Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 30-1: Nỗi căm hận ngút trời, nghiến răng thầm chịu đựng (1)




Lúc tỉnh lại vì bị dội nước lạnh, bên tai ta truyền tới những giọng nói quen thuộc đang không ngừng gọi tên mình.

“Vãn Vãn! Vãn Vãn! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?”

Ta cố gắng hết sức mở mắt ra, nỗ lực dùng ánh mắt mơ màng của mình nhìn quanh, cuối cùng đã nhìn rõ được hai khuôn mặt trước mặt mình lúc này. Tất cả đều có nét thanh tú tương đồng với ta, nhưng lại vấy đầy vết máu. Nhị ca Tần Triệt, đệ đệ Tần Cẩn, hai người đàn ông cuối cùng của Tần gia chúng ta. Không những trên mày vấy đầy vết máu mà ngay cả phần thắt lưng cũng đẫm đầy máu tươi, hiển nhiên là họ vừa mới chịu đòn roi xong.

Hai người họ, một người hai chân tàn tật, một người ốm bệnh từ nhỏ, làm sao mà chịu đựng được những nhục hình này? Ta miễn cưỡng vực lại tinh thần, nhìn họ mỉm cười bình thản, ra hiệu ta chẳng sao hết.

Tần Triệt và Tần Cẩn vẫn cứ nhìn ta, ánh mắt lại đưa xuống chân ta, rõ ràng là vừa kinh hãi, vừa đau đớn, lại vừa phẫn nộ. Chân phải lúc này khiến ta đau đớn run rẩy, hoàn toàn không thể nào động đậy được nữa. Ta miễn cưỡng chống người, nhìn vào phần chân lúc này đã biến thành hình dạng quái dị, nắm chặt bàn tay rồi mỉm cười nói “Ta không sao hết.”

Du Cánh Minh cười nói: “Một người phụ nữ như ngươi còn không sao cả, xem ra các huynh đệ của ngươi lại càng bản lĩnh hơn rồi!”

Hắn đập mạnh lên mặt bàn rồi quát “Tiếp tục, dùng thanh kẹp.”

Bọn sai dịch đứng hai bên xông tới, lại dùng thanh kẹp khi nãy tra tấn ta, tra vào người của Tần Triệt và Tần Cẩn.

Trái tim ta thắt lại, thét lớn một tiếng “Dừng tay lại.”

Ánh mắt của Du Cánh Minh phát lên thứ ánh sáng dị thường, đưa tay vuốt râu rồi mỉm cười nói “Sao thế, Tần tướng quân định khai nhận sao?”

Tần Triệt đột nhiên lớn tiếng nói “Vãn Vãn, nếu muội thừa nhận, ta sẽ đập đầu vào tường chết ngay tại đây.”

Ta đã nắm bắt được vẻ đắc ý trong mắt của Du Cánh Minh, biết rõ trúng kế, liền bật cười thành tiếng “Ta chỉ định nói với Du Thừa tướng rằng, Tần Vãn ta tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo đã nổi danh bao lâu nay, đừng có dùng mấy trò này với ta. Tần Triệt, Tần Cẩn, nếu hai người không chịu đựng nổi, thì hãy tìm cơ hội đập đầu vào tường, chết ngay tại nơi này. Nếu ta có thể sống mà bước ra khỏi đây, nhất định sẽ mời cao tăng về siêu độ cho hai người.”

Tần Triệt mỉm cười, không nói gì thêm. Tần Cẩn lúc ban đầu cảm thấy nghi hoặc, lúc sau nhìn thấy ánh mắt của Tần Triệt, cũng nắm chặt bàn tay cúi đầu im lặng.

Tuổi tác của Tần Cẩn nhỏ nhất, sức khỏe không tốt, cần được ca ca và tỷ tỷ chăm sóc, kinh nghiệm lại không đủ, nhất thời chưa nhận ra được ý đồ của Du Cánh Minh, nhưng cũng có tính khí cứng rắn của người xuất thân từ tướng môn. Đợi đến khi bắt đầu hình phạt, lúc đầu cũng thét lên đau đớn, sau cùng lại nghiến răng chịu đựng, cho dù đau đến mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi rõ, nhiều lắm chỉ khẽ rên vài tiếng, chứ không hề khóc lóc xin tha.

Còn Tần Triệt từ đầu chí cuối không hề phát ra một chút âm thanh gì, cứ như thể hình cụ này đang dùng trên người khác vậy.

