"Mẹ, cứu con, cứu con với…"
Trong màn sương mù, cô nghe thấy tiếng khóc bất lực mà khủng hoảng của Tiểu Lộng.
Đừng khóc, đừng khóc, mẹ tới đây, mẹ tới đây!
Cô lớn tiếng hô, nhưng trong bóng tối, cô không thể nào tìm thấy bóng dáng Tiểu Lộng.
Nhưng rõ ràng Tiểu Lộng ở ngay bên cạnh cô mà...
...
Lúc Duy Đóa hôn mê, cảm giác có người dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô, cô hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng chu đáo. Tinh thần của cô cũng chỉ hoảng hốt trong chốc lát.
"Em nằm mơ luôn luôn gọi tên Tiểu Lộng..." Tống Phỉ Nhiên lo lắng nói.
Duy Đóa thay đổi sắc mặt, ngồi dậy, phát hiện bên ngoài sắc trời đã dần sáng.
Sao cô lại ở trong này?
"Hình Tuế Kiến đâu?" Cô vội vã hỏi.
Hình Tuế Kiến đã nói sẽ đảm bảo sự bình yên của Tiểu Lộng!
Khuôn mặt dịu dàng của Tống Phỉ Nhiên lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt dần dần trở nên âm u.
"Em vừa tỉnh đi lại đã vội vã tìm hắn?" Tống Phỉ Nhiên dùng giọng khó nghe hỏi.
Duy Đóa không muốn lãng phí thời gian, chỉ một khắc cô cũng không dám trì hoãn, thất tha thất thểu muốn đứng dậy.
Tống Phỉ Nhiên kéo cô lại, "Bác sĩ nói em mệt mỏi quá độ, mắc mưa dẫn đến phong hàn, nên em phải dưỡng bệnh cho tốt." Giọng điệu của hắn ta lại trở nên dịu dàng.
Nếu cô có thể từ từ chờ đợi, hắn ta cam đoan tất cả mọi chuyện giữa hai người bọn họ sẽ không thay đổi.
Hắn ta cũng sẽ cố gắng quên chuyện cô vừa tỉnh dậy đã muốn đi tìm Hình Tuế Kiến.
Duy Đóa sờ trán của mình, quả thật có chút sốt nhẹ.
"Lại đây, nằm trên đùi anh, anh sẽ bóp trán, giúp em thoải mái một chút." Vẻ mặt của hắn ta dịu dàng như nước.
Hắn ta là đứa con cưng, hắn ta tự tin vào khả năng của mình, người nhà yêu mến, mọi người tâng bốc, phụ nữ hâm mộ, chủ động quấn lấy hắn ta nhiều không đếm xuể, chỉ có với một mình cô, hắn ta mới sẵn lòng hầu hạ.
Hắn ta tạm nhân nhượng vì lợi ích cuối cùng, bởi vì hắn ta muốn có được chiến lợi phẩm, hắn ta cần có được trái tim của cô!
"Không." Cô cũng không thức thời vung tay hắn ta ra.
Bởi vì hiện tại cô làm sao có tâm tư dưỡng bệnh đây!
"Tôi phải đi tìm Tiểu Lộng!" Cô không để ý toàn thân bủn rủn, giãy dụa không để ý tới bản thân mình.
Nhưng tay cô lại bị kéo lại.
"Em nhất định phải đi?" Ánh mắt hắn ta hơi nhíu lại, môi vẫn mỉm cười.
"Đúng vậy, tôi nhất định phải đi!" Duy Đóa không thèm nghĩ trả lời
"Tiểu Lộng quan trọng với em như vậy sao?" Tống Phỉ Nhiên u ám hỏi.
“Đúng!" Cô trả lời kiên định.
"Nhưng chờ sau khi chúng ta có con, em sẽ không nghĩ như vậy nữa." Tống Phỉ Nhiên khôi phục nụ cười dịu dàng, "Con của chúng ta nhất định sẽ rất ưu tú, kế thừa vẻ đẹp và khí chất của em, kế thừa phong độ và tài năng buôn bán của anh..."
