“Em đi đâu về?”
Cô vừa vào cửa đã nghe câu hỏi lạnh
lùng vang lên.
Kiều Duy Đóa nhíu mày, cô thấy Hình
Tuế Kiến ngồi một mình trong phòng khách tối đen như mực.
Cô bật đèn ngay lối ra vào [1] ,
cởi đôi giày cao gót.
[1]
Nhà bên VN thông thường ít có kiểu đèn ngay lối ra vào (chắc giờ mấy nhà cao
cấp theo kiểu Tây thì đã có). Còn nhà Tây thì bao giờ cũng có đèn ngay lối ra
vào, đèn cầu thang, đèn closet, đèn phòng giặt đồ... giải thích để các bạn dễ
mường tượng. (*_*)
“Từ hồi một giờ sáng đến giờ, tôi
đã gọi điện cho em rất nhiều lần, tại sao em không bắt máy?” Cô đi chơi tới hơn
ba giờ sáng mới về mà chẳng có lời giải thích, làm gã thật mất vui.
Cô xem gã như vô hình, lướt ngang
qua và đi thẳng lên lầu.
“Em hội họp với bạn bè à?” Cô có
thái độ gì đây?
Cô vẫn tiếp tục không đếm xỉa, thậm
chí một câu trả lời cũng lười.
“Là người bạn nào khiến em vui đến
quên cả lối về?” Gã chặn cô trước cửa phòng tắm, nhìn cô chăm chút bằng nét mặt
không chút biểu cảm và tiếp tục ép hỏi.
Có phải tên Lục Tư Nguyên không? Gã
nhíu hàng chân mày rậm đen, mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng một nỗi chua
xót vẫn trào lên cổ họng.
Khi gã về nhà, phòng ốc tối om, gã
lên lầu hai thì phát hiện phòng ngủ vẫn chưa bật đèn và hoàn toàn vắng lặng.
Một cảm giác rất khó hình dung khiến trái tim gã sợ hãi trước nay chưa từng có.
Gã lập tức chạy xuống lầu, thấy Tiểu Lộng còn ở đó mới làm gã thở phào một hơi
nhẹ nhõm.
Sau đó gã bắt đầu gọi điện thoại
cho cô, gã tin rằng với tần suất gọi kiểu này thì kẻ điếc cũng có thể nghe, ấy
vậy mà cô chẳng thèm trả lời. Thời gian chờ đợi càng lâu càng khiến cơn giận dữ
của gã chuyển dần sang vô cùng quan tâm, cô đang ở cùng ai?
Cô không trả lời câu hỏi, do đứng
khá gần nên một mùi hương mát mẻ trên người gã xộc vào mũi cô. Cô như cười như
không lạnh lùng hỏi, “Anh tắm rồi à?” Cô cũng hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ tối nay gã
sẽ không về.
Hóa ra khi gã và Trần Ôn Ngọc ân ái
cuồng nhiệt xong, thì không ôm nhau ngủ suốt đêm mà vỗ mông chạy lấy người.
Cô bỗng dưng tỉnh ngộ, thảo nào
trước kia gã thường về nhà lúc nửa đêm, khó trách gã có thể gạt được cô. Hóa
ra, không phải cô ngốc mà là gã và Trần Ôn Ngọc diễn xuất quá đạt.
“Hỏi chuyện thừa thãi!” Thời thiết
oi bức kiểu này, gã về nhà mà không tắm thì làm gì?
Cô lạnh lùng liếc gã một cái, hồi
lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Anh đã tắm xong rồi, tại sao còn đứng đây cản
đường?” Giọng lạnh lẽo thể hiện sự chán ghét rõ ràng, cả hơi thở cũng buốt giá
như một ngọn gió mùa đông.
Trước giờ không giỏi dây dưa, nên
gã sa sầm nét mặt rút lui. Chẳng lẽ người nào có tình cảm trước thì người đó
thua ư? Dù ngoài miệng khăng khăng giữ kiêu ngạo, nhưng gã không thể nào lường
gạt chính bản thân mình.
