Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 36-1: Tình yêu sâu đậm, ngưỡng vọng chẳng thể bên nhau(1)




Ngày hôm nay, ta đã mê man ngủ vùi trong tiếng chiêng trống kinh tụng, vẫn cứ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, đáng sợ. Không biết từ khi nào, ta lại bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ, ta nhìn thấy Tương Tư.

Tương Tư không còn trong bộ dạng yếu ớt, trắng nhợt do sợ hãi, kinh hoàng đến mức ngất lịm vào hôm đó nữa, mà như mọi khi, cuốn chặt bên cạnh ta, khuôn mặt đỏ hồng, tươi tắn tựa nụ hồng e ấp. Tay chân lũn tũn vậy mà chạy đi rất nhanh, luôn ở cạnh bên ta, gọi ta bằng thanh âm nũng nịu, dễ thương: “Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân...”

Ta bất giác cong miệng mỉm cười, giang rộng đôi tay đón lấy Tương Tư, cũng dịu dàng gọi tên cô bé: “Tương Tư, mau lại đây. Mẫu thân vẫn đang đợi con đấy, mẫu thân... nhớ con lắm đó.”

Tương Tư quả nhiên chạy tới chỗ ta, nhưng... chỉ là xông vào một khoảng không trống rỗng.

Ta dường như chỉ là không khí trong suốt, Tương Tư đi xuyên qua cơ thể ta, sau đó chết lặng người tại chỗ, khựng lại đôi chút rồi bật khóc thành tiếng: “Mẫu thân, mẫu thân...”

Cô bé bàng hoàng đứng tại chỗ, đôi mắt ngấn lệ hoang mang nhìn ra xung quanh, không ngừng cất tiếng gọi.

Ta đưa tay về phía Tương Tư, dịu dàng nói: “Tương Tư, mẫu thân ở đây, mau lại đây...”

Thế nhưng cô bé dường như không hề nghe thấy lời ta, cứ tiếp tục khóc lớn mà kêu: “Mẫu thân, mẫu thân, người đang ở đâu?”

Ta thấy cô bé khóc mướt mát, ngô nghê, đơn côi như thể chim nhạn lạc mất phụ mẫu, vừa đau lòng lại vừa lo lắng, vội vã chạy tới gần ôm lấy cô bé, thế nhưng cơ thể lại bị giữ chặt xuống mặt đất như cây cối, chẳng thể nào động đậy nổi.

Ta nhìn Tương Tư của ta, dồn hết sức lực định chạy lại gần, vùng vẫy đến mức toàn thân nóng rực, mà vẫn chẳng thể nào động đậy nổi. Đang lúc mơ màng, thân người nóng rực của ta đột nhiên hạ nhiệt. Ta định thần lại, thở hắt ra rồi mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Tư Đồ Lăng. Ngài đang ôm ta rất chặt, thần sắc tỏ ra hoang mang mà sợ hãi.

Đầu ta đau đớn vô cùng, trong tâm trí toàn là bộ dạng khóc lóc kêu gào thảm thương của Tương Tư, khó khăn lắm mới tỉnh lại, liền miễn cưỡng đưa lời hỏi: “Làm sao thế? Ngoài kia xảy ra chuyện gì sao?”

Ngài lắc đầu, sắc mặt nhanh chóng trầm tĩnh, cúi xuống nhìn ta chuyên chú rồi dịu dàng nói: “Có ta ở đây, làm sao mà xảy ra chuyện được? Vãn Vãn, nàng cứ an tâm, cho dù trời có sập xuống, cũng có ta đứng trước gánh vác cho nàng.”

Ngài nói xong đã cúi thấp xuống, trao ta nụ hôn. Ta nằm gọn trong vòng tay vững chắc của ngài, nhắm mắt im lặng chịu đựng mọi thứ, nhất thời chẳng thể đoán ra được hiện nay bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lại khiến sắc mặt ngài trắng nhợt như vậy.

