Đùng!
Thanh sắc điện quang mờ hồ chớp động quanh thân Lăng Phong!
Một lần, lại thêm một lần!
Dường như Lăng Phong căn bản là không muốn dừng lại, ngay cả Kiều Sâm Đặc cũng không nhịn được lộ vẻ lo lắng. Nhưng vào lúc này, một tia thanh sắc khí lưu cuối cùng cũng rót vào thân thể Lăng Phong, sau đó đột nhiên dừng lại!
Một trận âm thanh khí huyết sôi trào cường liệt từ trên người hắn phát ra, bỗng nhiên, ầm ầm một tiếng!
Sét đánh vang dội!
Từng khối đất bị vỡ nứt bay tứ phía, vô số lưu quanh thanh sắc vây Lăng Phong ở giữa, khiến hắn trông giống như mộ vị chiến thần nắm giữ sấm sét trong thiên địa.
- Các ngươi lui ra!
Đuổi đám người học viện chạy tới, Kiều Sâm Đặc khởi động chân lực tạo ra một vòng bảo hộ Kiều Kiều ở phía sau, nhìn thấy Lăng Phong vẫn đang nhắm mắt, trầm tư, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm, rốt cuộc...
- Ha ha ha ha....
Kiều Sâm Đặc cuồng tiếu, lớn tiếng khen ngợi:
- Giỏi!
Tiếng cười của Kiều Sâm Đặc làm Lăng Phong giật mình tỉnh lại, khi thấy cảnh tượng do mình phá hoại, hắn áy náy khom người nói với Kiều Sâm Đặc:
- Tiền bối, thực sự xin lỗi...
Kiều Sâm Đặc phất tay, cắt đứt giọng nói của Lăng Phong, trong mắt tràn đầy tiếu ý, nói:
- Mấy thứ này mặc dù là tiền nhân lưu lại, nhưng nếu là hậu nhân không thể tìm hiểu được thì cũng chỉ là một cái sân không sử dụng được! Nếu là ngươi có tâm, sau này trở lại Sư Tâm Học Viện tu bổ thì được rồi.
Theo như lời của Kiều Sâm Đặc tự nhiên là không phải muốn Lăng Phong án theo những dấu chân kia điêu khắc lại, mà là đợi hắn chân chính thấu hiểu được ảo diệu trong Cực Đạo Ba, giống như người sáng lập học viện đã diễn luyện trong ý thức của mình!
- Vâng, xin đa tạ Nguyên soái chỉ điểm.
Lăng Phong cung kính nói, tuy rằng hắn hấp thu Cực Đạo Ba lưu lại trong Sư Tâm Viện vào ý thức, thế nhưng cũng chưa thể chân chính thông hiểu, điều hòa được, nên lúc này vẫn chưa thể diễn luyện như thân ảnh màu trắng lưu lại dấu chân kia.
Kiều Sâm Đặc quan sát trên dưới Lăng Phong một phen, có phần thích thú nói:
- Tiểu tử, ngươi có hứng thú cùng lão phu giao thủ không?
Không đợi Lăng Phong trả lời, Kiều Kiều đã phản đối đầu tiên:
- Không được, Đại Mộc Đầu vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, gia gia, sao người có thể khi dễ người ta?
Lăng Phong cười cười, kéo Kiều Kiều qua một bên, cung kính nói:
- Vãn bối vừa lúc có chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo tiền bối.
Thấy một già một trẻ hai người ăn nhịp với nhau, Kiều Kiều ở bên cạnh tức giận, giậm chân làu bàu nói:
- Hai tên đại võ si!
...
- Kiếm này tên là Cư Khoát, làm bạn chinh chiến suốt đời ta! Tiểu tử, phóng tay đến đây đi!
Kiều Sâm Đặc triệu hồi Cư Khoát kiếm đã từng dùng để đối chiến với Tất Phong ra, chứ không dùng cành cây để đối chiến, hiển nhiên hắn rất coi trọng Lăng Phong.
- Mời tiền bối chỉ giáo!
Lăng Phong khom người, Tinh Thiết kiếm đánh thẳng một mạch, kiếm xuất ra, theo sau đó là một cỗ kiếm ý trùng trùng điệp điệp, nhắm thẳng vào mặt mà lao đến.
- Được lắm!
Kiều Sâm Đặc hưng phấn mà rống lên một tiếng, Cư Khoát kiếm hoành phong, Đãng một tiếng, hắn dĩ nhiên thối lui một bước! Kiều Sâm Đặc kinh ngạc nhìn Lăng Phong:
- Chân lực của ngươi tiến bộ?
- Ân, mấy ngày trước, vãn bối đã đột phá ngũ tinh, hiện nay đã đạt đến tu vi lục tinh!
Khi đem Cực Đạo Ba dung hợp với Thốn Kích Kình, thực lực của hắn đã đột phát ngũ tinh đỉnh phong! Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, chân lực của hắn ba động càng thêm khó hiểu, ngay cả Kiều Sâm Đặc mới nhìn cũng không thể phát giác thực lực của hắn đã tiến bộ!
- Quái vật, thực sự là quái vật!
Kiều Sâm Đặc lắc đầu, quát to:
- Tiểu tử, ta đã có thể không lưu thủ mà đánh!
Khẽ quát một tiếng, Cư Khoát Kiếm tựa đao trực tiếp đánh xuống! Sau khi kiếm động, một mảnh mây đen bao phủ bầu trời, phảng phất như tầng núi áp xuống, khiến người ta thở dốc khó khăn!
