cách của hắn còn cách Hồng Y tầm hai trượng nhưng vì nơi này đông người, ả ta tựa hồ lại đang ngẫm nghĩ điều gì đó nên cũng không phát hiện có người theo dõi, Lăng Phong một đường theo sát ả đi vòng qua bảy tám con đường, cuối cùng mới thấy ả dừng bước

Chớp mắt Lăng Phong lắc mình nấp vào một góc u ám.

Nhìn hai bên trái phải, sau đó Hồng Y mở ra một cánh cửa gỗ, Lăng Phong quan sát chung quanh một lần sau đó không khỏi thầm khen, thảo nào Tinh Lam thành rộng lớn như vậy không tìm thấy ả, thì ra trốn ở chỗ này.

Đối diện phía trước là phủ thủ bị, nơi đây chịu trách nhiệm bảo vệ trị an toàn thành do Tang Tây Nặc quản lý. Hắn thân là đại thần nội chính của công quốc, cho nên chuyện nhỏ này hắn không để ý, vì vậy người quản lý chân chính của phủ thủ bị chính là thuộc hạ của hắn.

Không một ai ngờ rằng kẻ gan lớn ám sát Lăng Phong dám trốn ngay gần phủ thủ bị, hơn nữa Lăng Phong coi qua thủ thuật dịch dung của chúng quả là không còn gì để nói, khó trách tìm không ra hành tung của chúng.

Lăng Phong nhìn trộm vào bên trong.

Trong viện có một gian nhà gỗ cũ, Lăng Phong nghe bên trong truyền ra thanh âm:

- Dọc đường đi có bị ai theo dõi không?

Thanh âm the thé, đúng là Chu Nho cùng xuất hiện với ả lần trước.

Lăng Phong vui vẻ, nhất tiễn song điêu, đúng là không phí công sức!

- Uhm, hôm qua ta ra ngoài điều tra một phen, địa phương đã hoàn toàn cháy khô, hẳn là sắp thành thục rồi, nhân cơ hội này ta mới tiến vào.

Tiếng Hồng Y vang lên:

- Đưa vật kia ra chắc chắn tổng bộ sẽ giảm tội cho chúng ta.

- Lần trước vì sai lầm của chúng ta làm sản nghiệp trong Tinh Lam thành đã bị phá hủy hoàn toàn, lỗi lớn như vậy sợ rằng tổng bộ sẽ khó tha thứ cho chúng ta, thậm chí nhân cơ hội này trục xuất Uyên Ương mạch ra khỏi công hội, hi vọng vật kia có thể giúp cho chúng ta lấy công chuộc tội!

Đồ vật kia, Lăng Phong nghe thế quyết định không trực tiếp đi vào bắt hai người này mà nghe xem bọn họ nói gì thêm không.

Hai người bên trong nói chuyện một lúc, sau đó cửa phòng mở ra, khi Lăng Phong nhìn thấy hai người, Hồng Y vẫn là bộ dạng một hán tử trung niên phổ thông, mà đi theo sau có lẽ chính là Chu Nho, một thanh niên dáng người nhỏ bé.

Chuyện này là như thế nào?

Hơi suy nghĩ, Lăng Phong càng hiếu kỳ thêm vài phần, nếu không phải kiếm linh của mình trở lên linh mẫn đặc biệt, sợ rằng hai người này dù đứng trước mặt mình cũng không nhận ra, quả thật thủ đoạn dịch dung của chúng rất lợi hại.

Chỉ riêng cách mặc trang phục, hai người bọn chúng đã nhìn như huynh đệ, mà chúng cũng không vì lệnh truy nã chính mình mà lo lắng, thậm chí Lăng Phong còn thấy chúng nhàn nhã bước vào cửa hàng gần đó ăn uống, sau đó còn mua một ít vật phẩm, hoàn toàn không có biểu hiện khẩn trương.

Lăng Phong quyết định muốn xem bọn chúng rốt cuộc còn mưu kế gì, cho nên theo sát sau hai người không rời.

Đêm đó.

Hai người đó lặng lẽ ra khỏi phòng, Lăng Phong nhờ bóng đêm yểm hộ cũng âm thầm theo dõi hành tung của hai người. Sau khi đi một đoạn đường hai người bay qua cửa thành, tuy binh lính canh phòng nghiêm ngặt nhưng không hề ảnh hưởng đến chúng, dù sao họ cũng là cường giả, cửa thành chỉ bày ra chứ thực chất không có tác dụng quá lớn.

Hai người đi về hướng tây tốc độ càng ngày càng nhanh, trong lòng Lăng Phong nghi hoặc: "Tây sơn, không lẽ mục đích của bọn chúng là bên kia sao?" Tuy đến Tinh Lam thành không lâu nhưng Lăng Phong từ trong miệng nhóm người Cảnh Vân, Kiều Kiều cũng biết được không ít tình huống liên quan đến Tinh Lam. Hắn biết nếu đi tiếp về hướng tây chính là núi hoang, xem bộ dạng hai người thì chắc chắn đi về phía đó.

Quả nhiên sau nửa giờ trước mặt Lăng Phong là một ngọn núi hoang, Lăng Phong muốn đuổi theo tiến vào, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Một bóng đen từ trên một tảng đá bỗng nhiên vặn vẹo đứng dậy, sau đó yên lặng không tiếng động đuổi theo hai người kia. Rõ ràng bản lĩnh ẩn núp của bóng đen này cao hơn Lăng Phong không ít, hắn chỉ tùy tiện vặn người một cái, thân thể lập tức biến ảnh thành những cái bóng như là gợn sóng bám sát vào mặt đất hoặc thân cây, không ngừng đuổi theo phía sau hai người kia.

Lăng Phong có chút buồn cười, nếu hai người kia biết hành động bí ẩn của mình bị hai người lạ mặt theo dõi, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Trên sơn đạo quanh co xuất hiện không ít rắn độc, các loại côn trùng bâu vào Lăng Phong đều bị hộ thể chân lực chấn cho ngất đi.

Đến rồi! Rốt cuộc hai người Hồng Y cũng dừng lại!

Trước mặt Lăng Phong là một mảnh đất khô vàng, ở giữa là một hố sâu, bốn phía xung quanh hố nhìn như bị cháy đen, cây cỏ chung quanh đều héo vàng phảng phất như bị hút hết sinh mạng. Khoảng đất khoảng chừng mười trượng vuông, còn những vùng đất xung quanh nó thì vẫn xanh tươi mơn mởn, nhìn vào vô cùng quỷ dị

Cái bóng ở phía trước Lăng Phong đã ẩn núp vào một góc, không biết tại sao, người này mơ hồ mang lại cho Lăng Phong một cảm giác quen thuộc.

"Phì phì phì!"

Một chuỗi âm thanh quái lạ từ trong hố sâu vang lên, phảng phất như chiếc hố này biết hô hấp. Từng luồng sương trắng phun ra, trong không khí nhất thời tràn nhập một mùi hôi thối.