Xem ra, cô tới đây thực sự đã làm
rối tung mọi việc.
“Ả đàn bà này có điểm nào tốt? Cái
thứ ngàn người dày xéo! Chẳng qua cô ta hơi chút xinh đẹp, bày đặt ẻo lả, nhào
bên này ngã bên kia, lẳng lơ khắp nơi, từ xương tủy đã toát mùi tanh hồ ly!”
“Thưa bác, xin hỏi tôi nhào bên này
ngã bên kia bao giờ?” Cô mỉm cười phản kích.
“Đừng hòng qua mặt tôi, cô tới lui
với cả lũ đàn ông! Chẳng hạn như tên hàng xóm nhà cô…” Bà Hình Nhân cứ mở miệng
là mắng nhiếc.
Kiều Duy Đóa không ngờ mẹ gã cũng
đi điều tra mình, hoặc có thể là Trần Ôn Ngọc điều tra cô rồi vờ vô tình tiết
lộ cho mẹ gã biết? Bất kể người trước hay kẻ sau, bọn họ đều có chung một mục
đích là muốn hạ gục cô.
“Thưa bác, tôi lấy tiền lương đi
thuê nhà, chứ chưa từng lấy thân xác ra trao đổi!”
Cô lành lạnh nói một câu không
những làm sắc mặt mẹ gã thay đổi mà cả gã cũng nhíu mày. Tác phong của mẹ gã
rất tệ, nhưng cô là hậu sinh mà đốp chát thẳng thừng kiểu ấy thì thật thiếu lễ
phép.
“Tôi lấy thân xác ra trao đổi đấy,
nếu không thì làm sao tôi có thể nuôi con mình cao lớn đến vậy?” Bà Hình Nhân
cầm chặt tay con trai, bị đả kích trầm trọng.
Cô không phản bác mà chỉ thản nhiên
mỉm cười, vẻ mặt ấy như thể đang hỏi, thực sự thế à?
“Cô là kẻ thứ ba trơ trẽn! Cô dám,
cô dám…” Dám hạ thanh thế của bà.
“E rằng kẻ thứ ba chuyên nghiệp
không phải là tôi.”
Mẹ gã nói một câu, cô đốp chát một
câu. Vòng vèo qua lại làm gã càng nhíu chặt chân mày hơn.
Miệng lưỡi bà Hình Nhân rất sắc
sảo, nhưng lần đầu tiên trước mặt mọi người bà phải bí lối. Hơn nữa, nhân vật
lợi hại ấy chính là bạn gái của con trai bà.
“Nếu không phải do cô, làm sao con
trai tôi bị ngồi tù mười năm?”
“Đó là việc anh ta phải gánh chịu!”
Đôi môi cô lãnh đạm thốt.
“Không, đấy không phải việc nó gánh
chịu. Năm đó nó bị bỏ thuốc, do Tống Phỉ Nhiên hạ thuốc và cô chính là tên đồng
lõa trơ trẽn!” Bà Hình Nhân chỉ thẳng ngón tay về phía cô.
Ánh mắt đề phòng của Ôn Ngọc càng
như một ngọn dao sắc bén.
Duy Đóa khe khẽ run rẩy.
“Tống Phỉ Nhiên bỏ thuốc con bác à?
Làm sao có thể? Anh ta không có động cơ!” Duy Đóa chẳng hiểu gì.
Bà Hình Nhân nghe thế thì bật cười
trước sự giả vờ vô tội của cô, “Tại sao không có động cơ? Tụi nó có chung một
người cha!”
Đáp án bất ngờ này khiến Duy Đóa
kinh ngạc.
“Đủ rồi!” Gã chen ngang giữa hai
người phụ nữ, chấm dứt trận chiến nhàm chán này.
Duy Đóa hồi phục tinh thần, bất kể
ai là cha của ai thì những việc đều chẳng liên can đến cô, tất cả mọi việc đều
do trí tưởng tượng của gã.
“Cô muốn lấy A Kiến nhà tôi hả?
Kiếp sau đi!”
“Xin lỗi, con trai bác chẳng có
nghĩa lý gì với tôi!”
Chẳng ai chịu nhường ai, cuộc đấu
khẩu vẫn cứ tiếp tục.
