“Nàng đang nghĩ gì thế?” Tư Đồ Vĩnh bước vào, tay bê theo một bát thuốc vẫn đang bốc khói nghi ngút. Ta định thần, vội vã tiến lên đón lấy, cười nhẹ “Thái tử, ngài chỉ cần sai người mang vào là được rồi, tại sao lại đích thân tới đây vậy?”
Tư Đồ Vĩnh than thở “Tại sao nàng phải khách khí với ta như vậy? Đợi khi nào quay về Bắc Đô, đương nhiên là có thể thường xuyên gặp mặt, thế nhưng e là khó mà tìm được cơ hội yên tĩnh như vậy để nói chuyện với nhau.”
Ta không nói thêm gì, bê bát thuốc lên từ từ uống hết.
Ngài nhìn ta thất thần một lúc rồi sầu muộn lên tiếng “Thực ra cuộc sống của chúng ta lúc này chẳng thể nào vui vẻ được như khi còn bé thơ, cùng nhau học nghệ trên núi Tử Nha. Chúng ta thường cùng chạy đến một nơi rất xa, lén lút uống rượu, nướng thịt thú rừng săn được… Nàng đối xử với ta thân thiết hơn so với Tư Đồ Lăng rất nhiều. Mỗi lần tỷ thí nàng đều không đánh lại được Tư Đồ Lăng, thế là không vừa ý, thường cố ý nói chuyện với ta, mấy ngày liền chẳng thèm bận tâm đến huynh ấy, khiến huynh ấy sau này không dám đánh thắng nàng thêm lần nào nữa…”
Trước mắt ta dường như hiện lên hình ảnh thời niên thiếu chơi đùa, nghịch ngợm bên dòng thác của chúng ta. Tư Đồ Lăng còn nhỏ đã chín chắn, chỉ ôm kiếm tựa vào cành cây, lặng lẽ quan sát, đợi đến khi chúng ta quậy phá xong xuôi, mới đưa một chiếc khăn tới, để ta lau khô mồ hôi trên trán. Mới vậy mà đã bao năm trôi qua.
Ta thất thần một lúc, sau cùng khẽ khàng lên tiếng “Lúc đó, chúng ta vẫn còn nhỏ. Ta không còn nhớ rõ được hình dáng của chúng ta khi ấy nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ nhớ được ngài lúc đó mới là một cậu thiếu niên tầm mười hai, mười ba, chưa hề cao lớn.”
Ngài liền đáp “Hưm, nàng thì lớn hơn ta được bao nhiêu chứ, thế mà lúc nào cũng ra dáng đại tỷ trước mặt ta.”
Ta bật cười thành tiếng, nuốt hết số thuốc trong miệng, ngoài lưỡi trong miệng đều cảm thấy đắng chát.
Uống xong, ngài đưa tay đến trước mặt ta, là hai miếng kẹo lê ngọt ngào.
Ta lắc đầu đẩy ra “Ta đã lâu rồi không ăn kẹo nữa.”
Ngài liền thu tay lại “Còn nhớ lúc nhỏ, nàng toàn tranh kẹo của ta, nói rằng ta đang thay răng, không được ăn kẹo.”
Việc này thì ta vẫn nhớ. Hồi còn nhỏ, ngài cũng rất thích ăn kẹo, ta đích thực sợ ngài bị sâu răng, nên đã dành hết kẹo không cho ngài ăn. Chỉ là sau đó, ngài dường như cũng không thích ăn nữa, có ai đến Bắc Đô, ngài đều nhờ mang đến các loại kẹo khác nhau, có điều đều để lại cho ta cả. Còn Tư Đồ Lăng trước nay không ăn vặt, quái lạ là người nhà của ngài cũng thường mang kẹo đến cho, và đương nhiên cũng dành cho ta hết.
Thế nhưng sau đó, ta cũng không ăn kẹo nữa, vì thường xuyên bị thương, thường xuyên uống thuốc, dường như mồm miệng đã quá quen với vị đắng rồi.
Ta liền hỏi “Vĩnh, ngài nói xem… Thuần Vu Vọng bị thương nặng như vậy, liệu có thể sống được nữa không?”
