“Tôi không cần!” Cô đứng thẳng lưng
đi về phía trước trong vô thức.
Lần này cô không mắng chửi, không
phẫn nộ. Cô bỗng thấy cả một chút cảm xúc mình cũng không thể biểu lộ, trái tim
cô dường như hết bị nhồi rồi bị bóp, trống trải và tan hoang.
Cô đi lâu thật lâu, lâu đến nỗi đôi
chân trên đôi giày cao gót đã tê rần nhưng cô vẫn không có tri giác. Cuối cùng,
cả người cô bất thình lình ngã xuống.
Một đôi tay ấm áp vội vàng đỡ lấy
cô, trong ý thức mơ hồ, cô thấy có gương mặt ấy vô cùng lo lắng. Tiếp theo mọi
thứ đều mờ mịt, cô chỉ biết anh ta đưa cô đi gặp bác sĩ.
Sau cơn tất tả ngược xuôi, cô được
đưa về một nơi mềm mại ấm cúng. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có cảm giác ấm áp
nào.
Cô nằm thấy ác mộng, trong giấc mơ
hỗn loạn ấy có một cặp nam nữ trần truồng lôi thôi, còn cô đứng trên lầu cao,
dưới chân là vùng đất lạnh săn cứng, rồi một giây sau cô đã trượt chân ngã
xuống. Cô thật kiên cường, lúc trượt chân cũng không khóc lóc mà chỉ run rẩy
liên tục. Suốt đêm đó có một đôi tay cầm chặt lấy tay cô, xót xa vì sự đau đớn và
đè nén của cô.
“Không sao cả, Đóa Đóa, em hãy kiên
cường lên!” Anh muốn gởi hết sức mạnh cho cô.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong
hương thơm ngào ngạt của vị cháo.
Đầu cô rất nặng và rất đau. Cô liếc
nhìn xung quanh, mọi thứ nơi đây đều có màu xanh đậm nhưng không phải phòng của
mình. Cô không kinh hoàng mà ngược lại cảm thấy nhẹ lòng.
“Chị hai, cảm ơn chị đã chúc mừng
em… Khi nào thì đưa cô ấy về hả?... Chuyện đó tính sau đi…” Cô nghe thấy anh
đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại trước cửa.
Anh có tin gì tốt ư?
Anh nói sơ sài vài câu rồi cúp máy,
nhưng không đầy vài giây sau điện thoại lại đổ chuông.
“Có chuyện gì? Ừ, đúng, tớ đậu cuộc
thi Tư pháp rồi… Tớ biết hôm tan tầm ba ngày trước…” Dường như anh bị bạn bè
trách cứ vài câu đại loại là sao mà giấu kỹ thế.
Tư Nguyên cúp máy rồi nhẹ nhàng đẩy
cánh cửa khép hờ ra, thấy cô thức giấc thì anh giật mình.
“Xin lỗi, anh đánh thức em hả?”
“Việc vui thế này mà sao lâu rồi
cũng chẳng nói với em?” Cô khẽ kéo khóe môi, thật lòng vui mừng cho anh.
Tư Nguyên lặng thinh, đáng lẽ cô
nên là người biết đầu tiên. Sau khi nhận được tin, anh gọi điện thoại cho cô
liên tục nhưng tiếc thay cô lại không bắt máy. Anh tới bệnh viện gặp cô, thì
dáng vẻ mất hồn lạc phách của cô khiến anh chẳng biết làm sao để mở miệng. Tiếp
đó, anh muốn tâm sự thì bị cô cự tuyệt.
“Lục Tư Nguyên, chúc mừng anh thi
đậu.”
“Ừ.” Thế nhưng anh chẳng tài nào
vui nổi, bởi vì, nhìn cô đau đớn đến muốn khóc cũng không được thì kết quả này
đối với anh đã hóa thành vô nghĩa.
“Em nằm ở đây rồi hồi tối anh ngủ ở
đâu?”
“Anh ngủ trên sofa.” Anh đang nói
dối, bởi thực ra anh đã thức trắng đêm.
“Anh xin lỗi vì không đưa em về
nhà.” Tư Nguyên cất lời xin lỗi.
Duy Đóa lắc đầu, “Không, em nên cám
ơn anh mới đúng.” Cô cũng sợ bộ dạng của mình sẽ làm Tiểu Lộng khiếp sợ.
Tư Nguyên đi lên sờ trán cô: “Còn
nóng một chút, bác sĩ bảo em mệt nhọc quá mức.” Cô đứng suốt đêm trước cửa nhà
Hình Tuế Kiến, người sắt cũng gục ngã chứ huống gì… cô bị đả kích quá độ.
Cô lặng thinh, cô không muốn hồi
tưởng về đề tài kia nữa.
“Em muốn uống một ly bia… và tán
gẫu không?” Từng bị cô từ chối nên anh có vẻ dè dặt.
Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, vì
quá mức bình tĩnh nên cả cảm xúc cũng bị đè nén không để bộc lộ, mới khiến anh
sầu lo.
Anh bắt buộc phải hỏi, dáng vẻ lúc
cô đi từ tiểu khu ra trông thật trống rỗng, thần trí rời rạc tới mức làm anh
hoảng sợ.
Cô mỉm cười, mới sáng sớm mà uống
bia nỗi gì? Đáy mắt anh đong đầy xót xa, dịu dàng và bao dung, khiến sự cay
đắng đè nén trong cô dần tan rã.