Viên mưu sỹ phía sau Du Cánh Minh nghi hoặc lên tiếng “Phải chăng tên què kia đã chẳng còn chút tri giác ở nửa thân dưới, nên không còn thấy đau?”

Du Cánh Minh nheo mắt rồi quát lớn “Mau tăng lực, tăng thêm lực cho ta. Ta không tin là Tần gia các ngươi kẻ nào cũng là xương đồng tim sắt, rắn mày rắn mặt.”

Hai chân của Tần Triệt tuy tàn tật thế nhưng chưa từng mất đi tri giác? Trước nay Nhị ca tuấn tú trắng trẻo, lúc này chịu mọi khổ sở, sắc mặt càng lúc càng trắng bợt như tờ giấy, vầng trán túa đầy mồ hôi, chỉ nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn.

Còn Tần Cẩn đã không thể nào chịu nổi, hôn mê bất tỉnh hai lần liền, sau khi tỉnh lại vì nước lạnh, toàn thân run rẩy, nhưng lại càng thêm cứng rắn, kiên cường, mở miệng mắng chửi Du lão tặc đến trăm, ngàn lần. Mắng nhiều đến mức đầu óc hắn điên lên, đưa mắt ra hiệu với Mẫn Thị lang bên cạnh, thế là con chó săn này liền đạp cho Tần Cẩn mấy phát, miệng nôn đầy máu, chẳng thể nào mắng thêm được nữa.

Tần Triệt chỉ khẽ cất tiếng gọi “Tiểu Cẩn…”

Sau đó Nhị ca im lặng quay sang nhìn ta, ánh mắt đã bắt đầu tỏ ra tuyệt vọng. Trái tim ta đau như đao cắt, từ lâu đã cảm thấy mọi chuyện không nằm trong tầm khống chế.

Trước đó, Du Cánh Minh xử lý Tần gia, ít nhiều vẫn còn cấm kị, ít ra thì không dám lấy tính mạng người Tần gia. Ngày nay, đã không còn gì ngăn cấm nữa, hắn có lẽ sẽ hành hạ chúng ta cho tới khi chết mới thôi.

Thế nhưng nếu thừa nhận tội danh thông địch phản quốc, cũng vẫn là đại tội chu di cửu tộc, đừng nói là mấy người chúng ta không thoát được cái chết mà ngay cả các thuộc hạ, thân thích của Tần gia đều chịu liên lụy, nặng thì giết chết, nhẹ thì lưu đày…

Mắt nhìn đệ đệ ruột của mình bị hành hạ đến bất tỉnh nhân sự, bị dội nước lạnh cho tỉnh dậy, ta cảm thấy đau đớn tột cùng.

Nhận tội hay không cũng vậy, người đứng sau âm mưu này muốn giết thì vẫn cứ giết, hoàn toàn không phải vì chúng ta quyết không nhận tội mà không nâng đầu đao lên được.

Đúng lúc đang do dự, một ngục tốt đi từ bên ngoài vào, thì thầm bẩm báo điều gì cùng Du Cánh Minh, sau đó thì hắn liền ngửa đầu cười lớn.

Hắn vừa cười vừa nói với chúng ta “Chúc mừng các vị, Tần gia có tin vui rồi. Tần Triệt, quý phu nhân đang đẻ con, liệu có cần mời các vị qua đó xem sao không?”

Thời còn trẻ Tần Triệt gặp phải điều bất hạnh, trái tim kiên cường hơn người bình thường. Cũng bị dùng hình như vậy, Tần Cẩn đã ngất đi mấy lần rồi, vậy mà Nhị ca vẫn gắng gượng không rên lấy nửa câu. Nhưng khi nghe thấy câu này, ánh mắt đã dần nheo lại.

Nhị ca trợn mắt nhìn về phía Du Cánh Minh rồi nói “Du Cánh Minh, theo luật lệ Đại Nhuế, thai phụ không phải chịu hình phạt. Cho dù đã phán định tội, thì cũng đợi khi sinh xong thì mới phải chịu hình.”

Du Cánh Minh cười lớn “Cho nên, bản Thừa tướng nhìn thấy bụng của ả ta cũng không còn nhỏ nữa, nên đã tặng cho một liều thuốc thúc để ả ta nhanh chóng sinh con, để cả gia đình các người được toại nguyện, đoàn viên.”

