“Cô gái, cô cũng là chủ nợ à?”
Cô dựa người vào vách tường với tư
thế này đã lâu thật lâu.
Ở đây quả thật không hề an toàn.
Bên ngoài ‘căn nhà’ nơi cô và gã
từng chung sống, thỉnh thoảng có đám người tới lui và ai nấy cũng đều hỏi cùng
một vấn đề.
“Vâng, tôi cũng là chủ nợ.” Cô tê
tái gật đầu thừa nhận.
Từ hôm gã nói sẽ kết hôn với Trần
Ôn Ngọc, rồi bay qua Canada định cư để tránh phong ba, thì tâm trí cô luôn bất
ổn.
“Anh ta thiếu cô bao nhiêu?” Đây là
vấn đề mọi người quan tâm.
“Rất nhiều mà cũng rất ít.” Cô
hoảng hốt trả lời.
“Đằng nào tôi cũng nhất định phải
bắt anh ta trả tiền, nếu không trả thì kêu anh ta nhảy lầu đi!” Vài người dẫn
đầu ầm ĩ.
Duy Đóa bỗng nhiên cáu kỉnh. Tại
sao mọi người đều cảm thấy chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là nhảy lầu
hai là bỏ trốn? Tại sao mọi người không cùng nhau chung sức vượt qua khủng
hoảng này?
“Lợi nhuận cao luôn đồng nghĩa với
rủi ro lớn. Ban đầu mọi người đem tiền bỏ vào đây thì chắc đã tính trước được
tỷ lệ rủi ro rồi, bây giờ đâu cần ai nấy cũng giả vờ vô tội?” Cô không nhịn nổi
mà cất giọng gay gắt.
Đám đông thở một hơi lạnh toát,
chẳng ai dám tin lúc này còn có người đi nói giúp dân cho vay nặng lãi.
“Tôi nhận ra cô rồi, cô từng làm
trong công ty bảo đảm!” Có người tinh mắt nhận ra cô.
Ngay tức khắc, cả đám đông nhốn
nháo.
“Bọn tôi tới đòi tiền lương.” Tư
Nguyên kịp thời can thiệp để cô tránh bị đám người kia ẩu đả và vội vào kéo cô
đi.
Thế nhưng cô không muốn đi, mà vẫn
tiếp tục đứng chờ dưới tòa cao ốc.
Hôm nay tấm rèm cửa sổ nhà gã vẫn
khép chặt, trong phòng không bật đèn và dường như cũng chẳng có ai ở nhà.
Cô nhíu chặt hàng chân mày, mở to
đôi mắt nhìn lên căn hộ áp mái đến ngẩn người. Gã đi đâu? Lẽ nào gã thực sự ở
chung với Trần Ôn Ngọc?
Những bóng đèn màu trắng bạc treo
trên hàng cây xanh dưới tiểu khu nhấp nháy trông rất đẹp, nhưng cô đã không còn
tâm trạng để thưởng thức.
Cô đứng ở nơi này rất muộn, muộn
đến nổi đám chủ nợ lũ lượt kéo đi và ngọn đèn của từng căn hộ đều dập tắt. Thế
mà cô vẫn đứng yên đợi gã.
“Đóa, về thôi em.” Bên cạnh cô luôn
có một người ‘ấm áp’ mà cô hằng khát khao lặng lẽ làm bạn.
Cô lắc đầu, ngoan cố lắc đầu: “Bọn
em chưa chia tay, em không đồng ý thì anh ta không thể đối xử với em như thế!”
Cô khăng khăng kiên trì.
Ai cho gã cái quyền tới là tới, đi
là đi? Tại sao cô không có quyền được lên tiếng, được quyết định? Cô không muốn
thừa nhận, cô từ chối thừa nhận, cô bị gã ruồng bỏ vì xã hội vô tình này, vì
cuộc khủng hoảng tài chính tàn khốc này.
“Có việc gì thì mọi người cùng nhau
vượt qua, không chỉ mỗi mình Trần Ôn Ngọc làm được!”
“Em yêu anh ta đến thế à?” Tư
Nguyên thì thầm.
Thực ra không cần phải hỏi, cứ nhìn
bộ dạng kinh hồn bạt vía của cô cũng đủ để chứng minh tất cả.
