Tinh Ngự

Chương 165: Đẩu Chuyển Tinh Di




- Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi đều có thể tiến nhập vào trong Nguyên Lực Tháp tu luyện.

Lăng Phong tiếp tục tung miếng mồi ngon, tu luyện trong Nguyên Lực Tháp, tuy rằng đối với nguyên tố Thiên Hành Giả có hiệu quả nhanh nhất, thế nhưng vật chất Thiên Hành Giả bình thường tu luyện trong đó, hiệu quả cũng tốt hơn so với bên ngoài rất nhiều, lại phối hợp với ma hạch mà nói, tin tưởng rằng tiến cảnh bọn họ nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.

- Mặt khác, ta sẽ mời Bản Hách đi vào Nguyên Lực Tháp, giúp mỗi người các ngươi kiểm tra làm cho một khối tinh chương phù hợp! Thậm chí, nếu trong các ngươi, ai có cự linh đạt được trung giai đỉnh phong, có thể Bản Hách sẽ luyện chế cho người đó một khối cao cấp Tinh Chương!

Thương cảm cho Bản Hách, hắn hoàn toàn là bị Lăng Phong đối xử như một cu li. Bất quá loại khổ cực này vị cao cấp Thuật Luyện Sư còn cầu mà không được, dù sao bên ngoài là hắn hỗ trợ luyện chế tinh chương, nhưng trên thực tế mỗi một khối tinh chương không phải đều là Lăng Phong đứng sau chỉ đạo sao? Có thể từ trong tay Lăng Phong học thêm càng nhiều tri thức luyện còn không có gì hài lòng? Nếu như đem tri thức luyện chương mà Lăng Phong nắm giữ truyền ra ngoài một ít. Sợ rằng sẽ có một đống cao cấp Thuật Luyện Sư điên cuồng đến tranh đoạt cơ hội này!

Nhìn mọi người kinh ngạc, Lăng Phong cũng cảm thấy một chút kỳ quái: quái lạ, thế nào bọn người kia biểu hiện cùng dự liệu bản thân mình hoàn toàn bất đồng? Bọn họ nghe được Bản Hách hỗ trợ luyện chế Tinh Chương hẳn là mừng như điên mới phải chứ, vì sao trái lại trầm mặc như vậy?

Nghi hoặc một lát, mới có người cẩn cẩn dực dực lên tiếng hỏi:

- Giáo quan, ngài nói là Bản Hách đại sư?

Đại sư? Lăng Phong nhất thời minh bạch, hắn trực tiếp xưng hô Bản Hách theo thói quen, hoàn toàn không có bận tâm đến địa vị đại sư của Bản Hách trong cảm nhận của người khác ở Tinh Lam công quốc. Vì vậy, hắn khẽ gật đầu.

Mọi người đạt được thừa nhận gật đầu của Lăng Phong, vẫn đang như đang trong mộng ảo: Bản Hách đại sư tự mình xuất thủ luyện chế Tinh Chương? Trời ạ. Đây là loại đãi ngộ gì? Phải biết rằng Kiều Sâm Đặc nguyên soái thỉnh cầu Bản Hách đại sư hỗ trợ luyện chế Tinh Chương đều phải xem tâm tình đại sư như thế nào, mà hiện tại, bản thân mình lại may mắn được Bản Hách đại sư đích thân phục vụ?

Bọn họ không ai hoài nghi lời Lăng Phong nói, chẳng qua cảm thấy may mắn này lại tới đột ngột như thế, hạnh phúc ngoài ý muốn lớn đến mức khiến cho bọn họ choáng váng.

Tát Gia sờ sờ trái tim mình, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Phong một cái, một lát sau mới phun ra một câu:

- Kháo!

Vẻ mặt hắn hưng phấn không kiềm chế nổi.

Trong đám người, Khải Ân tự hào nhìn Lăng Phong, sự tình gì Lăng Phong cũng không có giấu diếm hắn, chỉ có hắn mới biết đại ca mình tạo ra kỳ tích người thường sao có thể tưởng tượng được! Hắn kiên định nhìn về phía trước: Đại ca. Đệ cũng sẽ nỗ lực!

