Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 12: Lòng dậy sóng ngầm. giấc mộng giá lạnh tựa băng tuyết




Typer: Greentulip0

Sắc mặt của Thuần Vu Vọng trắng nhợt chẳng khác nào một tảng băng, nhưng trên tảng băng đó dường như lại xuất hiện vết nứt, trông như thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Ngài lạnh lùng lên tiếng “Ta đích thực muốn giết nàng. Cho dù nàng thực sự là Doanh Doanh, cũng không còn là Doanh Doanh của năm xưa nữa rồi. Thực sự… không thể nào quay trở về ngày xưa được nữa sao?”

Ta than thở “Đã ở bên nhau bao lâu rồi, lẽ nào ngài thực sự không nhận ra, ta có phải là Doanh Doanh, ái thê đã sống hạnh phúc bên ngài suốt ba năm?”

Thuần Vu Vọng gật đầu đáp “Đích thực là không nhận ra. Cho dù Doanh Doanh có thay đổi đến mức nào, ta cũng chẳng thể nghĩ rằng nàng sẽ trở thành một người có lòng dạ độc ác, sắt đá. Cho dù Tương Tư không phải con gái ruột thịt do nàng sinh ra, ở bên nhau bao lâu như vậy, lẽ nào nàng không hề có chút tình cảm với Tương Tư?”

Ta mệt mỏi đáp lại “Nếu ta nói, ta thực sự rất thích đứa bé đó, liệu ngài có tin không?”

Thuần Vu Vọng đang định đáp lại, bên trong phòng ta đột nhiên truyền ra giọng nói kinh hãi của Nhuyễn Ngọc.

Lúc quay đầu nhìn lại, ta chỉ thấy Nhuyễn Ngọc vội vội vàng vàng chạy từ bên trong ra, tay cầm một thứ đồ, run run rẩy rẩy đưa cho Thuần Vu Vọng rồi khẽ khàng lên tiếng “Điện hạ, lúc nãy nô tì thu dọn căn phòng, để tâm một chút, kết quả… phát hiện được thứ này dưới gối…”

Là một túi vải nhỏ có màu nâu sẫm. Thuần Vu Vọng nhận lấy, liếc mắt nhìn ta, từ bên trong lấy ra được mấy viên thuốc và một bức mật hàm.

Lúc ngài mở bức mật hàm ra xem, Nhuyễn Ngọc khóc lóc lên tiếng “Nô tì đã xem qua bức mật hàm này, chính là của người Nhuế viết cho phu nhân. Thế nhưng sao phu nhân lại có thể làm như vậy chứ? Phu nhân… đối xử với tiểu Quận chúa rất tốt, tiểu Quận chúa cũng coi phu nhân như mẫu thân ruột thịt của mình, đối xử thật lòng thật dạ với phu nhân…”

Ta xem màn kịch sinh động của Nhuyễn Ngọc, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết được nội dung bức mật hàm đó viết gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng “Nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ bán ngươi tới lầu xanh để diễn kịch, khỏi bỏ phí mất tài nắng thiên bẩm đó của ngươi.”

Thuần Vu Vọng nắm tay chặt đến mức kêu lên răng rắc, khẽ ngước mắt, run run nhẹ cười “Tần Vãn, ý của nàng chính là, không những chỉ tên người Nhuế vừa bị bắt này hãm hại nàng mà nagy cả Nhuyễn Ngọc đi theo hầu hạ nàng bao lâu nay cũng quay sang hãm hại nàng? Vết mực trên bức mật hàm này đã khô từ lâu, chắc chắn không phải do Nhuyễn Ngọc vừa viết ra được. Ả ta hoàn toàn không có được bản lĩnh bốc quẻ đoán chuyện, làm sao lại viết bức mật hàm trước khi sự việc xảy ra, để hãm hại nói rằng nàng tự dùng thuốc trụy thai, lại đưa thuốc mê để nàng làm hại Tương Tư?”

Ta đột nhiên thấy tột cùng thất vọng, chẳng thể nào chống chịu thêm được nữa, tựa lưng bên gốc mai già, từ từ trượt người ngã xuống mặt đất lạnh giá, cười nhẹ nói “Thuần Vu Vọng, may mà Doanh Doanh đã chết từ sớm, nếu nàng ấy chưa chết, chắc chắn sẽ hối hận vì lấy một người đàn ông khốn kiếp có mắt không tròng như ngài.”

Lê Hoành phẫn nộ quát lớn “Yêu nữ, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn dám lấy phu nhân Doanh Doanh ra để mê hoặc Điện hạ. Ngươi cho rằng Điện hạ thực sự đã bị ngươi mê hoặc đến mức hồ đồ, chẳng thể nào phân biệt được tị phi đen trắng nữa rồi sao?”

Ta vốn dĩ đã là kẻ đối địch với Thuần Vu Vọng, cho dù đã có lúc sống hòa thuận, vui vẻ bên nhau, cũng luôn âm thầm ủ mưu chạy trốn, đáng lẽ không nên ôm bất cứ nềm hy vọng nào với Thuần Vu Vọng. Thế nhưng lúc này, thấy ngài lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn ta đầy ác cảm.

Thế nhưng chưa từng có hy vọng thì sao lại cảm thấy thất vọng?

Ánh nắng vào buổi ban mai có lẽ quá ấm nóng, chiếu thẳng vào hốc mắt, chói chang lạ thường, vô cùng khó chịu.

Nhắm mắt lại, ta gật đầu rồi nói “Ừm…ngài đương nhiên là có thể phân biệt được. Người không phân rõ được chính là ta.”

Lúc này, ta chỉ nghe thấy Thuần Vu Vọng bàng hoàng lên tiếng “Tại sao nàng lại không giải thích? Nói đến lúc quan trọng, nàng thậm chí còn không có dũng khí đứng thẳng người lên nữa sao?”

Ta không phải không có dũng khí để đứng thẳng người lên nữa, chỉ là chẳng còn sức lực để đứng dậy mà thôi. Vừa mới sảy thai được hai canh giờ, lại trải qua biết bao nhiêu dày vò, hành hạ, ta cũng đâu phải người luyện từ sắt đá? Thế nhưng qua ánh mắt ngài, có lẽ lại coi rằng đây chính là ‘phản ứng’ của ta sau khi đã nhận tội?

Ngài tin tưởng vào đôi mắt và sự phán đoán của mình, ngài cũng tin vào tên mưu sĩ và người thị nữ thân cận nhất mực trung thành của mình, còn ta chỉ là một nữ tù binh ăn nói hàm hồ, dối trá ác độc.

Ta nhắm nghiền mắt lại, than dài “Giải thích hay không giải thích có còn quan trọng không, ta chỉ là một nữ tù binh nước Nhuế mà ngài bắt được, không phải sao?”

Xung quanh đột nhiên trở nên im lặng. Sau đó, ngài hạ giọng ra lệnh “Người đâu, mau đem nàng ta…”

Nói được vài từ, ngài bỗng dừng lại.

Ta từ từ mở mắt, chỉ thấy thân hình ngài đang khựng lại đó, gió lạnh thổi qua, chẳng thổi đi được nổi bi thương, đau đớn mà bất an ẩn chứa trong đáy mắt ngài.