“Anh ta và Trần Ôn Ngọc kết hôn
rồi, họ sắp đi Canada.” Cô nói ngắn gọn, tận lực né tránh cảnh tượng khốn khổ
kia.
Tư Nguyên trầm mặc, bởi vì anh
không hề bất ngờ, chẳng qua anh không biết nên mở lời với cô bằng cách nào.
“Hóa ra, mất hết kiêu ngạo thì em
cũng chẳng còn gì.” Đôi môi cô khẽ nở nụ cười.
Nụ cười của cô khiến trái tim Tư
Nguyên đau buốt.
“Anh xin lỗi.” Anh nói lời xin lỗi.
Cô ngỡ ngàng, “Tại sao anh lại xin
lỗi?” Người cần xin lỗi cô không phải là anh.
“Anh xin lỗi vì ngay từ đầu anh
không giữ chặt lấy em.” Do đó mới khiến cô đau khổ như bây giờ.
Anh mãi nhớ tới cái đêm Trung thu
kia, cô hỏi anh vì sao không thể chìa tay kéo cô một lần? Vì sao… không thể yêu
cô?
Duy Đóa cười nhẹ: “Không sao, tại
số phận em hẩm hiu thôi.”
Nhiều năm nương tựa đã chuyển hóa
thành thứ tình cảm nhè nhẹ, nhưng hiện thực khiến người ta phải dừng bước. Sau
đó cô gặp phải thứ lửa cháy hừng hực, nhưng đấy lại là một liều thuốc độc.
Cô che giấu mọi cảm xúc, thậm chí
lấy nụ cười nhẹ để xoa dịu nỗi bi ai, làm sóng anh lòng cuồn cuộn. Anh xót xa
vuốt gương mặt tươi cười của cô: “Em đừng cười, lúc khó chịu thì hãy khóc đi.”
Cô lắc đầu: “Em khóc trông ngốc
lắm… Nước mắt đâu thể thay đổi được điều gì? Chỉ làm người ta khổ sở thêm
thôi…” Cô khóc đến rạn vỡ mà vẫn bị Hình Tuế Kiến vô tình đẩy ra khỏi cửa.
Nếu có thể lặp lại, cô nhất định sẽ
thật kiên cường, sẽ không dại dột đập cửa, sẽ không ném lòng tự trọng nói mình
không tin, sẽ không mắc mưu.
Rốt cuộc Tư Nguyên không kìm được
nỗi đau lòng mà ôm lấy cô, “Đóa, đến với anh nhé?” Trong cơn xúc động, anh đã
thốt ra câu thổ lộ này.
Cô giật mình.
“Có lẽ mối tình này không long trời
lở đất, nhưng sẽ không có đau khổ và nước mắt.” Mai này, anh sẽ dùng hết sức để
quý trọng cô.
Hóa ra, trải lòng cũng không quá
khó.
Cô im lặng vài phút rồi gượng gạo
nói: “Em rất mệt…”
Cô đang từ chối ư?
“Hứa với anh, em hãy suy nghĩ thật
kỹ, được không?” Lần này anh không muốn từ bỏ, bởi vì anh không muốn thấy vẻ
đau thương của cô.
Cô vẫn trầm mặc.
“Vâng.” Cô mệt mỏi nhắm mắt.
Hiện giờ lòng cô rất u ám, không
thể nghĩ được điều gì.
Tư Nguyên im lặng, anh lo lắng phủ
tay lên vầng trán cô, trên đó vẫn còn âm ấm.
“Anh xin phép cơ quan rồi, hôm nay
anh ở nhà với em.” Anh lo lắng nói.
Cô vẫn trầm mặc, bây giờ mình yếu
đuối vô cùng, nếu có người ở bên cạnh thì chắc cô sẽ cảm thấy khá hơn.
Cô im lặng dựa vào thành giường,
còn anh lên mạng để cô được thanh tịnh và không hề quấy rầy.
Anh kiểm tra hòm thư. Tuy rằng anh
đã xin phép nghỉ nhưng lúc này là thời điểm khó khăn, công việc không thể trì
hoãn.
Anh cẩn thận đọc lá mail danh sách
đặt vé máy bay đi quốc tế của cơ quan xuất nhập cảnh, mới đọc vài trang thì
đụng phải một cái tên làm cả người Tư Nguyên đều cứng đờ. Anh vội vàng gõ vài
chữ lên bàn phím, quả nhiên trên màn hình lập tức hiện ra vài dòng tin tức.
“Đóa, anh phải tới cơ quan một
chút.” Tư Nguyên vội vã thu dọn cặp công văn.
Hành động bất chợt của anh làm Duy
Đóa thấy kỳ lạ, “Đã xảy ra việc gì?” Chẳng phải anh nói sẽ ở nhà với cô sao?
Từ chỗ cô ngồi vừa khéo có thể nhìn
thấy màn hình laptop anh chưa kịp đóng, sau đó Duy Đóa cũng cứng đờ.
Trang web trên máy của anh hiện ra
danh sách xuất cảnh đi Canada hôm nay gồm bốn người, mà cả bốn người đó cô đều
quen biết.
“Trong danh sách xin xuất cảnh có
tên của Lâm Dục Sài, anh nghi ngờ bốn người họ cố tình bỏ trốn! Anh phải tới cơ
quan một chuyến để xin công văn cấm bọn họ xuất cảnh!”