Tần Triệt đã cắn chảy cả máu môi, không còn vẻ bình thản như mọi khi nữa, phẫn nộ quát lớn “Du Cánh Minh, thai phụ, trẻ nhỏ ngươi cũng không tha cho, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền.”

Du Cánh Minh lắc đầu nói “Chả trách mà Tần gia các ngươi thảm bại đến mức này. Một gia đình tướng môn như vậy, lại còn đòi đọc sách thánh hiền, chẳng phải tự tìm cái chết sao? Thôi bỏ đi, bản Thừa tướng cũng chẳng thèm chấp nhất với ngươi, đồng thời cũng cho các ngươi đến nhìn huyết mạch sau cùng của Tần gia.”

Nói xong, hắn liền phất tay, bọn nha dịch đứng gần đã lôi ba người chúng ta đi một cách thô bạo ra khỏi phòng tra tấn, đi dọc theo hành lang rồi bậc thềm, mãi cho tới khi vào một căn phòng giam chẳng biết nằm ở hướng nào nữa.

Hai chân bất lực bị lôi kéo trên mặt đất, phần xương khẽ kêu lên, ta đau đến suýt chút nữa lại ngất lịm đi. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhị tẩu, cơ thể ta đã bị ném mạnh xuống mặt đất, mãi lâu mà vẫn chẳng thể ngẩng đầu lên.

Tần Cẩn đã hôn mê bất tỉnh từ lâu, đang bị người ta dội nước lạnh thúc tỉnh dậy. Mẫn Thị lang thậm chí vẫn còn đang mắng nhiếc liên hồi “Thế mà còn tự xưng là đời sau cùng tướng môn gì đó, toàn là lũ hư danh. Chả trách mà người đứng đầu Tần gia lại là một phụ nữ, đàn ông lại còn yếu đuối, ẻo lả hơn cả phụ nữ, mới chịu có chút hình phạt đã ngất lên ngất xuống không biết bao lần. Ngươi còn vô dụng hơn cả lũ phụ nữ.”

Cuối cùng hắn cũng đã biết được ta là một phụ nữ, nhưng không hiểu hắn đối xử như vậy với phụ nữ và đàn ông tàn tật thì anh hùng với ai chứ?

Tần Triệt trước sau vẫn tỉnh táo, ánh mắt còn sáng trong hơn bình thường rất nhiều, lúc này đang nhìn vào trong buồng giam tối tăm bên trong, nghe ngóng mọi động tĩnh phát ra.

Cánh cửa bị mở ra, chẳng nhìn rõ được thân hình của Nhị tẩu chỉ nghe thấy tẩu tẩu thét lên vô cùng thảm thiết, tiếp đó là tiếng lầm bầm bất mãn của bà đỡ.

Một phòng giam tạm thời được sử dụng như phòng sinh đẻ, Du Cánh Minh đương nhiên là không vào bên trong, nhưng vẫn thét lên hỏi bà đỡ “Làm sao thế?”

Bà đỡ lén lút nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chúng ta liền hỏi “Vẫn đang sinh tiếp. Đây là lần đầu sinh nở, lại dùng thuốc thúc cho nên không thuận lợi được.”

Du Cánh Minh bật cười nói “Vậy thì có khả năng là đẻ khó rồi, càng có khả năng là một xác hai mạng đúng không? Ha ha, ngươi phải biết rằng, thứ nghiệt chủng đó là cốt nhục duy nhất của Tần gia bọn họ đấy.”

Bà đỡ không dám ngước mắt lên, thận trọng đáp “Đúng… đúng là khó đẻ, đa phần là một xác hai mạng…”

Du Cánh Minh liền nhìn về phía ta và Tần Triệt “Theo luật lệ của Đại Nhuế, thai phụ đẻ khó mà chết, chẳng thể oán trách ai được đúng không?”

Sắc mặt Tần Triệt trắng nhợt ra, không nói câu nào. Ta nghe thấy tiếng của Nhị tẩu đã cảm thấy bất lực, nghiến răng lên tiếng “Du Thừa tướng, Tần gia nhận thua. Ngươi muốn ta nhận tội gì, ta… sẽ nhận.”

Du Cánh Minh chắp tay sau lưng bật cười lớn tiếng “Ồ, ngươi nhận rồi sao?”

Ta liền nói “Hãy để cho bà đỡ đỡ đẻ cho Nhị tẩu của ta, chỉ cần Du Thừa tướng giữ lại tính mạng cho hai mẫu tử bọn họ, ta sẽ nhận… nhận tất cả mọi tội trạng.”

