Đông Đan Cửu Trọng bước trên hành lang dài của hoàng cung, lập tức nhận thấy không ổn. Tiểu thái giám dẫn đường cũng không đưa hắn tới nam thư phòng như thường lệ, mà ngang qua nam thư phòng tiến sâu vào trong cung, trên đường hoa cỏ cảnh vật đều quen thuộc, lòng không khỏi trầm xuống, nhớ tới an nguy của Đông Đan Lung.
Đông Đan Cửu Trọng bất động thanh tức theo tiểu thái giám đi tiếp, băng qua một con đường nhỏ quanh co, quả nhiên dừng lại trước Khóa Vân điện, đang chờ bên ngoài tường cao là ngự kiệu của Đông Đan Quế cùng đông đảo cung nữ thái giám, đích thân canh giữ trước cửa tẩm điện là Thống lĩnh Cấm vệ quân Vạn Tử Bân.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, rồi lập tức dời đi.
Đằng sau khuyết khẩu duy nhất phải khom người mới đi qua được (cái cửa nhỏ lần trước đã nhắc tới đấy ạh) chính là Khóa Vân điện hôn ám lãnh tích(vắng vẻ, hẻo lánh). Khóa Vân điện vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ, nhưng vừa rồi đối mắt cùng Vạn Tử Bân, kết hợp với kinh nghiệm hành quân khi trước, Đông Đan Cửu Trọng cảm thấy tứ phía truyền tới một cỗ sát khí rõ rệt, nâng mắt nhìn quanh, lương trụ(xà,cột), bình phong, phía sau cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu đao quang kiếm ảnh.
Tiểu thái giám đẩy cửa tẩm điện, Đông Đan Cửu Trọng bước qua môn khảm (cái gờ ở cửa, chắc như kiểu cửa chùa ấy), thẳng tiến vào trong điện, dừng lại trước tấm mành châu.
Chợt, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tiến vào, thổi tung bức mành, khiến hắn nhìn thấy cảnh tượng trong tẩm điện.
Đồng tử đen sẫm nháy mắt co rút, nhưng chỉ giây lát sau, hắn đã tỉnh táo lại, phất tay áo chậm rãi quỳ xuống.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!”
“Vào đi!”
Ứng thanh tiến vào, Đông Đan Quế khoác minh hoàng long bào ngồi trên giường lớn tựa vào gối hoa thêu tơ vàng, khuỷu tay đặt tại khanh án, nâng đầu nhìn về bên trái.
Âm thanh hỗn tạp không ngừng vang lên, Đông Đan Cửu Trọng vẫn buông tay đứng lặng hồi lâu, chăm chú nhìn mũi giày của mình không chớp mắt, giống như trên đó có nở hoa vậy.
Lâm Phi đang đứng hầu hạ bên Đông Đan Quế thấy vậy liền dùng thanh âm chua ngoa của hắn giễu cợt:
“Thái tử sao lại cúi đầu thấp như vậy? Không dám gặp người sao? Hay là không dám nhìn?”
Đông Đan Quế đem ánh mắt dời đến trên người Đông Đan Cửu Trọng, ra lệnh:
“Ngẩng đầu lên!”
Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi nâng đầu, chỉ liếc qua đã thấy hết cảnh tượng trong điện. Thân thể xinh đẹp không có nửa điểm tì vết của Đông Đan Lung đang bị hai cung nữ nâng lên giữa không trung, hai chân mở rộng đến cả nụ hoa giữa hai phiến tuyết khâu cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở, một cung nữ đang quỳ, tay nắm chuôi *** cụ không ngừng trừu động.
Thanh âm phốc phốc không ngừng vang lên, thô hắc *** cụ tại hậu đình tới lui trừu sáp, trên thân khảm một khối trân châu gồ lên mang theo mị thịt đỏ ửng, sợi sợi niêm dịch chảy dọc theo bắp đùi thon dài trơn nhẵn….