Trong lúc trầm ngâm, ta chỉ cảm thấy bàn tay ngài đang luồn vào trong y phục, vuốt ve lên làn da của ta, chẳng thể che giấu được dục vọng dâng trào trong người lúc này.

Ta vẫn còn đang sốt, cả người nóng rực, nhưng bên trong lại lạnh giá, mặc cho động tác của ngài cao siêu đến mức nào cũng chẳng thể ép được nhiệt lượng ra ngoài, ngược lại toàn thân càng run rẩy đáng sợ hơn trước.

Ta nắm lấy bàn tay ngài rồi khẽ cất tiếng hỏi: “Lăng, đợi ta khỏe lại chút nữa...”

Ngài không đáp, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay ta ra rồi tiếp tục cố chấp hành động của mình. Bị ngài ép mạnh xuống, ta chỉ cảm thấy bản thân tựa chiếc lá tàn tạ vào mùa thu, khô kiệt, tiều tụy, úa vàng, để mặc cho gió lạnh cuốn đi về đâu thì về, rơi xuống không có mục đích, điểm đến. Tiếng rên rỉ đau đớn hòa vào tiếng gió rít, chẳng ai nghe được mà cũng chẳng ai bận tâm.

Bất lực mở đôi môi khô ráp của mình, ta cuối cùng chẳng thể nào phát ra được tiếng nói nữa, đành thôi vùng vẫy trong vô vọng, nghiến răng âm thầm chịu đựng.

Mỗi khi làm việc này ngài đều tỏ ra thô bạo, đặc biệt là đối với ta, hàng ngày dù cho dịu dàng, tận tâm đến mấy, thì lúc này vẫn cứ cuồng bạo mãnh liệt, cứ như thể muốn nuốt trôi thân ta vào trong lòng. Ta chỉ mong ngài nể tình ta vẫn còn đang bệnh nặng mà tha cho ta sớm đôi chút.

Ai ngờ ngài lại càng thô bạo hơn ngày thường, như thể đang muốn trút hết những căm hận, oán thán trong lòng, hơn nữa còn chẳng thương tiếc mà trút hết cả lên ta.

Chẳng khác nào vừa chịu đựng một trận tra tấn tàn bạo, đồng thời là một trận tra tấn không có điểm dừng. Thần trí ta dần dần trở nên mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú chìm đắm trong dục vọng của ngài gần như biến dạng trong mắt ta, mọi cảnh vật đều như đổ nhào xuống. Ta lại ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại, Tư Đồ Lăng đã không còn ở cạnh bên nữa, toàn thân ta đau đớn như thể bị người ta tra tấn dã man, thế nhưng trên người lại sạch sẽ, đã được rửa ráy trước rồi thay sang một bộ y phục mới.

Thị nữ dù nhiều đến mấy, ngài trước nay đều không để cho người khác phải làm chuyện này, luôn luôn tận tâm tận lực, rửa ráy, thay y phục cho ta.

Ta rúc trong chăn bật ho vài tiếng, lại nhìn thấy Thái Nhi bê bát thuốc tiến vào, mỉm cười nói: “Vương phi, người tỉnh lại rồi. Chiều muộn Vương gia vừa mới tới thăm một lần, ở cạnh bên người một lúc lâu rồi mới đi. Trước lúc đi, người còn dặn dò cẩn thận, lại sai người đi sắc thuốc, đợi Vương phi tỉnh dậy, lập tức phải bê tới cho người uống.”

Ta không hề uống thuốc, chỉ nhìn vào khuôn mặt của người thị nữ thiết thân này. Thái Nhi đưa thìa thuốc đến trước mặt ta, nhìn thấy ta chẳng động đậy, cuối cùng tỏ ra sợ hãi, thu tay lại rồi khẽ cất tiếng: “Vương phi, người... người không muốn uống thuốc sao? Chỉ sợ là Vương gia biết được sẽ lo lắng.”

Ta bật cười lạnh lùng, đưa tay đoạt lấy bát thuốc rồi ném xuống mặt đất, lớn tiếng thét lên: “Người đâu.”