Chỉ vì cô nói nếu người nào muốn
tát vào má trái của cô, thì cô không vĩ đại tới mức dâng luôn má phải? Hình Tuế
Kiến có chút tức giận, sở dĩ gã ngầm đồng ý cho Ôn Ngọc xuất hiện ở đây là muốn
kích thích cơn ghen của cô, khiến cô… ít nhất cũng để ý đến gã một chút. Thế
nhưng cô nói gì? Gã chẳng có nghĩa lý gì với cô!
Bây giờ Kiều Duy Đóa sắc bén đến
mức toàn thân mọc đầy gai, dù biết rõ cô nói trong cơn giận nhưng nó vẫn làm gã
vô cùng khó chịu.
“Em để bà ấy thắng một chút không
được sao?” Gã lạnh lùng hỏi.
Gã chưa hề nghĩ sẽ thiên vị mẹ,
nhưng cô vâng vâng dạ dạ với cha của người yêu cũ mà tại sao trước mặt mẹ gã
lại tung đầy móng vuốt? Kiều Duy Đóa, em hãy công bằng một chút!
Đột nhiên gã cảm thấy thật thất
bại, cả dạ dày cũng bất giác bện chặt. Gã chưa bao giờ hỏi trong lòng cô gã
được coi là cái gì? Họ sống chung với nhau mấy tháng qua được coi là cái gì? Gã
không hỏi là vì gã tự tin, cũng bởi…
“Trong lòng tôi anh hoàn toàn vô
nghĩa, anh chỉ là một vết thù tồn tại vĩnh viễn ở trong ngực.” Cô khẽ nhếch
môi, sảng khoái nhìn gã nhẹ nhàng nhả chữ: “Xin lỗi anh, tôi không muốn tiếp
tục trò chơi này nữa!”
Đem bữa tiệc gia đình lật tung đến
không ai được yên, cô xoay gót rời đi với những bước chân ổn định. Vì sự kiêu
ngạo của cô nên không bất cứ kẻ nào và âm thanh gì có thể khiến cô dao động.
“Con xem thái độ của cô ta kiểu gì
đây?” Mẹ gã tức đến độ bật cười.
Bây giờ là tình huống gì? Lẽ nào
bảo con trai bà phải kéo người ta lại?
“Bác Hình, bỏ đi, tính cô ta kì cục
vậy đó.” Ôn Ngọc lên tiếng an ủi, đặt dấu chấm hết cho trò khôi hài này.
…
Kiều Duy Đóa không ngờ Hình Tuế
Kiến lại đuổi theo.
Bàn tay gã túm lấy cô, hỏi: “Em nói
cái gì gọi là không chơi?” Giọng gã lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Cô hất mạnh tay gã ra, quay lại mỉa
mai: “Thôi đi Hình Tuế Kiến, anh bớt giả ngu với tôi đi!” Vạch mặt nhau rồi mà
gã còn giả khờ, không thấy buồn cười sao?
Trên mặt gã không hề có biểu hiện
gì.
“Tôi chỉ muốn biết cái gì gọi là
chơi đùa?” Lẽ nào cảm giác mấy tháng nay gã cho cô chỉ là chơi đùa?
“Hình Tuế Kiến, anh hãy thành thật
một chút, đừng dối trá như vậy nữa được không?” Kiều Duy Đóa vô cùng phòng bị.
“Anh cố tình giăng bẫy làm tôi nợ
nần chồng chất, không phải để tôi nhào về phía anh sao?” Cô thấy thật buồn
cười, làm kẻ cướp mà còn hỏi cô mình bị thương chỗ nào.
Gã không hề phủ nhận.
“Đúng, mười ba năm trước tôi khai
man trên tòa, bởi vì…” Cô lạnh lùng nhìn gã, “Bởi vì tôi hận không thể giết
chết anh!”
Nỗi căm thù dữ dội của cô làm gã
chấn động. Gã cứ ngỡ sau những tháng ngày chung sống thì thù hận giữa bọn họ đã
trở thành dĩ vãng. Xem ra, việc này chỉ riêng gã tự mình suy diễn.
“Nếu tôi nói với em, tôi chưa từng
muốn trả thù, thậm chí tôi hơn một lần áy náy mình đã hủy hoại cuộc đời em, thì
lòng em còn căm tức bất bình không?”
Làm sao có thể? Cô muốn bật cười.
“Hình Tuế Kiến, anh đừng nói mình
chưa từng ngờ vực tôi và Tống Phỉ Nhiên hợp tác để hãm hại anh nhé?” Cô không
ngốc, rất nhiều việc chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nối liền từ đầu tới
cuối.
