Đêm giao thừa ngày 22 tháng 1 năm
2012.
Trung tâm mua sắm Intime.
“Tư Nguyên, anh nói xem em nên mua
gì thì được?” Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm.
Lục thẩm phán mời cô tham dự đêm
giao thừa, ngụ ý của bữa tiệc gia đình này làm Kiều Duy Đóa khó tránh khỏi căng
thẳng.
“Em đừng lo, bọn mình chuẩn bị quà
cho ba mẹ anh thôi, còn mấy bà chị thì miễn.” Tư Nguyên trấn an cô.
Cô nhíu mày: “Lo đủ nghi thức em
vẫn thấy dễ chịu hơn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến
Tư Nguyên rất đỗi vui mừng: “Đóa, cám ơn em.”
Cô nhìn anh, chẳng hiểu tại sao
bỗng dưng anh lại nói cám ơn.
“Cám ơn em đã tới tham dự bữa tiệc,
cám ơn em đã mua quà cho ba mẹ và các chị gái của anh, cám ơn em… đã vì anh mà
nỗ lực, vì anh mà hết lòng…” Từ ngày hẹn hò tới giờ, Tư Nguyên cảm nhận được cô
đối với mối quan hệ này chưa từng chiếu lệ, mà là sử dụng mọi tình cảm chân
thành.
Anh quả thực rất may mắn.
“Có gì mà cám ơn chứ!” Bị anh cảm
ơn chính thức như vậy khiến Kiều Duy Đóa rất ngại ngùng.
Nếu muốn nói cám ơn, thì người đó
hẳn là cô. Cô và Tư Nguyên hẹn hò so với các cặp đôi khác thì thiếu lửa yêu
đương, nhưng lại đong đầy quý trọng. Rất nhiều chuyện Tư Nguyên đã thả chậm
bước để chờ cô, và cô cũng luôn lấy cảm nhận của anh làm tiền đề.
Bây giờ cô đang làm những việc mà
vốn dĩ một người bạn gái nên làm. Cô và Tư Nguyên đã qua cái tuổi vui đùa, nên
trong quá trình hẹn hò nhất định phải chú ý tới vài vấn đề chi tiết.
“Em muốn qua bên kia xem xe đồ chơi
chạy bằng điện có điều khiển từ xa.” Cô chỉ về phía trước.
Chị cả của Tư Nguyên có cậu con
trai ba tuổi, cô đã nghĩ ra món đồ chơi khá thích hợp. Còn chị hai anh thích
làm đẹp nên cô sẽ tặng kem dưỡng da.
“Được.” Tư Nguyên tự nhiên nắm lấy
tay cô.
Anh không để cô chịu nhiều áp lực,
nhưng hình thức hẹn hò giữa các đôi lứa nên có thì bọn họ vẫn làm theo.
“Anh nói cái này đẹp hay cái này
đẹp hơn?” Đứng trước kệ hàng, cô giơ hai chiếc ô tô đồ chơi lên cho anh xem.
Chỉ một động tác đơn giản mà cơ bắp
trên bả vai cô co rút, khiến cánh tay phải của Duy Đóa đau nhoi nhói.
“Em lại đau nữa à?” Tư Nguyên vội
hạ cánh tay cô xuống.
“Hôm nay trời đổ mưa, chắc em bị
phong thấp.” Cô mỉm cười phớt lờ.
“Nói bậy đi, trên vai em có tới mấy
cây đinh dài 5cm, làm sao không đau được?” Tư Nguyên nhăn nhó, đưa tay xoa nhẹ
vùng bị đau của cô.
Cô cười cười, dường như cố tình
lảng tránh chủ đề này.
“Đóa à, chừng nào em đi nhổ mấy cây
đinh đó?” Tư Nguyên buột miệng hỏi.
Mấy cây đinh định hình khung xương
trong vòng ba tháng là có thể rút ra, thế nhưng Duy Đóa lần lữa mãi không chịu
tới bệnh viện.
“Em nghe nói… đau lắm…” Lần trước
đi kiểm tra, cô thấy một bệnh nhân đau tới lăn lộn khiến cô bị ám ảnh.
“Em cũng biết mình không phải đúc
từ sắt thép rồi hả?” Đối với vụ tai nạn xe cộ, tới nay Tư Nguyên vẫn luôn canh
cánh trong lòng.
“…” Cô lặng thinh.
Tư Nguyên chỉ chỉ vào một chiếc ô
tô gần chỗ mình, “Anh thấy độ bóng chiếc xe này khá tốt, mẫu mã cũng đẹp.” Anh
đánh trống lảng qua chuyện khác.
“Nhưng anh nói tính cháu anh khá
bướng bỉnh, em thấy bé sẽ thích chiếc việt dã này hơn.” Sự bao dung của anh làm
cô thực sự cảm kích.
Hai người trao đổi một lát rồi cuối
cùng mua chiếc xe đồ chơi màu đỏ.
Tư Nguyên lấy bóp ra định trả tiền,
thì cô ngăn lại: “Đừng, đã nói để em tặng mà.”
