Tỉnh Mộng

Chương 43: Thần Hồ chúc phúc




"Anh có thể đừng ngồi giữa... hai cái đó không? Tôi cứ có cảm giác các anh sẽ lập tức biến mất."

Doãn Vụ Thi trượt từ trên tường xuống, cô ngả lưng vào góc tường, cả người giống như không có xương cốt, như bãi nhựa đường nóng chảy.

Trì Trọng Hành cũng dựa tường, vẻ mặt anh bất đắc dĩ nhìn cô: "Em nghĩ tôi nguyện ý sao."

Thể lực của anh chưa hoàn toàn khôi phục, trước khi người này lẻn vào cướp ngục, anh vất vả lắm mới liều sống liều chết mà ngồi dậy, bây giờ sức lực hao hết, cần một khoảng thời gian mới hành động tiếp được.

Anh ngồi giữa hai Trì Trọng Hành khác.

- - Đã chết.

Tính cả anh là tổng cộng 3 người.

Không nhìn kỹ còn tưởng game match-3, nhìn kỹ thì chính là tìm điểm khác nhau.

Hai Trì Trọng Hành đã chết nhìn giống nhau y đúc, chỉ có bản thật thì khác một chút: Cằm anh hơi rách da.

Tuy lần này anh có hơi chật vật, nhưng có thể nói  lượng thông tin thu hoạch được rất lớn. Dù không tìm được cuốn sổ, hiện tại bọn họ đã có thể phỏng đoán được giả thiết của phòng thi này:

Vòng lặp thời gian.

Từ lọ ước nguyện rơi trên người thủy quái xuống giống y cái của Tiểu Điều, đến vết hằn nhẫn trên tay thi thể trong từ đường khớp với bản nhẫn của Bạch Hoa, tất cả những thứ đó đều không phải trùng hợp, cũng không phải bị ai thế thân, mà chính là bản thân bọn họ.

- - Bọn họ đã từng chết đi trong phòng thi này, rồi lần nữa tuần hoàn, để lại dấu vết của bản thân.

Tạm thời chưa biết điều kiện kích phát vòng lặp là gì, nhưng cũng có thể suy đoán đại khái, hẳn là khi tất cả thí sinh chết, thời gian sẽ lặp lại. Sức chiến đấu của Trì Trọng Hành trâu bò thế nào, vậy mà hài cốt cũng có đôi có cặp, nói gì đến những thí sinh khác. Hơn nữa, nếu bọn họ còn sống sẽ vi phạm nguyên lý cơ bản của vòng lặp: Hai bản thể của một người không thể đồng thời tồn tại trong cùng một không gian.

Doãn Vụ Thi tỏ vẻ kháng nghị: "Tôi không tin, không lý nào tôi lại chết ở chỗ này hai lần."

Trì - đã chết hai lần - Trọng Hành với chứng cứ vô cùng xác thực: "... Ừ."

Ngài vui vẻ là được.

Anh dựa tường, bởi vì lực chống đỡ không đủ, cả người trượt theo vách tường. Hiếm khi thấy con người vai lưng thẳng tắp này uể oải như vậy, hoàn toàn trái ngược với quái vật bùn lầy thườn thượt ở phía đối diện.

Doãn Vụ Thi nhìn chằm chằm cánh tay anh vài giây: "Cách anh Trì đây để lại ký hiệu cho người ta cũng thật đặc biệt."

"Không có cơ hội dùng cách khác." Trì Trọng Hành thản nhiên nói: "Sau khi bị giật điện tay cũng không cử động được, chỉ có thể dựa vào huyết áp tự lực cánh sinh."

Doãn Vụ Thi chậc lưỡi, miệng vết thương của anh cứ khiến cô không thoải mái: "Tôi băng bó cho anh nhé?"

Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn thoáng qua, xung quanh vết thương đã sưng lên, da thịt hơi thít lại, máu cũng không chảy nữa, anh đột nhiên nhớ tới "phản ứng sinh hoạt" Doãn Vụ Thi từng nói với anh.

"Không cần, em tới muộn chút nữa vết thương cũng sẽ tự kết vảy."

Trì Trọng Hành nói lời này cũng không phải oán trách cô tới chậm -- ngay cả khi Doãn Vụ Thi không tới, anh cũng có phương án phòng hờ. Chờ khi thể lực anh khôi phục, cho dù có bị đóng đinh lên giá, anh cũng có thể tự mình hành động.

Doãn Vụ Thi nói sẽ trở lại cứu anh, anh tin lời cô. Nhưng nếu cô không tới, anh cũng sẽ không oán hận gì.