Bên ngoài, các thị nữ khác nghe thấy, vội vã xông vào, ta liền quát lên: “Mau lôi con nô tì to gan này ra ngoài, đánh phạt năm mươi trượng rồi đuổi ra khỏi phủ họ Tần.”

Khuôn mặt Thái Nhi lập tức trắng nhợt, vội vã quỳ xuống dập đầu cầu xin: “Xin Vương phi thứ tội. Cầu xin Vương phi khai ân, cầu xin Vương phi suy xét, nếu nô tỳ đã làm sai chuyện gì, nô tỳ nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa đổi. Nô tỳ từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Vương phi, cầu xin Vương phi tha mạng, cầu xin Vương phi tha mạng.”

Ta cười nhạt nói: “Ta đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, ở phủ Định Vương, gọi ta là Vương phi thì không sao. Thế nhưng nơi này là Tần phủ, không phải là phủ Định Vương. Ngươi luôn mồm luôn miệng gọi ta là Vương phi, chẳng phải cho rằng Tần gia chúng ta không còn chủ nhân, ngay cả Tần phủ này cũng biến thành biệt viện của phủ Định Vương sao?”

Sắc mặt Thái Nhi đột nhiên trắng nhợt, mồ hôi túa đầy, lắp bắp lên tiếng: “Nô tỳ... nô tỳ hoàn toàn không có ý đó, là nô tỳ nhìn thấy Định Vương đối xử với tướng quân quá tốt... Là nô tỳ đã hiểu sai ý, nô tỳ đáng chết, cầu xin tướng quân tha mạng, cầu xin tướng quân tha mạng.”

Hai thị nữ vừa bước từ bên ngoài vào sắc mặt cũng biến đổi, nghe vậy liền quỳ xuống đưa lời cầu xin: “Tướng quân, Thái Nhi tỷ tỷ đã hầu hạ trong phủ nhiều năm, cầu xin tướng quân nể tình tỷ tỷ luôn luôn hầu hạ chu đáo, thận trọng mà tha cho tỷ tỷ một lần.”

Ta cười nói: “Nếu muốn xin tha, thì đợi chốc nữa cầu xin Định Vương đấy. Còn bản thân ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ả ta. Còn không lôi xuống? Các ngươi cũng muốn chịu phạt cùng hả?”

Đám thị nữ tuân lệnh, vội vã lôi Thái Nhi ra ngoài, cả đoạn đường đi, Thái Nhi không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ta ngồi thẳng người, tiếp tục đưa lời dặn dò: “Mau gọi Thẩm Tiểu Phong tới đây.”

Một lúc sau, Thẩm Tiểu Phong và Tư Đồ Lăng gần như tới một lúc.

Lúc này, Thái Nhi ở bên ngoài đang gào thét thảm thiết, ta khoác y phục bên ngoài ngồi trước bàn, bốn, năm thị nữ đứng trước mặt mà im lặng như tờ, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Thẩm Tiểu Phong vén rèm sang một bên rồi vội vã đi vào, đỡ lấy ta rồi nói: “Tướng quân, người đang làm sao thế? Người... sắc mặt của người sao lại kém đến mức độ này?”

Tư Đồ Lăng chậm rãi bước lại gần, bên tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đôi mày cau chặt lại.

Ngài còn chưa kịp lên tiếng, ta đặt thanh kiếm Thừa Ảnh cùng bao thuốc lên bàn, ngẩng đầu nói cùng ngài: “Chỉ cần ngày nào ta còn sống, mọi chuyện trong Tần phủ quyết không để cho người khác lo liệu. Tuy rằng Vương gia là người cực kì thân thiết với Tần gia, cũng cần phải đợi khi nào ta chết mới có đủ tư cách lo liệu chuyện nhà của Tần gia. Nếu Vương gia vội vã như vậy, thì nơi này có bảo kiếm cùng thuốc độc, xin hãy chọn một cách để tiễn Tần Vãn này lên đường sớm.”