Ngài do dự một hồi rồi đáp “Điều này rất khó nói… thế nhưng ta đã để hai người âm thầm ở lại Ly Sơn, nghe ngóng động tĩnh bên đó.”
Ta trầm ngâm đáp “Nơi đó thường xuyên được canh phòng nghiêm ngặt. Chỉ e… khó mà nghe ngóng được tin tức xác thực.”
“Điều đó cũng chưa chắc.” Tư Đồ Vĩnh nhìn ta chăm chú rồi nói thêm “Chỉ cần không có tin tức, điều đó chứng tỏ rằng, ngài ấy vẫn chưa chết. Ngài ấy đường đường là đệ đệ của Hoàng đế, nếu chết đi, không thể không truyền tin tức ra ngoài.”
Ta ớn lạnh cả sống lưng, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là đừng có nghe ngóng được tin tức gì thì tốt hơn.
Quay đầu nhìn về phía Tương Tư, cô bé vẫn đang ngủ say sưa, ngon lành. Cô bé đã từng kinh hãi hoảng sợ khi tận mắt nhìn thấy phụ vương của mình đem ‘mẫu thân’ dìm xuống đáy hồ, nếu nay biết được người phụ vương thân thiết nhất của mình đã bị ‘mẫu thân’ đâm chết, chẳng hiểu sẽ đau lòng đến mức nào.
Tư Đồ Vĩnh lại dịu dàng lên tiếng “Vãn Vãn, nàng cũng không cần quá lo lắng. Trước khi lên đường, ta đã vứt lại cho họ một bình ngọc, trong đó vẫn còn hai viên Tuyết Chi Đan, chỉ cần tim chưa ngừng đập, uống hai viên đó vào, từ từ điều trị, chưa chắc đã không thể cứu mạng.”
Ta ngây lặng người đi rồi đưa lời giải thích “Ta không hề lo lắng. Tại sao ta lại phải lo lắng cho ngài ấy chứ?”
Tư Đồ Vĩnh lại càng thêm ảo não “Hả? Nói như vậy là ta đã hiểu lầm ý nàng? Ta thấy bộ dạng của nàng khi ấy, sắc mặt trắng nhợt, căng thẳng đến mức đứng chẳng vững, còn tưởng là nàng đang lo lắng cho ngài ấy. Hầy, thật là uổng phí cho hai viên Tuyết Chi Đan của ta.”
Ta kinh hãi, há miệng định nói gì rồi lại thôi.
Tư Đồ Vĩnh bình thản như không đoạt lấy bát thuốc trong tay ta, quay người định đi, lại khựng người, quay đầu về phía ta nói “Vãn Vãn, đứa trẻ đó nàng tính thế nào? Theo lí mà nói, chúng ta đã an toàn thoát hiểm, rời khỏi Nam Lương thì phải đưa cô bé trả lại cho Thuần Vu Vọng.”
Trả lại cho Thuần Vu Vọng?
Ngài bị thương nặng như vậy, liệu có còn sống trên đời này không? Nếu may mắn sống lại thì còn đỡ, nếu thực sự rời khỏi dương thế, nghĩ đến hoàng thất Nam Lương, ngay cả mẫu tử, huynh đệ còn đối chọi, giết nhau không thương tiếc, ta không giết ngươi thì ngươi giết ta, Tương Tư còn nhỏ như vậy chẳng biết sẽ rơi vào tình cảnh đáng sợ thế nào.
Nghĩ đến Tư Đồ Vĩnh, đường đường một hoàng tử, ít nhiều gì còn có một phụ hoàng thi thoảng chăm sóc, vậy mà suýt nữa cũng chết trong tay người khác, Tương Tư, một cô bé ngây thơ, trong sáng, làm sao có thể cầu sinh trong trận tranh giành quyền lực cung đình ác liệt, đáng sợ?
Huống hồ… Câu nói sau cùng của Thuần Vu Vọng, ta có thể nhận ra tâm ý muốn gửi gắm con thơ của ngài!