Làn da vốn trắng như tuyết nay phiến một màu ửng hồng, dục vọng nơi hạ phúc bị dây thừng ghìm chặt, linh khẩu không ngừng chảy xuống từng giọt thống khổ. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhũ đầu mềm mại cử thật cao, sưng lên đỏ tươi, giống như hai hạt lựu đã chín tới sắp vỡ bung. Khỏa nhũ tiêm bên trái bị một kim hoàn (khuyên vàng) tàn nhẫn xuyên qua, dưới cung đăng phản xạ ánh sáng chói lọi.
Tinh tế mồ hôi xuất ra theo lỗ chân lông khai mở vì nhiệt, men theo đường cong trên da thịt nhẵn bóng, khi lướt qua nhũ tiêm bị đâm chọc tàn nhẫn, Đông Đan Lung đau đến cả người run rẩy. Đầu vô lực rũ xuống, nhưng hai cánh môi đỏ tươi vẫn mím chặt đến không ngờ, không hé ra nửa điểm âm tiết. Mi mắt cũng gắt gao nhắm lại, hai hàng mi đen dày giống như đôi cánh bướm run run.
Dù biết rõ Đông Đan Cửu Trọng đã tiến vào, Đông Đan Lung cũng không dám liếc về phía hắn một chút, là hổ thẹn, cũng là sợ hãi, chỉ sợ ánh mắt cùng biểu tình của y sẽ khiến Đông Đan Cửu Trọng càng hãm sâu vào hiểm cảnh, chỉ có thể thầm niệm trong lòng: Đi đi! Trọng nhi, nguy hiểm lắm, đi mau đi!
Đông Đan Quế vẫn lưu ý cặn kẽ phản ứng của Đông Đan Cửu Trọng, chỉ thấy hắn bình đạm như thủy, khóe môi mỏng vẫn bảo trì giương lên, thậm chí còn lộ ra một chút mỉm cười. Nếu không phải đã sớm tra rõ, chỉ đơn thuần quan sát thần sắc của Đông Đan Cửu Trọng, Đông Đan Quế thiếu chút nữa sẽ tin hắn căn bản không hề quen biết Đông Đan Lung.
Dù thất vọng không ít, Đông Đan Quế cũng nhịn không được thầm tán thưởng trong lòng.
Giỏi cho một Đông Đan Cửu Trọng, còn trẻ tuổi nhưng đã có tâm cơ như thế! Đợi đến lúc hắn trưởng thành, chỉ sợ ngay cả ta cũng không phải đối thủ.
Không cam lòng thấy Đông Đan Cửu Trọng một bộ dáng bất vi sở động, Đông Đan Quế cố tình khiêu khích hỏi:
“Thái tử có nhận ra y không?”
“Ta nhận được” Không ngờ, Đông Đan Cửu Trọng thế nhưng lại một hơi thừa nhận.
“Nga?” Đông Đan Quế cũng ngạc nhiên, chọn mi: “Y là ai vậy?”
“Năm nhi thần mười bốn tuổi, không phải phụ hoàng đã đem y ban cho nhi thần một đêm sao?” Đông Đan Cửu Trọng khẽ cười, hỏi lại: “Chẳng lẽ phụ hoàng đã quên rồi?”
“Còn gì nữa?” Đông Đan Quế lạnh lùng hỏi.
“Còn gì?” Khẽ nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng lộ ra thần sắc bối rối.
Thấy hắn giả ngốc, Lâm Phi đứng bên cạnh Đông Đan Quế hắc hắc cười: “Trí nhớ của Thái tử thật sự quá kém, nhớ rõ chính mình từng cùng y ngủ, thế nhưng lại không nhận ra thân sinh phụ thân? Hay là vì không dám nhận “phụ tử loạn luân” cái đại tội này?”
Thanh âm chói tai của Lâm Phi vang vọng trong điện, đang bị tra tấn đến choáng váng Đông Đan Lung chỉ nghe thấy bốn chữ “phụ tử loạn luân”, trong nháy mắt đầu óc thanh tỉnh, cả người run rẩy dữ dội. Thấy vậy, mấy cung nữ giữ lấy y càng chặt, tay chân trắng nõn hằn lên những ngấn đỏ tươi.