Đoàn người sôi trào hoan hô từng đợt, thẳng cho đến khi bọn họ thấy Lăng Phong trên đài đang kinh ngạc nhìn về một phía, lúc đó họ mới nhất tề quay về phía đó. Khi nhìn thấy rõ người vừa đi tới, bọn họ ào ào khom người:

- Kiều nguyên soái!

Dư âm hưng phấn còn chưa hết, bọn họ trong lòng nổi lên một chút kinh ngạc: Người bên cạnh Kiều nguyên soái là ai vậy, lại có tư cách cùng với nguyên soái đứng ngang hàng?

Đáp án rất nhanh được công bố!

Hằng Trùng nhìn Lăng Phong trên đài, nhãn thần chợt chuyển tới Tinh Thiết Kiếm, trong mắt bỗng nhiên bộc phát ra một trận thần quang! Hắn ngập ngừng nói từng chữ:

- Kiếm khách Hằng Trùng, tiểu hữu có nguyện ý chỉ giáo?

Kiều Sâm Đặc cước bộ ngừng lại, lộ ra vẻ mặt cười khổ, hắn đã biết tính tình Hằng Trùng, minh bạch đây là một người chân chính si mê kiếm đạo. Nhưng mà thật không ngờ lúc Hằng Trùng nhìn thấy Lăng Phong, biểu hiện lại trực tiếp như thế.

Lăng Phong nhãn thần bỗng nhiên sáng ngời. Từ trên người Hằng Trùng hắn cảm thụ được một cổ kiếm dâng trào, dường như mình đang ở trong biển sâu, còn kiếm ý của mình đứng trước mặt hắn lại vô cùng yếu ớt! Hai bên đối mặt. Bản thân quả thật là đã gặp phải đối thủ mạnh, chỉ sợ mình bất kham nhất kích!

- Sao dám không lĩnh mệnh!

- Hằng Trùng!

Kiều Sâm Đặc cuống quít muốn lên tiếng. Hằng Trùng biết ý hắn muốn nói điều gì. Ánh mắt vẫn còn nóng rực nhìn về phía Lăng Phong, cũng không có quay đầu lại:

- Yên tâm, ta sẽ không sử dụng 'Vực'! Kiều Sâm Đặc, ngươi đã tìm cho ta một đối thủ tốt, ta có thể cảm giác được chỉ riêng luận về kiếm ý, hắn so với ngươi mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Bị hắn đánh giá không chút khách khí, Kiều Sâm Đặc cũng không tức giận, hắn chỉ đứng nhìn Hằng Trùng rồi bay lên giữa không trung, lộ ra một tia cười chờ mong:

- Lăng tiểu tử, hi vọng ngươi tiếp tục gây cho ta kinh hỉ lớn nha!

- Hằng Trùng. Đó là Kiếm Thánh Hằng Trùng, Kiếm Thánh Hằng Trùng bài danh thứ sáu trong "Thập Tuyệt Bảng"!

Hắc Đình Tư bỗng nhiên sợ hãi rống lên. Khuôn mặt hắn đỏ ửng tràn đầy vẻ hưng phấn. Khi mới thấy Hằng Trùng, chẳng qua chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc, thẳng đến khi hắn tự báo tên tuổi, lại liên hệ đến con kim điêu vô cùng sống động kia, Hắc Đình Tư nhất thời minh bạch Hằng Trùng trước mắt là nhân vật nào!

Thấy hắn kinh hãi thốt lên, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn thân ảnh ở giữa không trung kia, trong số họ không ít người cũng chỉ được nghe kể lại đêm đó ở trong vương cung phát sinh chiến đấu kịch liệt, vẫn chưa được chân chính nhìn qua Lăng Phong xuất thủ. Bây giờ dĩ nhiên thấy ngay cả cường giả của Áo La đế quốc cũng đến khiêu chiến Lăng Phong. Trong lòng bọn họ đều dâng lên nỗi mong chờ:

Giáo quan, cho chúng ta một chút kinh hỉ đi!

- Chúng ta chỉ là luận kiếm thuật thôi, không luận thứ khác!

Giữa không trung, Hằng Trùng lại cười nói. Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm, thoáng nhìn trường kiếm của hắn như một tấm thiết phiến (sắt mỏng), chỉ là phần chuôi kiếm lại vô cùng thô xấu.