- Đùng đùng...
Xương cốt của Lăng Phong nổ vang một trận, trong nháy mắt, khí huyết , xương cốt cả người hắn chuyển động liên tục, theo đó là âm thanh như tiếng nước sôi sùng sục truyền ra! Lăng Phong chợt quát lên một tiếng, Tinh Thiết Kiếm vô thanh vô tức khẽ động! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chân lực như lôi minh, kiếm xuất vô thanh vô tức!
Lúc này, Lăng Phong đã hoàn toàn hiểu rõ đệ nhị trọng cảnh giới kiếm thuật, nhìn như dứt khoát, nhưng lại kỳ dị không gì sánh được ép lên thân của Cư Khoát Kiếm!
- Hay lắm!
Lăng Phong cảm giác thấy từng cỗ kình khí lay động như sóng cuộn dọc theo Tinh Thiết Kiếm hướng đến cánh tay hắn, trong lòng giật mình, thấy bộ dáng Kiều Sâm Đặc tươi cười, tỏ vẻ nắm chắc, nhất thời hiểu được mình không thể tiếp tục ẩn tàng thực lực!
Lục Thốn Kích trong Thốn Kích Kình!
Sóng kiếm vang dội, rung chuyển ầm ầm, Tinh Thiết Kiếm trong tay Lăng Phong vù vù lao thẳng đến, hổ khấu của hắn cứng đờ, ngay đó lùi hơn một bước.
- Ha ha ha, hảo tiểu tử, rất có tiến bộ! Xem ra, ngươi đã thấu hiểu dùng ý ngự kiếm!
Kiều Sâm Đặc sung sướng cười. Hắn đang chuẩn bị thu hồi Cư Khoát Kiếm, bỗng nhiên Lăng Phong nói:
- Tiền bối xin chờ một chút, chỉ điểm chiêu này cho vãn bối.
Khuôn mặt Lăng Phong trang nghiêm, hai tay nắm Tinh Thiết Kiếm, mắt nhìn thẳng! Bộ dáng này của hắn khiến Kiều Sâm Đặc thốt lên, không biết cuối cùng Lăng phong còn tuyệt kỹ gì chưa xuất, hắn lặng lẽ đề cao cảnh giới, lần trước khinh suất để thua tiểu tử này, lần này cũng không thể lại tiếp tục sai lầm!
- Thác Bộ!
Lăng Phong hét lớn một tiếng, đột nhiên đạp mạnh một bước!
Nhìn một bước này, Kiều Sâm Đặc cảm thấy chân lực trong cơ thể thoáng chốc tựa theo sóng gió nổi lên, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối:
- Này, đây là...
- Nguyên soái cẩn thận, Thác Bộ này vãn bối vừa học được, sử dụng vẫn chưa thành thạo!
Lăng Phong cao giọng nói, không sai, Thác Bộ này đúng là hắn vừa rồi tìm hiểu dấu chân trên sân học được, tên này là từ ý nghĩa "từng bước liên hoàn",
- Được!
Kiều Sâm Đặc nheo mắt lại, cảm thấy rất hứng thú, hắn không ngờ Lăng Phong dĩ nhiên đạt được như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể thi triển ra bộ pháp Cực Đạo Ba ảo diệu mà người sáng lập học viện để lại.
Lăng Phong hoành thân di chuyển, mũi kiếm xa xa chỉ về phía vai của Kiều Sâm Đặc! Gót chân vừa xoay chuyển liền sau đó chân lực cũng xoay chuyển, thân thể khẽ chuyển động quỉ dị, đột ngột xuất hiện trước mặt Kiều Sâm Đặc. Kiều Sâm Đặc không ngờ hắn lại tới nhanh kinh người như vậy, cuống quít xuất kiếm ngăn cản bên vai.
Bất ngờ phát sinh, cước bộ của Lăng Phong chuyển một góc rất nhỏ hầu như không thể phát hiện được, một kiếm này chợt dời về phía khuỷu tay của Kiều Sâm Đặc!
Kiều Sâm Đặc giật mình, cũng may kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, Cư Khoát quay về phòng thủ, Keng keng một tiếng ngăn trở kiếm này! Giao thủ trong nháy mắt, hắn rốt cuộc thật sự thận trọng từ sâu trong nội tâm, cẩn thận tiếp đón mỗi lần tấn công của Lăng Phong, không có chút buông lỏng.
Mới bắt đầu vẫn còn có chút không lưu loát, thế nhưng sau đó cước bộ, động tác của Lăng Phong càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ có thể thấy một đoàn bóng trắng không ngừng xoay quanh Kiều Sâm Đặc, thỉnh thoảng đâm ra một kiếm thường có thể làm Kiều Sâm Đặc luống cuống chân tay! Nếu là có người bàng quan mà nói, sẽ cực kỳ khiếp sợ, nhìn bộ dáng trái trông phải đỡ, nếu là đơn thuần so đấu kiếm thuật thì trên thực tế Kiều Sâm Đặc đã bị thua!
Loáng thoáng có một đoàn khí lưu thanh sắc dọc theo hai chân Lăng Phong tán phát ra!
Kiều Sâm Đặc từ ngơ ngẩn đến giật mình, hắn rốt cục hiểu dược dụng ý thực sự khi Lăng Phong thi triển Thác Bộ, tiểu tử này dĩ nhiên đang dạy mình!