Đông Đan Cửu Trọng biết ánh mắt của mình chỉ khiến Đông Đan Lung càng thêm khó chịu, bởi vậy không dấu vết dời tầm mắt đi, hướng Lâm Phi chậm rãi mỉm cười, “Nếu trí nhớ của Lâm công công đã tốt như vậy, hẳn cũng nhớ rõ người chẳng những là phụ thân của ta, mà còn là ấu tử của tiên đế, “thân đệ đệ” của phụ hoàng đi!” Thanh âm rành rọt khiến mọi người trong điện đều nghe rõ nhất thanh nhị sở, tất cả đều tái mặt, nơm nớp sợ hãi nhìn trộm Đông Đan Quế.
“Láo xược! Chuyện đã tới nước này, ngươi còn dám khoa môi múa mép?” Bị chọc tới tử huyệt, Đông Đan Quế nhất thời xanh mặt, lông mày dựng đứng, “Ngươi cho là khi trẫm không ở trong cung, ngươi vụng trộm tiến cung gặp y liền qua mặt được ta sao?”
Lâm Phi tiếp lời: “Thái tử điện hạ, chuyện đã tới nước này người có giấu diếm nữa cũng uổng công. Cấm vệ quân đã vớt được thi thể Lâm ma ma dưới hồ sen, hơn nữa cũng có người làm chứng chứng minh Thái tử qua đêm trong cung.” Vỗ tay một cái, hai Đới đao thị vệ liền áp giải Lâm Tranh cùng Liên Nhi đang bị trói đến.
Liên Nhi giống như đã phải chịu đại hình, khóe miệng rách tứa máu, gương mặt xanh mét, hơi thở yếu ớt. Lâm Tranh lại là một bộ dạng hoàn hảo, cúi đầu thực thấp không dám nhìn Đông Đan Cửu Trọng.
Đông Đan Quế ra hiệu, Lâm Phi liền tiến lên, đá Lâm Tranh một cái, “Đem những gì ngươi đã cung khai nói lại một lần cho Thái tử nghe.”
Lâm Tranh cắn răng, thanh âm đứt quãng nói:
“Vài năm gần đây, Thái tử… đã mấy lần… trộm ra vào Khóa Vân điện gặp Vương gia, Trung thu năm nay… còn ngủ lại trong cung, còn giết chết Lâm ma ma do Hoàng thượng phái tới…”
Mấy lời này Đông Đan Quế sớm đã nghe qua, nhưng nghĩ tới Đông Đan Cửu Trọng dám thừa dịp hắn đi vắng ngủ lại Khóa Vân điện nhiều đêm, vẫn không nhịn được tức giận, quay đầu hướng cung nữ đang giày vò Đông Đan Lung quát:
“Tái dụng lực thêm chút, kiền chết đồ tiện nhân kia đi!”
Nghe vậy, cung nữ đang quỳ trên mặt đất sợ hãi run run tay, càng ra sức trừu sáp *** cụ, thoáng chốc nụ hoa kiều nộn bị xé rách, từng giọt huyết châu xuôi theo bắp đùi tái nhợt nhỏ xuống thảm. Đông Đan Lung rốt cục không nhịn được nữa kêu lên thảm thiết “A~~~!” Vòng eo không thể khống chế ngã về phía trước, sắc hồng trên gương mặt nháy mắt biến thành trắng bệch, mái tóc đen dài xõa tung trên tấm thảm lông dê. Ba sắc đỏ, trắng, đen giao triền, khiến người khác nhìn vào phải kinh tâm.
Thấy rõ một màn này, nắm tay dưới ống tay áo của Đông Đan Cửu Trọng siết chặt, trong mắt hiện lên hàn ý thấu xương.
Muốn trở thành người làm đại sự, quan trọng nhất là tuyệt đối không được để người khác nhìn thấu ý nghĩ của mình, chỉ có cao thâm khó dò, hỉ nộ không hiện trên sắc mặt mới có thể nắm giữ đại cục.
Yên lặng nhớ lại đạo làm đế vương đã được học từ nhỏ, lửa giận trong tâm Đông Đan Cửu Trọng dần được áp chế xuống.