Mãi một lúc lâu sau, Thuần Vu Vọng vẫn chẳng hề nói ra định xử trí ta như thế nào, vài giọt nước mắt khẽ rơi xuống, bay lên tấm y phục trắng tinh, rồi chảy xuống mặt đất nơi ngài đang đứng, từ từ ngấm vào lòng đất, không còn bóng dáng.

Lê Hoành vooij quỳ trước mặt, dập đầu mạnh xuống đất, đau khổ thét lớn “Điện hạ, lúc cần quyết đoán mà không làm, thì sẽ để lại hậu họa sau này. Cho dù ngài không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Tương Tư, lẽ nào ngài muốn một ngày nào đó, Tương Tư bị người phụ nữ hiểm độc này biến thành tàn phế hay sao?”

“Im miệng.”

“Thuộc hạ thực sự không muốn chứng kiến màn thảm kịch này diễn ra, nếu Điện hạ cứ cố chấp làm bừa, tha cho con yêu nữ này, xin Điện hạ hãy ban cái chết cho thuộc hạ ngay.”

“Ngài hãy im đi.”

Thuần Vu Vọng thét lớn, giọng nói nghẹn ngào run run. Lại một lúc sau, ta thấy ngài lên tiếng “Người đâu, mau đem nàng ta… dìm xuống đáy hồ.”

Không cần người ta tới động thủ, trái tim ta cũng đã giá lạnh rồi. Mím chặt môi ta ngước mắt nhìn về phía ngài, bốn mắt giao hòa.

Ngài cúi xuống nhìn ta, đôi mắt ướt nhòa, đôi môi trắng nhợt run run, nghẹn ngào lên tiếng “Tần Vãn, ta đã nói từ trước rồi, nếu nàng dám làm hại đến đứa con của ta, ta sẽ dìm nàng xuống đáy hồ ở bên cạnh rừng mai, Tư Đồ Lăng đừng hòng lấy được dù chỉ là thây xác của nàng.”

Ta nghiến răng đáp lại “Nếu ta mất tích ở chỗ của ngài, ngài ấy nhất định sẽ báo thù cho ta.”

Đôi mắt ngài thảm liệt, phất áo ra lệnh “Mau đưa… mau đưa nàng ta…”

Ngài nói cứ như thể đang có thứ gì chặn lại trong họng, đột nhiên quay đi chỗ khác, không thốt nổi mấy chữ ‘dìm xuống đáy hồ’.

Lê Hoành đứng dậy, đánh mắt ra hiệu cho hai tên thị vệ, rất nhanh ta thấy bọn chúng bước lại, tóm lấy tay ta, dùng dây đai lưng trói chặt ta lại.

Ta nhìn chằm chằm vào lưng người đàn ông đang quay mặt lại với mình, và cả những cánh mai bay ngợp trời lúc này, tất cả đều đã giá lạnh, đầu óc trống rỗng chẳng còn lại gì hết, chẳng còn trách nhiệm, trọng trách, chẳng còn tình yêu, thù hận, tất cả đã bay về nơi xa xôi, chẳng còn gì lại trong đầu ta cả.

Trong hoảng hốt, ta dường như nghe thấy được tiếng cười khúc khích của Tương Tư vang vọng bên tai, trái tim đột nhiên ấm áp mà hạnh phúc, quay đầu sang liền cất tiếng gọi “Tương Tư...”

Lê Hoành vội vã xông lên trước, lấy khăn nhét vào miệng ta.

Hắn thực sự đã lo lắng quá nhiều, nơi này cách căn phòng ta ở khá gần, thế nhưng phòng ngủ của Tương Tư nằm ở phía Đông, cách nơi này tương đối xa, giọng ta đã lạc đi vì đuối sức, làm sao mà Tương Tư có thể nghe thấy được?

Thế nhưng vào lúc bọn họ lôi ta đi về phía cái hồ kia, ta đã nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào, tình cảm truyền từ phía đó lại “Mẫu thân”. 

Hốc mắt ta nóng rực, đột nhiên rất muốn nhìn khuôn mặt của Tương Tư thêm lần nữa, để thấy nụ cười hồn nhiên, ngây thơ, để có thể vuốt ve làn da mịn màng, mềm mại, có thể nắm lấy bàn tay mũm mĩm, ấm áp, để có thể ôm thân hình bé nhỏ của Tương Tư vào lòng...

Lúc vùng vẫy định quay trở lại, Lê Hoành đã giơ chân lên, đạp mạnh vào đùi ta khẽ quát “Mau đưa ả ta đi.”

Hai viên thị vệ nghe vậy liền nhanh chóng tăng tốc.

Ta đau đến mức nín thở, thế nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng màu trắng đang vội vã xông ra từ một căn phòng, cất lời gọi “Mẫu thân. Mẫu thân ở đâu rồi?”

Có lẽ cô bé không hề nhìn thấy ta, bởi vì ta đã nghe thấy Nhuyễn Ngọc bước lên phía trước, mĩm cười nói với Tương Tư “Tiểu Quận Chúa, mẫu thân của người đi về bên đó, để ta dắt người đi tìm nhé...”

“Làm gì có chứ? Vừa nãy, rõ ràng mẫu thân vừa mới gọi ta xong... ta phải đi tìm mẫu thân. Mẫu thân nói rằng sẽ đưa ta đi tản bộ, còn hái hoa cho ta nữa...”

Ta bị lôi trên bãi cỏ, chỉ thấy đôi chân của hai tên thị vệ, bọn chúng đang đi rất gấp. Phía sau, Lê Hoành vẫn cứ theo sát, chẳng biết có phải sợ ta lại đào thoát khỏi thiên la địa võng do chúng bài bố hay không?

Bộ y phục mặt trên người ta có màu trắng tuyết giống hệt Thuần Vu Vọng và Tương Tư, nay sau một hồi bị kéo lê trên thảm cỏ, giờ đã bẩn thỉu vô cùng.

Nếu trước nay chưa từng là người một nhà, dù có mặt y phục giống hệt nhau cũng chẳng thể nào thu hẹp khoảng cách giữa con người với nhau. Cũng giống như việc Thuần Vu Vọng đã từng cho ta biết bao nhiêu tình cảm dịu dàng ấm áp, khiến ta lưu luyến, ham muốn, nay nghĩ lại cũng chỉ là ảo tưởng mong manh dễ vỡ mà thôi.

Chỉ có mỗi Tương Tư...

Tình cảm của cô bé thuần khiết như một trang giấy trắng, còn chưa bị ô nhiễm bởi các loại tâm kế và ác độc của con người. Tương Tư đã trao cho ta, một người phụ nữ độc ác một tấm lòng, một trái tim chân thành, thuần khiết.

Hồ nước đầu xuân nhanh chóng hiện ra trước mặt, mặt hồ đang ánh lên bầu trời xanh trong, chẳng khác nào miếng ngọc lưu ly đang lay động, có vậy thôi, nhưng cung đủ để nuốt trôi sinh mệnh của một người đang bị trói chặt tay chân như ta.

Những điều từng để tâm, cảm giác chán ghét, dù có lưu luyến, đều bắt buộc phải kết thúc bằng cách này. Ta không biết nên oán hận hay là thả lỏng, nằm trên mặt hồ lạnh lùng nhìn về phía Lê Hoành.

Hai viên thị vệ đì từ nơi khá xa lấy về một hòn đá lớn, đang hợp sức để bê lại chỗ này.