Sắc mặt Tư Đồ Lăng biến đổi, nhìn ta chằm chằm một hồi lâu mới từ từ lên tiếng: “Ngày mai cử hành đại lễ hạ táng, sẽ cho Tần Triệt chủ trì, ta chỉ đứng một bên trợ giúp mà thôi. Chỉ cần một ngày, Tần Vãn nàng còn sống, ta Tư Đồ Lăng tuyệt đối không can dự vào chuyện nhà của Tần gia và cả việc quân trong quân đội Tần gia.”

Ngài đưa tay lấy một mũi tên trong túi đựng bẻ gãy làm đôi rồi sầm giọng nói: “Nếu làm trái lại lời thề này, ta sẽ chịu chung số phận như mũi tên này.”

Mũi tên gãy đôi, tiếng kêu rành rọt. Ngài nhìn ta bằng ánh mắt đen láy, sâu sắc, lui lại vài bước, quay đầu bước ra khỏi căn phòng, không hề nhắc gì đến người thị nữ với tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng yếu đi kia.

Ta dường như vừa mới chênh vênh giữa bờ vực của sự sống chết, cả người yếu ớt, toàn thân túa đầy mồ hôi lạnh. Thẩm Tiểu Phong nước mắt lưng tròng nghẹn ngào lên tiếng: “Tướng quân, người việc gì phải... Định Vương nếu thực lòng với người, người so đo nhiều như vậy làm gì chứ? Trước tiên phải lo lắng tịnh dưỡng sức khỏe trước đã.”

Cổ họng ta sặc mùi máu tanh, níu vào Thẩm Tiểu Phong rồi nói: “Trước tiên hãy đưa ta về giường nghỉ ngơi. Mau sai người bê thuốc lên đây.”

Thẩm Tiểu Phong tuân theo, ta đứng dậy chậm rãi bước đi, trước mắt đen sì, cảm thấy toàn thân rã rời, còn chưa kịp phản ứng, vị máu tanh trên cổ họng xộc lên, ta khom lưng nôn đầy máu lên mặt đất.

“Tướng quân.”

Thẩm Tiểu Phong thét lên kinh hãi, vừa lo lắng lại vừa xót thương. Ta định thần, mới có thể nhìn rõ số máu mà mình vừa nôn ra có màu đen, loang lổ trên mặt đất nhìn cực kỳ đáng sợ.

Ta nhấc chân bước qua số máu đó rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao đâu. Đừng có nói với Nhị ca cũng đừng nói cho bất cứ ai biết chuyện này.”

Thẩm Tiểu Phong bật khóc tuân mệnh, vội vã đỡ ta vào giường, lại lấy thuốc cho ta uống từng ngụm từng ngụm một.

Nàng đã cho các thị nữ khác ra ngoài, rồi đứng trước mặt ta khóc lóc lên tiếng: “Thuộc hạ chỉ đoán rằng, tuy Định Vương có chút ý đồ riêng, có điều tấm chân tình mà ngài dành cho Đại tiểu thư thì mọi người đều có thể nhìn thấy và công nhận, cho nên nhất định cũng sẽ chăm sóc, đối xử với Đại tiểu thư vô cùng tử tế. Bởi vì thời gian gần đây, thuộc hạ thường phải phân tâm chăm sóc Nhị công tử, nếu không phải hôm trước bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đó, thực sự chẳng thể nào hiểu được những uất ức mà Đại tiểu thư đã phải chịu đựng.”

Ta khẽ cười nói: “Cái đó thì có gì mà gọi là uất ức? Đàn ông và phụ nữ, nói cho cùng cũng chỉ có thứ quan hệ đó thôi. Chiều hay không chiều theo ý của ngài ấy, ta cũng chẳng hề mất đi một sợi tóc nào. Ngài ấy đối với ta đã quá mức nhẫn nhịn, khoan dung, là do bản thân ta nhiều lúc quá mức cố chấp.”

Thẩm Tiểu Phong liền nói: “Lúc nãy... thuộc hạ thực sự sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Người nóng giận vì những chuyện như vậy, thậm chí còn đưa cả bảo kiếm với thuốc độc ra, ngộ nhỡ ngài ấy trở mặt, vậy thì phải làm thế nào?”