“Thái tử nhất định không ngờ được kẻ bán đứng mình chính là người mình cài vào trong cung đi?” Lâm Phi không có hảo ý cười rộ lên, ý đồ muốn hắn mất bình tĩnh.
Mục quang như điện nhìn chằm chằm Đông Đan Cửu Trọng, Đông Đan Quế lạnh lùng nói:
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cho dù ta lập tức phế ngươi, ngươi cũng không còn gì để nói đi?”
“Nhi thần không biết bản thân phạm tội gì?”
Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi lắc đầu, một thân y bạch như vân (y phục trắng như mây), gương mặt khẽ mỉm cười, vô luận ai nhìn vào cũng sẽ bị thần thái ung dung tự tại của hắn mê hoặc.
Khinh thường nhếch nhếch môi, Lâm Phi trào phúng:
“Thái tử dám làm không dám nhận, thật vô trách nhiệm a!”
“Ta quả thật có tiến cung.”
“Ai nha, cuối cùng cũng có gan thừa nhận rồi!”
Không để ý tới hắn châm chọc, Đông Đan Cửu Trọng cười nhạt, “Ta tiến cung để gặp Hòa Thạc Vương gia. Người là phụ thân của ta, phụ tử gặp nhau là việc thiên kinh địa nghĩa, phụ hoàng chẳng lẽ định lấy đây làm tội danh trừng trị nhi thần? Chỉ sợ trước đó người mới phải giải thích với chúng đại thần vì sao Hòa Thạc Vương gia vẫn còn trên đời? Vì sao lại ở trong Khóa Vân điện? Mà Lâm ma ma, nhi thần lấy địa vị Thái tử giết một nô tài dám hà hiếp chủ tử, thì có tội gì?”
Đông Đan Quế sắc mặt trầm xuống, giam hãm Đông Đan Lung trong cung tùy ý lăng nhục là bí mật không thể cho ai biết của hắn, nào có thể đem nói ra bên ngoài? Hắn thân là hoàng đế tôn quý, sao có thể chịu được Đông Đan Cửu Trọng giễu cợt như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, vỗ mạnh xuống án:
“Ngươi dám cả gan liên kết cùng Triệu Nhất Sùng mưu phản, tội danh này hẳn đủ đi? Chiếu theo vương pháp, trẫm có thể tử hình ngươi tại chỗ. Người đâu!” Quát to một tiếng, Đới đao thị vệ mai phục bên ngoài lập tức vọt vào, tầng tầng lớp lớp bao vây Đông Đan Cửu Trọng, ít nhất cũng phải mười bảy mười tám người, mỗi người đều đặt tay trên chuôi đao, gương mặt nghiêm túc.
Đao quang sáng lòa phản chiếu trên thân thể trắng như tuyết của Đông Đan Lung, cũng rơi vào thúy sắc nhãn đồng của y.
“Không! Đông Đan Quế, không được!” Nhìn lưỡi đao kề sát người Đông Đan Cửu Trọng, Đông Đan Lung rốt cục nhịn không được kêu to, “Ngươi đã đáp ứng ta chỉ cần ta còn sống sẽ không tổn thương tới hắn, sẽ không tổn thương hài tử của ta! Đông Đan Quế!”
“Lung, ngươi không nên trách ta, là nhi tử của ngươi mưu hại trẫm trước.” Đông Đan Quế nói, không dời mắt nhìn chằm chằm Đông Đan Cửu Trọng.
Sau khi Đông Đan Cửu Trọng từ Mạc Bắc hồi kinh, không biết đã bao nhiêu lần ta muốn giết hắn, lần này rốt cục đã tìm được cớ!
“Là ngươi ép buộc hắn, ngươi vẫn luôn muốn giết hắn. Đông Đan Quế, ngươi nói không giữ lời!” Đông Đan Lung trừng lớn mắt nhìn Đông Đan Quế, trong mắt lóe lên hận quang.
Đông Đan Quế rốt cục quay lại, lạnh lùng nhìn Đông Đan Lung, “Lung, đã rất lâu rồi ngươi không có nói nhiều với trẫm như vậy. Nếu biết thế này, trẫm nên giết hắn sớm hơn!”