Đem Tương Tư gửi gắm cho một nữ ma đầu thủ đoạn độc ác, trở mặt vô tình như ta, thậm chí không hề bận tâm ta chính là người đã đâm mũi kiếm chí mạng tiễn ngài xuống hoàng tuyền không ngày trở lại…
Ta ớn lạnh toàn thân, miễn cưỡng mỉm cười nói “Trả lại ngài ấy làm gì? Đứa trẻ này rất có duyên với ta, lại nhận nhầm ta chính là mẫu thân ruột thịt của mình, vậy thì ta sẽ nuôi dưỡng nó như thể con gái ruột của ta.”
“Việc này… không thỏa đáng đâu?”
“Có gì không thỏa đáng chứ? Gia đình chúng ta lại còn sợ nuôi thêm một cô bé con sao? Nếu ta ở Bắc Đô, đương nhiên sẽ tự mình chăm sóc. Nếu xuất trận chinh chiến, ca ca, tẩu tẩu đều có thể thay ta lo lắng mà.”
Tần gia tuy rằng không tôn quý, quyền uy bằng vị hoàng thân quốc thích Thuần Vu Vọng kia, thế nhưng cũng có thể coi là gia thế hiển hách, danh trấn Đại Nhuế. Tần gia có thể giữ vững được oai danh đó, tất cả đều nhờ vào Tần Đức Phi trong cung và ta, vị tướng quân Chiếu Vũ nắm trong tay binh quyền chống đỡ. Thế nên đứa con gái mà ta nhận về, người trên kẻ dưới trong Tần gia đương nhiên không dám coi thường.
“Thế nhưng Vãn Vãn, nói cho cùng thì nàng vẫn chưa thành thân, làm gì có khuê nữ chưa xuất giá nào lại có con gái chứ?”
“Ta sẽ nói với bên ngoài đó chỉ là nghĩa nữ. Ai nấy đều biết Tần Vãn ta là một nam nhi, thu nhận một nghĩa nữ thì có gì để bàn luận? Còn trong nội phủ họ Tần, ít nhiều cũng có quy định của tướng môn, chắc cũng chẳng ai dám ăn nói linh tinh đâu.”
Gia quy của Tần gia xưa nay nghiêm khắc, nếu không, chuyện tam công tử Tần gia Tần Vãn là một nữ nhi đã truyền ra ngoài từ lâu rồi.
Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh vẫn còn do dự, cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau cùng quyết định lên tiếng “Ta biết nàng đầy ngạo khí, đừng nói là người ta không dám bàn tán, cho dù bàn tán tung trời, e là nàng cũng chẳng thèm bận tâm. Chỉ là nàng đã bao giờ nghĩ đến Tư Đồ Lăng sẽ nghĩ thế nào hay chưa? Tương Tư là con gái của Thuần Vu Vọng. Còn nàng và Tư Đồ Lăng lại… sắp sửa thành thân?”
Ta cau mày đáp “Chúng ta thành thân thì đã sao chứ? Nếu ngài ấy yêu quý Tương Tư, thì coi như là có thêm một đứa con gái. Còn nếu ngài ấy không thích, Tần gia cũng có thể chăm sóc, nuôi nấng cô bé cả cuộc đời. Huống hồ Tư Đồ Lăng cả năm đều ở trong quân ngũ, tính cách cương liệt, thế nhưng xưa nay không phải là một người đàn ông hẹp hòi.”
Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh đột nhiên trắng nhợt, miễn cưỡng mỉm cười “Nàng nói cũng đúng, cũng đúng…”
Ngài vội vã rời khỏi, thế nhưng lúc sắp ra ngoài, đôi mày nhíu chặt, hiển nhiên là không mấy đồng ý với lời ta vừa nói.
Ta biết ngài đang ám chỉ với ta rằng, hai tháng bên nhau giữa ta và Thuần Vu Vọng chẳng thể giấu được Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Lăng cho dù lòng dạ có rộng lượng đến mức nào, cũng khó tránh nảy sinh hận thù với Thuần Vu Vọng, thế nên sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận giữ con gái của Thuần Vu Vọng lại bên ta.
Thế nhưng hiện nay, Thuần Vu Vọng lành ít dữ nhiều, ta làm sao có thể bỏ mặc Tương Tư không lo được chứ?