Du Cánh Minh liền đánh mắt ra hiệu cho bà đỡ, bà đỡ nhận được mệnh lệnh, vội vã quay vào buồng giam.

Chẳng bao lâu sau, lại nghe thấy tiếng truyền ra, nhưng là bà đỡ đang hạ giọng khuyên nhủ Nhị tẩu cứ an tâm sinh con, lại còn có mấy người phụ nữ đưa nước nóng, kéo và vải khô vào trong.

Gần như cùng lúc, có chiếc đèn lồng được treo cao trong buồng giam, giấy bút được đưa tới, mưu sỹ của Du Cánh Minh đích thân chấp bút ghi lại khẩu cung.

Du Cánh Minh lên tiếng “Được thôi, bây giờ hãy nói cho chúng ta nghe, Tần Vãn tướng quân đỉnh đỉnh đại danh đã vì mối lợi của bản thân mà lăng loàn thông địch mãi quốc như thế nào đi…”

Mặc cho hắn nói ta dâm loạn, lăng loàn, tham lam phú quý đến độ nào, ta cũng chẳng buồn chớp mắt, cứ để cho chúng tha hồ phát huy tư duy của bản thân. Đến sau cùng ngay cả cung biến tại Nam Lương, công chúa bị giam lỏng cũng đều là nhờ phúc của ta, là do ta đã phải lòng Chẩn Vương tuổi trẻ anh tuấn, không tiếc mãi quốc cầu vinh, dùng trăm phương ngàn kế mê hoặc ngài, lại còn bắt giữ công chúa ở lại nước Lương một khoảng thời gian dài, để có thể ân ái sống cạnh bên ngài.

Chẳng qua cũng chỉ nói ta là một dâm phụ, tiểu nhân, đại tặc mãi quốc mà thôi, dù có xấu xa đến mức nào cũng chẳng thể hơn được nữa. Ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, Tư Đồ Vĩnh có lẽ vẫn bảo toàn được tính mạng.

Bọn họ muốn ta thừa nhận là Tư Đồ Vĩnh cố chấp cứu ta nên mới phá hoại giấc mộng uyên ương của ta, lại cứu công chúa quay về Đại Nhuế để giữ thể diện. Sau đó ngài còn gửi thư xin cứu viện từ Nam Lương cũng chỉ vì tuổi trẻ manh động, lại không thể cưỡng lại được thủ đoạn mê hoặc đáng sợ của ta…

Bọn họ không hề muốn Tư Đồ Vĩnh chết.

Tần Triệt đã không còn nhìn thê tử của mình, chỉ nhìn về phía ta đầy đau đớn, đôi môi nhợt nhạt đã bị huynh ấy cắn cho biến dạng.

Tần Cẩn nằm trên mặt đất, nhưng vẫn im lặng, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt.

Bản chép cung hoàn tất, tên mưu sỹ kia liền cầm tờ giấy đó tới trước mặt, bắt ta điểm chỉ. Ta cũng chẳng thèm nhìn, bình thản lên tiếng “Nếu như mẫu tử bọn họ bình an, ta lập tức sẽ điểm chỉ.”

Nói xong, ta liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền từ bên trong ra, mềm mại, mạnh khỏe khiến đôi mắt ta nóng lên, ướt át. Tần Triệt miễn cưỡng chống người dậy, khẽ ho vài tiếng rồi nhìn vào bên trong.

Một lúc sau, đã thấy bà đỡ bế theo đứa trẻ nhỏ ra ngoài rồi nói “Xin chúc mừng, chúc mừng, mẫu tử bình an. Là một bé trai, trông xinh xắn, bất phàm.”

Đứa trẻ được đưa đến trước mặt chúng ta, quả nhiên là một bé trai, đang nằm trong một chiếc áo rách còn dính vết máu cựa quậy tay chân. Làn da thằng bé đỏ au, bật khóc liên hồi, mắt mũi đều nhăn nheo, nhưng vẫn hiển lộ một khuôn mặt xinh xắn, tuấn tú.

Cổ họng Tần Triệt khẽ phát ra tiếng nghẹn ngào, đưa tay ra vừa định chạm vào làn da non nớt đó, bọn tùy tùng bên cạnh Du Cánh Minh đã đoạt lấy đứa bé rồi nói với ta “Nhân phạm vẫn còn chưa điểm chỉ.”