Nhìn thấy mắt hắn toát ra sát ý, Đông Đan Lung gương mặt tái xanh, tâm cũng một mảnh lạnh lẽo, thúy sắc nhãn đồng trở nên ảm đạm, mi mắt rũ xuống hoảng hốt thì thào:
“…Hài tử của ta, Trọng nhi, Trọng nhi… là phụ vương hại ngươi, phụ vương sẽ cùng ngươi… phụ vương sẽ luôn ở bên ngươi…”
Nghe y nói vậy, sắc mặt Đông Đan Quế biến đổi không ngừng, nhìn không chớp mắt gương mặt nhợt nhạt ngây ngô vẫn như trước xinh đẹp tuyệt mỹ. Chợt, trong mắt Lâm Phi ánh lên một tia nham hiểm, hắn ghé sát vào tai Đông Đan Quế, nói:
“Tay chân y đều đã bị phế, chỉ cần Hoàng thượng nhổ nốt hàm răng kia, dù y muốn tự sát cũng không được, chỉ có thể tùy người bài bố.” (thằng điên!!!!!!!!! mỹ nhân của người ta mà tàn phá thế hả)
Nghe vậy, Đông Đan Quế lộ ra sắc mặt vui mừng, “Đúng! Ngươi nói rất đúng!”
Đông Đan Cửu Trọng tai rất thính, nghe được Lâm Phi nói không sót một chữ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt lại cười nhạt:
“Thứ cẩu nô tài ngoan độc như Lâm công công, quả thật ta cũng muốn nuôi lấy một con.”
Nói xong, Đông Đan Cửu Trọng chắp tay sau lưng, bước về phía trước. Hắn thân là Thái tử lại thêm thần sắc thản nhiên giống như đi dạo giữa sân, đám thị vệ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên ngăn trở, mà Đông Đan Quế nhất thời cũng quên quát mắng, trơ mắt nhìn hắn đi đến bên Đông Đan Lung. Trái lại, cung nữ đang quỳ phía sau Đông Đan Lung có phản ứng trước tiên, dừng việc trừu động *** cụ, sợ hãi nhìn hắn:
“Thái, thái tử…?”
Đông Đan Cửu Trọng không nói nửa lời, tay phải vung lên tát cung nữ một cái thật mạnh. Hắn nhìn qua tao nhã nhưng lực tay thực lớn, một bạt tai đã khiến đầu nàng lệch qua một bên, khóe môi tứa máu.
Mọi người chưa từng thấy qua một mặt thô bạo như vậy vị Thái tử nổi danh khiêm tốn nhã nhặn này, đều ngơ ngác nhìn hắn không dám tin.
Đông Đan Cửu Trọng mặt không đổi sắc, lại phất tay, “Ba” một tiếng, cung nữ bị đánh tới ngã trên mặt đất, tay nắm phần cán cũng lỏng dần rồi buông hẳn. Thoáng chốc, *** cụ đen sì dữ tợn theo cơ thể bị thương của Đông Đan Lung rơi xuống trên thảm, phát ra một thanh âm trầm đục.
Đến lúc này, mọi người mới phục hồi tinh thần.
Quay đầu, Đông Đan Cửu Trọng nhìn hai cung nữ còn lại, đôi mắt thâm sâu như hồ nước chợt hàn quang đại thịnh, tựa như hai mũi tên bắn khiến cánh tay đang giữ lấy Đông Đan Lung của hai cung nữ nhũn ra. Thân thể mềm yếu vô lực không còn được chống đỡ, Đông Đan Lung đột nhiên ngã xuống.
“Lung!”
Mắt thấy đầu y sắp sửa va vào góc giường, Đông Đan Quế quát to một tiếng, bật dậy vừa muốn lao tới, đã thấy Đông Đan Cửu Trọng quỳ xuống mặt đất, cánh tay phải mau lẹ vươn ra, ôm lấy thân hình trắng nõn vào lòng. Đột nhiên bị ôm vào ***g ngực ấm áp, Đông Đan Lung mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của đứa con ngay trước mặt, đột nhiên tỉnh táo lại.