Ta cố gắng nuốt trôi mùi vị đắng ngắt ngoài miệng, khẽ than thở: “Nếu ngài ấy trở mặt, lẽ nào thực sự sẽ giết chết ta ngay trước mắt nhiều người? Quân đội Tần gia vẫn chưa hoàn toàn nghe theo lệnh của ngài ấy, lúc này trở mặt, ngược lại ép ta phải liên thủ cùng Tư Đồ Vĩnh, như vậy đương nhiên là bất lợi cho ngài ấy. Hơn nữa...”

Ta đưa tay sờ lên khuôn mặt mình rồi mỉm cười khổ sở: “Tình cảm giữa hai chúng ta bao năm nay... chưa bao giờ là giả hết.”

Chỉ là thứ tình cảm mà trái tim ngài muốn, có chút sai lệch so với thứ tình cảm mà ta chịu bỏ ra, cho nên dần dần mọi thứ trở nên phức tạp. Thế là, ta chọc giận ngài hết lần này đến lần khác, còn ngài khiến ta đau lòng liên tục, nhưng cả hai đều còn nhớ đến chút tình cảm trong lòng đó, nên nhanh chóng thỏa hiệp hoặc tiếp nhận cách giải quyết của người còn lại.

Thuốc đắng, nhưng trong lòng còn đắng hơn. Trận phạt trượng bên ngoài cũng đã dừng lại.

Một lúc sau, bên ngoài có người hồi báo: “Thái Nhi đã nhận đủ năm mươi trượng rồi ạ.”

Thẩm Tiểu Phong quay sang nhìn ta mỉm cười nói: “Mau khiêng về phòng, gọi đại phu đến chữa trị cho tử tế đi.”

Bên ngoài im lặng một hồi rồi thị nữ đó lại nói: “Hình như đã không còn tác dụng…” Thẩm Tiểu Phong tỏ ra kinh hãi.

Ta bình thản lên tiếng: “Vậy đem đi hậu táng.”

Người thị nữ bên ngoài khẽ đáp lại rồi nhẹ nhàng lui xuống.

Ta liền nhìn Thẩm Tiểu Phong mỉm cười nói: “Nàng ta là công thần của Tần gia.”

Thẩm Tiểu Phong lau mồ hôi túa trên trán ta rồi tiếp tục đút thuốc cho ta uống.

Ta lại hỏi: “Có phải ta đã quá ác độc không?”

Thẩm Tiểu Phong đáp: “Nếu tướng quân tỏ ra mềm yếu, Tần gia có lẽ đã sụp đổ từ lâu. Có thể đổi lại được lời thề của Định Vương không can dự vào nội vụ trong Tần gia và công vụ của quân đội Tần gia, cái chết của Thái Nhi đích thực là xứng đáng.”

Ta giơ bàn tay trắng nhợt của mình ra, nhưng lại giống như nhìn thấy máu đỏ nhoe nhoét trên đó: “Ta đã giết quá nhiều người. Có kẻ đáng chết, cũng có người vô tội. Ta là quân cờ trong tay người khác, người khác cũng là quân cờ trong tay ta, cho nên cũng chẳng so đo quá nhiều làm gì. Ta cũng chẳng thể nào để mặc cho Tần gia rơi vào tay kẻ khác, ngay tại phủ đệ của mình mà ta còn chẳng làm chủ được, vậy thì còn có thể làm gì thêm nữa.”

Thẩm Tiểu Phong nghe vậy chẳng dám nói thêm gì.

Uống thuốc xong, ta tựa người vào thành giường, nhìn nàng ta mỉm cười lại nói: “Bây giờ, đến lượt ngươi nói cho ta biết, buổi chiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong phủ?”

Thẩm Tiểu Phong kinh ngạc khẽ cất tiếng: “Có người... đã nhắc trước mặt tướng quân sao?”