Que Củi nói rất đúng, gã thực sự ‘kết’
cô từ lâu, từ thuở thiếu thời cho tới mãi ngày hôm nay. Gã cự tuyệt lời yêu cầu
duy nhất của Ôn Ngọc, quyết tâm bỏ mặc sự ‘sống chết’ của cô chẳng qua vì ích
kỷ. Nếu quả thực gã có gì với Ôn Ngọc, gã sợ hôn lễ này sẽ xảy ra vấn đề.
Hơn mười phút sau, cô kéo cửa nhà
tắm bước ra.
“Em tới đây.” Gã trầm giọng ngoắc
tay về phía cô.
Cô đứng im bất động, bình thản nhìn
gã.
Bầu không khí hơi nặng nề khó hiểu.
“Em tới đây thử nhẫn.” Cô cứ đứng
im bất động, khiến gã đành chủ động bước tới kéo tay cô.
Thế nhưng cô tỏ ra vô cùng chống
đối, như thể tay gã có chứa bệnh dịch. Kiểu kháng cự đầy ác cảm này làm trái
tim gã dấy lên từng cơn khó chịu. Hôm nay cô đã tiếp xúc ai? Bị điều gì kích
thích mà đột nhiên quay sang lãnh đạm với gã như hồi mới gặp lại?
“Sao vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi
mà em còn định giữ mình vì ai?” Gã nhàn nhạt châm chọc, châm chọc sự dối trá
của cô.
Hai người đã ngủ với nhau rồi, bây
giờ cô còn tỏ vẻ không muốn cho gã cầm tay là có ý gì?
Cô nhíu mày quay sang, khi bốn mắt
chạm nhau thì cả bầu không khí cũng suýt đóng băng. Cô mãi không thể chống lại
sức mạnh của gã, gã chỉ hơi dùng sức một chút đã tròng được chiếc nhẫn cưới vào
ngón tay áp út của cô.
“Rất giống với ý tôi, quả nhiên rất
hợp với em!” Gã cầm tay cô lên quan sát cẩn thận, thấy chiếc nhẫn vừa khít
‘cắn’ vào ngón tay áp út của cô mới làm gã hài lòng.
Ngón tay của cô rất đẹp, gã mua một
chiếc nhẫn kim cương hiệu Cartier, bất kể độ huỳnh quang (in color), độ tinh
khiết (clarity) hay kỹ thuật cắt (cut) [2] đều thuộc hàng đẳng cấp. Dĩ nhiên giá
cả của nó đắt tới mức chính Que Củi cũng mắng gã là đồ điên. Gã không ngại, vì
cả đời chỉ kết hôn một lần, làm sao mà không long trọng cho được?
[2]
Độ sạch, sáng, màu sắc, hình dạng cắt,… là các tiêu chuẩn để tạo thành một viên
kim cương tuyệt hảo. (*_*)
“Tôi còn mua cho em chiếc vòng tay
bằng kim cương đồng bộ nữa, em tới đây đeo thử.” Gã kéo cô đi, muốn để cô thử
trang sức khác.
Tuy nhiên, cô vẫn không nhúc nhích.
Gã ngoảnh lại thì chạm phải nụ cười lạnh nhạt của cô.
Cô rút tay mình về, cố làm vẻ thản
nhiên hỏi: “Sao bỗng dưng anh lại tốt với tôi như vậy?” Thật buồn cười, hóa ra
Hình Tuế Kiến cũng là hạng người tầm thường dùng vật chất phù phiếm để lấy lòng
phụ nữ.
“Những việc này không phải đều như
thế sao?” Đây là trang sức gã mua làm quà cưới cho cô, có gì sai ư?
“Tôi xin lỗi, có làm thì mới có ăn,
tôi không dám hưởng thụ món quà lớn như thế.” Cô tháo chiếc nhẫn kim cương
xuống đặt qua một bên.