“Trọng nhi, mặc kệ ta… đi mau đi!”
Đông Đan Lung không ngừng dùng cánh tay vô lực đẩy Đông Đan Cửu Trọng giục hắn rời đi. Mông lung thuý mâu ngập trong thuỷ quang, mang theo bối rối bất an khiến Đông Đan Cửu Trọng đau lòng không thôi, cởi ngoại bào trên người xuống bao lấy y, ôn nhu nói:
“Phụ vương, người không cần phải lo cho hài nhi.”
Thấy hai người thân thiết ngả vào nhau, Đông Đan Quế cao giọng thét to:
“Đông Đan Cửu Trọng, buông y ra!”
Nhưng hắn vẫn chỉ lo trấn an Đông Đan Lung trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má y, ôn nhu nói:
“Là hài nhi không đúng, khiến phụ vương sợ hãi. Đông Đan Quế căn bản không làm gì được ta, người không cần lo lắng.”
“Được! Nói được lắm!…” Giận quá hóa cười, Đông Đan Quế hướng Đới đao thị vệ trong điện phất tay, “Thái tử âm mưu làm phản, phạm tội tày trời, trẫm lệnh cho các ngươi đương trường xử quyết hắn!”
“Chúng thần lĩnh mệnh!”
Thủ lĩnh thị vệ ôm quyền, rút đao đeo tại thắt lưng, bước nhanh về phía Đông Đan Cửu Trọng, đột nhiên lại không thấy có tiếng động gì, Đông Đan Quế không kiên nhẫn quay đầu lại, chỉ thấy một mũi đao sáng lóa thò ra từ ngực thủ lĩnh thị vệ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn chậm rãi rút lại phía sau. Bạch đao tiến vào, hồng đao đi ra, thủ lĩnh thị vệ nháy mắt tắt thở, thân hình nặng nề ngã xuống.
Mọi người còn đang sửng sốt, từ ngoài xông vào hơn hai mươi Cấm vệ quân huy đao chém về phía mười Đới đao thị vệ, đám thị vệ cũng ào lên phản kích, nhưng đánh không lại Cấm vệ quân sớm đã có chuẩn bị, nhân số lại đông hơn.
Đao quang lóa mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Đới đao thị vệ từng người từng người ngã xuống, tiên huyết lưu lại trên khôi giáp chạm khắc phượng hoàng phi thiên của Cấm vệ quân thành đóa đóa hoa hồng.
Mắt thấy thuộc hạ đột nhiên trở giáo chĩa về phía mình, Đông Đan Quế sắc mặt trắng xanh, mà Lâm Phi bên cạnh thì liên tục kêu to:
“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Nhưng dù hắn có kêu đến khàn cả giọng bên ngoài vẫn không có nửa người tới, ngược lại Đông Đan Cửu Trọng lại bày ra cái vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên.
Vẫn bình tĩnh, cài tới chiếc nút áo cuối cùng của ngoại bào đang khoác trên người Đông Đan Lung, rồi ôm lấy y bằng cả hai tay, bước qua tấm thảm lông dê đã nhiễm huyết, ôn nhu đặt Đông Đan Lung lên giường.
“Ai dám tiến lên?”
Đới đao thị vệ thoáng chốc đã bị giết sạch sẽ, Đông Đan Quế vẫn hiên ngang đứng, mắt lạnh quét ngang mang theo uy thế bức người, khiến Cấm vệ quân đều chần chừ, không dám mạo phạm.
Đông Đan Quế quay đầu nhìn Đông Đan Cửu Trọng, “Ngươi không có khả năng điều khiển được toàn bộ Cấm vệ quân, thâm cung nội uyển thủ vệ sâm nghiêm, muốn mang theo một phế nhân rời khỏi căn bản là vọng tưởng, mà nếu ngươi dám thương tổn trẫm mảy may thì càng không thể còn mạng xuất cung!”
“Ta căn bản không có ý định xuất cung.” Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói, không hề ngẩng đầu nhìn Đông Đan Quế, ánh mắt vẫn chuyên chú trên người Đông Đan Lung: “Phụ vương, thực xin lỗi! Hài nhi không nói trước cho người rõ, khiến người phải sợ hãi.”