Lê Hoành ngồi xuống, luyến tiếc đưa lời than vãn “Đáng tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp như hoa, tại sao lại cứ muốn tìm đến cái chết như vây chứ?”

Ta lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, chỉ hận chiếc khăn đang nhét chặt trong miệng lúc này, dù muốn mắng chửi hắn cũng không thể làm được. 

Những chuyện liên tiếp xảy ra từ tối qua đến nay, cho dù không phải do Lê Hoành sắp đặt, ít  nhất cũng có liên quan đến hắn. Uổng cho Thuần Vu Vọng thông minh cả đời, sau cung vẫn lựa chọn việc tin tưởng tâm phúc của mình, tuyệt đối không tin vào một nữ tù binh như ta.

Thế nhưng tin tưởng hay không cũng chẳng còn quan trọng. Ta vốn dĩ cũng có ý định chạy trốn, tình cảm giữa chúng ta thực ra cũng nhạt nhòa, không đáng nhắc đến.

Thế nhưng tại sao trái tim ta lúc này lại quặn thắt đớn đau như vậy, thậm chí còn đau đớn hơn cả những vết thương do Lê Hoành gây ra? Đa phần có lẽ là do ta không cam nguyện mà thôi!

Không ngờ lại mất mạng trước chuỗi mưu kế của một kẻ địch hoàn toàn không thấu hiểu. Hòn đá to được bê đến cạnh bên ta, Lê Hoành trực tiếp động thủ, cầm lấy đầu dây thừng còn lại buộc chặt ta vào hòn đá lớn. Ta vùng vẫy đến mức đầu toát đầy mồ hôi, thế nhưng chỉ đổi lại cái bạt tai của Lê Hoành, cổ họng lại nóng ấm, tanh nồng.

Hắn thầm nguyền rủa “Tiện tì, đã sắp chết rồi mà vẫn không chịu an phận.”

Ta vốn chẳng còn chút sưc lực nào, lại chịu thêm cái bạt tai này, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng Tương Tư đang gọi mình bên tai, hết tiếng này đến tiếng khác.

“Mẫu thân, mẫu thân...”

Ta cảm thấy nghi hoặc, liệu bản thân mình có nghe nhầm, thế nhưng Lê Hoành lại hoang mang nhìn về phía rừng mai, vội vã ra lệnh “Mau mau mau, mau vứt ả ta xuống hồ, mau vứt ả ta xuống hồ.”

“Mẫu thân, mẫu thân.”

Ta nghe tiếng gọi của Tương Tư càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng hoang mang, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gấp gáp của cô bé.

Nhuyễn Ngọc hoang mang hét lớn “Tiểu Quận chua, mẫu thân của người không ở bên đó.”

Tương Tư hét lớn “Cút ngay.”

Hai viên thị vệ hoảng loạn bê cả ta lẫn hòn đá lớn, ném mạnh xuống mặt hồ.

Khi tiếng gió bay lướt qua tai, ta cố gắng quay đầu nhìn về phía rừng mai, ánh mắt cuối cùng đã nhìn thấy được bóng dáng bé nhỏ kia.

Cô bé chạy đến mức khuôn mặt đỏ ửng, mồ hôi đầy trán, đột nhiên dừng bước nhìn về phía ta, thét lên thảm thiết, kinh hãi. 

“Á... mẫu thân, mẫu thân ơi...”

Bùm!

Khoảnh khắc rơi vào hồ nước, hòn đá lớn và nặng kia cũng lập tức kéo ta xuống tận dưới đáy.

Cảnh tượng sau cùng ta nhìn thấy trước khi rơi xuống nước, chính là thân hình bé nhỏ của Tương Tư đang chạy như điên về phía con hồ, phía sau là Nhuyễn Ngọc hoang mang chẳng biết làm sao, và cả... Thuần Vu Vọng.

Ngài chạy theo sau Tương Tư, sắt mặt trắng nhợt, nhưng lại ngây lặng người nhìn về phía ta, bộ dạng bi thương cực độ, giống như một người tuyết đang dần tan chảy.

Toàn thân lạnh buốt, những tảng băng còn chưa tan hết đẩy ta trên mặt nước, trong khi hòn đá lớn nặng nhanh chóng kéo ta xuống đáy hồ. Ánh sáng mặt trời càng lúc càng cách xa hơn.

Khi hòn đá nhẹ nhàng đáp xuống mặt cát dưới đáy, chút sức lực còn sót lại sau cùng trong ta cũng hoàn toàn biến mất.

Ý thức của ta dần mơ hồ, chỉ còn thấy mái tóc dài đen nhánh của mình, đang phiêu dạt trong nước chẳng khác gì rong rêu, vẫn không ngừng hướng lên mặt nước tràn đầy ánh sáng...

“Vãn Vãn, Vãn Vãn...”

“Doanh Doanh, Doanh Doanh...”

Dường như có người đang gọi ta, hoặc giả đang gọi Doanh Doanh đã chết từ mấy năm trước, giọng nói đó giống như là của Thuần Vu Vọng, lại giống như là của Tư Đồ Lăng.

Sau khi cảm giác khó chịu lúc đầu qua đi, ta dường như cũng bắt đầu nổi bồng bềnh giống như mái tóc của mình.

Trong lòng nửa tỉnh nửa mê, rõ ràng vẫn còn cảm giác được bản thân đang đắm sâu trong dòng nước.

Sau một lúc ngâm trong dòng nước đen như đêm không trăng sao, xung quanh đột nhiên sáng bừng. Mặt nước khẽ lay, đem tới thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời, giống như một khối thủy tinh lớn, sáng đến lóa mắt.

Trong luống sáng kì diệu ấy, dần dần hiện ra bóng hình một người, đang ngồi trò chuyện bên đỉnh đồi, từ từ thưởng thức mỹ tửu trong ly ngọc, chậm rãi lên tiếng “Ta dùng một bình rượu ngon đổi lại chim chóc, hoa cỏ trên núi, cùng ta say sưa, cùng ta ngâm nga. Hà tất phải lắng nghe thanh âm của trúc tre, rừng núi...”

Bóng hình đó lay động, thấp thoáng tuyệt diệu, có người phụ nữ đứng trong gió, y phục bay bay, bầu trời ngợp sắc mai, nàng mỉm cười lên tiếng “Chàng chỉ cần chim chóc, hoa cỏ trên núi thôi sao? Vậy được, ta đưa theo con rời khỏi nơi này, chàng cứ sống một mình với chim chóc, với hoa cỏ của chàng đi?”

Người phụ nữ đó vô cùng trẻ trung, nụ cười xán lạn, tuyệt đẹp, khiến người nhìn say đắm, mê mẩn. Nói xong câu này, nàng liền tung cành mai trên tay một cách thuần thục, tạo nên một dáng hình ưu mỹ, vừa ngửi, vừa đi, lại vừa nhìn lại, sau đó chạy biến vào trong rừng mai.

Bóng người vốn dĩ đang thanh nhã, điềm đạm, vội vã lăn từ trên đỉnh đồi xuống, còn chẳng nhặt ly rượu rơi dưới đất lên, xông nhanh vào rừng mai ôm chặt người phụ nữ kia rồi dịu dàng dỗ dành “Nếu không có Doanh Doanh ở cạnh bên, hoa cỏ thất sắc, chim chóc vô thanh, cả thiên địa này chẳng còn gì vui thú nữa, ta sống một thân một mình có khác gì chết đi chứ?”

