Về phần Tạ Minh Nguyệt, cô ả không cam tâm khi kế hoạch làm xấu mặt Khúc Tương thất bại.
Vốn dĩ, cô ta muốn mượn cơ hội lần này để Ôn Khanh cảm thấy chán ghét Khúc Tương khi cô đã phá hỏng buổi biểu diễn trong ngày lễ quan trọng này.
Nhưng ngược lại với kết quả mà Tạ Minh Nguyệt mong muốn, Ôn Khanh chẳng những không chán ghét Khúc Tương, mà còn vì Khúc Tương bị trật chân nên Ôn Khanh càng trở nên quan tâm hơn, thậm chí còn có phần hơi thái quá so với thường ngày.
Tạ Minh Nguyệt lúc này tức giận đến mức muốn Khúc Tương lập tức biến mất khỏi cuộc đời này.
Ả quyết tâm sẽ phục thù.
Lần này ả muốn khiến Khúc Tương thân bại danh liệt, khiến cô không ngóc đầu lên nổi.
Tối hôm đó, Tạ Minh Nguyệt ngồi trong phòng kí túc xá, nhìn ra ngoài cửa sổ tối sầm.
Trong lòng cô đang ôm một nỗi uất hận, căm ghét Khúc Tương không thể nào nguôi ngoai.
Trên bàn học trước mặt cô ả là một chiếc máy tính, cô ả nhìn một hồi lâu như đang suy tính điều gì đó, rồi khẽ nhếch miệng đầy gian xảo.
Sáng hôm sau, Khúc Tương vẫn đi học như bình thường mặc dù chân còn hơi đau.
Khi vừa bước vào cổng trường, cô bỗng thấy có điều gì đó là lạ.
Cô thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, có người nhìn cô với ánh mắt đầy phán xét, người thì lại nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm và khinh bỉ.
Khúc Tương cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mọi người đối với cô.
Khi cô đi qua, mọi người đều xì xào bàn tán những lời lẽ không hay.
" Phải cậu ta không, không nhìn ra đó nha ".
" Mặt tiền thì xinh đẹp nhưng cốt cách lại không ra gì ".
" Đúng là không biết xấu hổ, một chân đạp hai thuyền ".
" Cô ta lẳng lơ thật, thích hầu hạ đàn ông đến thế cơ à ".
Khúc Tương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lia mắt nhìn xung quanh với vẻ đầy khó hiểu.
Khi Khúc Tương bước vào lớp học, và mọi người đều quay lại nhìn cô.
Trực giác cô cho thấy thật sự có điều gì đó không ổn, và mọi người đều đang nhìn cô với ánh mắt phán xét, ngờ vực.
Khúc Tương cảm thấy mọi người hôm nay thật kì quặc, cô tự hỏi:" Họ hôm nay bị sao vậy nhỉ ?, bộ trên mặt mình có dính gì à ".
Quả thật, đứng trước những ánh mắt kì thị đó thì bình thường người ta sẽ mất bình tĩnh và cảm thấy khá bối rối và xấu hổ muốn trốn tránh, nhưng với Khúc Tương, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh trong phần tính cách vốn có của mình.
Khúc Tương bỏ ngoài mắt những cái nhìn của người khác và chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Lấy sách vở ra và ngồi ôn bài vì lát nữa sẽ có bài kiểm tra đánh giá cuối tháng.
...
Đến giờ giải lao, vẫn như thường lệ, bốn người Khúc Tương, Tiết Đình Đình, Ôn Khanh và Tạ Minh Nguyệt đều sẽ cùng nhau ngồi ở ghế đá ở ngoài sân trường dưới tán cây bàng.
Tạ Minh Nguyệt nhìn thấy Khúc Tương tâm trạng vẫn như bình thường, kể cả Đình Đình cùng Ôn Khanh vẫn không có động tĩnh gì thì không khỏi thắc mắc:" Bọn họ vẫn chưa thấy tin tức trên diễn đàn trường sao ?, Sao trông họ bình thản vậy nhỉ ? "
Cắt ngang dòng suy nghĩ lưng chừng của Tạ Minh Nguyệt thì đột nhiên Tiết Đình Đình hốt hoảng thét lên:" Chuyện gì thế này ".
Mọi người đều quay sang nhìn cô, thắc mắc không biết có chuyện gì mà khiến Đình Đình hét toáng lên như vậy.
Tạ Minh Nguyệt lia thấy Đình Đình đang xem tin tức trên diễn đàn trường thì nhếch miệng cười nham hiểm, sau đó giả vờ hỏi như không biết gì:" Đình Đình, có chuyện gì mà cậu hét toáng lên vậy ?".
Tiết Đình Đình nhíu mày, nhanh tay đưa điện thoại sang cho Khúc Tương, vẻ mặt phẫn nộ thay Khúc Tương:" Nè, cậu xem đi, không biết kẻ nào đã tung tin cậu có quan hệ không chính đáng với người đàn ông hôm qua đưa cậu ra khỏi hội trường, còn nói cậu mập mờ với Ôn Khanh, một chân đạp hai thuyền ".
" Còn nói cậu là người lẳng lơ ...vv, cậu sao có thể là người như vậy được chứ, chỉ là lời bịa đặt vô căn cứ, cậu đừng để tâm ".
Khúc Tương cầm trên tay chiếc điện thoại Tiết Đình Đình vừa đưa, trên màn hình hiển thị trang tin tức cùng với hình ảnh minh hoạ.
Ôn Khanh cũng hướng mắt vào màn hình cùng xem với Khúc Tương.
Cô đọc qua từng nội dung trên diễn đàn, nào là nói cô là người lẳng lơ, được đại gia bao nuôi, nào là nói cô một chân đạp hai thuyền, ai ai cô cũng có thể lên giường được....!Nhớ lại những ánh mắt xoi mói mình sáng nay, cô cũng đã ngộ ra:" Ra là vậy ".
Rồi tầm mắt cô dán vào thời gian đăng tải là vào mười giờ trước.
Mọi người đều chửi rủa cô một cách thậm tệ bằng những lời lẽ miệt thị, kinh tởm như vậy, ấy vậy mà cô không hề hay biết.
Nhưng Khúc Tương vốn là người kiên định và mạnh mẽ nên những tin tức như thế này nào có lay động, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô cho được.
Nét mặt cô vẫn bình thản như chưa xảy ra chuyện gì.
Cô không nói gì mà đưa tay trả điện thoại lại cho Tiết Đình Đình.
Sau đó cầm chai nước lên, mở nắp ra, vừa uống vừa đọc sách.
Tiết Đình Đình thấy Khúc Tương vẫn bình tĩnh như vậy thì không khỏi lo lắng cho tâm trạng của Khúc Tương:" Tương Tương, cậu không sao chứ ? Cậu đừng để những lời đồn đại đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu."
Ôn Khanh cũng khá là lo lắng cho Khúc Tương, cậu chen vào bộc bạch thêm vài lời:" Phải đó, cậu không cần để tâm, tớ sẽ giúp cậu điều tra ra kẻ nào đã đăng những tin tức vớ vẫn đó, cậu đừng lo ".
Ôn Khanh vừa dứt câu thì vừa vặn Khúc Tương cũng khựng người lại, cô khẽ đầu sang nhìn mọi người mỉm cười trấn an:" Tớ không sao, các cậu không cần lo cho tớ ", sau đó cô nở một nụ cười đầy xảo quyệt, khiến Đình Đình, Ôn Khanh và cả Minh Nguyệt sững người, cô nói với vẻ chắc nịch:" Các cậu nên lo lắng cho kẻ đã tung tin đồn đó thì hơn "..