Rõ ràng cô mới đeo chiếc nhẫn
khoảng một phút đồng hồ, thế mà ngón tay đã lưu lại vết tích lờ mờ. Hóa ra, bất
cứ thứ gì đã từng có được thì dẫu nó ngắn ngủi thế nào cũng sẽ in lại dấu vết.
Cô không muốn có dấu vết. Cô tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa thì dấu vết ấy
cũng hoàn toàn biến mất và không còn nhìn thấy nữa.
Hình Tuế Kiến nhíu mày vì sự kiêu
ngạo và khó chiều chuộng của cô.
Gã mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt,
giọng điệu chuyển băng giá, “Em nói đi, hôm nay đã xảy ra việc gì và em đã gặp
ai?” Bỗng dưng cô thay đổi thái độ, nhất định phải có nguyên nhân.
Cảnh tượng trong nhà hàng chớp mắt
lại tràn vào trái tim gã.
Gã vốn cho rằng cảnh Lục Thượng Lễ
chào tạm biệt cô lần cuối là cách cư xử của những người học thức. Bây giờ ngẫm
lại, hình như không phải đối phương tới gây sự, mà có lẽ gã đã đoán sai phương
hướng. Có kẻ tới chuyển lời giúp con trai và tối nay người nào đó đi gặp người
yêu cũ. Cả hai khóc than sinh không gặp thời, vì vậy quấn quýt bên nhau đến tận
ba giờ sáng mà chưa muốn rời. Cứ nghĩ như vậy thì chính gã là kẻ đê hèn đi chia
uyên rẽ thúy con người ta.
Cô hếch chân mày, “Anh muốn biết
à?” Muốn đêm nay hai người bọn họ vạch mặt lẫn nhau? Cô không để ý, tuyệt đối
không để ý, dù sao thì bắt đầu từ ngày mai Tiểu Lộng đã ở nội trú trong trường
rồi!
Đằng nào thì trò chơi này cũng nên
đến lúc kết thúc và cô không muốn chơi nữa. Không ai đánh gục được cô! Đừng
hòng đánh gục được cô!
Hình Tuế Kiến nghe ra giọng điệu
phớt lờ của cô, gã bóp chặt nắm tay mới kiềm chế những lời chửi bới xuống cổ
họng.
Thái độ của cô thật sự quá gây hấn!
Mới mấy hôm trước gã cảm thấy cô
mềm dịu đi hẳn, hơn nữa cô đang mang thai, gã cứ ngỡ mình đã nắm phần thắng
trong tay. Thế nhưng bây giờ, gã không có gì để nắm chắc.
“Tôi không hứng thú với kiểu tình
yêu trai gái sướt mướt như truyện Quỳnh Dao, cũng không rảnh đi nghe mấy việc
lãng mạn tình sử của em.” Gã lười nhác ngáp một cái rồi cất giọng bình thản:
“Khuya rồi, tôi đi ngủ trước.” Gã cứng nhắc xoay người sang nơi khác.
Chờ hồi lâu mà không nghe đằng sau
có tiếng bước chân, gã kinh ngạc quay người thì phát hiện cô đang đi về phía
câu thang.
“Em đi đâu?”
Từ đầu tới cuối cô hoàn toàn phớt
lờ gã, lạnh lùng đi xuống thang lầu.
“Kiều Duy Đóa, bây giờ điều dưỡng
Ngô và Tiểu Lộng đang ngủ, tôi không muốn cãi vả với em!” Gã nghiến răng, gã đã
chịu khó nhẫn nại đến mức này mà cô còn làm căng?
Từ lúc về nhà tới giờ, cô cũng
không rảnh để tranh cãi. Cô không muốn tranh cãi, chỉ cần cô có một chút phản
ứng kịch liệt thì nó đã chứng tỏ cô rất để ý. Nếu cô để ý, đồng nghĩa với việc
cô đã thua.