Người phụ nữ đó liền lên tiếng “Đang yên đang lành, tự nhiên lại nói sống chết gì chứ? Chàng không sợ khiến ta đau lòng sau?”

Người đàn ông đó liền hôn nàng rồi thì thầm bên tai “Ai bảo nàng đột nhiên lại nói thế? Sớm muộn gì ta cung bị nàng chọc cho tức chết mất thôi!”

Cành mai trong tay người phụ nữ rơi xuống đất, vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, cánh tay áo mềm mại thõng xuống...

“Vọng ca ca, chúng ta sinh thêm một bé trai nhé, được không?”

“Hả... được chứ, có điều trước tiên phải đặt tên cho con chúng ta cái đã.”

“Gọi là A Mai?”

“A Mai... chi bằng gọi là Thấm Tuyết? Hoặc giả gọi là Ngọc Nhụy?”

“Không hay, không hay, A Mai gọi thuận miệng hơn, cái tên đơn giản mà cũng dễ nhớ...”

“Việc này... thôi bỏ đi, chúng ta cứ sinh thêm đứa bé trai nữa rồi tính sau.”

“Bây giờ hả?”

“Bây giờ, không được sao?”

Ngài đưa cánh tay, bế bổng nàng lên...

***

Thân người ta nhẹ bẫng, dường như đang phiêu diêu trong mây trong gió. Ta đã chết rồi sao? Lúc này ta đang lên thiên đường hay xuống địa ngục? Một người giống như ta, đa phần là bị đày xuống địa ngục?

Người yêu thương, bảo vệ ta, kẻ ức hiếp, sỉ nhục ta, đều đã bị người khác hoặc ta trừng trị báo oán. Những cô hồn dã quỷ chết thảm hại, đau đớn, oan uổng dưới tay ta, đều đang chờ đợi ta ở phía trước kia...

Quả nhiên là đã vào địa ngục, là loại hình phạt nào khiến ta bị ép như một sợi mỳ, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, máu không ngừng tuôn ra từ miệng. Ta chảng thể nào hít thở, nhưng vẫn cố gắng hết sức để thoát khỏi cảnh ngộ đáng sợ lúc này...

“Mẫu thân... mẫu thân...”

Tương Tư thận trọng lên tiếng gọi ta, giống như thể đang sợ hãi sẽ làm kinh động đến Hắc Bạch Vô Thường đang đúng đợi đưa ta xuống địa ngục vậy...

Tương Tư... Là giọng nói của Tương Tư. Nghẹn ngào, khản đặc, đây không phải là giọng nói nũng nịu hàng ngày của Tương Tư đấy sao?

Ta đột nhiên tuôn trào nước mắt. Cảm giác ấm áp không giống như hàn khí của tử vong dần tỏa trên khuôn mặt băng giá, khiến ta có phần nghi hoặc. Ta thực sự đã chết rồi sao?

Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng khóc đau đớn của Tương Tư “Mẫu thân, mẫu thân đang khóc... mẫu thân, người đau ở chỗ nào thế? Chỗ nào cảm thấy không khỏe vậy?” 

Bàn tay mềm mại bé nhỏ không ngừng sờ vuốt trên khuôn mặt ta, mang theo cảm giác hoang mang, sợ hãi. Ta khẽ cử động ngón tay, miễn cưỡng đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé kia lập tức nắm chặt lấy. Thường ngày, cũng chính bàn tay bé nhỏ ấm áp đó đặt trong lòng bàn tay lạnh giá của ta.

Ta mở đôi mắt đau đớn, cố gắng chớp vài lần, cuối cùng đã nhìn thấy Tương Tư đang ngồi bên thành giường. Đôi mắt tuyệt đẹp của cô bé lúc này đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, gương mặt ướt đẫm, ngay cả mái tóc cũng ướt át, rối bời buông trên vai. Cô bé chỉ mặc y phục mỏng manh, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dày của ta, cứ kéo lê trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Ta sờ lên trán cô bé, ho liên tục một hồi, mới nghẹn ngào lên tiếng “Tương Tư, con làm sao thế? Con rơi xuống nước sao?”

Cô bé lắc đầu, không hề đáp lại.

Phía sau lưng Tương Tư, truyền lại giọng nói đau đớn cực độ của Thuần Vu Vọng “Tương Tư vừa thấy nàng bị ném xuống hồ, thì cũng nhảy xuống theo.”

Ngài đứng ngay phía sau Tương Tư, sắc mặt trắng nhợt chẳng khác gì bộ y phục đang mặc trên người. Mái tóc của ngài cũng ướt, rối bời, vạt áo vẫn còn đang tong tỏng đầy nước.

Ta gật đầu nói “Lúc ngài cứu Tương Tư lên, tóm nhầm người nên đã đưa cả ta lên bờ sao?”

Thuần Vu Vọng không hề đáp lại. Tương Tư vội vã lên tiếng “Là người khác cứu con lên, phụ vương... phụ vương lập tức nhảy xuống cứu người, chỉ là mãi một lúc lâu sau mới cứu được người lên.”

Tương Tư do dự một hồi, lại bổ sung thêm “Mẫu thân, người đừng có trách phụ vương, chuyện này không có liên quan đến phụ vương. Muốn trách thì... phải trách tên Lê Hoành kia. Đúng là, phải trách lão rùa già khốn khiếp đó, là hắn ức hiếp người, vứt người xuống đáy hồ, phụ vương hoàn toàn không biết chuyện này.”

Tương Tư lại đẩy nhẹ Thuần Vu Vọng, vội vã muốn ngài lên tiếng xác nhận “Phụ vương, người mau nói cho mẫu thân nghe đi, có phải như vậy không? Tất cả đều do lão rùa già Lê Hoành ra lệnh, đúng không? Đúng không nào, Phụ vương?”

Ta lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía Thuần vu Vọng, xem ngài định làm tròn lời nói dối đầy thiện ý mà ấu trĩ của cô con gái mình ra sao.

Ngài im lặng một hồi, sau cùng không hề đáp lại, chỉ vỗ nhẹ lên đầu Tương Tư rồi nói “Mẫu thân con đã không sao rồi, mau quay về bảo Nhuyễn Ngọc thay y phục cho con, rồi uống bát canh trừ hàn khí đi.”

Tương Tư bỗng nhảy lên, bàn tay nắm lại đầy kích động, thét lớn “Con không bao giờ muốn nhìn mặt Nhuyễn Ngọc nữa. Con cũng không muốn tỷ ta động vào người của mẫu thân. Bọn họ đều là kẻ xấu, đều là kẻ xấu.”

Thuần Vu Vọng nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tương Tư, đứng thẳng người dậy, đôi mắt sầm đen, bộ dạng trông chả khá hơn ta là mấy.

Giọng Tương Tư dần yếu đi, nức nở khóc lớn “Phụ vương không phải người xấu đúng không? Phụ vương sẽ bảo vệ mẫu thân, không để người khác ức hiếp người đúng không?”

Cô bé nhìn Thuần Vu Vọng, hai mắt đẫm lệ, vô cùng mong ngóng câu hồi đáp.

Mãi một lúc sau, Thuần Vu Vọng mới đưa tay lau nước mắt cho Tương Tư rồi dịu dàng lên tiếng “Đúng vậy, phụ vương luôn nguyện lòng bảo vệ mẫu thân con, không để cho người khác ức hiếp mẫu thân con đâu.”