Chán nản than dài một tiếng, ta nằm lên giường, ôm chặt Tương Tư vào lòng. Thân người Tương Tư nhỏ xíu, mềm mại, rất ấm áp. Vậy mà toàn thân ta vẫn cứ lạnh giá, thậm chí còn hơi run rẩy, giống như đang cố gắng tìm kiếm chút sức mạnh từ cơ thể cô bé để bản thân được bình tĩnh trở lại.
Đầu óc ta bây giờ rất hỗn loạn, thế nên chẳng thể ngủ ngon được. Xoay qua lật lại một hồi, dần thấy Tương Tư cũng quẫy động trong lòng mình, miệng không ngừng lẩm bẩm, chả hiểu đang nói những gì.
Ta đoán cô bé sắp tỉnh lại, nghĩ đến cô bé cả ngày rồi chưa ăn thứ gì, ta nhẹ nhàng xuống khỏi giường, ra ngoài dặn dò mấy thị vệ canh tuần mang cháo tổ yến hầm hạt sen đã chuẩn bị từ tối lên. Lúc quay về bên giường, quả nhiên ta thấy Tương Tư đang ngồi dậy, tay dụi mắt liên tục.
“Mẫu thân.”
Cô bé hoàn toàn không cảm thấy điều gì lạ lẫm, thấy ta bước lại, liền mỉm cười sà vào lòng ta, sau đó đưa bàn tay lên, chạm đúng vào vết thương trên cổ mình.
Ta vội nắm lấy tay của Tương Tư rồi dịu dàng dỗ dành “Đừng động chạm linh tinh, con sẽ bị đau đó.”
Cô bé lại chưa hề cảm thấy đau, nhăn mũi rồi nói “Con cảm thấy như bị trùng độc cắn vậy, chỗ này rất ngứa.”
Vết thương của cô bé rất nông, bên trên đã rắc thuốc, bắt đầu liền lại, nên mới cảm thấy ngứa ngáy như vậy. Cô bé từ nhỏ lớn lên trên núi, được chăm sóc cẩn thận, nhưng đến ngày hè khó tránh bị côn trùng đốt, cho nên lúc này mới tưởng rằng mình bị trùng độc đốt.
Ta thuận theo ý của cô bé nói “Đúng vậy đó, ta vừa mới bôi thuốc vào, không thể gãi được, nếu không sau này sẽ để lại vết sẹo dài trông như con côn trùng vậy, khó coi lắm.”
Lúc đưa bát cháo tổ yến hầm hạt sen đến, Tương Tư đã đói vô cùng, gần như cầm ngay bát cháo trên tay ta, bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong cả bát cháo, cô bé liếm môi nói “Cái này nhất định không phải do Nhuyễn Ngọc nấu rồi? Con không thích thức ăn do tỷ ấy nấu. Con sẽ không bao giờ ăn thức ăn do Nhuyễn Ngọc nấu nữa.”
Cô bé chưa hiểu cách phân biệt thị phi, thế nhưng sau ngày thấy ta bị dìm xuống đáy hồ, cô bé vô cùng căm ghét Lê Hoành và Nhuyễn Ngọc, Nhuyễn Ngọc làm gì, cô bé cũng không vừa lòng.
Ta vừa cảm thấy an ủi, lại vừa sầu muộn đưa lời hỏi “Vậy con có ăn nữa không?”
Tương Tư gật đầu, rồi lại lắc đầu, sờ lên cái bụng nhỏ của mình “Mẫu thân hãy nhìn cái bụng của con xem, tròn vo lại rồi, chắc là no rồi đó.”
Ta cũng sợ Tương Tư ăn no quá, không dám ép ăn thêm, liền nói “Vậy thì con ngủ thêm một lúc đi, trời còn chưa sáng mà.”
Tương Tư liền vâng lời, lại nằm gọn trong lòng ta, chớp mắt một lúc, mới bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, cất tiếng hỏi “Mẫu thân, đây không phải là phòng của người mà?”
Ta liền nói cho qua chuyện “Đúng thế, chúng ta… đã rời khỏi Ly Sơn. Mẫu thân đưa con đến nhà cữu cữu chơi mấy ngày.”
“Nhà cữu cữu? Vậy phụ vương cũng đi cùng ạ?”