Đông Đan Lung lắc đầu, không nói gì. Y xuất thân đế vương gia, đối với quyền lực đấu tranh, binh biến bạo loạn sớm đã nhìn thành quen. Hơn nữa tay lúc này đang được Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy, tâm tư cũng đã trấn định được mấy phần.
Có chút bất an, khóe mắt khẽ đảo qua Cấm vệ quân trong điện, rất nhanh lại thu hồi, Đông Đan Lung nhẹ nhàng hỏi:
“Trọng nhi… Ngươi có tự tin?”
“Đúng vậy.” Thanh âm hồi đáp của Đông Đan Cửu Trọng cũng không có gì đặc biệt, lại khiến Đông Đan Lung nháy mắt yên lòng, cúi đầu xuống không hỏi thêm nữa.
Đông Đan Quế nhìn chằm chằm vào gáy của Đông Đan Cửu Trọng, rành rọt nói:
“Ngươi cho là có thể dựa vào Triệu Nhất Sùng tới cứu? Nói luôn cho ngươi biết, sau khi ngươi tiến cung, trẫm đã sai người mang thủ lệnh (cái “như trẫm thân lâm” í) xuất cung điều động Tây Bắc đại doanh, mười lăm vạn binh mã phút chốc sẽ vào kinh, đến lúc đó ngươi chỉ còn đường chết, chẳng bằng hiện tại đầu hàng, không chừng trẫm còn có thể miễn cho ngươi tử tội.”
Vừa mới dứt lời, một thanh âm thật trầm bỗng vang lên phía sau:
“Hoàng thượng muốn nói tới thủ lệnh này sao?”
Đang tiến nhanh vào Khóa Vân điện là một người khiến Đông Đan Quế không dám tin, hắn không tự chủ được trừng lớn hai mắt:
“Vạn Tử Bân?”
Vạn Tử Bân trơ như khúc gỗ lướt qua hắn, tiến đến bên giường hướng Đông Đan Cửu Trọng quì xuống:
“Khấu kiến Thái tử, thuộc hạ đến chậm.”
Cầm lấy thánh chỉ trên tay Vạn Tử Bân, vừa mở ra nhìn, Đông Đan Cửu Trọng liền mỉm cười, đưa tay vỗ vai hắn:
“Tử Bân, ngươi làm tốt lắm!”
Được Đông Đan Cửu Trọng khen, Vạn Tử Bân ngoác miệng cười, hàm răng chỉnh tề trên nền da ngăm đen trở nên đặc biệt nổi bật.
“Các ngươi sớm đã liên thành nhất tuyến?(nối thành một đường = cùng phe)” Cho dù tận mắt nhìn thấy, Đông Đan Quế vẫn khó có thể tin.
Đông Đan Cửu Trọng đảo mắt, thản nhiên nói:
“Những năm gần đây, nhi thần thực cảm kích phụ hoàng, bởi vì… chỉ cần là quan viên cùng ta hữu lễ, người đều thực vừa ý trọng dụng họ.”
Ngày đó tranh chấp cùng Vạn Tử Bân chẳng qua là một màn kịch do Đông Đan Cửu Trọng dựng lên, đúng như hắn sở liệu, Đông Đan Quế lập tức cất nhắc Vạn Tử Bân, giữ ở bên người.
“Hảo! Cửu Trọng, ngươi thực tiến bộ!” Tình thế trước mặt bất lợi, Đông Đan Quế vẫn không lộ ra thần sắc sợ hãi, ngược lại chậm rãi ngồi xuống, “Trẫm thế nào cũng không ngờ được Vạn Tử Bân là người của ngươi. Tâm kế bụng dạ như vậy, âm mưu xảo trá như vậy, Lung so ra kém ngươi nhiều lắm.”
“Cũng như nhau cả thôi.” Đông Đan Cửu Trọng cười nhẹ, chậm rãi nói: “Phụ hoàng chẳng lẽ không an bài nội ứng bên người nhi thần sao? Tỷ như: Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đông Đan Quế lạnh lùng phủ nhận.