Duy Đóa nhíu mi. Cô chưa bao giờ mơ mộng tới phương diện này.
"Những chuyện này để sau thảo luận được không? Giờ tôi phải đi tìm Tiểu Lộng!" Cô nhịn không được ngắt lời hắn ta.
Thần sắc của Tống Phỉ Nhiên lại dần trở nên u ám.
"Đóa Đóa, em có yêu anh không?" Hắn ta kiên trì hỏi đến cùng.
Môi hắn ta tiến sát đến cổ cô, vô cùng muốn hôn xuống đó.
"Tống Phỉ Nhiên, có thể đừng như vậy được không?" Cô nhịn không được bắt đầu tức giận, đẩy hắn ta ra.
Cô không cần sự dịu dàng, không cần hắn ta quá quan tâm, cô chỉ cần hắn ta hiểu rõ mình thôi!
Giờ việc sống chết của Tiểu Lộng còn chưa rõ ràng, vậy mà hắn ta lúc thì nói đến chuyện con cái của hai người, lúc lại hỏi cô có yêu hắn ta hay không, cô nào có tâm tình chứ? !
"Em quan tâm đến đứa con hoang kia như vậy sao?" Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra, lạnh lùng hỏi.
Ba chữ “đứa con hoang” khiến cho ánh mắt Duy Đóa trở nên cực lạnh, cô rút tay mình về, lạnh lùng trả lời, "Tiểu Lộng là người nhà của tôi." Không phải là đứa con hoang trong miệng hắn ta.
"Vừa rồi, Hình Tuế Kiến cũng vô cùng sốt ruột, em có biết bộ dáng của hắn gấp gáp đến thế nào không, anh cảm thấy vô cùng thích thú."
"Vì sao hắn phải gấp gáp như vậy chứ?" Duy Đóa lập tức phát hiện có điều kì lạ.
"Hình như có người gọi điện thoại cho hắn, nói Tiểu Lộng bị bắt cóc, muốn nhận được tiền chuộc!" Tống Phỉ Nhiên mỉm cười, "Vì vậy, hắn mới mặc kệ em, để em cho anh “đoạt” đi!"
"Hắn có báo cảnh sát hay không? Có giao tiền không?" Duy Đóa nóng nảy.
"Yên tâm đi, anh nói cho em biết, cú điện thoại kia chỉ là giả mà thôi, cho dù có báo cảnh sát hay giao tiền, cũng chỉ là bị người ta trêu đùa mà thôi!" Tống Phỉ Nhiên nở nụ cười.
Là giả ư? Duy Đóa giật mình, vài giây sau, cô mới phản ứng lại, phát hiện có điều khác thường, ánh mắt sắc bén, "Vì sao anh biết là giả ?"
Tống Phỉ Nhiên cười cười, "Không chỉ có Hình Tuế Kiến mới có thế lực, anh cũng rất giỏi nha, dù là tin tức trên đường phố anh cũng tra được!"
Hắn ta tiến lại gần cổ cô, muốn cắn vào đó.
Duy Đóa dùng sức đẩy hắn ta ra, đôi mắt đẹp cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta, "Anh chỉ là một người kinh doanh bình thường, làm sao anh biết được nhiều như vậy chứ?" Hơn nữa, lại còn vào đúng lúc bọn bắt cóc kia gọi điện thoại đến, giúp cho hắn ta thuận lợi mang được cô đi.
"Hình Tuế Kiến không có khả năng dễ dàng bị người ta lừa như vậy, cuộc điện thoại kia nhất định có vấn đề gì đó thì hắn mới bỏ đi!"
"Đóa Đóa, không ngờ em vẫn bình tĩnh và thông minh như vậy." Thật đáng bội phục.