“Phụ vương của con… phụ vương của con tạm thời có việc quan trọng phải làm, nên không gặp mẫu tử ta một thời gian. Mẫu thân liền đưa con đến nhà cữu cữu chơi vài ngày. Đợi khi nào phụ vương làm xong việc, tự nhiên sẽ đến nhà cữu cữu đón con về.”
“Lại có chuyện quan trọng phải làm rồi…” Tương Tư có phần thất vọng “Mỗi lần phụ vương có chuyện phải làm, đều bỏ con lại một mình, không chịu chơi cùng con. May mà còn có mẫu thân ở lại… Nhà cữu cữu có gì thích không ạ? Liệu có nuôi rất nhiều chim chóc và khỉ không? Thế ở đấy có chiếc nỏ rất lớn không?”
Cô bé ríu rít như chim chích không ngừng, dường như mong một cuộc sống thoải mái không cần luyện đàn học chữ mà có thể ngày ngày bắn nỏ săn chim.
Ta vực tinh thần đưa lời an ủi, cô bé ngủ cả ngày trời, đương nhiên lúc này vô cùng tỉnh táo, cứ nói mãi, nói mãi đến tận khi trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ say. Còn ta thì đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra nữa.
Đang lúc mê man mơ hồ, ta đột nhiên nhớ ra, Tương Tư đang ngủ trên giường, lại tỉnh dậy tại một chiếc giường khác, nhất định cho rằng mình mới ngủ có một buổi tối mà thôi, thậm chí không hề phát hiện ra rằng cô bé ngủ cả một ngày trời.
Thứ cảm giác này rất kì lạ, khiến ta cảm thấy có phần hoang mang. Thế nhưng ta còn chưa kịp phân tích rõ ràng rốt cuộc cảm giác hoang mang đó xuất phát từ đâu thì cơn buồn ngủ đã ập tới, đem theo tất cả mọi tư duy.
Một đứa trẻ bé nhỏ như Tương Tư hoàn toàn không có được cảm giác quá mạnh mẽ đối với cố hương. Trong suốt chặng đường tiếp theo, ngoại trừ thi thoảng hỏi Thuần Vu Vọng còn bao lâu nữa mới tới đón chúng ta, Tương Tư hoàn toàn không hề nhớ đến trước kia mình đã ở đâu, tương lai đi về chốn nào. Cô bé chỉ biết nhung nhớ vòng tay âu yếm của phụ mẫu và người thân, coi chỗ của ta chính là nhà của mình. Tương Tư ngồi trong lòng ta, ngô nghê vỗ lên cổ ngựa, cả đoạn đường cười nói liên tục, nhí nhảnh, đáng yêu chẳng khác nào một con chim yến.
Tư Đồ Vĩnh thân là Thái tử Đại Nhuế, đương nhiên tôn quý vô song. Thế nhưng ngài cũng trưởng thành ở chốn núi cao hoang vắng, nếu không mặc triều phục, rất ít khi đem thân phận Thái tử ra đè nén mọi người xung quanh. Hiện nay, ngài đang vi hành tại ngoại, lại càng nhàn nhã tự tại, thi thoảng lại đến chọc Tương Tư cười nói cả ngày. Tương Tư thậm chí còn coi ngài như một tùy tùng bình thường, thấy ngài đối xử với mình thân thiết, cũng cười nói quậy phá, cuốn chặt lấy ngài đòi cái này, cái kia. Hai người tính toán mấy ngày liền, sau cùng thực sự làm ra một chiếc nỏ rất lớn, còn nhặt rất nhiều đá bỏ vào giỏ. Mỗi lúc dừng chân nghỉ ngơi ở khách điếm hay ven đường, Tương Tư liền ngồi trên lưng Tư Đồ Vĩnh, coi ngài như ngựa, bắt chạy đi khắp khu rừng để truy kích gà con.
Ta biết rõ không thỏa đáng, bao lần ngăn cản, nhưng Tư Đồ Vĩnh không chịu thôi.
“Trẻ con mà, hoạt động chơi đùa nhiều thì sẽ cao lớn nhanh hơn. Huống hồ… sau này cũng chưa chắc có ai ở cạnh chơi đùa cùng cô bé như vậy.”
