Duy Đóa cảm thấy dưới người mình
máu trào ra liên tục, thấm ướt cả quần lót. Cô là phụ nữ đang mang thai, làm
sao có thể ra nhiều máu như vậy? Nếu máu cứ chảy hoài, thì e rằng đứa bé rất
khó giữ.
Ý nghĩ này vừa chớm trong đầu đã
làm cô vô cùng bất an, khiến môi cô trở nên trắng bệch. Bụng cô đau âm ĩ cộng
thêm tinh thần hoảng loạn, làm thắt lưng cô nhức đến nỗi không thể đứng thẳng.
“Tư Nguyên, giúp em, giúp em với!”
Cô hoảng hốt cầu xin sự trợ giúp của người bên cạnh.
Dáng vẻ hoảng hốt và bất lực của cô
làm tâm trạng Tư Nguyên vô cùng căng thẳng. Tư Nguyên dẹp bỏ mọi lễ nghi, cúi
người bế thốc cô lên chạy tới chiếc xe mình đậu cách đó không xa.
“Đứa bé có xảy ra sự cố gì không
anh?” Cô níu chặt vạt áo Tư Nguyên đến mức năm ngón tay trắng bệch, như muốn
tìm một đáp án an lòng.
Cô run bần bật nhớ tới, từ hôm vô
tình bắt gặp Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc đi thuê phòng, cô đã ngừng uống
thuốc dưỡng thai, vì cô hạ quyết tâm không để Hình Tuế Kiến chạm tới mình. Cô
không vĩ đại như Trần Ôn Ngọc, cô thích sạch sẽ và không chịu nổi cảnh chung
chồng với người ta. Thế nhưng ai ngờ, cô không uống những loại thuốc đó lại gây
ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
Cô muốn sinh đứa bé này, khác với
lần đầu cô coi nó không là gì cả, nên đừng rời bỏ cô được không?
Tư Nguyên vội vàng bế cô lên xe, gương
mặt Duy Đóa trắng tới mức không còn một hột máu.
“Đóa, không sao, em đừng sợ!” Anh
nắm chặt tay cô khích lệ.
Lạnh quá, tay cô lạnh khủng khiếp.
“Nhất định em đã gây ra tội lỗi
nặng nề nên ông trời mới trừng phạt!” Cô dựa lưng vào ghế xe, hoang mang suy
nghĩ lung tung.
Những thứ cô ao ước trong đời rất
ít, nhưng vì sao lần nào cũng vuột tầm với?
“Đóa, em đừng nghĩ nhiều!” Một tay
Tư Nguyên vừa lái xe, còn tay khác cầm chặt tay cô.
Anh chưa từng gặp qua hoàn cảnh này
nên tay anh cũng run rẩy. Anh lo lắng cô xảy ra sự cố, nỗi sợ hãi gần như không
thể che dấu của cô truyền qua cho anh, khiến anh càng dễ đọc thấy sự căng
thẳng.
Đóa Đóa cần đứa bé này! Cô sợ mất
đứa con này vô cùng.
Lúc cô mang thai thì tâm trạng khác
hẳn với trước đây.
Tư Nguyên đạp mạnh chân ga, tính
anh xưa nay luôn điềm đạm và rất giữ quy tắc, thế mà bây giờ anh lại vượt đèn
đỏ tới mấy lần.
“Bác sĩ, có một thai phụ bị
thương!” Vừa tới bệnh viện, Tư Nguyên đã nôn nóng túm lấy bác sĩ.
Nhân viên y tế lập tức đưa cô vào
phòng kiểm tra, bàn tay nắm chặt của hai người bị tách ra và Tư Nguyên bị nhốt
ở bên ngoài.
“Cô có thai mấy tuần rồi?” Vừa cởi
quần cô ra thì thấy vết máu dính đầy trên đó, khiến sắc mặt nhân viên y tế trầm
xuống.
“Gần bảy tuần.” Răng môi cô đều run
cầm cập.
“Mang thai thời kỳ đầu mà ra nhiều
máu như vậy, chứng tỏ bào thai rất khó giữ.” Nhân viên y tế nói bằng kinh
nghiệm.