“Em luôn biết tôi muốn ‘chơi’ em
nên mới tiếp cận em, vậy tại sao em còn lao mình xuống hố?” Gã hỏi bằng vẻ mặt
không chút biểu cảm.
Cô cười khẩy, “Nếu không ngã theo
kế hoạch thì làm sao tôi có thể gạt được anh?” Rõ ràng đây là sự thật nhưng khi
thốt những lời này, cả cô cũng thấy những ngày sống chung với vô vàn âu yếm trở
nên quá khó chịu.
Tốt lắm, gã đều hiểu rõ.
Điện thoại của gã đổ chuông liên
tục, mà gã chẳng thèm bắt máy, gã nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tôi muốn hỏi em một
vấn đề cuối cùng, em nói nếu bản thân Kiều Duy Đóa em muốn tìm đàn ông lắm tiền
thì người đó không phải là tôi! Nếu Kiều Duy Đóa em muốn tình yêu thì người đó
sẽ càng không phải là tôi!” Gã chẳng hề tức giận, nhưng thái độ quá lạnh lùng
khiến người ta sợ hãi, “Tôi chỉ muốn một đáp án, xin em hãy trả lời thành
thật.”
Hơi thở của Kiều Duy Đóa nghẽn lại,
cô nhận ra vấn đề này mình nhất định không muốn nghe.
“Nếu em muốn tình yêu, người đó là
Lục Tư Nguyên sao?” Gã bình tĩnh hỏi.
Duy Đóa khẽ run sợ, cô còn tưởng…
gã sẽ hỏi cô thực sự không thích gã chút nào sao?
“Đúng vậy.” Cô ngạo nghễ trả lời.
Gã muốn đáp án, cô sẽ trả lời thành
thật.
“Bây giờ em muốn đi tìm ‘tình yêu’
của mình à?” Hôm nay là Tết Trung thu, phải chăng cô vội vàng muốn cùng người
khác ngắm trăng?
“Đúng vậy!” Nếu đã phải chia tay,
nếu có thể giành được một nơi để hít thở, thì cô không muốn buông tha.
Trên mặt gã không gợn cảm xúc gì
quá lớn.
“Em đi đi.” Gã thụt lùi một bước.
Cô không ngờ gã bình thản đến vậy,
vẻ mặt gã lạnh lùng tới mức khiến người ta sợ hãi.
Cô không quay đầu mà bước đi, từng
bước từng bước rời khỏi không gian làm cô ngạt thở.
Gã im lặng nhìn cô từ từ khuất khỏi
tầm mắt, sau đó gã đột nhiên nhấc chân đá ‘ầm’ một cái lên cánh cửa kính của
chiếc xe SUV đậu ven đường. Trong màn đêm thanh vắng, âm thanh ấy vô cùng chói
tai.
Điện thoại của gã reo liên tục hết
lần này tới lần khác, tiếng chuông vừa dứt lại reo lên, đủ cho thấy người gọi
có biết bao nóng vội.
Gã vẫn không bắt máy vì gã cần hít
thở, liều mạng để thở, mới có thể đè nén cảm giác trái tim bị đâm đau nhức. Rõ
ràng gã không phải mẫu đàn ông si tình, bình sinh gã khinh thường nhất là hạng
đàn ông yêu đến chết đi sống lại, nhưng tại sao giờ đây chính gã lại đau đớn
tới mức này?
…
Mấy ngày nay Tư Nguyên bị cảm sốt,
cứ vừa khỏe chút lại phát nóng, hết nóng rồi anh vẫn rất khó chịu.
12h00 khuya, anh không ngờ lại nhận
được điện thoại của Duy Đóa. Trong điện thoại, anh có thể cảm thấy tâm trạng sa
sút của cô.
Anh ngồi thẫn thờ hồi lâu, rồi cầm
điện thoại lên lần nữa: “Đóa, em đang ở đâu? Anh có lời muốn nói với em.”
Dựa theo vị trí trong điện thoại,
anh tìm thấy cô ngồi bên cạnh bờ sông.
Dưới trời sao lấp lánh, từng đợt
gió sông thổi vi vu, cô ngước đầu ngắm sao trời mà không biết đang nghĩ gì.
Tư Nguyên bước tới thấy cô ngồi một
mình với lon nước, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Trái tim của nhau bỗng chốc đều yên
bình.