Tương Tư ban đầu chu miệng rõ cao khi nghe ta chỉ trích, sau thấy Tư Đồ Vĩnh lên tiếng nói đỡ, lại rất vui mừng. Cô bé liền lên tiếng “Tại sao lại không có ai chơi đùa cùng con nữa? Sau này thúc không còn chơi với con nữa sao?”
Tư Đồ Vĩnh than dài rồi nói “Nhà cữu cữu con rất nghiêm, xưa nay không hoan nghênh những người nhàn rảnh.”
Tương Tư tỏ ra đồng cảm với ngài “Đúng vậy, bọn Tiểu Ngũ, Thanh Vấn cũng không được phép vào nhà con chơi. Nhũ nương của con nói rằng, thân phận con cao quý, bọn họ đâu thể vào nhà con chơi được?”
Cô bé ngồi trên lưng Tư Đồ Vĩnh, vỗ nhẹ lên vai ngài đưa lời an ủi “Có điều, con có thể bảo mẫu thân dắt con tới tìm thúc chơi. Đợi khi nào phụ vương đến đón con với mẫu thân, thúc cũng đi theo về vương phủ nhé, có được không? Người ở bên cạnh phụ vương con có mấy kẻ xấu lắm, thường muốn bắt nạt mẫu thân con.”
Sắc mặt Tư Đồ Vĩnh thoáng biến đổi, mỉm cười khổ sở rồi ngước mắt lên nhìn ta.
Cô bé đang đợi phụ vương của mình đến đón chúng ta…
Trái tim ta quặn thắt, nỗi đau đến nghẹn thở tràn ngập trong lồng ngực, rất khó chịu, ta vội vã quay đầu, bình thản như không nhìn về ngọn núi phủ đầy mây trắng ở phía chân trời.
Cơ thể ta còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi quay về biên giới Đại Nhuế, mỗi ngày đều uống thuốc, điều dưỡng, vừa đi vừa nghỉ ngơi, vậy nên cả đoàn đi rất chậm. Thế nhưng phía Ly Sơn vẫn chưa hề truyền lại tin tức gì, cũng chẳng biết rốt cuộc Thuần Vu Vọng còn sống hay đã chết.
Có lẽ không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất. Nhưng ta vẫn bất giác ngây lặng người nhìn về phía đất Giang Nam, đau đáu đợi chờ tin tức của ngài.
Ta thực sự không thể nào phủ nhận, Thuần Vu Vọng đối xử với ta, đích thực là đặc biệt, tuyệt đối không thể đem ra so sánh với lũ giặc Nhu Nhiên đã từng làm nhục ta trước kia. Hoặc giả, bởi vậy mà ta đối xử với ngài cũng có sự đặc biệt khác thường. Ta vẫn luôn mong mỏi, chờ đợi tin tức của ngài. Bất luận là còn sống hay đã chết, ta đều muốn có được một đáp án rõ ràng.
Hôm nay, chúng ta đã tới được một thị trấn phụ cận Bắc Đô, nơi này đã bắt đầu xuất hiện không khí phồn hoa, nhộn nhịp của những thị trấn cận kề kinh đô, ngay cả khách điếm cũng sang trọng, to lớn, khí thế hơn.
Tư Đồ Vĩnh xuống ngựa trước, bế Tương Tư từ trên lưng ngựa ta xuống, mỉm cười nói “Hôm nay chúng ta ở lại nơi này một đêm, sáng mai là đến kinh đô rồi. Nói ra thì ở nhà của mình, dù thế nào cũng thoải mái, vui vẻ hơn bên ngoài nhiều.”
Ta dắt Tương Tư đi vào bên trong “Ở nơi nào mà chẳng như nhau, với ta thực sự không có gì khác biệt cả.”
Phía sau, Tư Đồ Vĩnh liền than dài một tiếng “Ta lại cảm thấy ở bên ngoài tốt hơn so với ở kinh đô rất nhiều.”
Ta biết rõ vị Thái tử như ngài cũng chẳng dễ dàng, thoải mái gì, thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành coi như không nghe thấy, bước vào khách điếm.
