Ngày thứ hai khi Hình Tuế Kiến thức
dậy, thì Kiều Duy Đóa đã đưa Tiểu Lộng tới trường báo danh, sắp xếp chỗ ở và chờ
học quân sự.
Gã bị Que Củi lôi kéo tới tận khuya
mới về, lúc vào nhà mới biết cô đã nằm ngủ trong phòng của Tiểu Lộng.
Hai người không bất kỳ cơ hội nào
để xuất hiện cùng nhau.
Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư…
Bên gối thiếu hơi ấm của đối
phương, nên buổi sáng thức giấc cả người gã rất bực dọc.
Gã xuống lầu, trên bàn cơm cô vừa
xem báo vừa chậm rãi dùng bữa. Nhưng giống như ba ngày qua, trên bàn chỉ có
phần ăn dành cho một người.
“Kiều Duy Đóa, em đang làm gì?” Rốt
cuộc gã kiềm chế hết nổi nên ngồi trước mặt cô chất vấn, bây giờ cô muốn lãnh
đạm bạo lực với gã sao?
“Có việc gì à?” Cô hỏi khách sáo,
lý trí và xa xách.
Cô càng làm như vậy càng khiến gã
tức giận. Gã lạnh lùng gằn từng chữ, “Em ngủ giường riêng mà không nói với tôi,
nấu điểm tâm cũng thiếu phần tôi. Kiều Duy Đóa, phải chăng em đang cố tình bài
xích tôi?” Đừng hòng phủ nhận, gã chưa bị mù!
Rất bất thường, vô cùng bất thường,
từ hôm cô về trễ tới giờ thì mọi thứ đều trở nên bất thường. Thảm thương nhất
là, cô rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng Hình Tuế Kiến lại phát hiện bản thân mình
ở trước mặt cô cứ như đang trong trạng thái bị đánh đòn.
Cô không ngước lên mà lật tờ báo
sang trang khác, tiếp tục đọc và bình thản nói: “Bây giờ tôi đang mang thai nên
cần nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp nửa đêm khuya khoắc còn nghe tiếng ngáy
như sấm bên tai, nó làm tôi rất khó chịu.”
Gì cơ, gã có ngáy ngủ à? Sao gã lại
không biết? Lý do này thật hoàn hảo! Cứ nói thẳng toạc là cô ghét gã đi! Hay
lắm, gã cũng chả ưa phải ôm cô ngủ mà như ôm xác một cương thi!
“Vậy điểm tâm đâu? Em giải thích
thế nào?” Gã cười gằn.
Mấy ngày nay cô chỉ nấu một phần,
có cần phải quái gở như vậy không?
Lúc này Kiều Duy Đóa không biện
bạch mà cất giọng đều đều, “Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh.”
Câu nói này của cô khiến gã tức đến
độ muốn xuất huyết não. Vớ vẩn thật, sắp thành vợ gã rồi mà sao cô dám nói
không có nghĩa vụ chăm sóc gã? Xem ra, cô chẳng hề có ý thức về điều này!
Trái tim Hình Tuế Kiến phát rét,
đúng lúc đó thì điện thoại của gã reo lên.
“A Kiến, em mới nấu điểm tâm xong, chúng
ta cùng ăn chung nhé?” Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của Ôn Ngọc.
Nhiều ngày nay thái độ của Ôn Ngọc
đối với gã rất tự nhiên, như thể cô đã quên hết những chuyện xảy ra hôm say
rượu. Cô muốn lãng quên thì dĩ nhiên gã cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hình Tuế Kiến lạnh lùng liếc về
phía bàn cơm, Kiều Duy Đóa vẫn vừa đọc báo vừa ăn bánh mì mà không hề tạm dừng
động tác.
“Được rồi, ăn chung đi.” Gã nhìn cô
chằm chằm rồi từ từ đồng ý với người bên kia đầu dây.
Kiều Duy Đóa vẫn bình chân như vại.
Gã cúp máy nhưng luôn đứng yên bất
động, như thể muốn cho cô một cơ hội để giữ gã lại. Tuy nhiên, cô vẫn im lìm và
chẳng hề thay đổi động tác.
“Báo giải trí có gì hay à?” Hay đến
mức người đàn bà khác đang lấy lòng chồng sắp cưới của mình mà cô cũng không
thèm chú ý?
