Căn phòng trên lầu hai có rất nhiều
đồ màu hồng cần phải dẹp bỏ. Khăn bàn, ga trải giường, bao gối… Kiều Duy Đóa
đều chọn màu xanh nhạt, vừa thanh lịch vừa mang phong cách tươi trẻ. Ngoài ra
còn có màn che và rèm cửa sổ hoa văn, cô cầm lên so sánh độ tương phản.
“Em muốn chọn rèm cửa màu xanh,
ngôi nhà theo cảm nhận của em phải đầy chất thơ điền viên.” Giọng cô gái trong
trẻo vang lên sau lưng cô.
Nhà, trong lòng mỗi người đều có
một ngôi nhà lý tưởng.
Kiều Duy Đóa mỉm cười nhưng đột
nhiên cô cảm thấy bất thường, bởi vì, dường như cô đã nghe giọng nói trong trẻo
ấy ở đâu rồi. Kiều Duy Đóa đảo mắt qua, cách đó không xa có một đôi nam nữ khắng
khít đang đắn đo nên chọn vải rèm cửa sổ nào để trang trí cho phù hợp với màu
sắc ngôi nhà.
Nhìn rõ người đi tới, Kiều Duy Đóa
giật nẩy người.
Chắc là anh em thôi…
Ánh mắt cô dán chặt về phía mười
ngón tay đang đan dính vào nhau của đôi nam nữ.
“Chất liệu vải màu xanh này mỏng
quá, rất dễ làm gia đình đối diện thấy phòng ngủ của chúng ta, tới lúc đó mọi
hành động của chúng ta sẽ…” Chàng trai mỉm cười, nụ cười đầy ám chỉ.
Nụ cười ấy là tình thú giữa người
yêu và người yêu với nhau, nó khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngọt ngào
nhưng lại làm Kiều Duy Đóa rất khó chịu. Bởi vì, gương mặt của chàng trai kia
quá xa lạ.
“Anh nói màu xanh này hả? Nhưng em
thấy màu này đậm và khó coi quá!” Cô gái phản đối, “Em mặc kệ có tiện ích hay
không, em muốn mỹ quan!”
“Vậy chúng ta tới nơi khác xem.”
Chàng trai âu yếm ôm thắt lưng của cô gái.
Khi cô gái đi ngang và liếc thoáng
thấy cô, thì cô gái cũng chú ý tới ánh mắt đăm đăm của cô. Nhanh như cắt, toàn
thân cô gái cứng đờ.
“Trùng hợp quá.” Cô gái mỉm cười
xem như lời chào hỏi, nhưng nụ cười ấy không có độ ấm.
Kiều Duy Đóa mỉm cười gượng ép.
Đúng vậy, thật trùng hợp.
Cô gái liếc thoáng mấy tấm rèm vải
cô đang chọn, thuận miệng hỏi: “Chị sắp kết hôn à?” Người Ôn Thành cứ tới ngày
kết hôn sẽ đổi rèm cửa, đây cũng được coi chi tiêu cho quà cưới.
Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật
đầu.
Nụ cười của cô gái cứng đơ “Thì ra
hai người đã tu thành chánh quả, xin chúc mừng.” Cô gái cười cười, khoác cánh
tay chàng trai chuẩn bị rời đi.
“Ôn Tâm, chúng ta nói chuyện được
không?” Kiều Duy Đóa gọi giật lại.
…
Trong quán café, chàng trai đứng
đợi ngoài cửa.
Ôn Tâm gọi tách café, còn Kiều Duy
Đóa gọi một ly nước ấm.
“Tư Nguyên có biết không?” Do dự
một lát, Kiều Duy Đóa hỏi.
Cảnh tượng hôm nay làm cô không
cách nào giả mù.
Ôn Tâm cúi đầu cười cười, “Có lẽ
biết mà cũng có lẽ không.” Anh biết hay không cũng vô nghĩa.
Kiều Duy Đóa cau chặt hàng chân mày
vì thái độ bình thản của Ôn Tâm.
“Anh ta là ai vậy?” Cô chỉ chỉ
chàng trai đứng ngoài cửa sổ.
“Là người yêu đầu của tôi.” Ôn Tâm
nhún vai ra vẻ bình thường, kể: “Gần đây anh ấy chủ động giảng hòa với tôi, còn
đồng ý kết hôn ngay. Tôi nghĩ dù sao trước kia cũng đã từng yêu nhau, nên cho
anh ấy một cơ hội!”
Thảo nào khi cô gửi tin nói mình
sắp kết hôn, chỉ nhận được hai từ ‘chúc mừng’ đơn giản. Tư Nguyên vẫn im hơi
lặng tiếng, điều đó khiến cô thấy cảm xúc của Tư Nguyên rất bất thường. Hóa ra
anh cũng nảy sinh ‘việc lớn’, khó trách anh lãnh đạm và ‘vô tâm’ như thế.
“Cô tính lựa chọn thế nào?” Kiều
Duy Đóa hỏi nghiêm túc.
Lựa chọn? Ôn Tâm chẳng hiểu gì.
“Trước đây cô và Tư Nguyên đã hứa
hôn rồi, với lại anh ấy là một người đàn ông rất tốt, vô cùng tốt, xin cô hãy
quý trọng anh ấy, đừng làm tổn thương anh ấy!” Kiều Duy Đóa nói lời chính
nghĩa.