Lăng Phong không dám chậm trễ, hắn minh bạch ý tứ của Hằng Trùng, hai người tỷ thí chỉ không dùng đến các loại cự linh, mà chỉ thuần túy so đấu về kiếm thuật! Lấy nhãn lực của Lăng Phong tự nhiên nhìn ra được, Hằng Trùng nói như thế cũng không phải bởi vì cự linh của hắn so với của mình có chỗ thua kém, mà là hắn không muốn chiếm tiện nghi của mình trên các phương diện khác.

- Xin chỉ giáo!

Lăng Phong liền quát lên một tiếng, Tinh Thiết Kiếm đâm phá thương khung, hoa lệ vẽ một vòng tròn rồi chĩa thẳng vào mặt Hằng Trùng.

Hằng Trùng nhãn thần ngưng trọng, thân thể hư hư ảo ảo nổi lên không trung, dưới chân đạp từng bước tựa như bước đi trên những bậc thang. Phiêu phù trôi nổi giữa không trung, cử trọng nhược khinh bậc này chính là độc hữu của cường giả Thánh Vực, chưa đạt đến cấp bậc này chỉ sợ cửu tinh cường giả muốn làm được như thế phải tiêu hao không ít năng lượng.

Thiết phiến trường kiếm chợt vung lên, một vòng khí lãng hình bán nguyệt khai mở trước người.

Thân thể chưa đến, Lăng Phong đã cảm giác được một cỗ kiếm ý ập vào mặt, đây là ... dùng ý ngự kiếm! Hằng Trùng tùy ý xuất thủ dĩ nhiên đã đạt được tới đỉnh phong của "dùng ý ngự kiếm. Lăng Phong hoảng hốt, chân lực cuộn trào. Tinh Thiết Kiếm trong giây lát chấn động!

Oanh!

Song phương giao kích, sóng khi cuồng mãnh thuận thế tràn ra bốn phía, vô số âm thanh "ti ti" vang lên trong không khí!

- Hảo!

Hằng Trùng chiến ý thiêu đốt, trong giây phút giao tranh ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy Lăng Phong ở trình độ kiếm thuật không thua kém chính mình. Kiều Sâm Đặc cũng đã nói qua, lần đầu tiên khi gặp mặt Lăng Phong tu vi cũng không quá ngũ tinh, vậy mà chỉ có mấy tháng đã tiến bộ đến bậc này, truyền ra ngoài quả thật sẽ không ai tin tưởng! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bởi vậy, trong lòng hắn liền thận trọng lên, chân chính cho rằng Lăng Phong là đối thủ có thể luận bàn!

- Đón ta một chiêu. Vô Gian Ngọc Lạc!"

Thiết kiếm trong tay Hằng Trùng đột nhiên hơi lay động, trong nháy mắt, nghìn đạo kiếm ảnh xuất hiện giữa không trung. Kiếm ảnh đột nhiên thu lại với một tốc độ bất khả tư nghị! Kiếm ảnh mông lung hư ảo ngưng tụ thành từng viên châu ngọc tròn chịa, đẹp mắt đến mức không nói nên lời.

Đỉnh đầu Lăng Phong đột nhiên bị bao phủ bởi một tấm màn trời, một tấm màn trời thuần túy được tạo nên từ châu ngọc.

- Cừ thật, người này dĩ nhiên lại coi trọng Lăng Phong đến như vậy!

Kiều Sâm Đặc sợ hãi động dung, một chiêu này năm đó ở Thương Khung Hội Chiến hắn đã thấy tận mắt Hằng Trùng thi triển qua, mà lần đó thi triển chiêu này, Hằng Trùng đã thuận lời trốn thoát được khỏi tay của đế quân Áo La lúc đó vẫn còn mang thân phận Thái Tử!

Mấy năm nay trôi qua. Với sự tiến triển về tu vi. Cho dù không dùng đến 'Vực', một chiêu này uy lực cũng vô cùng đáng sợ! Lăng tiểu tử có thể tránh thoát sao?