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hốc mắt cô cay cay, cơ thể và trái
tim đều run rẩy: “Bác sĩ, giúp tôi với, xin bác…” Cô bắt đầu thấy hối hận, tối
nay cô kích động quá mức mới làm cảm xúc chao đảo, ảnh hưởng tới đứa bé.
Cô sai rồi, cô luôn biết sức khỏe
mình yếu kém, cô hẳn phải nên giữ bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, cô không nên vừa
thấy Trần Ôn Ngọc thì đã bùng cơn tức giận.
Cô kéo vạt áo blouse trắng của bác
sĩ cất tiếng cầu xin, những giọt nước mắt yếu đuối thi nhau rơi xuống.
“Cô đừng xúc động, chúng ta hãy làm
kiểm tra trước.” Bác sĩ lấy máu của cô, sau đó khẩn cấp đưa cô đi siêu âm. Khi
đầu dò lành lạnh [1] lăn khắp vùng bụng cô thì bác sĩ bỗng thốt lên kinh ngạc:
“Tiêu rồi, không nhìn thấy túi thai…”
[1]
Khi siêu âm thì bác sĩ đổ một chút gel kéo đầu dò lên xuống, nó lành lạnh khó
tả lắm.(*_*)
Không tìm thấy túi thai? Nghĩa là
đứa bé cũng mất rồi? Đáy lòng Duy Đóa chợt lạnh, trước mắt bỗng tối sầm.
…
Lúc cô tỉnh dậy, trời đã bình minh.
Cô mở lớn đôi mắt, những giọt lệ to
như hạt đậu lại lăn xuống.
Tư Nguyên nằm dựa bên thành giường,
cô vừa nhúc nhích thì anh cũng tỉnh. Tư Nguyên nhìn cô chăm chú, không dám cử
động.
“Có phải em không giữ được đứa bé?”
Cô chết lặng hỏi, trái tim một mảnh hoang vu.
Trước khi mất ý đi thức, cô nghe rõ
bác sĩ nói không tìm thấy túi thai. Đấy là lỗi của cô, cô tự hại chết đứa con
của mình.
Một thứ tình cảm đau xót khó ức chế
làm cô không ngừng tự trách mình. Trong lòng cô thực quá khó chịu, quá mức khó
chịu.
Tư Nguyên không biết nên an ủi cô
ra sao, phản ứng của anh rất lạ, ánh mắt cứ dán chặt vào cô, muốn nói gì đó lại
thôi.
“Anh đừng giấu em, sau đó bác sĩ
còn nói gì?” Có tin gì tệ hơn không? Ví dụ, mai này cô không thể mang thai được
nữa? Vì lẽ đó cô càng thêm chán nản bản thân mình.
Không sao cả, thậm chí cơ hội giữ
đứa bé này cũng chẳng có thì nỗi khổ nào với cô cũng thế thôi.
“Anh nói đi, em không yếu đuối như
vậy đâu.” Cô giả vờ kiên cường nhưng hốc mắt đã ửng đỏ.
Tuy nhiên…
“Đóa… trước đây em có tới bệnh viện
khám chưa?” Tư Nguyên ngập ngừng hỏi.
“Có.” Cô đáp dứt khoát.
Không tới bệnh viện khám thì làm
sao cô biết mình mang thai?
“Ngoài bệnh viện thì em có kiểm tra
ở nhà không?” Anh lại hỏi.
Duy Đóa lắc đầu. Vì xét nghiệm máu
đã xác định cô mang thai, nên dĩ nhiên cô không cần kiểm tra thêm ở nhà.
“Bác sĩ nói em không mang thai, em
chỉ tới…” Tư Nguyên lúng túng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa
rồi thật quá xấu hổ, anh bị bác sĩ chế nhạo tơi tả. Ai đời anh đem một cô gái
đang trong ngày hành kinh thành sản phụ sảy thai, còn hô hét [2] đòi giúp đỡ.
[2]
Nguyên tác: đại hô tiểu khiếu – hô to gọi nhỏ tung lung, mất lịch sự (baidu).
Duy Đóa kinh ngạc, “Làm sao có
thể?” Giọng cô ngân cao, “Tối qua em đau như vậy…” Chính anh cũng thấy mà, phải
chăng bác sĩ kia là tên lang băm?