“Hay chứ, hay hơn phim truyền hình
‘Bộ Bộ Kinh Tâm’ [1] nữa. Đây là vụ ly hôn rối rắm được đưa từ bóng tối ra
ngoài ánh sáng, mỗi một bước đều sắp xếp và dự trù kế hoạch rất tỉ mỉ.” Đó là
sự kiện ly hôn ầm ĩ giữa Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, rốt cuộc chỉ một tờ
giấy tuyên bố đã vẽ dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân.
[1]
Một bộ phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng cùng tên của Đồng Hoa, với các
diễn viên: Lưu Thi Thi, Ngô Kỳ Long, vv…
Gã lãnh đạm nhìn lướt qua, “Đã biết
là giả rồi mà em còn tin thật.”
Cô thản nhiên nói, “Khi đang xem
thì tôi sực nhớ những câu chữ trước kia trong một số bài báo. Lúc ấy từng có
một thầy tướng số bảo rằng mạng của Trương Bá Chi khắc mạng của Tạ Đình Phong,
nhưng Tạ Đình Phong nói anh ta sẵn sàng dùng mạng để đối lấy tình yêu và quỳ
xuống cầu hôn! Bây giờ nghĩ lại thật cảm động, cảm động đến nỗi tôi cũng muốn
bật cười.”
Gã nhíu mày, tại sao gã cảm thấy
như cô đang mai mỉa gã?
“Kiều Duy Đóa, em không đáng để tôi
dùng mạng mình đi đổi.” Gã nói rõ.
Cô mỉm cười, “Xin lỗi nhé, mạng của
anh tôi chả hiếm lạ gì.”
Gã bỗng dưng tức giận.
Mẹ kiếp, gã lại thua rồi!
Gã đứng bật dậy, đá văng cái ghế
rồi đi thẳng ra cửa.
Cô vẫn cứ bình thản tiếp tục ăn
sáng.
Dù đang tức giận đùng đùng nhưng
thực ra gã không đi quá nhanh, gã rê bước chân như cho cô có cơ hội giữ gã lại.
Ấy thế mà cô hoàn toàn không làm. Gã căm tức nện bước nhanh hơn, muốn ăn điểm
tâm thì thiếu gì chỗ? Ôn Ngọc đang ở dưới lầu chờ gã, gã thực sự chẳng cần vì
một ả đàn bà ngạo mạn mà bẻ nát kiêu ngạo của mình!
…
Năm phút sau.
Cánh cửa nhà đã khép lại từ lâu,
bấy giờ cô mới rời mắt khỏi tờ báo. Kỳ thực từ lúc gã ngồi xuống bàn cơm, thì
những con chữ trên tờ báo đã không hề đập nổi vào mắt cô.
Cô không muốn bị ảnh hưởng, nhưng
cô không đủ sức để kiềm chế. Vì thế, cô đành tiếp tục dối trá, ha ha, chết tiệt
dối trá! Cô rất hy vọng mình có thể vô tình trước sau như một.
Cô đứng dậy, đôi chân bất giác
không kiềm chế được mà đi tới ban công, dời ánh mắt về phía cửa sổ.
Đứng xa xa dưới lầu là cái bóng màu
vàng nhạt. Cô biết đó là ai, dạo này cái bóng màu vàng nhạt ấy xuất hiện tần
suất càng lúc càng nhiều.
Dáng dấp cao lớn vừa ra khỏi tòa
nhà, thì cái bóng màu vàng nhạt ấy cũng mỉm cười chào đón và ôm lấy cánh tay
gã.
Một cảnh tượng đẹp đôi.
Một buổi sáng ấm áp.
Tuy nhiên, nếu đã ‘yêu thương’ thế
kia thì rốt cuộc gã còn muốn đùa bỡn với cô tới khi nào? Kiều Duy Đóa hơi
choáng váng, khóe mắt bỗng cay cay.
Chắc đây là do từ trên cao nhìn
xuống mới làm cô choáng váng! Cô phủ nhận mọi nguyên nhân khác.
…
Tết Trung thu, cô ở nhà đóng gói.
Tiểu Lộng kết thúc học kỳ này thì
cô nghĩ cô và bé đã có một chỗ ở mới.
Cô đặt chìa khóa xe lên bàn trà,
bắt đầu thu dọn từng chút từng chút dấu vết mình từng sống ở đây, tủ quần áo
trống trơn, kệ đựng đồ dọn sạch và trái tim cũng trống rỗng…
Trong trò chơi này cô không nhận
được những thu hoạch như mong muốn, không có cảm giác thành tựu, không có cảm
giác thống khoái, chỉ có chờ đợi sự đánh trả của gã và một trái tim đã dần dần
mệt mỏi.