Đông Đan Cửu Trọng cười châm biếm: “Triệu Nhất Sùng hồ đồ, nhưng không có nghĩa là nhi thần cũng vậy. Tôn Thiên Hồng thực được phụ hoàng tín nhiệm mới có thể ngồi lên ghế Cửu Môn đề đốc, tuy Triệu hoàng hậu là muội muội của thê tử hắn, Triệu Nhất Sùng là nhạc phụ hắn, nhưng chỉ cần hắn vì phụ hoàng mà lập được công lớn, ngươi đương nhiên sẽ không vì chuyện của Triệu gia mà giáng tội. Nếu ta mà là hắn chắc chắn cũng sẽ bán đứng nhạc phụ của mình thôi.”
Đến lúc này sắc mặt của Đông Đan Quế mới trở nên xanh mét.
Gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, hai mắt lại giống như hai thanh lợi kiếm chĩa thẳng vào Đông Đan Quế, chậm rãi nói:
“Phụ hoàng không chỉ chán ghét nhi thần, mà cũng chán ghét đám ngoại thích Triệu gia. Vốn tưởng có thể xử lí nhi thần trước, đợi lát nữa đám người đó trong lòng hoảng loạn thì Tôn Thiên Hồng chợt đảo ngược đầu thương, lấy tội danh cấu kết mưu phản nhổ tận gốc Triệu gia? Nhưng ngươi lại sợ Tôn Thiên Hồng phản bội, nên đồng thời điều động Tây Bắc đại doanh, để đảm bảo trăm sự không có một kẽ hở.”
Chòm râu đen nhánh chỉnh tề trên khuôn mặt không ngừng rung động, Đông Đan Quế không nói gì, nhưng Lâm Phi đứng sau hắn đã sắc mặt trắng bệch, bởi những gì Đông Đan Cửu Trọng nói đúng là kế hoạch nguyên bản của Đông Đan Quế.
Xem thần sắc hai người bọn họ, Đông Đan Cửu Trọng cười, thong thả nói tiếp, “Phụ hoàng vẫn luôn tính toán ta, mà ta cũng vậy. Ta đã quá rõ tính cách của ngươi, luôn thích làm lớn chuyện, lại giám sát ta như cái đinh trong mắt, nên sau khi biết ta cấu kết với Triệu gia mưu phản, nhất định sẽ không tùy tiện giết ta, mà đợi tới khi ta tưởng sắp thành đại sự sẽ triệu tiến cung để sỉ nhục một phen, giống như mèo vờn chuột, đúng là tác phong quen thuộc của ngươi.”
Vừa nói, trong mắt Đông Đan Cửu Trọng vừa hiện lên hận ý. Hắn không muốn để người khác thấy, không dấu vết hạ thấp mi mắt, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán Đông Đan Lung, cảm giác mềm mại trơn nhẵn khiến hận ý trong lòng dần lui tán, tiếp tục nói: “Nguyên nhân chính là bởi ngươi có loại tính cách này, mới có thể tiến hành hết thảy thuận lợi như vậy. Ngươi hoàn toàn giống như suy nghĩ của ta, thậm chí còn vì nhi thần chuẩn bị địa phương hẻo lánh như thế này, phụ hoàng, nhi thần thực sự phải cảm ơn người.”
“Hừ!” Đông Đan Quế hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay, “Dù Vạn Tử Bân là người của ngươi, ngươi cũng không có khả năng mua chuộc được hết ba vạn Cấm vệ quân trong cung, những người khác tùy thời đều có thể phát hiện được tình hình của trẫm, trong cung có biến, cho dù không có thủ lệnh Tây Bắc đại doanh cũng sẽ tiến kinh hộ giá.”
“Kỳ thực, nhi thần cũng rất hi vọng bọn họ tiến kinh, bất quá, là do ta chỉ định thời điểm, tình hình thôi.”
Sắc mặt Đông Đan Quế càng thêm khó coi, “Ngươi còn chưa thành công đâu!”
Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười như gió xuân.
“Bởi vì ngươi chưa thảm bại.”