Tương Tư như thể trút được gánh nặng, tựa vào người ta nói “Mẫu thân, người hãy chờ nhé, con đi một lúc rồi quay lại ngay.”

Ta miễn cưỡng mỉm cười đáp “Mau bảo bọn họ thay đồ cho con đi, đừng để bị nhiễm lạnh...”

Tương Tư gật đầu, Nhuyễn Ngọc sớm đã hiểu chuyện, đi mất tông mất tích, lúc này Ôn Hương lại gần, dùng chăn cuốn chặt Tương Tư lại rồi bế ra ngoài.

Mãi cho đến khi rẽ sang hướng khác, Tương Tư vẫn còn ngoái cổ lại nhìn về phía ta. Còn ta cũng đoán được nguyên nhân khiến Thuần Vu Vọng đột nhiên giở quẻ, cứu ta lên là gì.

Tương Tư không biết tại sao lại cảm nhận được ta sẽ xảy ra chuyện, không những chạy tới nơi mà còn gặp đúng cảnh ta bị ném xuống hồ nước. Trong lòng của cô bé, từ lâu đã coi ta là người mẫu thân ruột thịt, cũng chẳng hiểu được hành động đó của mình nguy hiểm thế nào, chẳng hề do dự nhảy xuống hồ nước cứu ta, ngay cả Nhuyễn Ngọc đứng hầu bên cạnh cùng đám người Thuần Vu Vọng cũng tột cùng kinh hãi, chẳng thể nào ngăn cản được cô bé. Bản thân Tương Tư đương nhiên chẳng thể nào cứu nổi ta, thế nhưng hành động của cô bé vô tình đã chứng minh được địa vị của ta trong lòng cô bé.

Xem ra đích thực là Thuần vu Vọng đã nhảy xuống nước để cứu ta lên. Ngài không thể để cho đứa con gái bảo bối, bé bỏng của mình tận mắt chứng kiến ‘mẫu thân’ của mình bị phụ vương mình hãm hại, nếu không cả đời này, cô bé chẳng bao giờ có thể quên đi được chuyện này, còn bản thân ngài đương nhiên cũng vĩnh viễn chẳng thể xóa bỏ được những chỉ trích và oán hận trong lòng ái nữ mình.

Lồng ngực của ta vẫn còn đau nhói, lại cộng thêm sảy thai bị hành hạ, ta lúc này yếu đuối vô cùng, lạnh lùng nhìn Thuần Vu Vọng, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Ta nhớ rõ con người này thích sạch sẽ, thậm chí còn vô cùng ghét bẩn thỉu, thế nhưng lúc này ngài đang mặc trên người bộ y phục ướt sũng, không ngờ ngài lại chẳng có hề có ý định quay về phòng thay đồ, chỉ đứng lặng nhìn về phía ta. Ánh mắt đó vẫn cứ đơn côi, bi thương như lần đầu mới gặp, nhưng trong đó còn hiện lên nỗi đau đớn, ai oán khó diễn tả thành lời.

Không khí xung quanh chúng ta như lắng đọng, sau một hồi im lặng, ngài đột nhiên lên tiếng hỏi “Những vết thương trên người nàng từ đâu mà ra?”

Ta bình thản đáp “Không phải do ngài gây ra?”

“Ta chỉ gây thương tích trên hai cánh tay nàng, thế nhưng cả thân người nàng bây giờ toàn là vết thương.”

Ta nhìn chằm chằm về phía ngài, không nhịn được mà bật cười thành tiếng “Chẩn Vương điện hạ, đây là địa bàn của ngài, tất cả mọi thị phi trắng đen đều do ngài quyết định. Bản thân ngài đương nhiên là chính nghĩa lương thiện, cũng anh minh thần võ, làm sao lại không biết vì đâu mà trên người ta lại có những vết thương này?”

“Đúng thế, ta thực sự không rõ. Đối với nàng, cho dù ta cố gắng đến mức nào, cũng chẳng thể hiểu thấu.” Thuần Vu Vọng đứng lặng tại đó, đang nói chuyện với ta mà lại như đang tự lẩm bẩm một mình “Nàng thực sự quá khác với Doanh Doanh, ngoại trừ dung mạo y hệt, tất cả mọi thứ còn lại đều cách xa một trời một vực.”

“Doanh Doanh tinh ranh, nhí nhảnh, giống như một dòng suối trong suốt nhìn được tận đáy, tuy vẫn đang chuyển động, thế nhưng lúc nào ta cũng có thể nhìn thấu được phương hướng của nàng ấy. Hỷ, nộ, ái, ố của nàng đều hiện cả trên mặt, đơn giản đến mức ta hoàn toàn không tốn chút tâm tư nào suy đoán, cũng có thể khiến nàng ấy vui vẻ, hạnh phúc.Đồng thời cũng khiến cho ta mãn nguyện, hân hoan. Chúng ta ở bên nhau thực sự đơn giản mà hạnh phúc như thể cá gặp nước vậy.”

“Còn nàng... ngay lần đầu gặp mặt đã cho ta một cảm giác, nàng chính là Doanh Doanh. Thế nhưng trên bờ vai nàng chẳng hề có nốt ruồi son, sau một thời gian ở bên nhau, nàng cũng hoàn toàn khác biệt. Ta nghĩ, có lẽ bản thân ta đã nhận nhầm người, ta không thể nào chỉ vì dung mạo tương đồng mà đem tình cảm dành cho Doanh Doanh trao cho người phụ nữ hoàn toàn không liên quan. Ta tiếp cận Thường Hy, chỉ với hy vọng duy nhất, muốn dùng người phụ nữ tuyệt sắc hơn nàng để phân tán sự chú ý của ta dành cho nàng. Thế nhưng... ta đã thất bại.”

“Thuộc hạ của ta cũng không ngừng dâng đến cho ta rất nhiều mỹ nữ, hy vọng ta có thể sớm ngày tìm được người phụ nữ hợp tâm ý, lấp đầy chỗ trống mà Doanh Doanh để lại trong tim ta. Ta cũng từng nghĩ đến việc nạp thiếp, để tránh Tương Tư phải ngưỡng mộ khi nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có mẫu thân. Thế nhưng, ta cũng chẳng sợ nàng cười chê, cho dù đối diện với bậc quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đến mức nào, ta cũng chỉ nghĩ tới mỗi Doanh Doanh, thậm chí, chẳng có chút dục vọng bản năng nào của người đàn ông bình thường nữa. Mãi cho tới khi ta... gặp được nàng.”

Ánh mắt đen láy của ngài mơ màng như thể đang bị sương mù giăng đầy “Ta thường cảm thấy nàng chính là Doanh Doanh, chỉ bởi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà đã quên mất ta, cũng giống như lúc ban đầu, khi ta cứu được nàng ấy, nàng ấy cũng quên hết mọi chuyện trong quá khứ vậy. Thế nhưng hành động, lời nói của nàng lại khiến ta khó lòng tin được, Doanh Doanh của ta lại biến thành như vậy. Ta đưa nàng đến Ly Sơn, chỉ hy vọng, ở một nơi yên tĩnh như Ly Sơn, có thể giúp chúng ta có thể nhìn rõ, thấu hiểu đối phương hơn trước.”