“Anh sẽ không ngăn cản em tính tiền
phần quà dành cho ba mẹ anh, nhưng phần quà em mua cho mấy bà chị thì phải để
anh lo.” Anh trả tiền và cô làm việc lễ nghĩa.
“Không được!”
“Đóa à, em phải tin anh, anh dư tiền
tích góp nhiều hơn em.” Tư Nguyên nói kiên quyết.
Cô làm lụng rất vất vả, không những
phải trả tiền vay ngân hàng mà còn thường xuyên ‘hiếu kính’ ba mẹ. Nếu để cô
thanh toán phần quà cáp, thì Tư Nguyên sợ sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô.
Thực ra cô mới là người có tiền,
nếu cô chịu tới ngân hàng bổ túc hồ sơ. Duy Đóa nín lặng và dấu nhẹm cái ‘bí
mật’ ấy. Bởi lẽ, khoảng thời gian kia đã trở thành dĩ vãng, Hình Tuế Kiến cũng
một mực từ chối nhận lại số tiền. Đã như thế, thì nó phải đành nằm trong tài
khoản nhà băng mãi mãi.
Tờ hóa đơn bị cướp đi, mà Duy Đóa
chẳng thể lay chuyển được Tư Nguyên. Do hôm nay khu mua sắm thời trang trẻ em
hoạt động nhộn nhịp, nên trước quầy thu ngân xếp một hàng dài.
Duy Đóa đợi hồi lâu mà Tư Nguyên
vẫn chưa trở lại, cô thấy quầy quần áo trẻ em bên cạnh giảm giá rất hấp dẫn, và
có bộ váy rất hợp với Tiểu Lộng nên cũng nhàn nhã ghé vào.
Bên trong toàn là phụ nữ chen chúc
lẫn nhau, Duy Đóa chưa kịp coi kỹ bộ quần áo, thì đã bị một người phụ nữ cướp
đi thanh toán. Cô không quen với cảnh giành giật nên đành cười trừ bước ra.
Hèn gì khu vực thời trang trẻ em
toàn là đàn bà, với ‘không khí’ này thì rất hiếm người đàn ông nào chịu đi dạo
trung tâm mua sắm với phụ nữ giống như Tư Nguyên.
Duy Đóa định tới chỗ bán túi sách
thưa thớt người xem, nhưng chỉ vừa chớm vài bước thì toàn thân cô đều hóa đá.
Tại vị trí của cô bây giờ, ở khu
vực đồ chơi trẻ em gần đó có một đôi nam nữ đang chọn mua đồ chơi. Người đàn
ông cao lớn, mặt đầy râu quai nón, ngũ quan hơi mơ hồ. Anh ta bế một cậu bé
khoảng hơn một tuổi, đứng bên cạnh là người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp. Bé trai
ôm chặt món đồ chơi mô hình máy bay không thả, khiến người phụ nữ phản đối rất
dữ. Nhưng người đàn ông cúi đầu nói gì đó, thì chị ta chỉ biết lắc đầu bất đắc
dĩ.
Khung cảnh một nhà ba người thật
đầm ấm, thế mà toàn thân Duy Đóa lại phát run. Cô đi tới gần từng bước như thể
bị ma ám, muốn nhìn thật rõ gương mặt mơ hồ của người đàn ông kia.
Người đó, người đó… Không, nhất
định cô nhìn nhầm rồi.
Cô biết tính người đó rất thiếu
kiên nhẫn, xưa giờ cô chưa bao giờ thấy gã để lộ nét mặt gần như dịu dàng với
ai, bao gồm cả cô và Trần Ôn Ngọc.
Người đó đã xuất ngoại, đây chỉ là
người giống người! Thế nhưng tại sao một cảm giác quen thuộc đến đáng sợ phủ
kín toàn thân cô? Cô bước từng bước tới gần, đúng lúc ấy thì người đàn ông
ngước mắt lên chạm vào đôi mắt cô…
Đôi mắt như đường gươm sắc bén kia
trông vô cùng quen thuộc. Trong tức thời, cô cảm thấy mình không thở nổi, còn
người đàn ông đó cũng cứng đờ.
Cả thế giới như ngừng trôi, và cô
có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của bản thân mình.
“Đóa, anh thanh toán xong rồi,
chúng ta có cần tới nơi khác xem thêm gì không?” Có người vỗ nhẹ vào vai cô.
“Tư Nguyên, em…” Cô xoay người, hơi
thở bắt đầu gấp rút và thái dương rịn đầy mồ hôi.
“Xảy ra chuyện gì? Em khó chịu chỗ
nào?” Thấy cô bỗng dưng như ngạt thở khiến Tư Nguyên sốt ruột.
“Em, em thấy…” Cô xoay lại muốn chỉ
cho anh xem, thế nhưng ở khu đồ chơi bên kia chỉ có một người phụ nữ đang chọn
búp bê cho con gái, mà cảnh tượng ‘một nhà ba người’ đã mất hút.
“Em thấy gì?” Tư Nguyên hỏi.
“Em…” Lẽ nào cô bị ảo giác?
Hồi lâu sau, rốt cuộc cô cũng có
thể hít thở bình thường. Cô rũ mắt xuống, thần sắc nhạt nhẽo: “Em nhìn nhầm
thôi…”