“Sao anh mua toàn trà sữa vậy?” Duy
Đóa đang cầm lon nước, nhíu mày hỏi.
Tối nay cô muốn uống chút bia.
Trước kia khi cô gặp chuyện phiền
muộn, Tư Nguyên hay đưa cô tới đây. Hai người mỗi người một lon bia, vừa hàn
huyên vừa tâm sự cuộc sống. Uống bia vào có thể làm nỗi phiền muộn trong lòng
cô tạm lắng xuống.
“Vì em là phụ nữ có thai.” Anh mở
lon nước đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy và phát hiện đó là trà
sữa nóng.
“Giữa hè mà anh kêu người ta làm
trà sữa nóng, có phải người ta nói anh là kẻ điên không?” Mắt cô bỗng cay cay,
lúc này cảm xúc mới không thể kiềm chế nổi.
“Cơ thể em không uống được đồ lạnh,
chịu không nổi lạnh, huống chi tình hình bây giờ đã khác trước.” Trước đây lúc
tâm trạng cô xuống thấp, anh thường ‘mắt nhắm mắt mở’ ngồi bên cô vừa hóng gió
vừa uống bia. Nếu hôm sau cô gặp phải tình huống đặc biệt hoặc bị cảm, thì cô
sẽ đau đến không thể đi làm. Nhưng tại sao anh vẫn tiếp tục dung túng cô? Anh
nghĩ đó là vì anh không muốn thấy cô chôn dấu nỗi cô đơn trong đáy mắt.
“Bọn em cãi nhau à?” Tư Nguyên phá
tan trầm mặc trước.
Duy Đóa mím môi im lặng, e rằng bây
giờ không đơn giản chỉ là cãi nhau.
“Bọn em chia tay.” Đã náo loạn đến
mức này thì không tan rã cũng không xong.
Tư Nguyên kinh ngạc, anh không ngờ
sẽ nghe được đáp án này.
“Nghiêm trọng như vậy à?” Anh không
thở phào nhẹ nhõm như lần trước mà anh thật sự lo lắng, bởi vì trông cô quá bất
thường. Tuy cô vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng trực giác mách bảo với anh rằng
bây giờ và lần trước hoàn toàn khác nhau.
“Chẳng có gì nghiêm trọng với không
nghiệm trọng, đây vốn dĩ là một trò chơi, một cơn ác mộng.” Cô ngắm trời sao,
thản nhiên đáp.
Không sao cả, cuộc chiến hoa lửa đã
kết thúc, nhưng tại sao giờ đây cô có cảm giác hỏa hoạn trôi qua mà tro tàn còn
đó? Trái tim cô trống rỗng đau nhoi nhói.
Tư Nguyên hoảng hốt sực nhớ vừa rồi
khi cô mất kiềm chế đã hỏi anh, vì sao anh không thể chìa tay kéo cô một lần?
Vì sao… không thể yêu cô?
“Đúng rồi, anh có lời gì muốn nói
với em?” Duy Đóa quay sang hỏi.
Là về việc anh từ hôn sao? Cô không
biết bây giờ mình có nên nghe hay không. Bản năng cô muốn trốn tránh, nhưng cô
biết mình không thể trốn mãi nên phải đành đối mặt.
Vừa rồi anh có xúc động muốn nói
với cô, nhưng anh lại để mất cơ hội mở miệng. Sau khi bình tĩnh, anh phân vân
không biết bây giờ đã đúng dịp hay chưa?
“Sau này em tính làm sao?” Anh
chuyển đề tài.
Cô cũng không miễn cưỡng anh.
“Em có thể nuôi sống Tiểu Lộng, dĩ
nhiên cũng có thể nuôi sống đứa con trong bụng.” Trên đời này chỉ cần con người
có ý chí, thì không việc gì là không thể vượt qua.
Đang nói chuyện thì cô bỗng nhiên
nhíu mày ôm bụng, cảm thấy bụng mình hơi khó chịu.
Trái tim Tư Nguyên rúng động, anh
ngơ ngác nhìn cô, “Đóa, hay là…” Anh chưa dứt lời thì cô đã vội vàng túm lấy
tay anh.
“Tư Nguyên, em… em…” Cả người cô
bắt đầu khẩn trương tới phát run.
“Em làm sao thế?” Cảm xúc của Tư
Nguyên cũng bị lây nhiễm.
“Anh mau đưa em tới bệnh viện, em
bị xuất huyết rồi!” Cô cuống cuồng nói.