Thêm một tuần nữa trôi qua.
Tư Nguyên hơn một lần nhìn chằm
chằm vào điện thoại. Đã nhiều ngày qua Duy Đóa luôn bề bộn công việc, cô bận
giúp Tiểu Lộng làm các biện pháp phục hồi chức năng, bận giúp Tiểu Lộng làm các
cuộc kiểm tra kỹ lưỡng, cô bận tới mức… không có thời gian để nhắn tin cho anh.
Trước nay mỗi ngày ít nhất bọn họ
cũng gởi hơn mười tin nhắn để trao đổi thông tin bệnh tình của Tiểu Lộng, bây
giờ thì điện thoại của anh chưa từng vang lên một tiếng ‘bíp’. Khi anh không
nhịn được mà gọi điện qua, thì cô luôn bảo mình bận rộn và hẹn lúc khác sẽ hàn
huyên.
Cô bận bịu chuyện gì? Còn đang bận
‘lừa gạt’ sao? Tiểu Lộng đã tỉnh dậy, anh thấy cô nên thành khẩn nhận lỗi với
Hình Tuế Kiến. Bất kể có hậu quả gì, anh cũng đều tình nguyện làm bạn bên cô.
Nhưng rõ ràng cô không nghĩ thế và chẳng cần có sự đồng hành của anh.
Anh tới thăm Tiểu Lộng mới biết, cả
tuần nay cô đều ngủ ở bệnh viện, nhiều lắm cũng chỉ giáp mặt Hình Tuế Kiến sơ
qua trong phòng bệnh. Xem ra, người cô trốn không chỉ riêng mình anh. Tư Nguyên
không muốn làm người bị cô lẩn tránh nên vài lần anh cố ý chặn đường, lúc cô
‘gặp’ anh cũng chỉ nở nụ cười.
“Khéo quá.” Một nụ cười khách sáo
đến hoàn mỹ.
“Chừng nào Tiểu Lộng xuất viện?”
“Sẽ nhanh thôi.” Cô đáp ngắn gọn.
Qua điều dưỡng Ngô anh mới biết,
thì ra Tiểu Lộng còn đau đầu, nhưng khi kiểm tra vẫn chưa tìm thấy vấn đề, ngay
cả bác sĩ chuyên gia cũng không rõ nguyên nhân. Bác sĩ khuyên rằng đi bước nào
tính bước đó, có lẽ một ngày nào đó Tiểu Lộng sẽ bỗng dưng khỏi hẳn. Tuy nhiên,
nhiều khả năng đây là một cuộc chiến lâu dài không rõ đoạn kết. Biết đâu có một
ngày Tiểu Lộng vì chứng đau đầu mà té xỉu và chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa.
Anh thừa nhận mình có bị những lời
‘gieo hoang mang’ [1] này hù họa, còn cô thì sao? Chắc chắn cô cũng sợ phát
khiếp! Tuy nhiên, những việc này cô đều nín lặng với anh.
[1]
Nguyên tác: Ngụy ngôn tùng thính, ý chỉ
kiểu nói chuyện giật gân, bắn tiếng đe dọa.
Câu trả lời cô dành cho anh luôn là
‘Tiểu Lộng khỏe lắm’, một câu trả lời hờ hững và khách sáo hệt như với những
người bạn thông thường.
Anh quan tâm tới thái độ, tới sự
giấu giếm, tới vẻ khách sáo, tới cảm xúc của cô và càng quan tâm hơn với việc
cô giữ khoảng cách như gần như xa. Tất cả mọi thứ tạo thành một tảng đá lớn, đè
ép trái tim anh đến nặng trĩu.
Cách mấy ngày không gặp, rốt cuộc
Ôn Tâm cũng thu hết can đảm gọi điện thoại mời anh dùng bữa tối. Tuy nhiên,
trong suốt bữa cơm và dọc đường từ nhà hàng đưa cô trở về, anh đều lặng lẽ với
cõi lòng đầy tâm sự.
Tới nhà cô, Tư Nguyên dừng xe.
Ôn Tâm không vội xuống xe mà dè dặt
hỏi anh, “Có phải anh còn giận em?” Từ hôm ở bệnh viện về, anh bắt đầu trở nên
kỳ lạ.
“Anh không giận.” Anh đáp nhẹ.
Trên mặt anh không có tức giận,
đồng thời cũng chẳng có thứ cảm xúc nào khác.
“Nhưng nhìn anh nghiêm túc quá…” Ôn
Tâm cảm thấy thực sự rất sợ.
Hóa ra khi anh tức giận thì mang
dáng vẻ này, chẳng thà anh mắng chửi cô còn cảm thấy dễ chịu hơn cảnh bất an
như hiện nay.
Anh muốn gắng sức nhếch khóe môi
cho cô một nụ cười trấn an, nhưng anh cố thử vài lần rồi cũng đành tuyên bố
thua cuộc. Anh thực sự cười không nổi, vì anh không có tâm trạng để cười.