Trước đây có hứa hôn? Không phải
hai tháng trước đã hủy bỏ rồi sao? Ôn Tâm càng nghe càng hồ đồ.
“Xin cô… đừng làm điều nghiệt ngã!”
Kiều Duy Đóa thay bạn bè nói lời nặng nề.
Chưa đầy một tháng nữa bọn họ đã
đính hôn, sao Ôn Tâm có thể nói cho người đàn ông khác một cơ hội?
Cuối cùng thì Ôn Tâm đã hiểu, cô
đang uống ngụm café mà suýt phun ra ngoài.
“Kiều Duy Đóa, rốt cuộc kẻ tạo
nghiệt là tôi hay là hai người?” Ôn Tâm cáu kỉnh.
Cô mới là nạn nhân!
Kiều Duy Đóa nhăn mày, cô không thể
hiểu nổi, tại sao một người rõ ràng làm chuyện sai trái mà còn có thể ăn nói
đúng lý hợp tình như vậy?
Bầu không khí có chút khó chịu.
Hồi lâu sau, Ôn Tâm lấy lại tỉnh
táo và từ từ sắp xếp suy nghĩ, “Chị đừng nói với tôi… Tư Nguyên chưa kể gì với
chị nhé?” Ôn Tâm tò mò nhìn chằm chằm cô.
Thật thú vị!
Tư Nguyên nên nói gì với cô? Kể với
cô việc Ôn Tâm một chân đạp hai thuyền? Tính cách Tư Nguyên hướng nội, nếu anh
đi kể mấy chuyện này thì anh không phải là Tư Nguyên mà cô quen biết.
Kiều Duy Đóa cau mày thật chặt,
trong lòng lo lắng càng sâu.
“Vừa rồi chị nói mình sắp kết hôn
à?” Ôn Tâm lại cắt ngang vấn đề trọng tâm.
Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật
đầu. Cô sắp kết hôn thì liên quan gì đến việc bọn cô đang bàn luận lúc này?
“Ha ha ha, vậy nên anh ta chưa nói
gì mà chị đã sắp kết hôn?” Ôn Tâm vỗ bàn, cười sặc sụa. “Thật đúng là báo ứng!”
Kiều Duy Đóa chẳng hiểu cô ta đang
cười điều gì.
Sau khi chấm dứt màn cười sặc sụa,
Ôn Tâm lại mỉm cười ngọt ngào, “Tôi cho chị biết nhé, tôi cũng sắp kết hôn
rồi!” Cô hạ giọng, vui sướng nói: “Đáng tiếc, chú rể không phải Lục Tư Nguyên!”
Kiều Duy Đóa rúng động, giọng cô
rét run: “Cô định bỏ Tư Nguyên?”
Ánh mắt Ôn Tâm long lanh, “Cuối
cùng đã xảy ra việc gì, rốt cuộc là ai làm bậy, vấn đề này chị hãy tới hỏi Lục
Tư Nguyên! Tôi nghĩ anh ta sẽ ‘vui vẻ’ giải thích với chị!” Có trò hay để xem!
...
Trong cơn xúc động, Kiều Duy Đóa
thật sự đi tìm Tư Nguyên.
Đứng trước cổng Cục Bảo hộ lao
động, cô đâm ra do dự. Tư Nguyên không nói với cô, phải chăng anh có nỗi khổ
riêng? Nếu cô đem chuyện gặp Ôn Tâm hôm nay kể cho anh nghe, phải chăng sẽ làm
tổn thương tới lòng tự ái đàn ông của anh?
Sau khi suy đi nghĩ lại, cơn xúc
động trong cô đã tiêu tan, chỉ còn chừa lắm nỗi băn khoăn. Cô cứ đứng đây chờ
anh tan tầm, rồi giả vờ như đi ngang qua mời anh dùng bữa tối, sau đó thăm dò
ẩn ý? Cô quyết định như vậy.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã bốn giờ
rưỡi chiều, anh cũng sắp tan tầm.
Cánh cổng Cục Bảo hộ lao động mở
ra, một chiếc xe con màu đen chạy ngang qua mặt cô. Đột nhiên chiếc xe dừng
lại, sau khi cửa xe mở ra thì một vóc dáng uy nghiêm bước xuống.
“Cháu Kiều.” Đối phương gọi cô.
Kiều Duy Đóa xoay người, cô ngơ
ngác nhìn ông lão tóc bạc, phong thái nghiêm trang và bộ đồng phục tòa án trên
người ông ta. Mấy chục giây sau, cô vẫn còn ngẩn người.
“Cháu không nhận ra tôi à?” Ánh mắt
sắc bén của ông lão nhìn về phía cô, “Mười mấy năm trước, tôi là người thẩm tra
xử lý vụ kiện của cháu.”
Nghe nhắc đến điều này, Kiều Duy
Đóa lập tức nhận biết người vừa tới và dòng ký ức lại túa ra dữ dội.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa hết trắng lại
đỏ, “Xin chào ngài thẩm phán… thẩm phán…” Bỗng dưng trông cô thật bối rối.
“Tôi còn một thân phận khác là cha
của Lục Tư Nguyên.” Đối phương tự giới thiệu mình.
Kiều Duy Đóa nổ ‘đoàng’ một tiếng,
đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Sau khi Tư Nguyên giải trừ hôn
ước, tôi rất muốn gặp cháu, chọn hôm nào chi bằng chọn hôm nay, chúng ta cùng
hàn huyên nhé!”