"Trong điện thoại, hình như có tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Lộng thì phải." Hắn ta nói ra bí mật, "Đối phương bảo nếu Hình Tuế Kiến không lập tức xuất hiện, Tiểu Lộng sẽ mất ngón tay!"
"Tống Phỉ Nhiên, rốt cuộc anh đã làm gì với Tiểu Lộng? !" Duy Đóa lớn tiếng hỏi.
Bị tiếng hét lớn của cô, Tống Phỉ Nhiên hơi cứng đờ.
"Thật sự là anh!" Duy Đóa lạnh lùng nói.
Vì hắn ta hoài nghi Tiểu Lộng là "con hoang" do cô sinh ra, nên hắn ta mới khiến cho Tiểu Lộng mất tích sao? Thời gian thật là một thứ đáng sợ, có thể khiến cho một người trở nên thay đổi hoàn toàn, hay đây mới chính là bộ mặt thật của hắn ta?
"Anh mau giao Tiểu Lộng ra đây, coi như tôi không có mắt, chúng ta chia tay đi, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa!"Cô nheo mắt lại, đôi mắt lạnh lùng mà tràn đầy nguy hiểm.
Cô không hề hy vọng vinh hoa phú quý xa vời, cũng không cần sự căm ghét đan xen của hắn ta, từ nay về sau hắn ta đi con đường thênh thang của hắn ta, cô đi con đường gian nan của mình, tự mình kiếm sống, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.
"Kiều Duy Đóa, em cho là trò chơi này em không muốn, thì sẽ không phải chơi nữa sao?" Tống Phỉ Nhiên cười cô quá ngây thơ.
Cô lạnh lùng nhìn hắn ta.
Ánh mắt cô lạnh lùng, giống như dao đâm vào trái tim hắn ta.
Chỉ có người chưa từng rung động mới có thể dùng được ánh mắt không có một chút phức tạp xen lẫn thống khổ, ánh mắt lạnh lùng như vậy giằng co với người đã từng là người yêu.
"Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng, em có yêu anh hay không? Anh muốn nghe lời nói thật." Hắn ta nhấn mạnh từng từ từng từ một.
"Không!" Duy Đóa lạnh lùng trả lời.
"Nếu anh chắc chắn đối xử tốt với em, đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới đến cho em thì sao? Nếu anh có thể cho em một cuộc sống còn được chiều chuộng hơn so với thiên kim tiểu thư thì sao?" Nụ cười trên khóe môi hắn ta có chút méo xệch, "Em có thể yêu anh hay không?"
"Không, tôi yêu tiền, tôi ham cuộc sống nhàn hạ, nhưng tiền chỉ có thể khống chế được cơ thể chứ không bao giờ khống chế được trái tim của tôi!" Câu trả lời của cô vừa tàn khốc vừa thực tế.
Mặt Tống Phỉ Nhiên trắng bệch, vài giây sau, hắn ta cười to, "Cho nên anh đã thất bại? Thất bại đến nỗi không có một chút phần thắng? !"
Thất bại ư?
Duy Đóa nắm bắt được từ trọng điểm, trái tim bị bóp nghẹt.
"Cho nên, anh theo đuổi tôi một lần nữa, chỉ là vì muốn trả thù tôi?" Trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh.
Tư Nguyên đã từng nhắc nhở cô phải cẩn thận, cô còn tưởng rằng là do Tư Nguyên lo lắng quá thôi.
Không nghĩ tới, một người đàn ông cũng có thể nhỏ nhen như vậy.
"Cô ở trước mặt nhiều người nhục nhã tôi như vậy? Cô nói tôi nghèo túng chỉ là một quả thối mà thôi, cô cho là sau bao nhiêu năm, tôi vẫn còn có thể thực sự yêu cô điên cuồng, thực lòng theo đuổi cô một lần nữa sao?" Tống Phỉ Nhiên nói toạc hết ra.