“Hôm đó không phải em cố ý mà vì
anh nói muốn hủy lễ đính hôn, khiến em quá hoang mang.” Ôn Tâm không phải là cô
gái biết giữ vẻ bình thản, cuối cùng cô cũng tự động nhận mình đã làm ‘chuyện
xấu’.
Tư Nguyên trầm mặc, cô thật sự kêu
Duy Đóa đừng gặp anh nữa sao? Vậy nên Tiểu Lộng luôn là đứa bé bảo vệ mẹ, lần
này cũng bài xích anh?
“Em sai rồi, em sai rồi, em sai
rồi, em sai rồi!” Nhìn anh càng lúc càng nghiêm túc khiến Ôn Tâm suýt bật khóc,
“Anh tha lỗi cho em được không? Em hứa từ rày về sau sẽ không bao giờ ghen bậy
nữa, sẽ không bao giờ hồ đồ xẵng giọng với bạn thân của anh nữa!” Thực ra sau
cơn xúc động, cô đã hối hận.
Xưa nay trong thế giới tình tay ba,
không phải ai lớn giọng thì kẻ đó thắng, mà ngược lại ai động chạm trước thì
người đó thua.
Cô thật sự rất thích anh. Lần đầu
hai người đi xem mắt, anh toát vẻ nho nhã ấm áp, tính tình chững chạc làm trái
tim cô nhanh chóng rơi vào biển tình. Khi ba mẹ hỏi ý, cô hiếm dịp thận trọng
kèm nghịch ngợm nói lời cảm ơn, cảm ơn các bậc bề trên đã cho cô cơ hội quen
biết anh.
“Không phải lỗi do em.” Anh lắc
đầu, “Thực ra, đó là lỗi của anh, là thái độ của anh có vấn đề.” Anh luôn nhận
thấy mình sai trái, nhưng làm sao có thể dễ dàng kiểm soát được con tim?
Ôn Tâm cắn cắn môi, “Không sao, chỉ
cần sửa đổi là được, dù gì chúng ta vẫn còn một chặng đường rất dài để đi…”
Sau một hồi im lặng, anh mới mở
miệng: “Ôn Tâm, thực ra mấy ngày trước anh có tới tìm chú Ôn, anh nghe nói
trước khi quen anh, em cũng vừa chia tay bạn trai.”
Ôn Tâm giật bắn người.
“Chú Ôn kể rằng em và bạn trai quen
nhau từ hồi trung học, yêu nhau gần mười năm. Vì hai người cùng tuổi nên em bắt
đầu có cảm giác thiếu an toàn, hi vọng sớm ổn định cuộc sống, nhưng bạn trai em
muốn mở rộng sự nghiệp, đạt được thành tựu rồi mới tính chuyện thành gia lập
thất. Ý cậu ta rõ ràng là ít nhất sau ba mươi tuổi mới nghĩ tới vấn đề kết hôn.
Trái với yêu là hận, hai người đã nảy sinh xung đột và sau một lần bàn luận
thất bại, em đã đơn phương quyết định chia tay. Chẳng những em không nhận điện
thoại của cậu ta mà còn tuyên bố sẽ kết hôn sớm hơn cậu ta nữa.” Thực ra chuyện
đính hôn là Ôn gia chủ động tới tìm ba anh nói chuyện trước, lúc bắt đầu anh đã
ngờ ngợ và cuối cùng đã biết vì sao Ôn Tâm lại vội vã chấp nhận, ngay cả chú Ôn
cũng gấp gáp.
Một người trông bề ngoài tươi sáng,
không hẳn là không có một quá khứ tình yêu đau buồn.
“Ôn Tâm, hôn nhân không phải là trò
giận dỗi.”
Ôn Tâm mở tròn mắt, không ngờ anh
lại tìm hiểu kĩ càng như vậy. Đáy mắt cô bắt đầu rướm lệ, “Đúng, anh nói đúng
tất cả. Em vừa chia tay với bạn trai, nói dễ nghe hơn là em vứt bỏ anh ấy,
nhưng thực ra em mới chính là người bị kẻ yêu không đủ sâu kia ruồng bỏ!”
Tư Nguyên muốn an ủi nhưng cô lờ
đi, rồi tiếp tục phản bác, “Dù như thế thì làm sao anh dám khẳng định em đang
giận dỗi? Bây giờ em hiểu rất rõ, kết hôn không phải là lấy người mình yêu
thích nhất, mà là lấy người mình có thể sống hết quãng đời còn lại! Em rất nỗ
lực để yêu thương anh, từ ngày quen biết anh, em chưa lần nào nhận điện thoại
của anh ấy, và tới tận lúc này em cũng không nghĩ sẽ chơi trò mập mờ với anh
ấy!”
“Anh cũng… đã từng nghĩ như vậy…”
Tại sao anh lại dùng chữ hai chữ
‘đã từng’? Ôn Tâm cảm thấy bất ổn.