“Sau đó, nàng âm thầm liên lạc với người Nhuế, vì muốn ngăn cản ta truy kích, chủ động thân mật với ta, ta đột nhiên lại cảm thấy, ta thực sự đã tìm lại được Doanh Doanh.” Ngài mỉm cười khổ sở, khuôn mặt đỏ bừng lên, lại nói “Ta chỉ có mỗi mình nàng và Doanh Doanh, chuyện khuê phòng cũng chẳng có gì đáng so sánh. Thế nhưng ta cũng đã từng hôn người phụ nữ khác, chỉ có hơi thở và cảm giác ở nàng là hoàn toàn tương đồng với Doanh Doanh... Trên thế gian này dung mạo của con người có thể tương đồng, thế nhưng hơi thở và cảm giác sao có thể hoàn toàn tương đồng như vậy chứ? Đã làm phu thê bao năm rồi, ta nghĩ, ta có thể nhận ra được. Nàng không còn nhớ ta, không còn nhớ đến Tương Tư, tất cả đều không sao hết, ta xin dốc lòng đối xử với nàng, rồi có một ngày, nàng cũng sẽ dốc lòng đối đãi với ta giống như Doanh Doanh lúc xưa. Ta chờ đợi nàng quay đầu lại, đợi chờ nàng tìm lại được tình cảm mặn nồng giữa chúng ta trước kia.”

Ngài lại buồn bã than thở “Thế nhưng, nàng có thể nói cho ta biết, ta đã đợi được những gì? Ta tự mình say đắm, ra sức ép nàng, bức nàng phải coi trọng mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên nàng đối xử với ta như thế nào ta cũng có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng đứa trẻ đó không những là cốt nhục của ta, mà còn là máu mủ của nàng, tại sao nàng lại nhẫn tâm đến mức vừa dối gạt ta bằng giao ước mười tháng, lại vừa lặng lẽ uống thuốc trụy thai? Tương Tư của ta đã đem hết tình cảm chân thành trao cho nàng, để đổi lại một câu nàng sẽ biến nó thành một kẻ tàn phế? Cho dù nàng thực sự là Doanh Doanh, ta cũng không thể nào chịu đựng được mà giữ lại một phụ nữ bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mất tính mạng của con gái ta khi ở bên cạnh được.”

Ngài rầu rĩ lên tiếng, xem ra quả nhiên là tình sâu ý nặng, lòng đau như cắt, ta cũng chẳng muốn giải thích nhiều lời với ngài, từ từ lên tiêng “Nếu ta đã đáng sợ như vậy, ngài cũng có thể tìm cơ hội giết chết ta đi.”

Thuần Vu Vọng khổ sở lên tiếng “Ta không muốn Tương Tư căm hận mình cả đời.”

Ta khẽ cười rồi nói “Vậy cũng đơn giản thôi, ngài cứ nói thẳng với Tương Tư rằng, ta không phải là mẫu thân của cô bé, người nằm trong nắm mộ trên đỉnh đồi kia mới chính là mẫu thân ruột thịt của Tương Tư.”

“Nàng ấy không phải.”

“Cái gì?”

“Người được chôn trong nấm mộ trên đỉnh đồi đó không phải là Doanh Doanh.”

Thấy ngài nghiêm nghị như vậy, ta không khỏi tò mò “Bản thân ngài không dám đối diện với sự thật, cũng chẳng muốn cho Tương Tư đối diện hay sao? Thuần Vu Vọng, thật ra ngài hoàn toàn chính là một tên nhược phu chỉ biết trốn tránh sự thật.”

“Không phải.” Thuần Vu Vọng nhanh chóng đáp “Năm đó, sau khi Doanh Doanh mất tích trong vụ hỏa hoạn, ta đi khắp nơi tìm kiếm, gần như phát điên phát dại, bỗng đột nhiên xuất hiện một thi thể nữ nhân với gương mặt mơ hồ, đang bắt đầu thối rữa. Thân hình của nữ nhân đó tương tự như Doanh Doanh, trên người cũng ăn vận, trang điểm giống như hôm Doanh Doanh mất tích, cho nên ai cũng tưởng rằng đó chính là Doanh Doanh.  Thế nhưng mái tóc của người phụ nữ đó ngắn hơn Doanh Doanh đôi chút, chất tóc cũng không được mềm mại, óng mượt như Doanh Doanh. Doanh Doanh học võ nên xưa nay không để móng tay, còn người phụ nữ này tuy không để móng tay dài, nhưng có thể nhìn ra vết móng tay vừa mới được cắt, hơn nữa còn được cắt sau khi đã chết, nên khô ráp hơn so với của Doanh Doanh. Khuôn mặt tuy rằng đã mơ hồ, thối rữa, thế nhưng móng tay, mái tóc không thể nào thay đổi chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Vậy nên, ta lúc đó liền nhận định ngay, người đó hoàn toàn không phải là Doanh Doanh.”

Ta không khỏi chấn động, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, lặng lẽ lắng nghe ngài nói tiếp.

“Tuy rằng nàng ấy không phải Doanh Doanh, nhưng trên người đã mặt y phục của Doanh Doanh, rõ ràng là có liên quan đến sự mất tích của Doanh Doanh. Doanh Doanh đơn thuần, lương thiện, không thể nào ra đi mà không lời từ biệt, càng không thể để người khác lấy y phục của mình để khiến ta kinh hãi. Ta đoan chắc đa phần là nàng đã bị người khác khống chế, mất đi tự do. Nếu những người đó đã muốn ta cho rằng Doanh Doanh đã chết, vậy thì ta cũng cho họ được thỏa nguyện, đem thi thể chôn xuống tựa như đó là Doanh Doanh, hy vọng bọn chúng sẽ lơi là cảnh giác, lộ ra chút sơ hở.”

Ngài cúi đầu, nhìn vào đôi bàn tay trống không của mình, rồi lại thốt lên “Thế nhưng ta vẫn chẳng hề phát hiện được chút gì bất thường cả. Thời gian càng dài, ta lại càng nghi ngờ phải chăng nhận định năm xưa của bản thân là sai lầm. Hoặc giả, Doanh Doanh thật sự đã chết. Cho dù ta đã từng thử tin rằng nàng chính là Doanh Doanh, mỗi lần bị nàng làm cho tổn thương sâu sắc, ta lại thường nghi ngờ rằng người nằm dưới nắm mồ sâu kia phải chăng mới chính là Doanh Doanh thực sự. Mãi cho tới... mãi cho tới đêm tuyết rơi trắng trời hôm đó, khi nàng đưa tấm áo choàng đến cho ta, rồi lại lặng lẽ rời đi...”

“Tấm áo choàng...” Ta nhớ lại đêm đầu tiên đến Ly Sơn, ta vì mướn thăm dò động tĩnh của ngài, tiện miệng lấy cớ muốn qua đó đưa áo choàng cho ngài.

Ngài nhìn ta đầy mê say rồi lại tiếp tục nói “Ta cho rằng... nàng tuy đã quên đi rất nhiều chuyện, thế nhưng vẫn còn ấn tượng sâu sắc trước một số thứ, thường hay dẫn dắt nàng làm một số chuyện... hàng ngày nàng đối xử với ta lạnh nhạt, bình đạm, hoàn toàn chẳng thể có được sự quan tâm như vậy... Nàng rõ ràng đang cố tình muốn bày tỏ ý tốt với ta, nhưng lại chẳng thể nào gạt bỏ thể diện sang một bên được.”