"Cho nên, những tin nhắn đó là giả?" Ánh mắt của cô ngày càng lạnh lùng.
Nhưng những tin nhắn ấy quá thật lòng mới khiến cho cô tin hắn ta.
"Kiều Duy Đóa, tôi để lại nhiều năm như vậy, chỉ là nghĩ đến một ngày kia nếu có thể gặp lại cô...tôi muốn dùng chúng để khiến cô cảm động, chỉ cần có được trái tim của cô, tôi có thể tùy ý giẫm lên cô, tra tấn cô..." Hắn ta chậc chậc thở dài, "Nhưng tôi ngàn tính vạn liệu không nghĩ tới, cô lại là người phụ nữ lạnh lùng không có trái tim đến vậy!" Hắn ta thật sự tính sai rồi.
Tất cả những diu dàng, chân thành, tiếp cận, đều là vì trả thù? Thật quá đáng sợ.
Trong lòng Duy Đóa phát run.
Tống Phỉ Nhiên tiến lên, nâng cằm cô lên, ra tối hậu thư cho cô, "Đóa Đóa, rõ ràng cô đang lo lắng, nhưng tôi vẫn là bạch mã hoàng tử, chỉ cần cô giả bộ yêu tôi, chúng ta có thể 'hạnh phúc' ở cùng nhau."
Cô cười lạnh, giống như thể đang nghe truyện cười.
"Khiến anh thất vọng rồi, tôi không có khả năng diễn được như vậy." Cô quay mặt đi, giọng điệu càng lạnh lùng hơn .
Rõ ràng cô không thương người trước mắt này, nhưng tại sao cô vẫn có cảm giác thất vọng, khiến người ta khó chịu như vậy? Vì bản thân cô từng cảm động, từng áy náy ư?
Tống Phỉ Nhiên thật sự biến cô thành đồ ngốc! Là do kỹ thuật diễn của hắn ta quá tốt, hay là do cô quá ngốc đây?
"Đóa Đóa, thật ra tôi luôn luôn rất muốn cô, chỉ cần cô hầu hạ khiến cho tôi vui vẻ ở trên giường, chúng ta có thể coi như những chuyện này chưa từng xảy ra..."
Tống Phỉ Nhiên lại không cam lòng, bắt đầu biểu hiện quấn quýt si mê.
Duy Đóa cảm thấy thật buồn nôn.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Tống Phỉ Nhiên đẩy vào chiếc giường ở phía sau.
Hắn ta khẩn trương muốn hôn cô, dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo và quần của cô, hai tay của hắn ta đã chạm được vào đỉnh nhũ hoa của cô, toàn thân hắn ta run run muốn nhanh chóng chinh phục cô, muốn có một đêm cuối cùng thật đáng nhớ.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra vô cùng nhanh, Duy Đóa dùng sức lực toàn thân tấn công bộ vị của hắn ta.
Tống Phỉ Nhiên đau nhức gào rú lên.
"Đã quên nói với anh, tôi từng học thuật phòng vệ cho phụ nữ." Cô đẩy hắn ta ra, dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, lạnh lùng nói.
Cô không còn là cô nữ sinh dễ dàng bị người ta bắt nạt mười ba năm trước nữa.
Cô đã từng thề với bản thân, ai dám dùng sức mạnh với cô, cô sẽ khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!
Tống Phỉ Nhiên ôm bộ hạ, lăn lộn trên giường, khuôn mặt tuấn tú đau đến mức lúc đỏ lúc trắng.
"Kiều, Duy, Duy Đóa, cô, cô, cô không ngủ với tôi, thì, cũng, ngủ, với người đàn ông khác mà thôi!" Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên tức giận gầm lên.
Duy Đóa khinh miệt cười lạnh, kiên cường xoay người.
Tống Phỉ Nhiên nóng nảy, "Kiều, Duy Đóa, cô không muốn cứu mạng con gái mình sao?"