“Anh biết em rất cố gắng, bởi chính
anh cũng thật nỗ lực…” Ánh mắt anh trôi dạt về nơi xa xăm, “Nhưng anh dần dần
phát hiện có một số việc không thể cứ cố gắng là được…”
“Tại sao lại không thể chứ?”
Anh chuyển ánh mắt về phía cô, “Thú
thực, dù cố gắng ra sao anh cũng không tưởng tượng ra nổi anh phải làm cách nào
để hôn lên môi em, làm cách nào để lên giường với em…”
Ôn Tâm hoàn toàn ngỡ ngàng, bởi vì
tình cảm của cô đang trong thời kì dưỡng bệnh, nên trong suốt quá trình hẹn hò
bọn họ cũng chưa có gì thân mật. Thậm chí sau khi định ngày đính hôn, các cặp
đôi khác đã sớm ở chung hoặc đưa nhau vào khách sạn thì bọn họ vẫn tuân theo lễ
giáo.
Ôn Tâm hơi nóng nảy, cô to gan
trườn từ ghế phụ qua. Khi cô ngồi lên đùi anh thì Tư Nguyên sững sờ, nhưng cô
chẳng cho anh có cơ hội suy xét, cô kéo cổ anh xuống và dâng đôi môi mọng đỏ.
Môi anh và môi cô dán vào nhau, anh
ngơ ngác định quay đi nhưng Ôn Tâm chấn chỉnh gương mặt anh lại.
“Bất kể anh có tin hay không thì em
vẫn thích anh, thật sự rất thích anh.” Cô ngẩng mặt đem nụ hôn dán chặt trên
môi anh, thậm chí còn dùng lưỡi tách mở hàm răng.
Tư Nguyên mím môi, ngồi im bất
động.
Sau vài lần thử thách, cô rốt cuộc
chịu thất bại. Cô giãn khoảng cách giữa hai người ra, đôi mắt ngân ngấn lệ giễu
cợt: “Đây là nụ hôn đầu của anh à?”
Anh im lặng không hé răng nhưng cô
đã biết đáp án, “Các chị gái nói anh rất ngây thơ, muốn em chủ động một chút.
Anh quả thực ngây thơ thật…”
Nước mắt cô lăn xuống từng giọt
từng giọt, giọng đầy oán trách: “Quá tệ, kỹ thuật hôn của anh thật quá tệ.”
Cô trườn qua ghế phụ che mặt khóc
rấm rức, vì đáp án trong lòng cô ngày càng rõ rệt.
“Nói đi, anh có gì muốn nói thẳng
với em?” Trong xe, toàn là tiếng khóc thút thít của cô.
“Thực ra… trong lòng anh luôn có
một người…” Anh không dám quay đầu sang mà cứ nhìn thẳng phía trước, trút cạn
bầu tâm sự.
“Anh muốn kết hôn với em, anh không
muốn làm ba mẹ mình thất vọng. Họ nuôi anh khôn lớn, họ không có nghĩa vụ phải
vì anh mà khổ sở hay tức giận, anh không có quyền lợi được chọc giận họ…” Vì
anh không phải núm ruột của họ, nên anh đã gián tiếp đánh mất rất nhiều quyền
lợi.
“Nhưng càng đến gần thành quả của
‘nỗ lực’, anh càng phát hiện mình không thể ở chung với người khác…” Nét mặt
anh hằn sâu vẻ mệt mỏi.
“Rốt cuộc anh không nhịn được nữa
mà quyết định thổ lộ với chị ấy, quyết định không đứng ở vị trí người bạn thân
nữa?” Ôn Tâm vừa thút thít vừa trào phúng, “Thiệp cưới của chúng ta đã in xong,
ngay cả kẹo mừng, tiệc rượu cũng đã lo hoàn tất. Anh nói nên làm thế nào đây?
Sao anh lại có thể nói anh muốn chân thành với trái tim? Anh không thấy mình
rất vô sỉ sao?”
Tại sao đường tình yêu của cô luôn
trắc trở? Càng quá đáng hơn là, cô không có cách nào căm hận anh như căm hận
người bạn trai cũ, hận đến nghiến răng!
Anh lắc đầu, rất mệt mỏi mà lắc
đầu, “Anh sẽ gánh chịu mọi thiệt hại kinh tế, cũng như sẽ đích thân tới trước
mặt chú Ôn, trước mặt họ hàng thân thích nhà em để xin lỗi từng người, xin bọn
họ tha thứ… cũng cầu xin em có thể tha thứ cho anh…”
Ôn Tâm nghiêng người ghé vào cửa sổ
xe để anh đừng thấy nước mắt đang rơi của mình, nhưng tiếng khóc rấm rức khổ sở
lại bật ra khỏi cổ họng từng tiếng từng tiếng một.
“Em sẽ không tha thứ cho anh! Hu
hu, em sẽ không tha thứ cho anh!” Cô thì thào lặp lai.
Màn đêm nặng nề, rất nặng nề.