“Không, em không yêu anh ta! Em chỉ
ghét cái cảm giác này, em ghét đến khủng khiếp!” Cô từ chối thừa nhận.
Cô ghét gã không đầu đội trời chân
đạp đất như những người đàn ông khác, mà phải dựa vào một người đàn bà để bỏ
trốn!
“Chúng ta về thôi, hôm nay Tiểu
Lộng xuất viện, em đi vắng sẽ làm con bé sợ hãi.” Tư Nguyên phải đành lấy Tiểu
Lộng ra để khuyên cô.
…
Vất vả lắm mới khuyên được Duy Đóa
về nhà, nhưng tới gần nửa đêm thì phòng sát vách lại truyền tới tiếng đóng cửa.
Tư Nguyên không có cảm giác buồn
ngủ nên đứng dậy, quả nhiên bóng cô đã bặt tăm.
Anh gần như dễ dàng tìm thấy cô
đứng dưới lầu nhà Hình Tuế Kiến, và rồi anh lại lặng lẽ làm bạn bên cô.
…
Ngày thứ hai, lại một buổi tối nữa.
Vào lúc 12 giờ sáng.
Đợi không được Hình Tuế Kiến, đám
chủ nợ lũ lượt kéo nhau về. Ngoại trừ ăn cơm, uống nước, đi toilet, cô gần như
không rời khỏi cổng tòa cao ốc.
“Đóa, chúng ta về thôi.” Tư Nguyên
vẫn cất lời khuyên như cũ.
Cách chờ đợi này không phải kế sách
lâu dài, Hình Tuế Kiến cố ý muốn trốn nợ thì chắc chắn gã sẽ không trở về.
Cô dường như không hề nghe thấy,
vẫn dõi ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên lầu, chờ mong ngọn đền trên ấy lại thắp
sáng.
“Đóa, em cần phải nghỉ ngơi!” Tư
Nguyên kéo mạnh cô chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, mọi động tác của Tư
Nguyên bỗng khựng lại, men theo ánh mắt của Tư Nguyên, Duy Đóa cũng nhìn đăm
đăm về phía đó.
Chỉ thấy nơi ấy đậu một chiếc xe
SUV cách bọn họ không xa.
Gã đã về! Duy Đóa run rẩy, cô vội
vàng muốn đi lên.
Ngoài dây dưa, tranh cãi thì cô
chưa nghĩ ra cách nào để nối liền với gã, nhưng cô có một biện pháp ngốc nghếch
nhất là dụ dỗ và bám lấy gã, không cho gã liên quan gì với Trần Ôn Ngọc nữa.
Tuy nhiên khi cửa xe bật mở, một
đôi giày cao gót màu kem bước xuống và tiếp theo đó là vóc dáng cao lớn kia.
Duy Đóa sững sỡ, đầu óc dần dần
trỗng rỗng. Cô chỉ ngơ ngác nhìn Trần Ôn Ngọc thân thiết kéo cánh tay gã, hai
người song song bước vào tòa cao ốc.
Gã không nhìn thấy cô.
Cô ngơ ngác ngóng nhìn nơi mình
từng sống suốt mấy tháng qua, nơi mà có lần cô nghĩ đấy là nhà.
Lát sau, quả nhiên cửa sổ đã sáng
đèn.
“Em chờ, em chờ người phụ nữ kia đi
ra.” Cô miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, “Chỉ như vậy em mới có cơ hội nói chuyện
với anh ta!”
Trong lòng cô cũng tự nhủ thầm,
trước tiên cô nên bình tĩnh. Cô phải tỉnh táo để suy ngẫm nói cách nào để
thuyết phục Hình Tuế Kiến tin tưởng vào tình hình của Ôn Thành, nói ra sao để
thuyết phục Hình Tuế Kiến đừng trốn qua nước ngoài. Nếu bây giờ cô xông lên
lầu, Trần Ôn Ngọc gật đầu xúi giục thì sẽ bất lợi cho cô, nên cô cần phải bình
tĩnh.
“Tư Nguyên, anh về trước đi nhé?”
Cô thấp giọng thỉnh cầu.
Tư Nguyên im lặng, lòng đau như dao
cắt nhưng anh vẫn gật đầu: “Anh chờ em trước cổng tiểu khu.”