Cả người ta vẫn còn đau đớn, nghe ngài nói lâu như vậy, đã chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, vừa nhắm mắt vừa lạnh lùng đáp “Cho nên, ngài mới không còn nghĩ đến người nằm trong nắm mồ sâu kia có phải là Doanh Doanh hay không, từ đó bắt đầu một lòng một dạ đối xử thật tốt với ta? Thế nhưng ta nói cho ngài biết, hôm đó ta chỉ tò mò không hiểu canh ba nửa đêm, ngài lại đi đâu, định ra ngoài thì Tiểu Thích chặn lại, không cho phép ta rời khỏi căn phòng, cho nên liền lấy cớ là định đưa áo choàng qua cho ngài mà thôi. Không ngờ chỉ nhìn thấy một nắm mồ, giữa trời lạnh giá, nên lại càng mất hứng, vì vậy vứt lại áo choàng cho Tiểu Thích, sau đó quay về phòng.”

Ngài liền không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi ta cảm thấy xung quanh im lặng đến kì lạ, miễn cưỡng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn, bên giường đã trống trải không người. Không biết từ lúc nào, ngài đã lặng lẽ rời khỏi.

Ta mỉm cười khổ sở, lấy Ngọc Tỳ Hưu từ trong túi ra, lấy ba viên Tuyết Chi Đan, nuốt trọn, sau đó nhắm mắt ngủ sâu.

Sức khỏe của ta lúc này rất yếu, thế nhưng nếu chịu khó điều dưỡng, tuyệt đối không đến mức trí mạng, dùng Tuyết Chi Đan quả thực là phí phạm vật quý, chứ đừng nói là ba viên một lúc. Thế nhưng nơi này đã xuất hiện kẻ địch với lai lịch bất minh bài bố thiên la địa võng nhằm hãm hại ta, cho dù lần này may mắn thoát chết, nhưng chưa chắc đã qua khỏi được lần sau. Ta thực sự chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một khắc, nhất định phải hồi phục thể lực và công lực của bản thân trong khoảng thời gian ngắn nhất, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vị đại phu được mời tới từ đêm qua đã chẩn mạch cho ta từ lúc ta còn đang say giấc, thế nhưng ngủ không bao lâu, ta liền thấy Nhuyễn Ngọc đánh thức ta dậy để uống thuốc.

Ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Tương Tư đứng phía sau, liền đưa tay đoạt lấy bát thuốc, đổ xuống mặt đất rồi cười nhạt nói “Ngươi và Lê Hoành chịu chỉ thị của ai, âm thầm hại ta bị sảy thai, ly gián ta và Điện hạ, còn thúc giục ngài giết chết ta, ngươi cho rằng ta không biết sao? Đây lại là thuốc độc gì nữa? Ta không uống.”

Nhuyễn Ngọc kinh ngạc, nhưng không dám nhìn vào mắt ta, liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm lên tiếng “Phu nhân, ta nào có hại người? Cũng chưa từng khiến người bị sảy thai? Phu nhân, xin người đừng ngậm máu phun người.”

Ta dùng bàn tay, run run cởi quần áo trong ra, để lộ vết thương tím xanh trên bả vai và trước ngực, hổn hển lên tiếng “Lê Hoành đạp lên người khiến ta bị trọng thương, ngươi cố ý mặc y phục lại giúp ta để che đi vết tích ta bị thương. Ngươi lại cố ý đưa Tương Tư đi nơi khác, để Điện hạ nghe lời xúi bẩy của các ngươi mà quyết dìm ta xuống đáy hồ.”

Nhuyễn Ngọc lui lại vài bước, còn chưa kịp đáp lại, Tương Tư đã xông lên phía trước, dùng thân thể nhỏ bé của mình đâm thẳng vào, khiến ả ta chập choạng rồi thét lên mắng nhiếc “Đồ phụ nữ xấu xa, ngươi mau cút đi.”

Sắc mặt Nhuyễn Ngọc bỗng trắng nhợt, không dám tranh cãi cùng Tương Tư, do dự khi thấy đôi mắt phẫn nộ của cô bé rồi lui ra khỏi căn phòng.

Tương Tư liền thận trọng chạm vào vết thương trên vai và ngực của ta rồi hỏi “Mẫu thân, người còn đau không?”

Tương Tư bị kinh hãi, lại rơi xuống nước lạnh, khuôn mặt lúc này hơi nhợt nhạt, nìn thôi đã khiến ta xót xa, đau lòng. Ta liền kéo y phục lên, chui vào trong chăn che đi rồi dịu dàng nói “Không đau nữa. Đợi mẫu thân ngủ một giấc dậy, thì có thể cùng Tương Tư ra ngoài tản bộ, hái hoa rồi.”

Đôi mắt Tương Tư hoen nhòe nước mắt, đưa lời hỏi “Mẫu thân, tại sao bọn họ lại muốn hãm hại người? Tại sao phụ vương lại tin những lời bọn họ nói? Phụ vương và chúng ta là người một nhà, không phải sao?”

“Tại sao bọn họ muốn hãm hại ta... ta cũng không biết được.” Ta nắm lấy bàn tay mũm mĩm kia rồi nói thêm “Tương Tư đừng sợ, mẫu thân không sợ bọn chúng đâu. Đợi khi nào sức khỏe mẫu thân phục hồi lại, ai còn dám đến ăn hiếp ta, ta nhất định sẽ dùng kiếm chặt đầu chúng xuống.”

Ta nói xong liền chỉ vào thanh kiếm Thừa Ảnh treo trên đầu giường. Thuần Vu Vọng muốn dỗ cho ta vui lòng, tuy rằng đã khống chế võ công của ta, nhưng vẫn đem trả lại thanh kiếm này. Đáng tiếc cho thanh kiếm tuyệt hảo của ta, đã bị treo trên đàu giường làm cảnh bao lâu nay rồi.

Tương Tư cũng nhìn về thanh kiếm đó, nhưng lại run rẩy toàn thân, khẽ lên tiếng “Thực sự sẽ chặt đầu bọn họ sao? Thế nhưng bọn họ đâu phải là gà vịt, cũng không phải là rùa già thực sự, chặt đầu họ đi, chẳng phải bọn họ sẽ chết sao?”

Ta ngây lặng người, vội vã nói rằng đã mệt, bảo Tương Tư ra ngoài chơi, vùi đầu trong chăn tiếp tục ngủ.

Mãi lúc lâu sau, ta mới mơ hồ nghe được tiếng cánh cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, đoán chắc Tương Tư một mình ngồi bên cạnh giường ta một hồi lâu rồi mới rời khỏi, nhưng thực sự không biết được chiếc đầu nhỏ xinh đó đang suy nghĩ những gì.

Có điều ta cho rằng, những lời ta chỉ trích Lê Hoành và Nhuyễn Ngọc sẽ rất nhanh đến được tai của Thuần Vu Vọng thông qua chiếc miệng của Tương Tư. Cô bé chưa chắc đã biểu đạt được rõ ràng, thế nhưng nhất định là đáng tin hơn khi được nói ra từ miệng ta. Thuần Vu Vọng nghe rồi nhất định sẽ sinh nghi, sau đó bắt tay điều tra mọi chuyện.

