Hình Tuế Kiến và Que Củi vào nhà
hàng.
“Đại ca, anh có hài lòng với điều
kiện nhà hàng này không?” Que Củi hỏi gã.
“Phong cách được nhưng thử thức ăn
trước rồi hẵng tính.” Gã vẫn giữ thái độ bảo thủ.
“Đại ca, anh cầu kỳ quá!” Đã gấp
rút mà gã còn đòi nhà hàng phải phong cách, thức ăn phải ngon, đâu cần chặt chẽ
như thế chứ?
“Cả đời chỉ cưới một lần thôi.” Vẽ
mặt gã vẫn điềm nhiên.
Chuyện này rất quan trọng, cẩn thận
một chút cũng tốt hơn.
Que Củi nghiêng đầu qua nhìn gã,
nhìn đến độ gã mất tự nhiên, “Đại ca, nể tình anh em bấy lâu, anh có thể giải
thích giúp em một mối ngờ vực được không?”
“Cậu nói đi.” Gã lật thực đơn.
“Có phải anh ‘kết’ Kiều Duy Đóa từ
rất lâu rồi?” Que Củi hỏi thật nhanh.
“Vớ vẩn.” Gã chẳng thèm nhếch chân
mày.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Que
Củi bình luận.
Gã nhăn mày, định phân bua mình
không cần nói dối.
“Đại ca!” Que Củi đột nhiên ghìm
giọng gọi gã.
Gã ngước lên thì phát hiện ánh mắt
của Que Củi hơi lạ. Qua ánh mắt của anh ta, gã khẽ nghiêng người nhìn theo.
Tiếp đó, gã thấy Kiều Duy Đóa.
Kiều Duy Đóa cúi đầu như một cô học
trò ngoan ngồi trước mặt một ông lão. Kiều Duy Đóa im lặng và kính cẩn hệt như
đã làm chuyện trái với lương tâm. Do ông lão quay lưng về phía gã, nên gã không
nhìn rõ mặt của ông ta lắm.
“Lục Thượng Lễ.” Chỗ Que Củi ngồi
lại vừa vặn thấy rõ diện mạo của ông lão, anh ta khẽ nói chính xác danh tính
đối phương.
Họ Lục, dòng họ này khiến gã nhăn
mày. Lát sau, gã mới sực nhớ cái tên đó có chút quen thuộc. Hình như trên báo
cáo điều tra mục cha mẹ của Lục Tư Nguyên, gã đã từng thấy cái tên đó.
Lưu lượng máu của gã bắt đầu tăng
tốc.
“Đại ca, bọn họ sắp đi rồi, anh
không qua đó hả?” Que Củi hỏi.
Gã lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào
mỗi biểu hiện trên gương mặt cô, “Cứ quan sát kỹ rồi hẵng tính.”
Lòng gã chợt tức giận, bất cứ việc
gì hay người nào có liên quan đến Lục Tư Nguyên cũng khiến gã khó chịu. Đồng
thời gã rất muốn biết, phải chăng cô hại con trai người ta hủy hôn nên bây giờ
họ tới tìm cô tính sổ?
Gã dõi ánh mắt ra ngoài, nơi Kiều
Duy Đóa đứng trước cửa nhà hàng nhìn ông lão lên xe, mãi đến khi chiếc xe khuất
bóng mà cô vẫn đứng im bất động, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Chị dâu lịch sự ghê.” Bầu không
khí quá trầm lắng nên Que Củi phải gượng cười tìm đề tài.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến càng lúc càng
nặng nề. Vì cảnh cô đẩy mẹ gã và dáng vẻ vô cùng kính cẩn của cô lúc này hoàn
toàn tương phản.
Gã căm thù sự so sánh này, tâm
trạng gã bỗng chùn xuống nặng trĩu.
…
Kiều Duy Đóa đứng ngây ra hồi lâu,
vì cô đã bị một sự thật phũ phàng đánh sâu vào cõi lòng. Cô ngồi một mình ở
trạm xe buýt, rõ ràng chiếc xe cô đậu gần đó nhưng cô đã sớm quên sự tồn tại
của nó.
Từng chuyến xe buýt đến rồi đi.
Mọi người đều nói tình yêu như
chiếc xe buýt, khi muốn đi lại không thể chờ. Đợi đến lúc bạn vội vàng lên một
chiếc xe khác thì mới phát hiện nó đang lững thững theo sau.
Mục đích tìm cô nói chuyện vừa rồi
của Lục thẩm phán khiến cô rất kinh ngạc. Ông quả thật là một người tốt bụng,
mới có thể sẵn sàng bao dung cho một kẻ đầy khuyết điểm như cô.
Hốc mắt cô rướm lệ, trên môi nở nụ
cười vì cảm thấy ông trời thật thích đùa bỡn con người. Thực ra, nếu hồi đó Tư
Nguyên chịu nói ba chữ ‘anh yêu em’ thì anh đã có thể giữ chặt lấy cô. Nhưng
buồn thay, giờ đây cô đang ở dưới vực sâu muôn trượng.