“Đừng…” Cô muốn nói gì đó nhưng Tư
Nguyên không cho cô có cơ hội cự tuyệt mà xoay gót rời đi.
Cô đành xoay người lại, nhưng lần
này cô hoàn toàn kinh ngạc.
Ngọn đèn bên cửa sổ kia đã tắt
ngóm.
Mười giây sau, sắc mặt cô bắt đầu
tái nhợt. Sao bọn họ lại có thể tắt đèn?
“Không đâu, không đâu!” Lúc này, sự
bình tĩnh trong cô đã tan thành mây khói, cô chạy vội vào tòa nhà.
Duy Đóa chưa bao giờ biết, thời
gian chờ đợi thang máy chạy lên từng tầng càng lâu thì càng bị dày vò khốn khổ.
“Đinh.” Cửa thang máy chưa kịp mở
hết, cô đã lao nhanh ra ngoài.
“Hình Tuế Kiến, anh ra đây cho
tôi!” Cô bấm chuông, phẫn nộ dùng sức đập cửa.
Thế nhưng bên trong vẫn im lìm
không có người mở cửa, như thể hai người vai kề vai đi vào ban nãy là do ảo
giác của cô mà ra.
Kiều Duy Đóa sực nhớ mình có chìa
khóa nhà, cô chẳng hề do dự gì mà lập tức dùng nó mở cửa.
Lầu một tối đen và vắng lặng, lầu
hai cũng thế. Tuy nhiên, nếu cẩn thận thì có thể nghe được tiếng phụ nữ rên rỉ
yếu ớt.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái nhợt, hai
tay kìm không được cơn run và đầu óc rỗng tuếch. Cô theo bản năng đi về phía
phát ra âm thanh ấy từng bước từng bước một.
Cửa không khóa nên cô đẩy ra dễ
dàng. Cô chạm vào góc tường, sau một tiếng ‘tách’ thì cả căn phòng u ám bỗng
trở nên sáng rực.
Tiếp đó là cảnh trí trong phòng,
một đôi nam nữ trần truồng hỗn độn. Hình Tuế Kiến đang đè trên người Trần Ôn
Ngọc…
Đôi gò má cô bỗng trắng bệch và
chợt hiểu ban nãy mình vừa nghe thấy âm thanh gì.
Hình Tuế Kiến nhanh chóng lấy chăn
phủ lên người Trần Ôn Ngọc, rồi kéo cái khăn tắm quấn ngang người mình. Gã lạnh
lùng quay lại nhìn chằm chằm sắc mặt thê thảm của cô, như thể đang khiển trách
cô thiếu lịch sự.
“Đây là giường của tôi.” Duy Đóa
nhìn Trần Ôn Ngọc chòng chọc, đầu óc cô trống rỗng và thậm chí chẳng biết mình
đang nói gì.
“Anh chưa nói rõ với cô ta sao?”
Trần Ôn Ngọc ôm chăn, không thèm nhìn cô mà thanh nhã ngồi dậy hỏi Hình Tuế
Kiến.
Duy Đóa thấy trên ngón tay Trần Ôn
Ngọc đeo một chiếc nhẫn kim cương, nó sáng lấp lánh dưới ngọn đèn vàng, làm
ngón tay thon thả của Trần Ôn Ngọc trông càng thêm xinh đẹp.
Chiếc nhẫn kim cương kia nhìn thật
quen mắt.
“Đó là nhẫn của tôi.” Trong phòng
mở máy điều hòa rất lạnh, đôi tay Duy Đóa co rút như thể không thắng nổi độ
rét.
“Chẳng phải cô không đeo nó ngày
nào à?” Trần Ôn Ngọc cười nhẹ, nói một câu hai nghĩa, “Nó vẫn chưa bao giờ
thuộc về cô.”
Trái tim cô đập thình thịch. Không!
Không phải như thế!
Vòm ngực trần trụi của gã, đôi chân
thon thả của Trần Ôn Ngọc, tất cả những thứ ấy đã làm mắt cô đau xót.
Hình Tuế Kiến đứng dậy, ánh mắt gã
rũ xuống tối sầm và gã bước từng bước về phía cô.
Bốp, cô vung tay về phía gã. Một
cái tát rất mạnh, một cái tát dùng hết nỗi căm hờn.
