Ở một diễn biến khác
• Tại văn phòng Tổng giám đốc Doãn thị.
Doãn Yến Mặc đang bận bịu với một đống tài liệu nhưng vẩn không quên hỏi tình hình dạo gần đây của Khúc Tương.
Hắn vừa gõ máy tính vừa hỏi Sở Kiệt vừa lúc đem thêm tài liệu vào với giọng điệu điềm đạm nhưng đầy sự quan tâm:" Sở Kiệt, Tiểu Tương dạo này thế nào ? Cô ấy có khoẻ không ? ".
Nghe đến đây, Sở Kiệt đang sắp xếp tài liệu cho ngay hàng thắng tắp thì ngẩng lên nhìn Doãn Yến Mặc, vẻ mặt có chút e ngại nhưng rồi cũng trả lời:" Boss, hình như dạo gần đây chị dâu đi làm thêm ".
Sau khi nghe xong, Doãn Yến Mặc bỗng chốc khựng lại, hắn khẽ liếc mắt nhìn Sở Kiệt với ánh mắt dò xét:" Làm thêm ? ".
Sở Kiệt thấy vậy thì vội vàng nói thêm:" Hình như cô ấy làm thêm ở cửa hàng quần áo, sau đó tới quán nhậu làm phục vụ bàn đến tối muộn để gom tiền trả tiền chữa bệnh cho ba, bạn của cô ấy ".
" Chuyện như vậy sao cậu không báo cáo sớm cho tôi ", Doãn Yến Mặc cau mày, vẻ mặt có phần tức giận nói.
Thấy Doãn Yến Mặc có vẻ tức giận như vậy thì Sở Kiệt vội vã giải thích:" Mấy ngày trước anh đi công tác nên em chưa kịp báo cáo, với lại gần đây cũng khá là bận bịu cho nên...".
Bận bịu ? ", Doãn Yến Mặc cắt ngang lời Sở Kiệt, hắn gằn giọng nói:" Cho dù có bận bịu đến đâu thì những chuyện liên quan đến cô ấy cậu đều phải bảo ngay cho tôi, dù là chuyện nhỏ nhất.
Đã nghe rõ chưa? ".
Sở Kiệt nghe vậy thì khẽ cúi đầu, vẻ mặt có phần hổ thẹn vì sự tắc trách của mình.
Cậu hứa sau này những chuyện liên quan đến Khúc Tương cậu sẽ nhanh chóng báo lại, không dám chậm trễ.
Sau đó, Doãn Yến Mặc thở dài, hắn bất lực nói:" Được rồi, một lát cậu chở tôi qua chỗ cô ấy một chuyến xem sao.
Giờ thì cậu đi làm việc của cậu đi".
" Vâng ạ ", Sở Kiệt gật đầu sau đó liền đi ra ngoài.
Sau khi Sở Kiệt rời khỏi, Doãn Yến Mặc ngã lưng dựa vào ghế, hắn khẽ gõ tay lên bàn dường như có một suy tính gì đó xa xăm.
Cùng lúc đó, Khúc Tương đang trên đường di chuyển từ cửa hàng quần áo đến quán nhậu.
Hôm nay cô mặc một chiếc đùi màu đen phối với chiếc áo croptop màu trắng.
Bên ngoài được khoác bởi chiếc áo khoác sơ mi sọc dọc.
Cô còn đeo một chiếc tui đeo chéo màu cùng với máy tóc thì được buộc cao gọn gàng.
Như mọi ngày, Khúc Tương là người bưng bê các món ăn đến từng bàn nhậu cho khách.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi gần hết giờ làm của cô, ngay lúc đi qua một bàn nhậu, có một nhóm thanh niên đang ngồi.
Một người trong nhóm nhìn thấy Khúc Tương thì nảy sinh ý đồ xấu.
Hắn hướng tầm mắt chăm chăm vào đôi chân thon dài trắng nõn của Khúc Tương khi cô đăng đặt đ ĩa thức ăn xuống bàn cho khách.
Đến lúc cô trở về đi ngang qua bàn của gã thì gã kéo tay cô lại, giở giọng sát gái:" Em gái xinh đẹp này uống với anh một ly nào ".