Ta hồi tưởng lại thái độ dị thường của Tư Đồ Lăng lúc chiều muộn và dục vọng mãnh liệt đột nhiên xuất hiện ở ngài, đưa lời tự giễu: “Đây là Tần gia... nếu ta không hỏi, chắc cũng chẳng có ai chủ động nói với ta, đúng không? Có phải... Thuần Vu Vọng đã tới đây?”

Thẩm Tiểu Phong cúi đầu đáp: “Không chỉ riêng Chẩn Vương Điện hạ tới, ngài ấy... còn dắt theo cả tiểu thư Tương Tư tới cùng nữa.”

Nghe lời truyền, nói rằng Chẩn Vương Nam Lương tới bái tế, Thẩm Tiểu Phong lo lắng thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

Nàng biết được chủ nhân nhà mình có tình cảm đặc biệt với Chẩn Vương, còn đối với vị Chẩn Vương nhìn bề ngoài ôn nhu, hòa nhã nhưng lại lặng thầm chiếm được thời cơ này, nàng hoàn toàn không thể nào nắm bắt được.

Thế nhưng nàng có thể nhận ra rằng, chuyến đi Đại Nhuế lần này của Chẩn Vương rốt cuộc là nhằm vào ai. Hiện nay ngài đột nhiên xuất hiện tại Tần phủ, đương nhiên cũng chẳng hề đơn giản là đến cúng tế.

Ngài nhất định là muốn gặp người trong lòng mình, nhất định muốn hỏi rất nhiều chuyện, nếu không gặp được, chỉ sợ sẽ náo động cả Tần phủ lên mất, thậm chí còn gây hấn cùng Tư Đồ Lăng, cũng có khả năng gây ra tranh chấp...

Tuy rằng ngài tới đây với mục đích nghị hòa chiến sự giữa hai nước, nhưng một Tư Đồ Lăng quyền lực khuynh đảo triều chính như hiện nay, nhất thời phẫn nộ gây tổn thương hoặc giết chết Thuần Vu Vọng, thì cũng chẳng ai dám truy cứu hết.

Hơn nữa, một khi đã gây sự với nhau trước đám đông, mọi người đều sẽ biết chuyện Chiếu Hầu Tần Vãn là thân nữ nhi, đồng thời phẩm đức không tốt, khiến cho cả phủ Định Vương và Tần phủ đều mất đi thể diện.

Tần Triệt cũng hiểu những điều này, nên đã ra ngoài nghênh tiếp Thuần Vu Vọng trước khi Tư Đồ Lăng xuất hiện, đợi ngài bái tế xong, liền đưa ngài tới nơi khác dùng trà, lại đích thân tiếp trà, trò chuyện.

Tương Tư mặc bộ y phục màu trắng đơn giản, lũn tũn đi sát theo phía sau Thuần Vu Vọng. Cô bé xem ra đã được dặn dò kĩ lưỡng trước khi tới đây, ngoan ngoãn cúi đầu bái tế, cũng im lặng bái kiến Nhị cữu cữu đã quen thân từ trước, nhưng giờ thay đổi xưng hô thành ‘bá bá’.

Chỉ là sau khi thấy Thẩm Tiểu Phong ngày ngày ở cạnh chơi đùa cùng mình, Tương Tư tỏ ra vui vẻ như thể đã gặp được mẫu thân, liên miệng gọi ‘Tiểu Phong tỷ tỷ’, rồi nắm chặt lấy tay áo của nàng quyết không chịu buông. Tương Tư ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Tiểu Phong bằng ánh mắt cầu cạnh van nài.

Thẩm Tiểu Phong nhìn qua đã nhận ra, cô bé đang mong rằng nàng có thể dắt đi gặp mẫu thân. Tương Tư nhất định là nhớ mẫu thân của mình vô cùng, nhưng vì trước đó phụ vương đã dặn dò nhiều lần, cho nên chẳng dám nói một câu.

Thế nhưng, Thẩm Tiểu Phong cũng chẳng dám hé răng dù chỉ một từ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn xinh đẹp mà ngây thơ vô tội của Tương Tư, trong lòng cảm thấy như ngồi trên bàn chông, chẳng thoải mái chút nào.