Bởi vì đó là lẽ thường tình.

Cô chỉ là một nhà nghiên cứu, trong đầu nhiều chiêu trò, cũng biết đánh nhau, nhưng rốt cuộc những chuyện đánh đấm đó đâu phải chuyên môn của cô.

Bảo toàn chính mình mới là ưu tiên hàng đầu.

Doãn Vụ Thi không biết đánh trực diện, cô chỉ am hiểu đánh lén, hạ độc, anh biết rõ. Bây giờ lớp phòng bị phía bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt, Trì Trọng Hành vốn dĩ không ôm quá nhiều hi vọng với việc cô sẽ đến. Nếu vì cứu anh mà người khác phải trả một cái giá đắt, anh thà tự mình đối đầu với cửa sinh tử.

- - Nhưng cô đã tới.

Trì Trọng Hành bất giác nhận ra lời mình nói có chút không thỏa đáng, chưa nói hết câu anh đã hối hận.

Nhưng rút lại cũng không kịp, bởi vì ánh mắt Doãn Vụ Thi đã thay đổi.

Người nào đó mới nãy còn thân thiện, lúc này đã lộ dáng vẻ hung hăng: "Thưa công chúa, kẻ đợi người khác vượt chông gai hiểm hóc tới cứu mình hẳn nên biết điều một chút chứ nhỉ?"

Tới đã không tồi, anh còn chê muộn?

Trì công chúa: "......"

Một đoạn đường chạy như điên, giết chóc đỏ mắt, cuối cùng cô chỉ bông đùa một câu như vậy.

Trì Trọng Hành nhìn cả người cô "tắm" máu, anh khẽ thở dài: "Vất vả rồi."

Doãn Vụ Thi chưa nguôi giận, khuôn mặt cô vẫn hậm hực như đòi nợ: "Không vất vả, bề tôi nguyện trung thành phục vụ công chúa."

Nhìn vẻ mặt Trì Trọng Hành không còn gì để nói, Doãn Vụ Thi cười một cái giả dối rồi vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Sau khi loại trừ khả năng tất cả thí sinh đều là giả mạo, tâm tình cô khá lên nhiều. Tuy rằng vẫn có kẻ thù không rõ lai lịch trà trộn giữa thí sinh nhưng cô không cho rằng đó là chuyện gì to tát.

Tâm trạng cô trở nên vui vẻ, không còn thấy vẻ tức giận ban nãy đâu nữa: "Đã tới nước này, tôi có một ý tưởng hơi táo bạo, tuy không có chứng cứ nhưng có thể giải thích theo logic thông thường."

Trì Trọng Hành ra hiệu: Mời ngài.

"Thần Hồ trong bích họa có đuôi, mà vị thần chúng ta nhìn thấy thì không có." Doãn Vụ Thi khoa tay múa chân diễn tả: "Tôi cho rằng đó là cái giá Thần Hồ phải trả để kích phát vòng lặp thời gian."

Lượng tin tức rất lớn, Trì Trọng Hành lập tức hiểu ý tứ của cô: Thân là NPC tốt bụng tuân thủ pháp luật hiếm thấy, Thần Hồ đứng về phe các thí sinh.

Để ngăn cản bọn họ diệt vong, Thần Hồ dùng thực thể của chính mình, không ngừng xoay ngược thời gian ở phòng thi trở về.

"Tôi không tin những thứ vẽ trong cuối bức bích họa. Chắc chắn thôn dân đã làm gì đó chọc giận Thần Hồ, nàng mới quyết định rời đi. Nhưng bọn họ đã quen xin xỏ thần linh, đương nhiên sẽ không cam lòng buông tha cái mỏ vàng này. Thậm chí chẳng cần vàng bạc vô hạn, chỉ riêng năng lực trị thủy, chống hạn hán cũng đủ để bọn họ sống chết giữ nàng lại."

"Mà thủ đoạn giữ Thần Hồ lại, chính là dùng người sống hiến tế." Trì Trọng Hành thở dài: "Tôi tính toán thử rồi, để duy trì trận đồ trong từ đường thì cần bốn người mỗi ngày."

Hệ thống đưa ra yêu cầu hoàn thành bài thi là tồn tại đến hết giờ làm bài, 120 tiếng, năm ngày, như vậy hai mươi thí sinh thì mới đủ. Theo tiến độ bình thường, mười hai người bọn họ thì chỉ cần ba ngày.

Chắc vì vậy nên bọn họ mới phát triển ngành du lịch.

"Thần Hồ bị trận pháp giam cầm, không thể rời đi, cho nên nàng có lý do để giúp chúng ta."