Đây chính là đứa trẻ đời tiếp theo của Tần gia chúng ta, có lẽ cũng là cốt nhục duy nhất còn sót lại chăng?

Cổ họng ta tắc nghẹn, nhưng vẫn quay sang nói cùng Du Cánh Minh “Xin Du Thừa tướng hãy lập một lời thề.”

Du Cánh Minh cau chặt đôi mày, đang định phát nộ, lại cố gắng nhẫn nhịn rồi quát “Lập lời thề gì?”

Ta liền nói “Tội trạng mà ta phạm phải, huynh trưởng và đệ đệ của ta đều không hay biết. Cho dù bọn họ có bị liên lụy mà giết chết, vậy thì đứa bé vừa mới chào đời này chắc cũng không đến mức phải chết chứ? Ta mong Du Thừa tướng có thể lập lời thề, đảm bảo giữ lại mạng sống cho thằng bé, như vậy thì ta sẽ điểm chỉ ngay.”

Bọn Mẫn Thị lang đứng phía sau hắn mặt mày bất mãn, vô cùng tức giận, Du Cánh Minh suy nghĩ một hồi, chưa hề bộc phát liền nói “Được thôi, bản Thừa tướng xinh lập lời thề, nhất định sẽ giữ lại tính mạng cho đứa trẻ này. Nếu không Tần gia các ngươi sẽ hấp sống hết cả gia tộc họ Du chúng ta, được không?”

Ta đưa mắt nhìn sang Tần Triệt. Nhị ca cũng đang nhìn ta, sau đó từ từ cúi đầu. Thần thái vô cùng đau khổ, thế nhưng bởi vì đứa trẻ vừa chào đời mà ánh mắt của Nhị ca không còn tuyệt vọng như trước nữa.

“Tỷ tỷ…”

Tần Cẩn vẫn bất lực nằm trên mặt đất, gọi ta bằng thanh âm khàn khàn rồi bật khóc. Cho dù cơ hội để đứa trẻ này có thể lớn lên thành người là rất nhỏ, ta cũng không thể nào bỏ qua được.

“Du Thừa tướng, xin hãy nhớ lời thề hôm nay.”

Ta nói xong, liền nhấc bút lên kí nhận vào bản chép cung. Viên mưu sỹ trình lại cho Du Cánh Minh xem. Hắn cầm trong tay, đọc kĩ lại một lượt, bật cười đầy mãn nguyện, sau đó lui về phía sau vài bước, thét lớn “Còn chờ đợi cái gì nữa?”

Tên tùy tùng đang bế đứa bé đó liền tóm lấy đôi chân của đứa trẻ, đập mạnh một phát…

Máu tươi tung tóe, tiếng khóc vang lên rồi lại ngừng.

Một vài giọt máu rơi trên khuôn mặt, bàn tay và cả khóe miệng của ta.

Mồm miệng khô rát, ta cảm thấy vô cùng hãi hùng.

Tất cả đều chìm lắng trong im lặng, tiếp đó là tiếng kêu thắt ruột thắt gan của Nhị tẩu “Con ta…đứa con của ta…”

Nhị tẩu vừa mặc lại y phục, đầu tóc còn rũ rượi đã xông ra ngoài, đáng tiếc chân còn mang xích sắt nên bị ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào thềm cửa.

Tần Triệt vô thức sờ vào cốt nhục rơi xuống gần chỗ mình, nhìn thê tử, há miệng định hét nhưng sau cùng vẫn chẳng hề phát ra tiếng.

Nhị tẩu toàn thân run rẩy chống người dậy, nhìn chúng ta đầy tuyệt vọng, lại nhìn vào vết máu tung tóe đầy sàn, đột nhiên thét gào một tiếng sau đó đập mạnh đầu vào vách tường.

Tiếng động lớn vang lên, cơ thể của Nhị tẩu từ từ ngã xuống đất men theo vách tường, máu trên trán của Nhị tẩu tuôn trào như suối nguồn, trông như một đóa mẫu đơn đang thì nở rộ, tuyệt sắc mà đáng sợ.

“Phu… phu nhân…”

Tần Triệt cuối cùng đã thét thành tiếng, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, rồi bất tỉnh nhân sự. Nhị ca hai chân tàn phế, có thể dựa vào ý chí kiên cường hơn người chịu mọi hành hạ thể xác, nhưng làm sao có thể chịu đựng khi thấy thê tử cùng con thơ chết thảm ngay trước mặt mình, thậm chí còn chẳng để lại xác thân?