Nghe Thuần Vu Vọng hỏi thăm bệnh tình của Chiếu Hầu, cũng chỉ nói một vài lời an ủi xót thương hoặc bàn luận về tình hình triều đình hai nước, đoán chắc Thuần Vu Vọng chắc cũng không muốn khiến người trong lòng mất hết danh dự, ngài cũng chẳng gây ra những chuyện quá đáng. Thẩm Tiểu Phong liền mượn cớ còn phải ra ngoài tiếp khách, dỗ dành Tương Tư buông tay, rồi vội bước ra ngoài.

Đợi đến khi nàng bước chân khỏi bậc thềm, Tương Tư mới nhận thức được mình đã buông tay ra, ngây lặng một lúc, đột nhiên chạy như bay đuổi theo ra ngoài, vừa đi vừa thét: “Tiểu Phong tỷ tỷ, Tiểu Phong tỷ tỷ đợi ta với...”

Thuần Vu Vọng ngồi trong phòng quát lên, lệnh cô bé đứng lại, thế nhưng cô bé chẳng thèm bận tâm. Tương Tư còn quá bé, chân ngắn, lại chạy quá nhanh, nên vấp phải thềm cửa, ngã xuống mặt đất. Vầng trán cô bé đập mạnh xuống nền nhà, rách da chảy máu.

Cô bé sờ lên trán thấy nhoe nhoét đầy máu, ngồi trên mặt đất bật khóc lớn tiếng, không ngừng thét lớn: “Mẫu thân ơi, mẫu thân… mẫu thân ơi, người đang ở đâu… mẫu thân ơi.”

Thuần Vu Vọng thấy Tương Tư vấp ngã, vốn đã đứng bật dậy lo lắng, lại nghe thấy cô bé bật khóc thành tiếng, chẳng thể nào đứng vững được nữa, thân người nghiêng ngả, ngồi thượt lại xuống ghế, mím chặt đôi môi không nói một lời, sắc mặt lúc này trắng nhợt một cách đáng sợ.

Thẩm Tiểu Phong cũng không dám bước đi nữa, vội vã cúi người, lấy khăn tay đặt lên vết thương cho cô bé, rồi bế vào phòng, sai người truyền đại phu tới.

Tương Tư vẫn khóc lóc thảm thương, lau quệt cả vào y phục của Thẩm Tiểu Phong, hơn nữa còn nắm chặt vạt áo của nàng liên miệng hỏi: “Ta nhớ mẫu thân... mẫu thân không nhớ ta sao? Mẫu thân ta không nhớ ta sao?”

Thẩm Tiểu Phong lúc này thật không dám đáp lại. Vừa hay đại phu đã tới, xem xét vết thương, thấy chẳng qua chỉ rách chút da. Có điều đập đầu xuống đất bị rách da, cho nên máu chảy khá nhiều dù vết thương không sâu.

Đại phu bôi thuốc cho Tương Tư xong, lấy vải sạch cuốn lại, để tránh cho trẻ con chưa biết gì lại động chạm vào vết thương.

Thẩm Tiểu Phong thấy Tương Tư thút thít rồi dần dần im lặng, lúc này mới an tâm.

Sắc mặt của Thuần Vu Vọng vừa hồng hào hơn đôi chút, đã quay sang nói cùng Tần Triệt: “Con nha đầu này từ nhỏ đã khiến người khác phải thấp thỏm lo lắng, không ngờ hôm nay lại gây ra phiền phức cho Tần huynh rồi. Thời gian không còn sớm nữa, ta đưa Tương Tư quay về thôi.”

Tần Triệt đã ở bên Tương Tư khá lâu, tuy rằng không mấy an tâm, thế nhưng lúc này cũng không dám giữ hai phụ tử họ lại quá lâu, khẽ cười nói: “Ta lại cảm thấy, đứa trẻ này ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác.”