Động cơ để Thần Hồ giúp đỡ bọn họ không chỉ xuất phát từ lòng thiện lương, mà còn bởi vì nàng muốn được tự do.

"Ngoại trừ Thần Hồ, thôn dân không dám đến gần hồ còn bởi vì những thí sinh bị gi3t chết đã biến thành thủy quái." Doãn Vụ Thi nói thêm: "Bây giờ tôi tin rằng thôn dân trói Tiểu Đường đi, thủy quái đến gõ cửa là để đánh thức mọi người dậy... Nhưng những người ở phòng bọn họ đã bị đánh thuốc mê trước khi thôn dân xuống tay."

- - Kẻ trộm đi cuốn sổ đã đánh thuốc bọn họ.

Trì Trọng Hành lẳng lặng nghe cô suy đoán rồi giơ một ngón tay lên: "Nhưng tôi còn hai thắc mắc. Thứ nhất, nếu Thần Hồ có năng lực quay ngược thời gian thì tại sao không trực tiếp quay lại nhiều năm trước, trước khi thôn dân nảy sinh lòng tham mà nhổ cổ tận gốc?"

Doãn Vụ Thi cũng nghĩ tới vấn đề này: "Có lẽ do thời gian quá dài, dù có là thần cũng không trả giá nổi."

Trì Trọng Hành giơ ngón tay khác: "Thứ hai--"

Lời này đã bị Doãn Vụ Thi giành trước: "Nhìn bộ dạng Anipop của anh thì rõ ràng đây là lần tuần hoàn thứ 3, tại sao kỹ năng của tôi đã hồi phục 5 lần?"

    Anipop là game xếp hình match-3

Trì Trọng Hành: "......"

Anh trừng mắt nhìn Doãn Vụ Thi cùng hai bộ hài cốt chết không nhắm mắt ở đằng kia.

Gấp ba canxi.jpg.

Thôi được, Anipop thì Anipop.

Chuyện Doãn Vụ Thi nói anh cũng rất nghi ngờ.

Nói thật, Doãn Vụ Thi cứ cảm thấy hai vòng lặp kia không phải các thí sinh tự trải qua mà chỉ là bối cảnh hệ thống bịa đặt ra thôi.

Chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Về hai lần tuần hoàn thất bại kia, các chi tiết hệ thống đưa ra gần như là không có dấu vết để tìm, kết cục của hai lần đó cũng vô cùng qua loa -- trực tiếp Ctrl C + Ctrl V anh x 2 rồi chồng ở chỗ này, giống như sợ người ta biết nó ra đề thi tuần hoàn thời gian.

Lời của Doãn Vụ Thi không phải không có lý: Anh cũng không tin mình chết ở một chỗ hai lần.

Theo suy đoán đó, thủy quái trong hồ thần cũng phải tương ứng với số thí sinh, tức mỗi người sẽ tương ứng hai thủy quái. Nếu đào ba thước đất lên, hẳn có thể tìm ra được ba Tiểu Đường để chôn cùng nhau, hai Tiểu Đường trong vòng lặp và một Tiểu Đường mới bị giết.

Nhưng như vậy liền dẫn ra một vấn đề mới: Nếu hệ thống lười tới nỗi làm hai vòng lặp giống y đúc nhau, thì số lần sử dụng kỹ năng của Doãn Vụ Thi phải là bội số của 2.

Mà trên thực tế, khi vòng tuần hoàn này bắt đầu, ngoại trừ lần sử dụng sẵn có lúc mang vào phòng thi, Doãn Vụ Thi đã được Cao Thuật, Trì Trọng Hành, Lam Xuân Kiều hỗ trợ khôi phục lại kỹ năng, tổng cộng là ba lần khôi phục.

Lúc lừa cá của Thần Hồ Doãn Vụ Thi đã dùng hết một lần, lúc ấy cô cho rằng đó là kỹ năng mình sẵn có, hiện tại dựa theo bối cảnh tuần hoàn thời gian, xem ra lần đó cũng chỉ là kỹ năng đã được khôi phục.

Căn cứ theo đó mà tính, trong hai lần tuần hoàn trước đây Doãn Vụ Thi đã dùng kỹ năng ba lần.

Như vậy lập tức không khớp với suy đoán hiện tại.

"Chuyện này tính sau đi." Tai Doãn Vụ Thi khẽ giật, cô lấy bút bi dính đầy máu trong túi ra, dần đứng thẳng người dậy, khóe môi cong lên nụ cười lười nhác: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là -- Anh đã nghỉ ngơi đủ chưa?"