Không, có lẽ còn có…
Cô phủ bàn tay lên vùng bụng phẳng
lì, cô không biết đây có phải là thu hoạch của mình hay không? Một thu hoạch
bất đắc dĩ.
Đang thất thần thì điện thoại của
cô đổ chuông.
“Em uống thuốc chưa?” Vừa nhấc máy
thì cô đã nghe câu hỏi lạnh tanh từ gã.
Từ sau bữa sáng nổi giận đùng đùng
bỏ đi, hai ngày nay mối quan hệ giữa họ càng thêm băng giá. Cô không muốn nói
chuyện với gã, và gã ngoài việc nhắc cô uống thuốc đúng giờ thì cũng lười phải
nói chuyện với cô.
Cô cầm điện thoại nhưng không nói
một chữ.
Quá trình chờ đợi cô trả lời lại
khiến gã trào lên cơn tức giận. Dạo này thái độ của cô rất kháng nghị và bất
mãn, phải chăng do gã không hào phóng để tác thành?
Gã thực sự muốn cúp máy nhưng vẫn
ráng kiềm chế, lạnh lùng căn dặn: “Tối nay tới nhà mẹ tôi ăn cơm, sáng mai
chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Gã không cần biết cô có bị bắt buộc hay không, kế
hoạch đã sắp xếp xong và gã sẽ không thay đổi.
Cô đang mang thai, đây là con át
chủ bài của gã!
Cô vẫn im lặng.
“Kiều Duy Đóa, em là thây ma sao?”
Gã gầm lên giận dữ, nói chuyện với cô mà cứ như nói với người đã chết!
Bên tai vang lên tiếng gầm nhức óc,
hồi lâu sau, chờ gã ngừng la hét thì cô mới thản nhiên nhếch môi, “Tôi không
đi.”
“5h30 tôi sẽ về đón em!” Gã làm như
chẳng hề nghe lời cự tuyệt của cô.
“Tôi không đi!” Cô nhấn giọng, cô
không muốn chơi đùa nữa, được không?
“Kiều Duy Đóa, tốt nhất em hãy sửa
soạn đúng giờ cho tôi!” Gã quát lớn.
Cô có hiểu ý nghĩa của việc gã đưa
cô đi dự bữa tiệc gia đình này không? Tết Trung thu, chỉ có người trong nhà mới
đủ tư cách tham gia!
“Tôi – không – đi!” Cô cũng bắt đầu
nóng giận.
Tại sao gã có thể đem trò chơi này
biến thành lớn đến vậy? Gã muốn đùa tới mức kéo hết mọi người vào, hay gã muốn
đưa cô đi là để cho mẹ gã sỉ nhục cô? Làm như vậy gã sẽ thoải mái lắm ư?
Chọc cô giận mà gã lại mỉm cười,
một nụ cười lạnh lẽo, “Kiều Duy Đóa, Trần Ôn Ngọc cũng tới.”
Một câu nói của gã mà khiến cô cứng
đờ, gã có ý gì đây?
“Quan hệ giữa cô ấy với mẹ tôi rất
tốt, mẹ tôi luôn mong tôi cưới cô ấy về nhà.” Gã nói sự thật và cũng hạ liều
thuốc mạnh nhất.
Nghe giọng nói uy hiếp của gã, cô
nhắm mắt hít sâu một hơi. Quả nhiên, mục đích của gã là muốn làm nhục cô.
Cô giữ hơi thở vững vàng, đáp:
“Được, tôi đi.”
Câu trả lời của cô làm khóe môi gã
khẽ nhếch lên.
“Nhưng Hình Tuế Kiến à, anh đừng
hối hận!” Đầu dây bên kia cô cũng cười.
Một nụ cười không có độ ấm mà chỉ
có băng giá và… phẫn nộ.
…
“Em còn không ra!”
Trần Ôn Ngọc cởi tạp dề mỉm cười
chào đón gã, nhưng thấy gã kéo người phía sau mà nụ cười thành đông cứng.
Duy Đóa như một đóa bách hợp, ngạo
nghễ nở rộ giữa không gian chẳng thuộc về mình. Sắc mặt cô rất lạnh, lạnh như
một tảng băng ngàn năm không thể hòa tan, sống tách biệt với thế giới bên
ngoài.