Đã vào tháng hai đầu xuân, đúng vào tiết trăm hoa đua nở. Hoa Nhụy Hương đang nở rộ rực rỡ, hương thơm nồng nàn. Hai rặng dương liễu trong sân cũng đang nhú chồi non, mấy cành rủ xuống nhẹ bay trong gió, ánh nắng chiếu lên, cực kỳ tươi đẹp.
Lúc này khi đã quay trở về, ta lại không cảm thấy vui mừng, bình thản đưa mắt nhìn qua rặng liễu, rồi đi theo tiểu nhị về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, ta bỗng nghe thấy bên rặng dương liễu có người khẽ cất tiếng gọi ta “Vãn Vãn.” Ta lặng người, vội vã quay người nhìn lại, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ từ bước tới.
Y phục đen tuyền, khuôn mặt như chạm khắc, lông mày dày rậm, cử chỉ trầm tĩnh, trên thanh kiếm đeo bên người, có đeo một miếng ngọc mã não màu đỏ như máu, toàn thân toát lên một khí chất oai nghiêm khiến mọi người phải kính nể, sợ hãi.
Ta bất giác buông tay Tương Tư ra, từ từ bước lại, cổ họng đắng cay lạ thường.
“Lăng!”
Tư Đồ Lăng tiến lên vài bước, nắm chặt lấy tay ta, dùng đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn ta một lượt, sau đó khẽ hỏi “Nàng đã về rồi?”
Ta sụt sịt gật đầu đáp “Ta đã về rồi.”
Ngài gật đầu, sau đó quay sang nhìn về phía Tư Đồ Vĩnh, ung dung bước lên trước cúi đầu chào hỏi, sao đó bình thản lên tiếng “Nghe nói Thái tử Điện hạ thâm nhập vào hang hùm hổ huyệt, ta liền biết ngay Vãn Vãn và công chúa nhất định sẽ bình an trở về.”
Tư Đồ Vĩnh đã thu lại vẻ mặt vui cười, hòa nhã suốt dọc đường đi, chắp tay ra sau lưng, nụ cười nghiêm trang mà xa cách “Bắc Đô có Nam An Hầu ra sức phò trợ phụ hoàng, ta cảm thấy yên tâm vô cùng, đương nhiên là phải ra ngoài coi như rèn luyện bản thân.”
Tư Đồ Lăng gật đầu đáp “Thái tử còn trẻ, nhưng lại gánh vác cả mảnh giang sơn Đại Nhuế trên vai, đích thực là phải ra ngoài rèn luyện thêm nhiều.”
Ẩn ý trong câu này chính là chế nhạo Tư Đồ Vĩnh tuổi trẻ vô tri, chẳng thể gánh vác nổi giang sơn Đại Nhuế trên vai.
Ta biết rõ hai người đã mâu thuẫn lâu rồi, vội vã nói “Đi lâu như vậy, ta thực sự cảm thấy vừa mệt vừa đói. Chúng ta vào trong ăn chút gì đã nhé.”
Tư Đồ Lăng liền nói “Ta đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu để tẩy trần cho nàng. Chỉ là nơi này không thể sánh được với kinh thành, thức ăn đạm bạc, e là sẽ khiến Thái tử Điện hạ phải chịu thiệt.”
Sắc mặt Tư Đồ Vĩnh khẽ biến đổi, đúng lúc đang định lên tiếng, ta vội mỉm cười nói “Lăng, Vĩnh cũng không phải là người kén cá chọn canh! Năm đó ba chúng ta bị lạc đường trong rừng sâu núi thẳm, bốn, năm ngày, không biết đã chịu bao nhiêu là khổ sở, đã bao giờ chúng ta nghe thấy Vĩnh than một câu nào đâu?”
Ánh mắt Tư Đồ Vĩnh sáng lên, lập tức ngậm miệng, cúi đầu dắt tay Tương Tư rồi nói “Tương Tư, con đói rồi đúng không? Chúng ta vào trong ăn cơm trước nhé!”
Tư Đồ Lăng cau chặt đôi mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Xem ra, chuyện năm đó, nói cho cùng bọn họ vẫn ghi khắc trong lòng.