“Đó là giường của tôi, nhẫn của
tôi!” Cô kiên quyết lặp lại, nhưng không kìm chế được đôi vai run rẩy.
Gương mặt gã hiện ra năm dấu tay đỏ
ửng, gã không nói gì mà lôi cô đi thẳng ra ngoài chẳng chút thương tiếc.
Duy Đóa khăng khăng cầm cự bước
chân, cô cố hết sức để thoát khỏi sự kiềm chế của gã. Thế nhưng sức gã quá
mạnh, hơn nữa gã chẳng quan tâm cô có bị thương hay không, mà lôi cô từ phòng
ngủ ra tới cầu thang rồi đẩy thẳng xuống lầu.
Cô muốn kiêu ngạo, nhưng cô bắt đầu
khóc, một tiếng khóc thảm thiết không thể nào gắng gượng nổi. Cô bị tổn thương,
tổn thương nặng nề.
Cánh cửa nhà bật mở và gã đẩy thẳng
cô ra ngoài.
Ầm một tiếng, cánh cửa nhà đóng kín
trong vô tình và tàn nhẫn. Suốt quá trình, gã chẳng thèm nói với cô một câu.
“Hình Tuế Kiến, anh đừng vất cả an
bài cảnh tượng này, tôi sẽ không mắc mưu, tôi sẽ không mắc mưu!” Tiếng cô đập
cửa đùng đùng.
Cô sẽ không mắc mưu sao? Thực sự
không mắc mưu sao? Nhìn thấy bọn họ trần trụi quấn quýt trên chiếc giường cô đã
từng nằm, mà cô cảm thấy lòng mình rạn vỡ.
Cách cánh cửa sắt, vẻ mặt gã vẫn
không biểu lộ cảm xúc. Đây là lần đầu tiên gã thấy cô khóc đến thảm thiết như
vậy.
Cô khóc mãi, khóc mãi, khóc đến
lặng lẽ nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách. Cô đau quá, cô thực sự đau đớn quá. Cô
không thể nào tiếp tục phủ nhận hoặc lừa dối bản thân mình, cái cảm giác mãnh
liệt này không phải là tình yêu.
Rốt cuộc gã lại kéo cửa ra.
“Đừng tới tìm tôi nữa, ngày mai tôi
đi Canada rồi.” Gã nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ lạnh lùng: “Tôi và Ôn Ngọc
mới kết hôn, tối nay là đêm tân hôn của chúng tôi, xin cô hãy về cho, đừng đứng
ở đây phá hư bầu không khí!”
Nghe gã nói thế, cô vừa khóc vừa
cười, nói: “Tôi không tin!”
Gã im lìm đi vào nhà, một phút sau,
trên tay gã cầm một quyển sổ màu đỏ.
“Cô muốn tự mình mở ra xem không?”
Gã lãnh đạm hỏi.
Trên quyển sổ màu đỏ ấy ghi năm chữ
rõ ràng: Giấy đăng ký kết hôn.
Kiều Duy Đóa mờ mịt đưa mắt từ từ
tập trung vào tiêu cự, rồi cô bật cười thê lương, một tiếng cười như tiếng lòng
vụn vỡ.
Cô đứng thẳng thắt lưng, quệt khô
dòng lệ, ngưỡng mặt lên cao, dùng kiêu ngạo ngụy trang cho mình lần nữa, rồi
gằn từng chữ: “Không cần, tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh, dẫu rằng tôi – xem
– anh – chẳng – ra – gì!”
Gã vẫn không có bất kì phản ứng
nào, như thể mọi lời nói của cô đều vô nghĩa và chẳng ảnh hưởng gì đến gã.
Cô hết hy vọng nên cô đành bỏ cuộc.
“Tôi không nói tạm biệt và cũng
chẳng chúc anh tân hôn vui vẻ, nhưng tôi chúc anh thuận buồm xuôi gió!” Kiều
Duy Đóa xoay gót, đi từng bước vào thang máy.
Bây giờ bước chân cô không còn
chông chênh, không còn mong ai đuổi theo, và cũng chẳng còn vì ai mà nhục nhã
đến mất cả kiểm soát.
Gã dựa vào cánh cửa nhìn cô khuất
bóng, nhìn thang máy từ trên lầu cao xuống thành lầu một.
“Tạm biệt.”
Kiều Duy Đóa, tạm biệt em.