Nhị ca chẳng thể làm được gì. Ta cũng chẳng thể làm được gì. Mắt dưng dưng nhìn tất cả mọi thứ diễn ra ngay trước mặt mình.

Tiểu Cẩn đột nhiên thét một tiếng, cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực, ngồi bật dậy, dùng cơ thể đâm mạnh vào người Du Cánh Minh.

Mấy tên sai dịch bên cạnh không ngờ được một thiếu niên ốm yếu bệnh tật đã bị hành hạ đến mức bán sống bán chết lại có sức lực lớn như vậy, nhất thời cũng lặng người, không kịp ngăn cản.

Còn ta định ngăn cản, nhưng đã chẳng kịp nữa.

Mẫn Thị lang ở cạnh bên Du Cánh Minh liền xông ra, giơ chân đạp mạnh vào lồng ngực khiến cả người Tần Cẩn bay lên, đập mạnh vào tường, rồi rơi xuống đất như một bao cát.

Ta thét lớn tiếng đầy đớn đau “Tiểu Cẩn.”

Tần Cẩn không đáp lại, nằm bất động tại chỗ, chẳng biết còn sống hay đã chết. Ta kéo theo đôi chân gần như tàn phế, để lại một vệt máu dài trên đất, lê từng tí từng tí một, thảm thiết gọi tên đệ đệ của mình “Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn, mau trả lời tỷ tỷ.”

Bàn tay run rẩy còn chưa kịp động vào bả vai của Tiểu Cẩn, đã bị người ta dẫm mạnh lên.

Mẫn Thị lang dẫm lên bàn tay ta rồi bước qua đầu ta hỏi “Tướng gia, bây giờ xử lý bọn chúng thế nào?”

Du Cánh Minh liền nói “Giữ lại mạng sống cho chúng thêm vài ngày nữa, đợi ta thỉnh chỉ Hoàng hậu nương nương rồi tính tiếp.”

Thế là có người đến túm vào mái tóc dài rũ rượi của ta kéo đi.

Ta đã không còn cảm nhận được nỗi đau đớn truyền từ da đầu, nắm chặt lấy bàn tay mất đi tri giác, nỗ lực quay mặt lại, nhìn Du Cánh Minh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hắn đang cười rồi nói cùng Mẫn Thị lang “Lời thề của bản Thừa tướng đích thực là rất độc địa, thế nhưng triều đình chúng ta đã phế bỏ hình phạt hấp người rồi. Huống hồ, Tần gia bọn chúng đã chết hết cả, làm gì còn ai đến hấp ta nữa? Ha ha ha…”

Ta nhìn vào nụ cười kinh tởm của hắn, cũng chẳng kiềm chế nổi, bật cười thậm chí còn lớn tiếng hơn cả hắn.

Người của Tần gia xưa nay cứng rắn, lạnh lùng. Giết sạch hết người sống, lẽ nào hắn không sợ người chết đi hóa thành ma quỷ hay sao? Huống hồ, ta còn chưa chết. Cũng chưa chắc sẽ chết!

Lúc bị lôi vào trong phòng giam, phần bụng của ta đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, mãi lâu sau vẫn chẳng thể hít thở bình thường.

Thế nhưng ta cũng chẳng dám chậm chạp, dùng tay kéo cơ thể lê đến bên tường, xé phần y phục đã nát bươm khi chân bị kẹp, tìm lại số thuốc trị thương mà cô Quế để lại, rắc lên phần vết thương bằng bàn tay run rẩy, lại lấy dây buộc lưng cuốn lại, rồi lại tìm mấy viên thuốc trong người ra uống.

Thế nhưng da thịt bên ngoài bị tổn hại vì thanh kẹp chỉ là chuyện nhỏ, gân cốt bị tổn thương rồi, muốn lành lặn lại cực kì khó. Phần xương bên chân phải đã bị kẹp gãy nếu không nghĩ cách cố định lại, e là chiếc chân này sẽ bị tàn phế mất.