“Bác sĩ nói em không mang thai, em
chỉ đau vì kỳ sinh lý.” Anh thấy cô đau kiểu này vài lần, nhưng tối qua anh
không đem hai việc này liên kết với nhau được, chẳng ai có thể ngờ Duy Đóa bị
lừa.
“Rốt cuộc anh đang nói điều gì? Làm
sao em có thể không mang thai?” Duy Đóa không thể tin.
Trên thực tế, tới giờ Tư Nguyên
cũng chưa tin nổi.
Anh lấy giấy báo kết quả đưa cho
cô, để cô tự mình xem, “Không lâu sau khi em ngất đi, kết quả kiểm tra máu đã
đưa tới, các nội tiết tố HCG nhỏ hơn 5mlU/ml.” [3] Giấy báo này hoàn toàn chính
xác.
[3]
Khi xét nghiệm máu nếu mực HCG ít hơn 5mIU/ml thì kết quả thử thai là âm tính
và mực HCG hơn 25mIU/ml thì bạn đã có thai.
“Con em mất rồi.” Duy Đóa khổ sở
nói.
Xuất huyết quá nhiều làm cơ thể cô
không chứa bất kì vật gì và tẩy sạch mọi dấu vết, đấy cũng chẳng có gì kì lạ.
Tuy nhiên, Tư Nguyên lại lắc đầu:
“Không phải, ban đầu anh cũng nghĩ như vậy, nhưng bác sĩ nói nếu người từng
mang thai thì bất luận phá thai hoặc sảy thai tự nhiên, lượng hoóc-môn trong cơ
thể không thể lập tức hồi phục, các nội tiết tố HCG sẽ từ từ giảm xuống nhưng
cần ít nhất nửa tháng mới trở lại mức nhỏ hơn 5mlU/ml!”
“Nếu thực sự em đang mang thai ở
tuần thứ bảy, thì các nội tiết tố HCG phải vài chục ngàn mới đúng. Kích thích
tố [4] cao như vậy, làm sao có thể lập tức biến mất?” Việc này anh đã kiểm tra
cụ thể trên Internet của điện thoại, quả nhiên bác sĩ nói không ngoa chút nào.
[4]
Kích thích tố (kích tố) có hóa chất ‘có mùi’ gửi bằng và để tất cả mọi người /
động vật có vú cho ra. Kích thích tố được phát hiện vô thức, họ cung cấp thông
tin về hệ thống miễn dịch của bạn, khả năng sinh sản của bạn, trạng thái hiện
tại của bạn về ham muốn tình dục và tình dục… Là một chất rất quan trong với
phụ nữ. (urwebdoc.com)
“Không thể nào!” Duy Đóa trợn mắt
khó tin.
Nếu cô không mang thai, vậy những
triệu chứng trước đây phải giải thích ra sao?
“Bệnh nhân giường 411 mau xuất viện
nhé, đừng nằm đó chiếm giường!” Bác sĩ tới kiểm tra phòng thấy bọn họ còn ở
đây, lập tức nhíu mày.
“Bác sĩ, tôi muốn nghe giải thích.”
Cô dời ánh mắt về phía bác sĩ.
Nỗi băn khoăn trong lòng chưa được
tháo bỏ thì cô sẽ không xuất viện! Cô xác định mình đã mang thai, nhưng tại sao
kết quả kiểm tra lại như thế?
“Thời gian hành kinh của tôi luôn
chính xác, nhưng lần này chu kỳ sinh lý của tôi đã bị trì hoãn hơn hai tuần
chưa thấy tới.” Nếu nói cô không mang thai, vậy điểm đáng ngờ ấy phải giải
thích ra sao?
Cô không ngại ngần sự có mặt của Tư
Nguyên ở bên cạnh, hỏi bác sĩ những điều thầm kín của phụ nữ.
“Nhiều người không có chu kỳ kinh
nguyệt tới hai – ba tháng do dời ngày, thì có gì lạ?” Thái độ của vị bác sĩ
thiếu nhẫn nại.