Cô thua không còn gì để mất! Mất đi
sự kiêu ngạo của cô, mất lòng tự trọng của cô và mất luôn cả… trái tim cô. Bởi
hiện giờ cô như đang lơ lửng trên vách núi cao sắp ngã, một khi ngã xuống thì
đồng nghĩa với muôn đời không trở lại được.
Cô đạp chân lên bậc tam cấp cuối
cùng.
“Em quay lại đây cho tôi!” Gã gầm
gừ, cơn tức giận luôn đè nén rốt cuộc ào ào vọt lên.
Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏi
cánh cửa này để đi tìm người tình cũ, gã sẽ không bỏ qua cho cô!
Cô không hề trả lời. Bởi vì, mỗi
câu nói đều cần có sức lực, mỗi đốm lửa phải chiếu rọi bản thân mình trước, thế
nhưng giờ đây cô đã mệt nhoài kiệt sức.
Cô đi tới thẳng phòng của con gái.
Không sao cả, trước nay người cô
thực sự quan tâm tới rất ít và bây giờ họ đều sống khỏe mạnh bên cạnh cô, cô
chẳng việc gì phải sợ! Còn Hình Tuế Kiến? Gã chỉ là một nỗi đau ngoài lề trong
lòng cô.
‘Kẹt’, cánh cửa phòng của Tiểu Lộng
khe khẽ mở ra và cũng nhẹ nhàng khép lại.
Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhìn chằm
chằm về phía cô, vậy cô không đi khỏi nhà mà chỉ tới phòng của con gái? Gã đợi
thêm nửa tiếng sau mà vẫn không thấy cô bước ra khỏi phòng Tiểu Lộng.
Vậy tối nay gã có thể yên tâm ngon
giấc? Nhưng gã chỉ nằm lẻ loi một mình trên giường? Trái tim gã vừa nhẹ nhàng
nới lỏng vừa có chút mất mát, gã đã quen có cô làm bạn bên gối.
Ngập ngừng một lát, Hình Tuế Kiến
vẫn đi xuống lầu và khe khẽ đẩy cửa phòng con gái ra.
Phòng của Tiểu Lộng thắp ngọn đèn
vàng nhạt, còn cô nằm ngủ bên cạnh con gái.
Cơn tức giận lòng gã bất chợt bị bẻ
gẫy nhưng vẫn chưa tiêu tan, gã lạnh nhạt liếc nhìn cảnh tượng kia. Cô mệt mỏi
cuộn tròn người với tư thế hai chân cong lên, hai tay ôm lấy mình và dựa vào
Tiểu Lộng đang ngủ say sưa bên cạnh.
Đây không phải lần đầu gã nhìn thấy
tư thế ngủ này, khi hai người mới sống chung, nửa đêm thức giấc gã luôn phát
hiện cô co rúm thành một cụm. Đó là tại sao gã luôn ôm cô để truyền hơi ấm của
mình cho cô, dẫu rằng trước nay cô chưa từng hiếm lạ.
Một lớn một nhỏ nằm trên giường,
nhưng trong mắt gã, cô giống hệt như một đứa trẻ. Một đứa trẻ luôn bốc đồng,
ngang ngạnh nhưng rất thiếu cảm giác an toàn.
Mắt cô khép chặt, dường như đang
ngủ rất say.
Gã bước vào phòng tìm cái remote
control chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao. Người đàn bà này rất sợ lạnh, dù ngày
hè nóng bức ra sao, chỉ cần mở nhiệt độ máy lạnh thấp một chút thì chân tay cô
sẽ lạnh cóng. Mùa đông chưa tới mà gã đã lo rầu, cô phải sống thế nào cho qua
mùa đông?
Gã khẽ khàng đóng cửa mà không hề
phát hiện, khi cánh cửa vừa khép thì cô cũng từ từ mở mắt.
Đôi mắt trong veo bỗng hóa trống
rỗng.