Ngài không tin tưởng ta, nhưng cũng không thể không tin vào chân tướng do chính mình điều tra.

Có lẽ đến lúc đó, ta đã quay trở về Đại Nhuế từ lâu, thế nhưng để ngài tìm ra được người đứng sau chỉ thị chuyện này, đối với ta cũng không phải là chuyện xấu. Nếu như hai bên giao tranh trên chiến trường, liều mạng đến lưỡng bại câu thương, ta sẽ càng mãn nguyện.

Ta ngủ một giấc đến tận lúc trời tối, không thấy bóng dáng Nhuyễn Ngọc đâu, là Ôn Hương đã mang bữa tối tới cho ta. Bát thuốc bồi bổ khí huyết, tuy rằng không dễ uống, thế nhưng lại rất có lợi cho sức khỏe. Ta nhanh chóng uống hết, giả vờ mệt mỏi, buồn ngủ, tắt đèn đi nghỉ từ sớm, lặng lẽ điều hòa khí huyết, nội lực trong người.

Thứ thuốc khống chế nội lực trong người ta đã hoàn toàn mất đi công lực, lại cộng thêm công hiệu kì diệu của Tuyết Chi Đan, nội lực của ta cuối cùng đã có thể vận chuyển theo ý. Tuy rằng sảy thai, thương tích, chịu lạnh rồi ngâm mình trong nước khiến nguyên khí của ta tổn thương nặng nề, thế nhưng cũng không đến mức để lại bệnh căn đáng sợ nào trong người. Huống hồ mấy ngày này tuy rằng rất thê thảm, thế nhưng so với nỗi gian khổ, đau đớn chẳng khác gì dưới địa ngục của ba năm trước, thì những chuyện này chẳng là gì cả.

Cố gắng điều dưỡng cả một đêm, tình trạng sức khỏe của ta đã có nhiều chuyển biến tốt. Sau khi khí huyết lưu thông, cánh tay bị bẻ sái trước đó đã phục hồi quá nửa, ngay cả những vết thương do Lê Hoành gây ra cũng không còn đau đớn như trước. Thế nhưng, ta hoàn toàn không dám để người khác biết được mình đang hồi phục nhanh chóng, ngày thứ hai vẫn cứ nằm liệt trên giường, nhắm mắt dưỡng thần giả bộ hôn mê. Tuy rằng đại phu có tới chẩn mạch, thế nhưng ta dùng nội lực khống chế mạch tượng, tạo nên ảo giác cơ thể suy yếu, lừa được đại phu cũng là chuyện dễ dàng.

Điều kì lạ chính là, Thuần Vu Vọng sau đó không hề tới thăm ta thêm một lần nào. Không những ngài không tới, mà ngay cả Tương Tư cũng chẳng hề xuất hiện trong căn phòng của  ta. Ôn Hương vốn dĩ là người hầu hạ cho Tương Tư, bởi vì Nhuyễn Ngọc bị ta đuổi đi nên lại đến chăm sóc việc ăn uống, rửa ráy cho ta. Thế nhưng mỗi lần tới đây, Ôn Hương đều rất vội vàng, thậm chí cũng chẳng nói bất cứ lời nào.

Sự yên bình này tuy rằng có lợi cho việc ta điều dưỡng sức khỏe, thế nhưng cũng đem lại cảm giác bất an, thấp thỏm.

Đến chiều muộn, Thuần Vu Vọng cuối cùng đã xuất hiện trong phòng ta. Hai má ngài hóp lại, dáng vẻ tiều tụy, nhưng vẫn cong miệng mỉm cười dịu dàng, nhìn ta nói “Khí sắc của nàng hôm nay trông đã khỏe lại nhiều rồi đó.”

Ta vẫn nằm trên giường, giả bộ mệt mỏi, đáp “Không phải là ngày nào cũng có cơ hội đến điện Diêm Vương dạo mấy vòng.”

Nghe thấy vậy, ngài im lặng một hồi rồi mới nói tiếp “Tương Tư bệnh rồi.”

Ta lặng người, bất giác chống người ngồi dậy hỏi “Hôm qua không phải Tương Tư còn khỏe mạnh hay sao?”

“Chiều hôm qua Tương Tư bắt đầu bị sốt, buổi đêm sốt rất cao, khóc quấy cả một đêm trời...” Ngài do dự một hồi, lại nói thêm “Hôm nay mới giảm sốt, khó khăn lắm mới ngủ được một lúc. Vừa mới tỉnh dậy Tương Tư chẳng chịu ăn uống gì, cứ nằng nặc đòi đi tìm mẫu thân, tóm chặt lấy ta không chịu buông...”

Hiển nhiên là buổi đêm Tương Tư khóc quấy cũng vì muốn tìm ta rồi.

Trái tim ta quặn thắt “Nơi này, người trên kẻ dưới nhiều như vậy, người duy nhất đối xử với ta thật lòng, cũng chỉ có mỗi mình Tương Tư.”

“Vậy mà lúc nào nàng cũng chỉ muốn hại Tương Tư?”

“Là ngài lúc nào cũng luôn nghi kị ta mới đúng. Ngài rõ ràng biết ta bị ngài ép buộc, bị ngài đe dọa. Là tự trong lòng ngài có tật giật mình thôi.”

Ta không chịu đựng, ngồi bật dậy đưa lời chỉ trích, lại cảm thấy bản thân quá đỗi kích động, cánh tay vô lực, ngã rũ xuống giường, phần bụng lại bắt đầu đau đớn, nhíu chặt đôi mày, thầm rên rỉ. Ngài liền đặt bàn tay lên trán ta, nhiệt độ truyền từ bàn tay ngài sang thật quen thuộc biết bao.

Thuần Vu Vọng thì thầm lên tiếng “Ừm, may quá, tuy rằng nàng bị thương nặng, nhưng không hề sốt. Nếu không thì, ta thực sự chẳng biết...”

Lời nói này có phần ám muội, nào giống như của một kẻ thù địch mới hôm qua vẫn còn muốn dồn ta vào chỗ chết?

Lúc ta ngước mắt lên đầy kinh ngạc, ngài đã đỡ ta ngồi dậy, quay ra phía sau ta, hai bàn tay đặt lên sau lưng, từ từ truyền nội lực sang người cho ta. Ta đương nhiên là không dám vận chuyển công lực để tiếp nạp, lặng lẽ chịu đựng nguồn công lực do ngài truyền sang cho, chỉ cảm thấy những nơi luồng khí nóng đó truyền tới, ấm áp dễ chịu, càng có tác dụng điều dưỡng thương thế hơn so với thứ nội lực âm nhu của mình.

Mãi lâu sau, bên ngoài truyền vào giọng nói của Ôn Hương “Điện hạ, tiểu Quận chúa lại đang khóc quấy, liệu Điện hạ có thể sang xem không?”

Thuần Vu Vọng thu tay lại, thần sắc càng thêm tiều tụy, nhưng mỉm cười rồi nói “Nàng đã cảm thấy khỏe hơn chưa? Ta đưa nàng sang gặp Tương Tư nhé?”

Ta cũng đang nhớ đến cô nhóc con đáng yêu đó, liền gật đầu đồng ý, đúng lúc đang định khoác áo xuống giường, ngài lấy chiếc chăn dày dặn, cuốn chặt người ta lại, rồi bế bổng ra ngoài.