“Cô ấy là Ôn Ngọc, còn đây là Duy
Đóa.” Hình Tuế Kiến giới thiệu thay họ.
Trần Ôn Ngọc kinh ngạc dời ánh mắt
về phía gã.
Trần Ôn Ngọc không hiểu tại sao gã
lại cố tình giới thiệu như vậy? Hồi lâu sau, cô – người luôn hiểu biết gã mới
biết được ý nghĩa.
Hình Tuế Kiến đang chính thức giới
thiệu bạn gái với ‘người nhà’. Gã đang tận lực báo với cô, Kiều Duy Đóa là bạn
gái, mà Trần Ôn Ngọc cô mãi mãi nằm ở giới tuyến người nhà?
Gã không nói nhiều, nhưng sự ‘phân
chia’ này làm nét mặt tươi cười của Trần Ôn Ngọc – người được đích thân bà Hình
mời tới dự lễ Trung thu – trở nên trắng bệch.
Bà Hình Nhân cầm bát đũa từ nhà bếp
đi ra, vừa trông thấy vị khách trong phòng khách thì cũng cứng đờ.
“Xoảng.” Chiếc bát sứ trong tay bà
Hình Nhân rơi xuống, phát những tiếng kêu lanh lảnh.
“Chẳng phải mẹ bảo con đừng dắt cô
ta tới đây rồi sao?” Giọng mẹ gã trở nên sắc bén.
Hóa ra gã đã thông báo với mẹ mình
là sẽ đưa cô tới và cũng bị từ chối.
Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn vở
diễn.
“Cô ta mới vào cửa là mẹ đã làm bể
chén bát, sống với ả đàn bà xui xẻo này thì gia đình chúng ta còn yên bình sao
con?”
Ha ha, vừa rồi dường như cô nhìn
thấy kẻ nào đó cố ý trượt tay làm bể chén bát, việc này cũng muốn đổ thừa cho
cô sao?
“Tháng sau con và Kiều Duy Đóa sẽ
kết hôn.” Giọng Hình Tuế Kiến rất bình thản, hệt như đang thảo luận về thời
thiết.
“Có phải con điên rồi không? Cô ta
từng hại con ngồi tù mười năm, cô ta là kẻ thù của gia đình chúng ta!” Mẹ gã bị
chọc tức.
Ha ha, cô cũng muốn hỏi, gã có bị
điên hay không mà bày trò chơi lớn đến vậy?
“Con ngồi tù suốt mười năm, đều một
tay Ôn Ngọc chăm sóc mẹ. Không có nó, gia đình chúng ta được như hôm nay sao?”
Bà Hình Nhân bất bình, “Ôn Ngọc chờ con ròng rã mười năm, ở bên con thêm ba năm
nữa, bây giờ con vì một ả hồ ly mà vắt chanh bỏ vỏ? Con bé bây giờ đã ba mươi
tuổi, con không cần nó thì con bảo nó lấy ai?”
Kiều Duy Đóa thờ ơ lạnh nhạt.
“Hôn lễ này con nhất định phải làm,
mẹ đừng gây tình hình thêm phức tạp nữa.” Đáy mắt Hình Tuế Kiến sẫm lại, nhàn
nhạt cảnh cáo mẹ.
“Không phải vì ả đàn bà này mang
thai sao?” Bà Hình Nhân tranh thủ bắt lấy cơ hội, “A Kiến, con không nhất thiết
phải kết hôn! Mẹ đã khuyên Ôn Ngọc, nếu con muốn giữ đứa bé này thì cứ để cô ta
sinh ra rồi giao cho Ôn Ngọc nuôi nấng!” Ôn Ngọc đã vì tình yêu mà chịu nhân
nhượng và khoan dung rất lớn, hiện giờ chỉ chờ thái độ của con trai bà!
Gã kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn
Ngọc.
Quả nhiên, Ôn Ngọc ngoảnh mặt đi
nơi khác.
Đôi mắt Kiều Duy Đóa khẽ nheo lại,
hôm nay gã đưa cô tới là muốn cô nghe những lời này?
“Còn nữa, A Kiến, con khẳng định ả
đàn bà này mang thai sao? Khi cô ta đi kiểm tra, con có đi theo hay không? Hay
cô ta đang lừa gạt con?”
Ngay cả nhân cách của cô mà bà Hình
Nhân cũng hoài nghi.
Đủ lắm rồi! Kiều Duy Đóa quyết định
không im lặng nữa.