Cô Quế đã rời khỏi đây, may mà những thứ mang vào ngục đều không hề khoa trương quá, cho nên vẫn chưa có người đến dọn đi. Bọn người Du Cánh Minh cần chính là khẩu cung của ta và tính mạng của mọi người trong Tần gia, sau đó là bóp nghẹt vào cổ của mười lăm vạn quân đội Tần gia, khiến họ muốn vào kinh cứu người cũng danh bất chính ngôn bất thuận, đồng thời trở thành quần long mất đầu. Còn về Thái tử Điện hạ đã từng âm thầm chăm sóc ta như thế nào cùng với tình hình của ta ở trong ngục lao lúc này chẳng còn nằm trong tầm quan tâm của chúng nữa.

Ta với lấy bình trà, lắc qua thấy vẫn còn nửa bình, liền ngẩng cổ uống vài hụm, phần còn lại dội lên đầu và tay, để rửa sạch máu bẩn, rồi bò lên giường trúc, lấy một chiếc áo trong che lên hai chân, lại lấy chiếc trâm xuống, lấy lược chải hết những bụi bẩn còn dính trên mái tóc, vuốt sang một bên.

Một lúc sau, có người liền nhét một bát cơm vào rồi lên tiếng “Ăn cơm đi, ăn cơm đi.”

Ta hắng giọng rồi dịu dàng nói “Vị đại ca này, có thể phiền đưa giúp thức ăn vào trong này được không? Ta chẳng thể đi được.”

Thế là liền nghe thấy tên đàn ông đó khẽ chửi mấy câu rồi lên tiếng “Mặc cho ngươi trước kia có là công tử, tiểu thư thiên kim, vạn kim thế nào, đến chỗ chúng ta mà còn định làm chủ nhân sai tới sai lui sao?”

Ta liền than dài “Nếu đã gặp nạn, làm sao còn dám ngông cuồng như thế nữa? Nghĩ ra, ta cũng chẳng còn sống được mấy ngày, chỉ mong đại ca có thể trượng nghĩa tương trợ, tiếc thương lấy thân ta vài phần.”

Bên ngoài, tên đàn ông kia khựng lại, tiếp đó tiếng dây xích tháo cửa vang lên, cửa phòng giam đã được mở ra, tên ngục tốt đi tới, khom lưng nhặt bát cơm đó lên, nghênh ngang bước vào trong, đập mạnh chiếc bát lên mặt giường của ta, rồi ngạc nhiên lên tiếng “Hả, trong này cũng được dọn dẹp gọn gàng đấy.”

Lại cúi xuống nhìn ta, hắn lập tức lặng người đi, thở hắt ra một hơi.

Người này chính là tên ngục tốt đã giám sát ta lúc ban đầu. Kể từ khi Tư Đồ Vĩnh điều người qua đây, bọn chúng liền bị đẩy đi rất xa, không hề biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đợi đến hôm nay, Tư Đồ Vĩnh thất thế, người được điều tới đã mang theo cô Quế biến mất hoàn toàn, bọn chúng đã quay về.

Ta liền bê bát lên, ngẩng cổ nhìn tên ngục tốt này rồi mỉm cười, dịu dàng nói “Vẫn nói một thỉnh cầu nữa mong đại ca giúp đỡ.”

Vị trí mà ta ngồi, vừa hay chọn đúng chỗ mà chút ánh sáng ít ỏi trong buồng giam có thể chiếu lên khuôn mặt của ta. Thành thật mà nói, lúc này ta ăn mặc phong phanh, bộ dạng gầy yếu, tiều tụy, thế nhưng nhiều ngày nay không thấy mặt trời, cho nên làn da cũng đã trắng ra nhiều. Doanh Doanh năm đó chỉ mặc y phục nhà chùa đơn giản vậy mà có thể khiến cho đường đường Chẩn Vương Nam Lương phải say đắm đến độ điên đảo, vừa gặp đã động lòng, gặp lại thì trao hết tình cảm, huống hồ chi đây chỉ là một tên ngục tốt thấp hèn toàn gặp những phường thô lỗ, tầm thường?

Quả nhiên, hắn khẽ nuốt nước miếng, liền ngồi xuống cạnh bên ta, nhìn ta một hồi rồi nói “Nàng cứ nói đi, có chuyện gì? Nếu lưu lạc đến nơi này thì toàn là những trọng phạm chờ xử tử, đổi lại là người khác, nhàn rỗi không đem nàng ra chơi đùa như một con chó đã là khách khí lắm rồi. Gặp được ta, cũng coi như là phúc phận của nàng đó.”

Hắn nói rồi, lại đưa bàn tay thô ráp, dơ bẩn của mình sờ lên khóm má của ta, vuốt đi vuốt lại đầy lưu luyến.