Thuần Vu Vọng bước lại gần định bế Tương Tư đi. Tương Tư liền nhắm mắt lại, bàn tay vẫn cứ nắm chặt vạt áo của Thẩm Tiểu Phong không buông, mơ màng thì thầm một tiếng: “Buồn ngủ…”

Thuần Vu Vọng dịu dàng dáp: “Tương Tư ngoan nào, quay về rồi ngủ, có được không?”

Tương Tư đá chân lên, bực bội lên tiếng: “Con không! Con muốn ngủ luôn... con muốn Tiểu Phong tỷ tỷ đưa con đi ngủ...”

Cô bé nói rồi, vẫn cứ nhắm chặt đôi mắt giống hệt như mẫu thân của mình. Phần lông mi còn dày rậm và dài hơn của mẫu thân, vẫn còn đọng một vài giọt lệ, càng lăn càng to, sau đó rơi xuống dưới.

Thẩm Tiểu Phong mềm lòng, bèn thì thầm nói: “Hay là... để thuộc hạ đưa cô bé về phòng Nhị công tử ngủ một lát, khi nào tỉnh rồi đưa cô bé về sau.”

Thuần Vu Vọng nhìn chăm chăm về phía con gái yêu của mình chẳng nói lời nào.

Tần Triệt nghe thấy tiếng nhạc hiếu vang lên từ phía ngoài, đoan chắc lại nghĩ đến người thân thiết càng ngày càng leo lắt của Tần gia, cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn được thêm, khẽ khàng lên tiếng: “Vậy thì mời Chẩn Vương Điện hạ nghỉ ngơi ở đây một lát, để Tiểu Phong đưa tiểu quận chúa vào trong nghỉ ngơi. Chỗ của ta cũng vắng người, không gian cũng khá thanh tịnh, chắc là không kinh động đến Chiếu Hầu đâu. Tối hôm qua, Chiếu Hầu vừa bị sốt cao cả đêm, cho nên lúc này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, khiến Chiếu Hầu tỉnh giấc là chuyện nhỏ, để trẻ con nhiễm bệnh thì khổ thân lắm.”

Câu nói này đương nhiên là đang muốn nói cùng Thuần Vu Vọng, nhưng cũng âm thầm ám chỉ cho Thẩm Tiểu Phong, tuyệt đối không được dẫn Tương Tư đến gặp Tần Vãn, để tránh gây ra điều gì bất trắc.

Thuần Vu Vọng liền từ từ ngồi xuống, bê ly trà lên trầm ngâm một hồi nói: “Vậy, bản vương đành làm phiền Tiểu Phong cô nương.”

Thẩm Tiểu Phong vội vã lui xuống, nhanh chóng bế Tương Tư về phòng riêng của Tần Triệt.

Tương Tư quả nhiên đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, ôm chặt lấy chiếc chăn rồi nằm xuống.

Thẩm Tiểu Phong liền nói: “Tương Tư ngoan, mau cởi y phục ngoài ra rồi hãy ngủ. Cẩn thận không lại nhiễm lạnh bây giờ.”

Tương Tư lắc lư thân người một lúc, vẫn cứ nhắm mắt lại nói: “Tiểu Phong tỷ tỷ, ta khát quá.”

Thẩm Tiểu Phong nghe vậy vội vã đi rót trà, Tương Tư lại nói: “Ta muốn uống trà hạnh nhân.”

Thẩm Tiểu Phong nghe vậy cảm thấy có phần khó xử.

Lúc này mọi người trong phủ đều đang tất bật lo liệu tang lễ, ngay cả phòng riêng của Tần Triệt cũng chỉ giữ lại hai nha đầu làm việc nặng nhọc, còn lại tất cả đều đã được điều ra ngoài giúp đỡ. Trà hạnh nhân đương nhiên là có sẵn trong phòng bếp, chỉ là khẩu vị của Tương Tư còn khó tính hơn mẫu thân của mình gấp trăm lần, phải thêm chút mật ong, chút đường... những nha đầu tầm thường, chỉ e sẽ chẳng thể nào làm ra được ly trà đúng ý cô bé.