Hình như vận số cuộc đời cô rất kém
cỏi, lúc khát vọng thì phép lạ mãi không xuất hiện, đợi đến khi không cần lại
thấy nó luôn ở kề bên. Từ nay về sau cô và Tư Nguyên chỉ có thể làm bạn, dẫu
nơi đó có rất nhiều ấm áp thì vẫn vô duyên với cô.
Bầu trời càng lúc càng u ám, điện
thoại của cô đổ chuông vô số lần. Cuối cùng, cô vẫn phải tiếp.
“Sao hả? Anh ta nói hay chưa?” Thật
bất ngờ, người gọi tới là Ôn Tâm.
Cô trầm mặc.
“Tôi không đi gặp anh ấy.” Cô nói
sự thật.
“Hai người… dửng dưng đến khủng
khiếp!” Làm hại cô muốn xem kịch vui.
Có lẽ, vì quý trọng tình bạn nên
mỗi bước chân đều dè dặt, đều đấu tranh và đều run sợ.
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Cô chẳng
hiểu tại sao mình lại nói với Ôn Tâm những lời này.
Thế nhưng…
“Tôi biết, chị là kẻ thứ ba.” Ôn
Tâm thản nhiên nói.
Cô cứng người và dạ dày co thắt.
“Tôi có tới thăm chị họ, chị ấy rất
đau đớn.” Ôn Tâm tiếp tục nói, “Tôi cũng hiểu sơ qua tình hình.”
Kiều Duy Đóa nghẹn cứng, nhưng
giọng cô vẫn đanh chắc, “Lời chị ta chỉ đại diện cho cảm xúc riêng của chị ta.”
Cô không phải là kẻ thứ ba, tuyệt đối không!
“Trước đây có thể vì tôi mà chị mất
cơ hội bước tiếp, nhưng bây giờ chị đã có cơ hội tìm thấy tình yêu của mình,
tại sao chị còn cố chấp chạy theo bất hạnh?” Ôn Tâm khó hiểu.
“Làm sao cô biết tương lai của tôi
chính là bất hạnh?” Cô phản đối.
“Chị thật sự yêu Hình Tuế Kiến ư?
Hai người lấy thù hận của đối phương làm tiền đề à?” Ôn Tâm hỏi tiếp, “Anh ấy
yêu chị sao? Một mối tình chỉ có trả thù và không cam lòng, cứ co kéo mãi thì
có ý nghĩa gì?”
Kiều Duy Đóa khẽ nhếch môi và phát
hiện mình không thể phản đối được một câu.
“Ha ha, rốt cuộc tôi đang làm gì
đây? Sao tôi lại đi khuyên chị? Tôi cầu mong cho chị và kẻ làm tổn thương tôi
cả hai cứ tiếp tục dang dở!” Ôn Tâm cười ha hả.
“Cô yêu Tư Nguyên.” Duy Đóa nhắm
mắt nói ngắn gọn mà đầu óc đau nhức muốn nổ tung, nếu không yêu sẽ không có tổn
thương.
Ôn Tâm cười trào phúng, “Chắc thế,
nhưng có vài cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan.” Đây chính là cuộc sống, vì
hạnh phúc, chúng ta nhất định phải yêu người mà số phận đã chọn sẵn cho bạn. Do
vậy cô đã từng nỗ lực đi yêu Tư Nguyên, thì bây giờ cũng sẽ cố gắng để yêu
chồng sắp cưới của mình.
“Còn chị? Tình yêu chị cần chắc
cũng từ Tư Nguyên nhỉ?” Ôn Tâm dùng giọng điệu khẳng định.
Thực ra, đây là vấn đề cô từng tự
hỏi bản thân. Cô từng thực sự cho rằng, tình yêu của cô chỉ có ba chữ – Lục Tư
Nguyên. Thế nhưng vào thời điểm này, cô lại mê man.
“Chị đừng hờn dỗi, đừng tiếp tục
sai lầm nữa, hãy bình tĩnh quay về với tình yêu của mình và đem Hình Tuế Kiến
trả lại cho chị họ của tôi.”
Trái tim Kiều Duy Đóa co thắt nhưng
vẫn cười khẽ, “Đây là mục đích của cô à?” Cô cứ ngỡ mình sẽ có thêm một người
bạn, nào ngờ đối phương lại tới làm thuyết khách.
“Đúng vậy.” Ôn Tâm thẳng thắn thừa
nhận.
“Thực ra tôi tới để nhắn hộ, chị họ
tôi đợi chị ở quán bar 777.”
“Tại sao chị ta lại gọi tôi đi?”
Kiều Duy Đóa gắng gượng.
“Chị họ tôi muốn cho chị thấy, sẽ
chẳng có đám cưới nào cả và chị mãi mãi chỉ rước lấy thất bại!”