Trông thấy châu ngọc rợp trời đang lao xuống, Lăng Phong trong lòng dâng lên một nỗi kinh hãi, hắn lần đầu tiên trong đời biết nguyên lai có người có thể sử dụng kiếm khí đến bậc này! Đừng thấy trên đỉnh đầu dày đặc châu ngọc, vô cùng kỳ huyễn mỹ lệ, trên thực tế chỉ cần lại gần, những châu ngọc này sẽ ào ào biến thành kiếm khí vô kiên bất tồi, tàn sát tứ phương!

Lăng Phong không chút nghi ngờ, những kiếm khí này nếu toàn bộ nổ tung, cho dù là Thánh Vực cường giả ở trong đó cũng sẽ bị trọng thương không nhẹ! Công kích mạnh mẽ như vậy. Bản thân mình có thể tránh thoát sao?

Thấy kiếm ảnh biến ảo châu ngọc hạ xuống, mà Lăng Phong đứng yên không nói một lời, Hằng Trùng trong lòng cũng mọc lên một điểm ảo não: cho dù thiếu niên trước mắt thiên phú có tái thế nào kinh người ra sao, chỉ sợ đối mặt với Vô Gian Ngọc Lạc cũng không thể nào đỡ nổi. Mình có phải là đã làm quá mức hay không? Hắn đang muốn tiến lên hỗ trợ Lăng Phong chống đỡ chiêu này, thì bỗng nhiên dị biến phát sinh!

Lăng Phong hơi híp con mắt rồi bộc phát một đạo thần quang, lập tức áo bào tay phải rung lên, Tinh Thiết Kiếm như có linh thức trở về bên cạnh hắn, hắn liền động! Một bước sang trái, như dẫm trên đất bằng, thân hình Lăng Phong đột nhiên sinh ra một luồng gió xoáy mềm mại, lại là một bước, ngược với hướng gió lúc trước một đạo gió xoáy xuất hiện!

Hai cổ gió xoáy ngược hướng đụng vào nhau. "Hô" một tiếng, một vầng thanh quang nhè nhẹ vờn quanh cước bộ Lăng Phong, Lăng Phong chợt hướng về phía trước bước ra!

- Đây là ...

Hằng Trùng không chút nào che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, Vô Gian Ngọc Lạc sở dĩ dùng chữ "vô gian" (không có kẽ hở) chính là vì một khi sử dụng chiêu này sẽ bao phủ một phạm vi rộng lớn, thân mình ở trong đó ngoại trừ ngạnh kháng ra không còn cách nào né tránh!

Lăng Phong bây giờ dĩ nhiên lựa chọn chính diện va chạm, lẽ nào hắn có sự tự tin có thể ứng chiến với một chiêu uy lực vô cùng này?

Đáp án lập tức được công bố. Thân thể Lăng Phong đi được một bước, quầng sáng thanh sắc trong giây lát kéo dài thành hình chứ V. Dựa theo cước bộ Lăng Phong đi tới, nguyên bản hơn mười viên châu ngọc sắp đánh lên người hắn dĩ nhiên lại ngoan hiền bám lấy xung quanh hắn, mỗi một viên châu ngọc xoay tròn tại chỗ tản mát quang mang vô tận! Còn Lăng Phong lại dễ dàng thoát thân mà ra.

- Hảo tiểu tử!

Kiều Sâm Đặc không kìm lòng được mà lớn tiếng khen, Lăng Phong chiêu thức ấy thật sự là quá hay. Không chỉ có từ vòng vây đối phương thuận lợi thoát thân, thậm chí còn cuốn theo được một phần châu ngọc.

Lăng Phong hét lớn một tiếng:

- Đón ta một chiêu, Đẩu Chuyển Tinh Di!

Trong tiếng thét, Tinh Thiết Kiếm đang trôi nổi bỗng nhiên đâm ra, Cực Thốn Kình - Lục Thốn Kình trong nháy mắt bắn ra. Tinh Thiết Kiếm kêu lên tiếng trường minh kinh người, từ đỉnh đầu xé rách không khí mà trảm xuống, không khí bị ma sát mà sinh tiếng "xẹt xẹt" rung động!

Vờn quanh Tinh Thiết Kiếm là hơn mười khỏa "châu ngọc", phảng phất tựa như chúng tinh củng nguyệt, kỳ huyễn mĩ lệ! (chúng tinh củng nguyệt: bầy sao vây quanh mặt trăng).