Tư Nguyên tỏ vẻ xấu hổ, anh biết lý
do tại sao vị bác sĩ này mất tính nhẫn nại. Bởi vì bắt đầu từ đêm qua, hai
người bọn họ đã bị toàn bộ nhóm y – bác sĩ dán nhãn ‘đồ điên hoặc ngu ngốc’, có
thể trở thành chuyện hài hước nhất trong bệnh viện năm nay.
“Không, chu kỳ hành kinh của tôi là
28 ngày, tới giờ không nhiều một ngày, không thiếu một ngày.” Cô cố chấp lắc
đầu, cô muốn biết sự thật!
“Cô không dùng thuốc bổ hay thuốc
làm hoãn chu kỳ hành kinh à?” Vì muốn cô sớm xuất viện để có giường cho bệnh
nhân khác, vị bác sĩ đành giải đáp nghi vấn.
Thuốc? Trong đầu cô lập tức xuất
hiện một tên thuốc.
“Sau khi xác định mình mang thai,
tôi luôn dùng thuốc dưỡng thai…” Cô kỹ lưỡng đem tên thuốc mình dùng đưa cho
bác sĩ.
Bác sĩ nghe xong thì nhíu mày,
“Thuốc cô đang dùng là thuốc kích thích tố, bác sĩ chúng tôi phải làm hàng loạt
chẩn đoán mới kê toa cho bệnh nhân dùng loại thuốc này để dưỡng thai.” Dùng thuốc
cần phải thận trọng, bác sĩ bọn họ sẽ không kê loại thuốc này nếu bệnh nhân
không có dấu hiệu sẩy thai báo trước.
“Vì đây là thuốc kích thích tố, nên
một số nữ vận động viên dùng nó để dời ngày hành kinh. Trong thời gian dùng
thuốc, chu kì kinh nguyệt sẽ bị gián đoạn và không xuất hiện, ngừng thuốc
khoảng sáu – bảy ngày sau mới khôi phục lại chu kỳ kinh nguyệt.”
Cô hoàn toàn ngỡ ngàng và Tư Nguyên
cũng vậy. Bởi vì, một chân tướng mơ hồ từ từ hiện ra.
“Bác sĩ, theo lời bác nói, phải
chăng tôi cứ tiếp tục uống loại thuốc này thì tháng sau cũng không thấy kinh
nguyệt?” Cả người cô phát lạnh, tại sao lại như vậy?
“Không phải, loại thuốc này chỉ
kiềm hãm nội tiết tố cơ thể con người trong một thời gian ngắn, nhiều nhất
khoảng hai – ba tháng thôi.”
Nhiều nhất khoảng hai – ba tháng?
Chỉ hai – ba tháng thôi cũng đủ xảy ra rất nhiều việc…
Cô nhớ cảnh Hình Tuế Kiến bình tĩnh
nói sẽ ‘chịu mọi trách nhiệm’ với cô, bọn họ nhất định phải kết hôn.
“Nửa tháng trước tôi cũng kiểm tra
ở bệnh viện này và có kết quả mang thai…”
“Không thể nào! Bệnh viện chúng tôi
sẽ không làm ra kết quả sai lầm ấy! Hay cô đưa giấy báo kết quả cho tôi xem một
chút.” Vị bác sĩ khẳng định.
Cô cứng đờ cả người, giấy báo kết
quả? Đúng, từ đầu tới cuối cô chưa từng thấy giấy báo kết quả.
Hình Tuế Kiến nói đưa giấy báo kết
quả cho mẹ gã, cô cũng chẳng hoài nghi. Bây giờ nghĩ lại, tất cả mọi thứ đều là
lời nói phiến diện từ phía Hình Tuế Kiến.
Cô bị lừa!? Vốn dĩ trong bụng cô
chẳng có đứa bé nào, mà cô còn khóc lóc van xin bác sĩ hãy giữ lại đứa con! Sắc
mặt cô càng tái hơn.
Thấy phản ứng của cô, vị bác sĩ
cũng đoán được chút ít: “Bây giờ đã rõ rồi, cô nhanh xuất viện đi!” Vị bác sĩ
vừa đi vừa lắc đầu, “Thật là, nếu không có thâm thù gì mà gạt con người ta uống
thuốc kích thích tố để đùa bỡn, thì thật quá đáng!”