Ngay lúc gã kéo tay Khúc Tương, cô khẽ cau mày và sau khi gã nói hết câu thì vẻ mặt cũng trở nên mất kiên nhẫn, cô nói với gã bằng giọng điệu năm phần ra lệnh năm phần đe doạ:" Buông ra ".
Thật đáng thương làm sao!, gã say rượu đó chưa ý thức được bản thân sẽ phải la liệt như thế nào mà tiếp tục quay sang các bạn nhậu của gả rồi còn gống lên bằng những lời lẻ bỉ ổi:" Em gái này được, có cá tính, tao...thích~~".
Không đợi hắn nói hết câu, Khúc Tương quật tay gã ra, đồng thời đá gã ngã xuống đất, kế tiếp cô ghì mạnh một bên chân mình lên phía trên ngực gã, giọng điệu chế giễu:" Như vậy đủ cá tính chưa?...THẰNG CHÓ ".
Gã ta bất ngờ bị Khúc Tương tấn công, hắn nằm trên đất, mặt mũi đầy đất bụi.
Gã đưa tay định nhấc bàn chân Khúc Tương lên nhưng không được vì sức lực cô quá manh.
Thế là gã thẹn quá hoá giận hét lên:" Tụi bây còn ngồi đó làm gì, còn không mau giúp tao ".
Các bạn nhậu của gã ta nghe thấy vậy thì liền hùng hổ đứng dậy, định lao vào đánh Khúc Tương.
Nhưng Doãn Yến Mặc từ đâu tiêu sái xuất hiện, nhanh chóng đánh quật những tên còn lại.
Thậm chí, hắn còn siết chặt cổ một tên trong số đó khiến tên đó run rẫy kinh hãi, và rồi Doãn Yến Mặc dùng ánh mắt vô cảm lạnh lùng nhìn gã đó và gằn gằn giọng:" Mày dám đụng vào cô ấy thì tao sẽ tuẫn tán cả lũ tụi mày ".
Nói xong, Doãn Yến Mặc thả tay ra khiến hai chân hắn bất lực quỳ xuống ho sặc sụa.
Cả bọn ngay sau đó liền quỳ vạ xin tha rồi vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Nhanh đến nỗi quên bén mất là chưa thanh toán bàn nhậu cho chủ quán.
/ Chủ quán said: Ủa? Cái dì dzẫy mấy cha? Trả tiền cho kaooo /.
Ngay sau khi những tên đó tháo chạy, Sở Kiệt liền nhanh chóng đưa khăn cho Doãn Yến Mặc lau tay.
Doãn Yến Mặc vừa lau tay vừa đi đến bên chỗ Khúc Tương đang đứng ngẫn người tại đó.
Lúc Doãn Yến Mặc vừa định nói gì đó thì người chủ quán đi ra quát vào mặt Khúc Tương với vẻ đầy tức giận:" Cô kia! Cô mới vào làm có mấy ngày mà đã gây chuyện rồi.
Giờ cô tính sao đây?? ".
Khúc Tương giật mình quay sang có chút khó xử xin lỗi chủ quán.
Cô hứa là sẽ không có lần sau nhưng bị chủ quán cự tuyệt:" Thôi, tôi không thuê cô nữa.
Với gương mặt này của cô, sự việc vừa nãy sẽ lần nữa xảy ra.
Cô về đi ".
Nếu chủ quán đã nói như vậy rồi cô đành miễn cưỡng nghỉ việc ở đây vậy.
Nhưng trước đó, cô điềm nhiên nói với chủ quán:" Vậy phiền chú tính tiền lương mấy ngày qua cho tôi ".
Chủ quán ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu chỉ vào mặt Khúc Tương:" Cô còn dám đòi tiền lương.
Cô quậy quán tôi chưa đủ hay sao mà...".
Chưa kịp để chủ quán nói hết câu thì Doãn Yến Mặc cau mày cầm tay Khúc Tương dẫn đi, hắn ra lệnh cho Sở Kiệt:" Kiệt, ở lại thanh toán thiệt hại ".